- Không thể nào! Không thể nào!
Trong khoảnh khắc khi một kiếm của Hồng Dịch xuyên qua ngực của Triệu Phi Dung, vị thánh nữ, đệ tử kiệt xuất nhất của Đại La phái thét lên một tiếng kinh thiên động địa. Tóc tai trong nháy mắt rối bời, ánh mắt điên cuồng nhìn xuống thanh kiếm đâm xuyên qua ngực đầy vẻ kinh ngạc.
Trường kiếm xuyên qua thân thể đối phương, Hồng Dịch cũng trong nháy mắt tiếp xúc với ý niệm của nàng ta. Từ trong ý niệm của Triệu Phi Dung khi kiếm đâm tới, Hồng Dịch cũng hiểu được vị thiên kiêu chi nữ này, cho đến tận bây giờ cũng không dám tin được thân thể mình lại bị một kiếm xuyên qua, giết chết tại chỗ.
Đúng là vị thiên kiêu chi nữ Triệu Phi Dung này vẫn coi Hồng Dịch chỉ là một con kiến hôi. Mà bản thân mình lại có sức mạnh cường đại khổng lồ vô cùng. Nhưng hiện tại lại bị con kiến nho nhỏ này cắn xuyên qua da thịt, đến lúc này, Triệu Phi Dung không dám tin cũng không muốn tin vào mắt mình.
Quả thực là như vậy, Triệu Phi Dung đạo pháp thông huyền, võ công cao cường. Pháp vũ hai đạo tu hành gần đến đỉnh điểm. Không phải là dạng như Hồng Dịch, võ mới đến luyện cốt, đạo vừa chạm tới khu vật. Muốn giết Hồng Dịch cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến hôi mà thôi.
- Đến chết ngươi vẫn không tin rằng mình đã thất bại rồi sao? Ngươi, thật là quá tự đại kiêu ngạo đấy.
Hồng Dịch cảm nhận được ý niệm điên cuồng này của Triệu Phi Dung, trong lòng không khỏi kìm lại, rút mạnh Tru Tà đào thần kiếm ra, thanh kiếm bay vọt lên không trung rồi quay về phía Truy Điện. Thần hồn về xác, sau đó mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Triệu Phi Dung sau khi bị trúng kiếm.
Mũi đào thần kiếm cực kì sắc bén, một nhát đâm xuống, khi rút lên cũng cực kì nhanh, trong nháy mắt vết thương không kịp phun máu đã liền khép lại. Từ xa nhìn lại chỉ thấy trên ngực Triệu Phi Dung có một vết máu mờ nhạt, trông có vẻ không bị thương nặng, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng Hồng Dịch biết, một kiếm này đã hoàn toàn đâm thủng tim của nàng ta, thân thể kia đã hoàn toàn chết rồi.
Tim bị đâm thủng, ngay cả võ thánh cũng phải chết, huống chi Triệu Phi Dung vẫn chưa phải là võ thánh.
- Giỏi...giỏi. Giỏi! Ngươi giết ta, ngươi dám giết ta!
Triệu Phi Dung bị một kiếm đâm xuyên qua ngực nhưng vẫn không ngã xuống, con mắt mở to trừng trừng nhìn vào Hồng Dịch, giống như muốn đem kẻ trước mắt này cùng xuống địa ngục, trong miệng phun ra mấy từ lạnh như băng.
Sau đó ánh mắt bắt đầu mờ dần, thân thể ngồi sụp xuống, một tay bắt ấn quyết kỳ quái: Như Thiên Luân Ấn, một tay che bộ ngực, năm ngón tay trắng nõn xòe ra, sau đó mắt nhắm lại. Hơi thở hoàn toàn biến mất.
Ngay trong khoảnh khắc nàng ta nhắm mắt, một trận âm phong từ thân thể nàng ta nổi lên tạo thành một cơn lốc xoáy.
Hồng Dịch nhìn thấy tình huống như vậy ngay lập tức lấy thiết mộc ô cốt cung, tay với lấy Phá hồn tiễn trong túi tên của Xích Truy Dương, bắn thẳng vào cơn lốc âm phong kia.
