Hồng Dịch không nghĩ tới Ngọc thân vương lại đi thẳng vào vấn đề, hỏi mình có giúp hắn hay không!
Đây là muốn chiêu dụ mình!
Nhưng Hồng Dịch ngẫm nghĩ bản thân mình chẳng có gì đáng giá để chiêu dụ, bản thân mình chỉ là một cử nhân nho nhỏ, công không có, danh không thành, không quyền không thế, càng không có tiền, hắn không nghĩ ra mình có cái gì đáng giá để vị thân vương quyền lực khuynh triều này chiêu mộ.
"Đâu có, Hồng thế huynh quá khiêm tốn rồi." Dương Kiền thành khẩn nói:"Tài văn chương của thế huynh là nhất lưu, sau này trong đại khảo đỗ tiến sĩ, vào triều làm quan, đó là chuyện mười phần chắc chín rồi, huống chi thế huynh văn võ song toàn, ngày thường ẩn phục trong Hầu phủ, nhận sự khinh rẻ áp bức, hiện tại thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, liền giống như cá về biển rộng, chim về với trời xanh, tiền đồ không thể biết trước được."
"Ngọc vương gia quá khen." Hồng Dịch vội vàng khiêm tốn nói, nhưng đối phương nói hắn mười phần thì chín phần là đỗ tiến sĩ thì bản thân hắn cũng không quá hoài nghi.
"Cũng không phải là quá khen đâu." Dương Kiền lại nói: "Sự tình của thế huynh ta cũng biết vài phần, thế huynh không chịu ở lại trong Hầu phủ, sau khi thi đỗ, thế huynh liền chuyển ra ngoài sống, rồi lấy thủ đoạn lôi đình vạn quân (nhanh như sấm chớp) xử lý ác nô Triệu Hàn không chút nương tay, ta hân thưởng nhất chính là điểm này, là người làm đại sự không thể có sự nhu nhược của kẻ thư sinh."
Hồng Dịch gật đầu:" Không nghĩ tới tại hạ xử lý việc nhỏ trong gia đình lại đến tai của Vương gia."
"Thế huynh làm việc quyết đoán, lại bác học đa tài, văn võ song toàn. Nhân vật như vậy tất nhiên đáng giá để chiêu dụ. Ta nếu không sớm chiêu dụ huynh, không khéo lại bị Nhị ca, Bát đệ mời đi mất, trong tương lai lại có một đối thủ lợi hại."
Dương Kiền mỉm cười, nói chuyện vô cùng thẳng thắn, làm người ta có cảm giác sảng khoái vô cùng.
"Ta biết thế huynh là quân tử, quân tử tụ họp mà không kết bè đảng. Không muốn bị cuốn vào dòng nước đục này nhưng thế huynh lại là kẻ chí hiếu, muốn vì mẫu thân được phong phu nhân, phong quân, không đi bằng đường công danh thì không được. Bổn vương nói thẳng, trong triều đình, bè đảng vây cánh mọc lên như rừng, quân tử độc thân căn bản không có chỗ đặt chân. Hồng huynh có biết tại sao lễ bộ thượng thư Lý Thần Quang bị phụ hoàng ta khiển trách không?"
"Lý Thần Quang là tọa sư của tại hạ, tại hạ sau khi trúng cử cũng đi bái kiến người nhưng lại đóng cửa không gặp, sau nghe đồn rằng bị hoàng thượng khiển trách, đóng cửa sám hối, nhưng không biết tại sao?" Hồng Dịch nghe đến đoạn Dương Kiền nói trong triều đình kết bè lập đảng nhiều như rừng liền biết đây cũng là sự thật.
Bản thân nếu không đầu nhập vào một thế lực nào đó, cho dù sau này đỗ tiến sĩ cũng thăng tiến vô cùng khó khăn, bằng vào cái chức biên tu hàn lâm viện của hắn thì đến bao giờ mới lập được công, bao giờ mới kiến được nghiệp.
Nhưng Dương Kiền đột nhiên nói về Lý Thần Quang, Hồng Dịch cũng không biết tại sao.
"Là bởi vì thế huynh!"
"Vì tại hạ?"
"Không sai, khoa thi ngày đó, Hồng Thái sư tuân theo khẩu dụ của phụ hoàng khảo sát trường thi, nhưng gặp phải Lý Thần Quang tán thưởng bài văn của huynh, muốn cho huynh bài đệ nhất danh, lúc đó Hồng thái sư nói huynh là ngông cuồng khoe tài, muốn đánh rớt bài thi của huynh, khi đó Lý Thần Quang và Hồng thái sư tranh cãi quyết liệt, đại náo phòng chủ khảo, sau đó mới chấp nhận bài thi của huynh. Sau này phụ hoàng biết được chuyện này liền trách mắng Lý Thần Quang làm mất thể diện đại thần."
Dương Kiền tỉ mỉ nói, có thể thấy đối với việc này rõ như trong lòng bàn tay.
"Hóa ra là vậy!" Hồng Dịch nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng giận dữ mãnh liệt, nhưng hắn dù sao cũng là người tu luyện liền lập tức nén xuống: "Phụ thân lại chèn ép ta? Rồi lại không đường đường chính chính, lấy cường quyền can thiệp vào đại điển khoa cử, thế là bất trung, không bảo vệ được mẫu thân ta, để tiện nhân kia hại chết, đó là vô tình vô nghĩa, không yêu nhi tử, không bảo vệ nhi tử, ngược lại còn chèn ép, đó là bất từ! Loại người gian nhân vô tình vô nghĩa, bất trung, bất từ như thế còn mặt mũi nào làm phụ thân? Làm sao còn mặt mũi hướng triều đình xưng thần? Có làm đại thần cũng là một kẻ gian thần!"
