sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đại Mã! Cường Cung! Lợi Tiễn!

Một võ sư đỉnh cấp có thể dễ dàng kéo Thần Tí nỗ bốn trăm cân thì lực lượng hai tay người đó phải đạt năm, sáu trăm cân. Đại Kiền hoàng triều khảo sát lực lượng võ sư cũng lấy Thần Tí nỗ làm chuẩn.

Còn tiên thiên võ sư lại càng kinh khủng hơn, hai cánh tay lúc huy vũ đạt lực lượng tám trăm cân thậm chí là hơn ngàn cân.

Hiện giờ nữ võ sĩ ngân giáp đột nhiên xuất hiện nơi này, một quyền tung ra, kình phong nổi lên cuồn cuộn, trong đầu Hồng Dịch đột nhiên lóe lên, ước chừng lực lượng một quyền này, quyền này ít ra mang khí lực hơn ngàn cân, đạt tiêu chuẩn của một tiên thiên võ sư! Có thừa khả năng đánh bay một người nặng hai trăm cân (1 cân=1/2 kg).

Đối mặt với một quyền này, Hồng Dịch biết trốn cũng không kịp, liền ghìm chân lại, hai tay cầm Trảm Sa, một kiếm bổ mạnh xuống, đỡ lấy nắm đấm của ngân giáp võ sĩ.

Keng!

Quyền kiếm va chạm! Hồng Dịch chỉ cảm thấy Trảm Sa kiếm như bổ vào một khối sắt, thậm chí còn tóe lên ánh lửa mãnh liệt.

Bằng vào sự sắc bén của Trảm Sa kiếm mà chỉ có thể lún vào nắm đấm sắt một chút, có thể thấy nắm đấm này cứng rắn đến mức nào.

Rầm!

Hồng Dịch một kiếm bổ vào nắm đấm, lực xung kích theo sau nắm đấm dồn lên người Hồng Dịch! Hồng Dịch cả người giống như bị một cỗ lực lượng vô hình quăng mạnh ra sau, cả người đập vào thành giường, khiến cho cả giường bị ép kêu lên ken két, chân giường gãy lìa.

"Thật là lợi hại!"

Hồng Dịch trên giường liền bật dậy, nhịn cơn đau kịch liệt trong người, lăn xuống rút kiếm ra, ngay lúc đó liền nhìn thấy Trầm Thiết Trụ lao vào phòng, trong tay cầm thiết bổng, hung hăng nện vào đầu ngân giáp nữ võ sĩ, chớp cơ hội cho Hồng Dịch thở một hơi.

"Thần hồn hiển hình xuất xác, ngưng tụ khí thủy ngân, mang sức mạnh của tiên thiên võ sư, so với tiên thiên võ sư thì mãnh mẽ hơn! Tiên thiên võ sư là cơ thể huyết nhục, không dám cương ngạnh dùng quyền đầu đỡ Trảm Sa kiếm của ta."

Hồng Dịch trong lòng hoảng sợ!

Hắn không ngờ rằng, võ công bản thân tiến bộ vượt bậc, trong tay lại có thần binh lợi khí là Trảm Sa, mà chỉ một chiêu chính diện cả người liền bị đánh bay đi, toàn thân đau đớn, nếu không phải hắn luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền đạt chút hỏa hầu, da thịt có chút cứng rắn thì giờ đã bị trọng thương không bò được dậy rồi.

"Nhưng thần hồn hiện hình tới mức độ này, cũng không linh hoạt nhanh nhẹn, lực lượng thì rất lớn, thân thể cũng cứng rắn, không úy kỵ đao kiếm thế nhưng lại kém xa so với thân pháp quỷ dị của Triệu Hàn! Hiển nhiên cũng có điểm yếu."

Hồng Dịch trong nháy mắt hiểu được những khuyết điểm của ngân giáp võ sĩ này!

Nếu như là một tiên thiên võ sư chân chính, thì khắp người đao thương vẫn không chém được, thân pháp lại quỷ mụ, hắn đối diện với cao thủ như vậy chỉ cần một chiêu là bị giết chết. Một quyền vừa nãy sau khi tung ra, trong lúc ngân giáp nữ võ sĩ truy kích, bộ pháp cũng không nhanh lắm, sự linh hoạt của tay chân cũng kém hơn so với một cao thủ tiên thiên thông thường.

"Khá lắm Triệu phu nhân, ta đến Ngọc kinh quan cư trú, không ngờ mụ ta cũng phái người đến giết ta, chẳng lẽ không kiêng nể thế lực của Phương Tiên đạo chút nào sao! Phải biết rằng, nếu ta chết trong Ngọc Kinh Quan thì Phương Tiên Đạo cũng khó có thể không tức giận."