Bồng!
Bồng!
Bồng!
Liên tục ba tiễn bắn ra nhằm thẳng vào lốc xoáy âm phong kia, từ bên trong cơn lốc vang lên tiếng thét thê lương chói tai. Rầm một cái, lốc xoáy biến mất. Hắn biết mình hoàn toàn tiêu diệt thần hồn của Triệu Phi Dung.
Hồng Dịch vẫn chưa yên tâm liền thần hồn xuất xác, nhìn bốn phía xung quanh. Hắn cảm nhận được từ trong hư không có rất nhiều ý niệm văng vẳng đánh mạnh vào đầu mình, tiến vào sâu bên trong thần niệm của bản thân. Đây đều là những gì còn sót lại sau khi thần hồn cường đại của Triệu Phi Dung bị nổ tan thành từng mảnh, ngay lập tức hắn quan tưởng La Sát vương. La Sát vương bay lượn khắp trời thôn phệ tất cả nhưng ý niệm kia, cuối cùng cũng thanh tĩnh, đến khi không còn chút dấu vết nào nữa hắn mới yên tâm thả lỏng người.
Triệu Phi Dung mặc dù thần hồn cường đại, nhưng lúc trước bên trong Tru Tà đào thần kiếm bị nộ hỏa của Minh Vương gây trọng thương đã không thể xuất xác, sau đó thân thể lại bị kiếm đâm xuyên tim, thần hồn dù mạnh mẽ xuất ra khỏi thể xác cũng bị ba tiễn bắn vào, khi đó thần niệm của nàng ta mới hoàn toàn biến mất.
Dĩ nhiên bằng vào đạo thuật của Triệu Phi Dung, nếu cho nàng ta thời gian đến buổi tối, khi ánh nắng yếu bớt, nàng ta cũng có thể dựa vào lực lượng cường đại của mình để ngưng tụ lại những thần niệm bị tản mát trở lại thần hồn, tạm thời có thể tồn tại được. Nhưng Hồng Dịch không một chút lưu tình, cẩn thận không chút sơ hở nào. Một là không làm, hai là làm thì không bỏ xót, quan tưởng ra La Sát vương, thôn phệ, xé nát nhưng thần niệm vương vấn kia của nàng ta.
Điều này khiên cho Triệu Phi Dung hoàn toàn bị tiêu diệt, hồn phi phách tán.
- Hồng huynh, cẩn thận, yêu nữ này mặc dù đã chết, nhưng trận âm phong vừa rồi mới nổi lên chính là âm thần của nàng ta xuất ra ngoài. Mặc dù huynh dùng phá hồn tiễn bắn nát bấy nhưng vẫn còn rất nhiều thần niệm của nàng ta vẫn còn sót lại, bằng vào đạo thuật quỷ dị khó lường của nàng ta, đến khi trời tối rất có thể ngưng tụ lại thành hình.
Xích Truy Dương yếu ớt đứng trên mặt đất, nhìn thấy Hồng Dịch sau khi hành động xong mới miễn cưỡng mở miệng, vội vàng nói.
- Chuyện này yên tâm đi. Ta vừa rồi mới thi triển một chút thủ đoạn, mang toàn bộ thần niệm của nàng ta sau khi bạo tán thôn phệ, đánh tiêu tán hết. Kể cả nàng ta có là thần tiên cũng bị diệt thành mây khói, huống chi cho dù nàng ta ngưng tụ lại thành hình thì cũng không thể tu luyện đến cảnh giới quỷ tiên. Vừa rồi khiên cho thần hồn nàng ta tiêu tán, hẳn nàng ta chết chắc rồi.
Hồng Dịch gật đầu, hắn biết Xích Truy Dương hiểu rất rõ về đạo thuật nên mới nhắc nhở mình nên cẩn thận.
Phù...