Trong lòng kích động nhưng bên ngoài Hồng Dịch vẫn bình tĩnh như thường, không nói lời nào.
"Thế huynh hôm nay trong lòng có quyết đoán không?" Dương Kiền nói.
"Thánh nhân đã dạy, phải không ngừng thay đổi mới có thể xoay chuyển cùng thời thế, tại hạ cũng không phải là loại người tự cho mình là thanh cao gì!" Hồng Dịch đột nhiên nói, tay đè chuôi kiếm, đứng thẳng lên: "Vương gia nếu nể mặt tại hạ như vậy, tại hạ thân kẻ sĩ tất sẽ ra sức cho vương gia."
Trong khoảnh khắc, Hồng Dịch đã hạ quyết tâm, hoàn toàn quyết liệt đối kháng với kẻ phụ thân Hồng Huyền Cơ bất trung, bất từ, vô tình vô nghĩa này.
Hơn nữa hắn còn có Dương Kiền này làm núi dựa, hắn càng không phải sợ Triệu phu nhân, dưới sự bảo hộ của vương gia hắn có thể tranh thủ lực lượng, tương lai nhất cử lưỡng tiện tiêu diệt Triệu gia đồng thời hỏi tội Hồng Huyền Cơ.
Quyết tâm này, Hồng Dịch đã trở thành phía đối lập của Hồng Huyền Cơ thậm chí là cả Vũ Ôn Hầu phủ.
Vũ Ôn Hầu phủ ủng hộ Thái tử, bây giờ hắn lại được Ngọc thân vương chiêu dụ.
Nghe thấy chuyện Hồng Huyền Cơ đến trường thi chèn ép mình, Hồng Dịch trong lòng hoàn toàn nổi giận.
Là kẻ sĩ dốc sức vì Dương Kiền, nhưng không phải là hạng nô phó mà thuộc hàng khách khanh, song phương dựa lẫn nhau, lấy lễ đối đãi, thuộc về tình bằng hữu, không phải nô tài lúc nào cũng phải nghe lệnh.
Mặc dù không phải nô tài nhưng trong khoảnh khắc Hồng Dịch đã quyết định, tính mạng của hắn đã gắn liền với vận mệnh của vị Ngọc thân vương này.
Nếu như Ngọc thân vương sau này làm hoàng thượng, như vậy hắn sẽ lên như diều gặp gió, diệt trừ Triệu gia chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu như Ngọc thân vương sau này đoạt vị thất bại, bị xét diệt gia, như vậy hắn cũng khó tránh khỏi tội đồng phạm, kết quả không cần nói cũng biết.
"Hay! Mang rượu tới đây!"
Dương Kiền vỗ vỗ tay, một người nô phó bên dưới lập tức mang một bình rượu tới, là loại rượu thượng hạng Ngọc Lan Xuân.
"Không dùng chén, mang bát lớn ra đây." Dương Kiền quát lên một tiếng, sau đó bốn cái bát lớn được mang lên, rượu đổ đầy trong bát, cùng Cảnh Vũ Hành, Trường Nhạc tiểu Hầu gia, Hồng Dịch một hơi cạn sạch.
Uống rượu xong, Dương Kiền vô cùng sảng khoái, ''Người đâu, mời Vân Thanh cô nương tới đây."
Chỉ trong chốc lát, một nữ tử thân mặc váy màu lam tựa như hoa sen trong nước, tay dắt một tiểu nữ hài thoải mái tiến vào đại sảnh, đứng đối diện với Hồng Dịch ở giữa phòng.
Nữ tử tựa hoa sen trong nước kia chính là Vân Thanh cô nương, tiểu nữ hài trong tay nàng là Tiểu Mục.
Có thể thấy hai người bọn họ rất tâm đầu ý hợp, Tiểu Mục vốn là cô nhi, từ bé chịu nhiều cực khổ, trên mặt không hay cười nhưng bây giờ bộ dáng cười đùa rất vui vẻ.
"Vân Thanh nhi, nàng giúp ta đến trướng phòng một phen, nghe nói Hồng thế huynh từ trong Hầu phủ chuyển ra ngoài sống, hiện tại vẫn ngụ ở viện tử ngoài Ngọc Kinh Quan, như thế rất không ổn. Ở Kinh Giao ta có một trang viên nhỏ, đất đai chừng hai ba trăm mẫu, hay cứ lấy tặng cho Hồng thế huynh đi." Dương Kiền đột nhiên nói.
"Vương gia đã tặng, tại hạ sao dám từ chối!" Hồng Dịch lớn tiếng nói, không từ chối hay do dự chút nào, tiếp nhận luôn.
Cảnh Vũ Hành, Trường Nhạc tiểu Hầu gia thấy Hồng Dịch một điểm cũng không từ chối, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần, trong lòng thầm tán thưởng sự quyết đoán của Hồng Dịch.
Nếu như cứ chối đẩy năm ba lượt thì chính là trong lòng còn do dự chưa quyết tâm. Bây giờ Hồng Dịch như nói như chặt đinh chém sắt, thu nhận lấy, điều này chứng tỏ Hồng Dịch hoàn toàn quyết tâm đi theo Ngọc thân vương, trong lòng nửa điểm cũng không do dự.
Bọn họ cũng biết mối quan hệ của Hồng Dịch với Vũ Ôn Hầu phủ, nếu hạ một quyết tâm lớn như vậy phải có sự quả quyết lớn biết chừng nào.
@by txiuqw4