Trước mắt Hồng Dịch trong lòng liền suy đoán đây là người Triệu phu nhân phái tới giết mình!

Rầm, rầm, rầm!

Thanh âm sắt thép va cham vào nhau vang lên dữ dội.

Bổng pháp của Trầm Thiết Trụ quả nhiên hung mãnh! Nửa tháng luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, lực lượng trên thân thể của hắn tăng lên ba thành, một chiêu Viên Ma Giảo Hải (vượn ma khuấy biển), gậy sắt vung lên đầy trời, nện thẳng xuống đầu ngân giáp nữ võ sĩ.

Ngân giáp nữ võ sĩ lầy tay đỡ lại, cùng Trầm Thiết Trụ quyền côn đập vào nhau mãnh liệt!

Liên tục vang lên ba tiếng, hổ khẩu của Trầm Thiết Trụ bị chấn động đến nứt toác ra, máu chảy đầm đìa!

Nhưng dưới sự công kích mãnh liệt của Trầm Thiết Trụ, ngân giáp nữ võ sĩ này thân thể có chút tán loạn, Hồng Dịch nhận thấy rõ ràng dưới chân nàng ta có rất nhiều bụi bạc màu trắng rơi xuống đất, ngân quang trên người cũng dần dần mờ đi.

Cùng lúc đó, Trầm Thiên Dương, Tiểu Mục cũng cầm binh khí, cùng phối hợp với Trầm Thiết Trụ tấn công.

"Hải!"

Hồng Dịch cũng bật mạnh dậy, tay cầm trảm sa kiếm lao lên, bốn người bao vây ngân giáp nữ võ sĩ! Thiết tẩu, thiết bổng, song kiếm hung mãnh công kích!

Nhưng lần này không thế so sánh với lần vây giết Triệu Hàn, Hồng Dịch cũng không dám thi triển quan tưởng pháp, đối phương là tượng thần nữ võ sĩ, bản chất là âm thân, đạt tới cảnh giới hiện hình, cường đại vô cùng. Thi triển mê hoặc tưởng pháp chỉ sợ đối phương phản kích đánh cho hồn phi phách tán!

"Đây là âm thần dựa vào kim đan biến hóa thành kim thân, mặc dù sức mạnh cường đại vô cùng, đao thương bất nhập, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh chấn động, hơn nữa cũng không thể duy trì thời gian dài được."

Hồng Dịch cao giọng nhắc nhở Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục xung quanh.

"Ha ha, ha ha. Bạo!"

Nghe thấy câu này của Hồng Dịch, ngân giáp nữ võ sĩ đột nhiên trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, cười khan hai tiếng. Rầm một tiếng, cả người phát nổ!

Hồng Dịch chỉ cảm thấy trong không gian một luồng khí lưu cực nóng như sóng biển cuồn cuộn ập tới, đập vào người hắn, khiến cho thân thể hắn không thể tự chủ bay vọt ra ngoài, đồng thời xung quanh mơ hồ một mảng trắng bạc, trong mũi miệng đều bị nhét đầy thủy ngân hắc nồng.

Quan trọng hơn chính là thần hồn của hắn giống như bị ác mộng đè nén lại, có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, thế nhưng không thể nhúc nhích được.

"Là thuật trấn áp thần hồn?"

Trong đạo thuật, phổ biến nhất, thường dùng nhất, chính là thuật trấn áp thần hồn, gọi là Quỷ Áp Thần, một khi trấn áp thần hồn trong người, cả người vẫn có thể cảm nhận được xung quanh nhưng không thể khống chế được thân thể bản thân, giống như bị giam trong nhà lao, vô cùng đáng sợ, tịch mịch, không ai giúp đỡ.

Thần hồn Hồng Dịch bây giờ khá cường đại, đạt tới cảnh giới Nhật Du. Trừ phi cảnh giới cao hơn hắn một hai bậc còn không đừng mơ tưởng trấn áp được thần hồn của hắn. Nhưng ngân giáp nữ võ sĩ này trong nháy mắt phát nổ, ngang nhiên cương ngạnh xuất ra lực lượng cường đại trấn áp thần hồn đối phương.

Một phát nổ này, thần hồn bị trấn áp, không chỉ Hồng Dịch mà cả Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục cũng không thể nhúc nhích được!

Vừa rồi trong lúc đánh nhau, bọn họ chứng kiến được sự cường đại quái dị của ngân giáp nữ võ sĩ, khiến cho tâm thần của bọn họ có chút bối rối, tinh thần hoảng loạn nên dễ dàng bị trấn áp.