Nhìn vị thánh nữ của Đại La phái ngồi bất động trên mặt đất, không hề nhúc nhích, không phát ra một tiếng động nào, Hồng Dịch mới thở ra một hơi thật dài, một cỗ mệt mỏi từ sâu trong linh hồn tuôn trào ra.
Đối địch với một cao thủ như Triệu Phi Dung quả thật đã tiêu hao hết tâm lực của hắn.
Đạo pháp lẫn võ công của Triệu Phi Dung quá lợi hại, quả thực là kinh thiên động địa. Nếu như lúc trước không phải bị phá hồn, rồi lại bị Bạo Viêm Thần Phù kiếm bạo tạc, sau cùng lại bị nộ hỏa của Minh Vương đánh trọng thương bên trong đào thần kiếm, Hồng Dịch biết mình căn bản không thể làm gì được nàng ta, chỉ có thể để cho nàng ta đùa bỡn đến chết, không có một chút, một chút cơ hội nào phản công lại.
"Thật may mắn, nữ nhân này vô cùng tự cao, nếu như nàng ta âm hiểm, lén lút bám theo, sau đó tìm người vây công thì mười kẻ như ta e rằng cũng chết cả thôi." Hồng Dịch cố nén cơn mệt mỏi rũ rượi từ sâu trong linh hồn, trong lòng giả tưởng rằng nếu như Triệu Phi Dung không coi thường mình, không tự đại, chỉ cần nàng ta hơi chút âm hiểm bám theo mình, chắc chắn bây giờ bản thân đã sớm mất mạng.
Nhưng Triệu Phi Dung tự coi mình là cường đại, còn Hồng Dịch chỉ là một con kiến hôi. Lực lượng đôi bên cách nhau quá xa, tự nhiên nàng ta rất coi thường hắn, không thèm giở trò lén lút bám theo. Cuối cùng cái giá phải trả chính là cái chết thê thảm của bản thân.
"Thế này vẫn không ổn, phải tích cực khổ luyện thêm mới được."
Hồng Dịch chứng kiến bản lĩnh kinh thiên động địa của Triệu Phi Dung trong lòng cũng âm thầm kiêng kỵ, nàng ta chẳng qua là một thánh nữ của Đại La phái. Một đệ tử kiệt xuất đã lợi hại như vậy thì trưởng lão của bọn họ, tông chủ của bọn họ lợi hại đến bậc nào đây?
- Thiết Trụ, ngươi dọn sạch chiến trường. Xích Truy Dương, huynh không sao chứ?
Hồng Dịch nhìn Xích Truy Dương ân cần hỏi.
- Không sao, ta chỉ bị thoát lực thôi, nội tạng gân cốt bị thương nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi bảy, tám ngày là sẽ khôi phục như cũ. Nữ nhân này thật lợi hại, bình sanh ta chưa từng thấy nữ nhân nào lợi hại như vậy....
Xích Truy Dương vừa mới nhớ lại lúc Triệu Phi Dung xông tới, một thương vung lên nâng cả thân ngựa ngàn cân rồi chém thành từng mảnh, máu văng tung tóe, hình dáng tựa như ma thần, võ công kinh khủng khiến cho hắn ta lạnh cả người.
- Cao thủ trẻ tuổi kiệt xuất thì Vân Mông chúng ta có hơn ngàn vạn người, nhưng người lợi hại như vậy, trừ mấy tông chủ của một số môn phái, chỉ sợ là rất ít. Kể cả là đệ nhất cao thủ Vân Mông Thiên Long phái chúng ta, Tân Vũ Tiên, cũng không lợi hại như vậy. Không nghĩ tới Hồng Huynh có thể giết chết được một cao thủ như vậy. Mộ Dung tiểu thư phái ta tới bảo vệ cho Hồng huynh, ta chẳng những không làm tròn trách nhiệm bảo vệ, ngược lại hai ba lần để cho Hồng huynh cứu mạng ta, thật đáng xấu hổ. Bây giờ ta cũng đã biết, dưới thiên hạ, cao thủ lợi hại như thế nào. Một năm sau ta sẽ trở về lập tức bế quan luyện võ.
Xích Truy Dương dự tính.
- Đệ nhất cao thủ Thiên Long phái? Thánh địa võ học Vân Mông các huynh không phải là Huyền Thiên quán sao? Tại sao lại có một Thiên Long phái ở đây?
Hồng Dịch đỡ Xích Truy Dương lên ngựa của mình rồi hỏi.
- Vân Mông chúng ta lãnh thổ rộng lớn. So với Đại Kiền thì còn rộng lớn hơn nhiều. Thánh địa võ học trừ Huyền Thiên quán ra còn cho phép tồn tại rất nhiều các môn phái khác, hơn nữa Vân Mông quốc chúng ta rất thượng võ. Không giống như Đại Kiền cấm võ, cấm đao thương, huống chi bây giờ mặc cho Đại Kiền cấm võ, thì các môn phái võ học, môn phái đạo thuật trong thiên hạ cũng nhiều không kể xiết. Bảy tỉnh nam phương có Đại La phái. Ba tỉnh Ngân Châu có Dao Trì phái. Hai tỉnh Xích Châu có Địa Tâm Quyền phái, còn có ở Hằng Châu, Thần Châu, Huyền Châu...vân vân. Tất cả đều là những võ học đạo pháp tồn tại ngấm ngầm, có truyền thừa hơn mấy trăm năm, mấy ngàn năm. Chỉ một lênh cấm võ là có thể cấm bọn họ tồn tại được sao?
- Được rồi. Không nói nữa, chúng ta sau này sẽ bàn luận kĩ hơn về điều này.
Hồng Dịch nhìn thấy Trầm Thiết Trụ mang Phá Hồn tiễn gom lại, dắt theo thần mã Ngọc Dạ Sư Tử dắt về, liền đứng lại chờ.
Chỉ trong chốc lát, mấy chỉ huy sứ của các doanh, đông đảo cao thủ hộ vệ dưới trướng của Tuần Phủ Ngô Uyên tỉnh Hầu Khánh Thần cũng chạy tới.
Hầu Khánh Thần đứng từ rất xa nhìn đoàn người của Hồng Dịch, rồi lại nhìn Triệu Phi Dung tuyệt khí ngồi dưới đất. Ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc không thể che dấu được. Từ rất xa liền nhảy xuống ngựa, đi bộ đến đây.
- Hầu đại nhân, yêu nữ đã bị giết, hồng nhan đã hóa thành lệ quỷ. Không rõ họ Triệu kia, đại nhân....
Hồng Dịch hướng về Hầu Khánh Thần nói.
- Thế đệ, không cần nhiều lời, ta biết ý tứ của đệ. Tạm thời lột trần thi thể của yêu nữ này, treo lên đầu thành thị uy với dân chúng.
Hầu Khánh Thần lúc này đã hoàn toàn tiêu diệt xong Bạch Vân trang, mục đích cũng đạt được, cũng không còn uy nghiêm của một vị tuần phủ thiết huyết. Liền phân phó:
- Người đâu, dùng vải trắng buộc chặt thi thể đã lạnh của yêu nữ này.
- Bach Vân trang đã bị tiêu diệt, ta phải chỉnh đốn lại binh mã, tướng sĩ của phủ tuất, trấn an nông dân xung quanh. Thế đệ cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Chờ ngày mai ta sẽ cùng nói chuyện với thế đệ. Bây giờ đệ đến dịch trạm nghỉ ngơi hai ngày đi.
Hầu Khánh Thần nói với Hồng Dịch. Hắn cũng gật gật đầu rồi quay sang Trầm Thiết Trụ nói:
- Thiết Trụ, mang Dạ Ngọc Sư Tử cho đại nhân, đây là đồ vật của quân phiến loạn, phải xung vào công quỹ.
- Vâng
Trầm Thiết Trụ vâng một tiếng rồi đưa dây cương cho một chỉ huy sứ.
- Đại nhân, ta xin phép đi trước về dịch trạm nghỉ ngơi.
Hồng Dịch nói xong liền nhảy lên ô huyết mã của Tiểu Mục, cùng Tiểu Mục ngồi chung ngựa, đứng giữa đám binh lính hộ tống xung quanh, chắp tay nói với Hầu Khánh Thần rồi rời đi.
- Người này gặp bảo vật mà không động tâm, tương lai tất thành nghiệp lớn.
Hầu Khánh Thần cùng tâm phúc phía sau trao đổi ánh mắt, thầm gật đầu.
Phải biết rằng con Ngọc Dạ Sư Tử này chính là thần mã trong thần mã, ngay cả hoàng tử muốn có được con ngựa này cũng rất khó khắn. Một con ngựa này trị giá vạn lượng bạc trắng, thậm chí có tiền cũng không thể mua được...
- Dịch ca ca, con ngựa kia uy phong quá, Tiểu Mục muốn...
Tiểu Mục ngồi phía trước Hồng Dịch bỗng nhiên thốt lên.
- Con ngựa kia đúng là rất tốt. Nhưng lên chiến trường thì không dùng được. Nó thuần trắng, dưới ánh mặt trời lấp lánh, vô cùng bắt mắt, ở trên chiến trường sẽ trở thành mục tiêu, nhất định sẽ bị chết dưới đao thương. Danh tướng các triều đại, những người cưỡi ngựa trắng đều không có kết quả tốt, sử sách đều ghi lại. Đây chỉ là đồ chơi của giới vương công quý tộc mà thôi.
Hồng Dịch cười một tiếng.
- Đi thôi, hôm nay quả thật kinh tâm động phách. Phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ tin tức tốt của Hầu đại nhân.....
Hồng Dịch trở lại dịch trạm của Ngô Uyên tỉnh, nghỉ ngơi liên tiếp hai ngày. Hai ngày này hắn đều an tâm điều dưỡng, đọc sách, luyện võ, nghiền ngẫm đạo pháp, tham bái tế luyện Tru Tà đào thần kiếm.
Hồng Dịch biết mình có thể giết chết được Triệu Phi Dung hoàn toàn là dựa vào uy lực cực lớn của thanh Tru Tà này. Nhưng khi Triệu Phi Dung tiến vào bên trong thần kiếm, một chiêu Tinh Hà Qua Toàn vây khốn hắn, suýt nữa hắn cũng bị thất thủ.
Nếu như gặp phải người lợi hại hơn Triệu Phi Dung thì sao? Ví dụ như quỷ tiên? Chỉ sợ bản thân mình cho dù lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không thể giữ lại thanh thần kiếm này, vẫn bị người khác cướp đi. Hiện giờ cần phải tăng cường tham bái tế luyện, để linh thần trong kiếm cùng thần niệm trong đầu dung hợp bền chặt hơn. Khi đó mới tăng thêm sự an toàn hơn.
Đêm ngày thư hai, quả nhiên quản gia phủ đệ tuần phủ gửi thiếp mới đến, mời hắn đến dự tiệc trong phủ.
Hồng Dịch mang theo Tiểu Mục ngồi lên kiệu, đi đến tòa nhà tư nhân phía sau quan nha của tuần phủ Ngô Uyên tỉnh.
Bữa tiệc cũng rất đơn giản, chỉ có một vài món ăn, sạch sẽ mà giản dị. Nơi ở của Hầu Khánh Thần cũng khá đơn giản, được sửa sang trở lên khá rộng rãi, không chút hoa lệ xa xỉ. Trong bữa tiệc cũng không có người ngoài, chỉ có Hầu Khánh Thần và hai vị quan tâm phúc.
Chào hỏi xong, sau khi Tiểu Mục và Hồng Dịch ngồi xuống, Hầu Khánh Thần gật đầu. Vị quan bên cạnh lập tức lấy ra một danh sách chi chít chữ đưa cho Hồng Dịch để hắn xem qua.
Hồng Dịch tiếp lấy tờ danh sách. Hắn nhận ra trên đó ghi rất nhiều tài vật: tử kim đông qua (tử kim là vàng ròng màu tím hồng, đúc thành hình quả bí) ba trái, mỗi trái nặng ba trăm tám mươi tám cân, hoàng kim đông qua mười trái, mỗi trái nặng ba trăm tám mươi tám cân, ngân đông qua một trăm trái, mỗi trái hai trăm tám mươi tám cân, tượng ngọc như ý mươi bức. Nhẫn lục bảo bảy mươi tám chiếc. Hỏa tinh bảo ngọc một trăm ba mươi khối. Ngọc trai mười tám đấu....
Chi chít chữ đều ghi lại số lượng của hoàng kim, bạc trắng, châu báu...
Lật tờ thứ hai cũng là các loại lương thực, gia súc, đất đai.
Lật tờ thứ ba là vũ khí, đao thương, khôi giáp.
- Đây đều là tài vật của Bạch Vân trang hay sao?
Hồng Dịch sau khi xem xong, khép danh sách lại.
- Không sai. Đầy chính là tài vật mà Bạch Vân trang tích góp trong ba năm. Chỉ ba năm đã tích góp một lượng lớn như vậy. Bọn chúng ngồi góp nhặt tài vật của hắc đạo, lục lâm của mười ba tỉnh Trung châu. Tài sản này nếu quy ra hết bạc trắng cũng không dưới bảy mươi vạn lượng. Thuế của Ngô Uyên tỉnh ta một năm thu vào có ba mươi vạn lượng mà thôi.
Hầu Khánh Thần lắc đầu.
- Những thứ này đại nhân tính sao?
Hồng Dịch hỏi.
- Một phần tài bảo ta sẽ áp giải vào kinh thành, đưa đến phủ đệ của vương gia, để vương gia sắp xếp. Đồng thời cũng soạn một tấu chương dâng lên triều đình. Dù sao vương gia cũng quản lý quốc khố của triều đình, cũng là danh chính ngôn thuận. Còn về một chút tiền tài khác bổ sung vào tình hình tài chính của tỉnh. Hôm nay mời thế đệ đến đây, thứ nhất để chúc mừng công lao lần này. Thứ hai là việc tiêu diệt Bạch Vân trang, giết chết yêu nữ, thế đệ có công đầu, vì thế ta mang một chút đồ tặng cho thế đệ. Coi như là chút hành trang để thế đệ tiến về nam phương làm quan.
Dứt lời, Hầu Khánh Thần vỗ vỗ tay.
- Mang các thứ lên đây.
Hồng Dịch đảo mắt nhìn qua, thấy tám nha dịch khiên bốn chiếc rương khổng lồ lên, bước chân lún xuống mặt đất. Mặc dù bước đi của họ nhẹ nhàng nhưng vẫn gây ra chấn động nhỏ, cho thấy những chiếc rương này không nhẹ chút nào.
Những kêu lạch cạch một tiếng, khóa của rương thứ nhất mở ra.
Rương thứ nhất mở ra, xộc lên mũi Hồng Dịch là luồng hơi thuốc nồng nặc. Bên trong rương toàn bộ đều là những bình ngọc trong suốt trắng lấp lánh, những chiếc bình này đều được đậy kín, bên trên còn dán niêm phong chưa bóc ra.
Hổ Cốt Ngọc Tủy cao, bơ tinh chất Kim Cương Thể, Hùng Đàm Đại Lực tửu (rượu mật gấu), Báo thai sinh cân hoàn (hoàn thuốc làm từ bào thai của báo ), Xà Đảm Minh Mục Dịch (dịch mật mắt rắn), tuyết tham dưỡng tạng cao (cao nhân sâm dưỡng nội tạng)...vân vân...ngoài ra còn mấy chục bình dược vật khác.
Hồng Dịch nhìn những thứ này trong đầu nhớ lại một số bút ký ghi lại trong Vũ kinh.
Những thứ này đều là bí dược mà võ tăng của Đại Thiện Tự phục dụng.
@by txiuqw4