Trong nháy mắt, thân thể Tiểu Mục như bị một cỗ lực vô hình chụp lấy, hướng về phía cửa sổ lao ra ngoài, nhún một cái vọt ra khỏi tường viện.

Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn.

"Thì ra đối phương không phải nhằm vào ta, mà mục đích của hắn là Tiểu Mục, hắn chẳng lẽ cho rằng như thế là có thể trấn áp được thần hồn của ta sao?" Hồng Dịch trong lòng chợt hiểu ra, ý niệm trong đầu liền vận khởi Di Đà kinh, cả thần hồn dễ dàng thoát ra khỏi trận mê hoặc, tay chân phục hồi khả năng cử động.

Hắn vừa hồi phục khả năng cử động liên lập tức cầm lây Thác Mộc bạch ngưu cung, lấy mũi tên, cầm kiếm, thân thể lóe lên phóng ra ngoài, chạy đến chuồng ngựa, dắt Truy Điện ra, nhảy lên ngựa, phóng nhanh ra ngoài.

Tốc độ lao đi cực nhanh.

Truy Điện không hổ là thần mã, dưới sự thúc dục toàn lực của Hồng Dịch, bốn vó tung lên, khoảng cách năm sáu trượng chỉ nhảy một cái là vượt qua.

Hồng Dịch ngồi trên lưng ngựa, nhanh chóng trương cung, lắp tên, bộ dáng tựa như thiên thần.

Lúc này nữ nhân kia đang ôm Tiểu Mục tung người chạy trốn.

Hồng Dịch phi ngựa đuổi theo, tốc độ nhanh như chớp giật, trong nháy mắt chỉ còn cách đối phương hai trăm bước, băng, một mũi tên bắn ra.

Nữ nhân kia nghe thây sau lưng có tiếng vang lên, quay mạnh đầu lại, thân thể nghiêng sang một bên, mũi tên lao vào khoảng không.

Dưới ánh trăng trong đêm, Hồng Dịch có thể nhìn thấy vẻ mặt hết sức kinh ngạc của đối phương.

"Mới vừa rồi nàng thi triển thần hôn hiển hình, lại khu vật bắt Tiểu Mục chạy ra ngoài, rồi thần hồn mới về xác. Nhưng chắc nàng ta không ngờ ta hồi phục nhanh như vậy nên chưa kịp thi triển pháp thuật, phải đánh cho nàng ta trở tay không kịp nếu không để nàng ta hồi phục lại tinh thần, ta chết không có chỗ chôn."

Hồng Dịch phóng ngựa lao đi, hắn có hai ưu thế, một là ngựa hai là trường cung mạnh mẽ, hơn nữa đối phương lại tính toán sai lầm, phải nhân cơ hội đánh cho đối phương trở tay không kịp.

Sau khi bắn mũi tên đầu tiên, Hồng Dịch cũng không dừng lại, mà thi triển toàn bộ kỹ thuật kỵ xạ (kỹ thuật bắn cung trên ngựa), liên tục khai cung, băng băng băng băng băng băng băng, liên tiếp bảy mũi tên bắn ra, đồng thời Truy Điện mã chồm lên, làm cho uy lực mỗi mũi tên bắn ra trong nháy mắt phát huy đến cực điểm!

Đại mã! Cường cung! Lợi tiễn! Trong nháy mắt liên xạ!

Một đạo kiếm quang từ bên thân nữ tử lóe lên, huy vũ trên dưới, thậm chí gạt được cả bảy mũi tên sang một bên.

Bạch y nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, khoát tay rộng một vòng, Hồng Dịch liền cảm thấy trước mặt tối sầm! Không phân biệt rõ phương hương! Đầu óc chìm trong thiên hôn địa ám!

"Ô Nha trận (trận pháp quạ đen)?" Hồng Dịch trong lòng cả kinh, biết đối phương lại dùng mê thần thuật, ý niêm trong đầu liền vận khởi Di Đà Kinh, trong thoáng chốc cảnh tượng trước mặt liền trở nên sáng sủa, một lần nữa giương cung lắp tên, liên tục bắn năm phát!

Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!

Bạch y nữ tử kiếm quang tung bay, liên tiếp đỡ được bốn mũi tên, nhưng một tiễn sau cùng, Hồng Dịch bắn ra vô cùng xảo quyệt, mũi tên xuyên qua lưng nàng.

Bạch y nữ tử này căn bản không thể ngờ tới Hồng Dịch lao đến nhanh như vậy, hơn nữa còn không sợ mê hồn thuật, nhất thời sơ ý, bị một mũi tên bắn trúng, cả người liền ngã xuống đất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx