Hồng Dịch suy nghĩ rất tỉ mỉ, tính toán cẩn thận, sắp xếp kế hoạch vô cùng chu mật. Hắn lẽ nào không biết đằng sau Dao Trì phái có rất nhiều bí mật, Dao Trì phái ngoài một đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất là Dao Nguyệt Đình ra còn ẩn tàng cả một Dao Nguyệt Như điềm đạm mà cao thâm khó lường.
Danh tiếng của Dao Nguyệt Như mặc dù không bằng Triệu Phi Dung của Đại La phái, thế nhưng pháp lực tu vi không thấp hơn so với Triệu Phi Dung, sở dĩ không bằng Triệu Phi Dung nguyên nhân chính là thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm kia.
Nhưng Dao Nguyệt Như vẫn không có danh tiếng gì, chỉ có những nhân vật có gốc gác trong Dao Trì phái mới biết, Dao Nguyệt Như này nếu như thích thì danh tiếng của nàng ta trong thiên hạ tuyệt đối sẽ không thấp hơn Dao Nguyệt Đình.
Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh thân là đường chủ Hoa Nguyệt đường của Dao Trì phái, tuy biết được nhiều chuyện trong phái nhưng đối với Dao Nguyệt Như các nàng cũng không nắm rõ được. Nhưng khi nhắc đến nhân vật này cũng khiến cho Hồng Dịch cảnh giác trong lòng.
Người thiện chiến không thích công lao hiển hách. Hồng Dịch thông thuộc kinh sử tất nhiên biết đạo lý này. Đối với Dao Nguyệt Như ở cuối đoàn xe đi theo áp giải hai người đến Ngọc Kinh, Hồng Dịch đã chú ý từ đầu.
Vừa mới rồi hắn lao đến ra tay, vung đao phá xe, kéo Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt lên ngựa cũng là một động tác giả, chính là để địch nhân mất cảnh giác.
Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức của Dao Nguyệt Như trên xe ngựa cuối đoàn, nhưng hắn đã sớm biết được nàng ta ở đó.
Dao Nguyệt Như vừa rồi ẩn trong xe, bất cứ khí tức nào cũng không phát ra, ngay cả tai mắt của người thường cũng không cảm giác được sự tồn tại của nàng ta, nếu như không phải Hồng Dịch được báo trước thì hắn cũng nhất định cho rằng chiếc xe cuối cùng là chiếc xe trống không.
Điều này có thể thấy được võ công của Dao Nguyệt Như đã bước vào cảnh giới đại tông sư, đạt tới một cảnh giới vi diệu, có thể thu liễm khí tức của lỗ chân lông, nhịp tim, huyết khí, hô hấp toàn thân.
Loại cảnh giới này đại cao thủ tiên thiên cũng khó có thể làm được.
Nhưng một đao của Hồng Dịch đã chuẩn bị đã lâu, vừa mượn thế lôi điện, lực của ngựa, dựa vào sự sắc bén của Toái Diệt đao, hắn đoán chắc cho dù Dao Nguyệt Như võ công có cao tới đâu cũng khó thoát được uy lực của một đao kia.
Lôi Ngục Đao Kinh, ý nghĩa như tên. Lôi ngục, lôi ngục. Chính là lấy thế sét đánh, tiêu diệt toàn bộ sự sống trước mặt. Một chiêu Lôi Tật Hồ Quang này chính là mô phỏng theo tia lửa điện của sấm sét. Bây giờ thế đao của Hồng Dịch lại phối hợp với lôi điện trên trời, mặc dù không thể nào chân chính mượn được lực lượng của lôi điện trên trời, nhưng lại mang Thanh, Quang, Uy nghiêm, Khí thế của lôi điện dung hợp vào khí thế của đao, tạo thành một loại áp bách không thể kháng cự.
Nhưng một chiêu này phải nắm chắc được thời cơ một cách thích hợp.
Người cùng ngựa phối hợp, Hồng Dịch cũng không phí tâm vào chuyện này. Truy Điện cũng đã sớm luyện được sự thông linh.
Nhưng lôi điện trên trời thì người khó có thể đoán trước được.
Nhưng Hồng Dịch tu luyện thần hồn, bản thân chính là cao thủ đạo thuật, trong linh hồn có sự cảm ứng mãnh liệt với lôi điện. Lôi điện trên trời vừa nổi lên, trong lòng hắn cũng thấp thoáng cảm nhận được từ trên chín tầng trời xuất hiện một lực lượng hủy diệt khổng lồ.
Cỗ lực lượng khổng lồ mang tính hủy diệt này vừa xuất hiện chính là lúc tiếng sấm trong chớp mắt vang lên. Hồng Dịch bằng sự mẫn cảm của thần hồn nắm chặt thiên tượng, khiến cho đao thế cùng thiên tượng dung hợp, vung lên một đao sát thần trảm quỷ.
Một đao vung ra, thiên địa tựa như biến sắc.
Hồng Dịch giống như một thiên thần mang theo lôi điện, trong nháy mắt phủ xuống nhân gian, phá hủy tất cả.
Ánh điện quang lóe lên, chiếu xuống khuôn mặt đang kinh ngạc của Dao Nguyệt Như.
Da dẻ của Dao Nguyệt Như óng ánh, sắc hồng như thủy tinh, trong giống như một đóa hồng thủy tinh đọng một vài giọt sương long lanh. Khuôn mặt cân đối tinh sảo, ngũ quan phối hợp với nhau tựa như một bức tranh mỹ nữ do họa thánh Kiền Đạo Tử hạ bút vẽ thành.
Nhưng đôi mắt nàng lại mang vẻ âm u thăm thẳm, mơ hồ bên trong hai con ngươi của nàng ta lại còn có một cặp đồng tử khác. (giống như trong mắt có 2 cặp đồng tử, nôm na là hai mắt có đến 4 con ngươi)
Một khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ, một tròng mắt nặng nề, khí chất vô cùng thần bí khiến cho người ta không nắm rõ được. Tựa như là thiên ngoại tiên nữ, lại tựa như vực ngoại thiên ma. Tóm lại không hề giống nhân loại.
Tay của Dao Nguyệt Như đã nhanh chóng đặt bên cạnh Hồng Dịch, chỉ cần nhẹ lắc tay một cái cũng có thể khiên hắn trọng thương, kể cả là Hồng Dịch mặc ngân sa giáp cũng không ngăn cản được một đại tông sư võ đạo phát kình tấn công.
Nhưng bây giờ Hồng Dịch thi triển một đao Lôi Tật Hồ Quang, Dao Nguyệt Như chỉ cần hơi sơ xảy, chắc chắn sẽ bị Toái Diệt đao phân thây, tuyệt đối không còn một miếng thịt nào còn lành lặn.
Kể cả là võ thánh đứng bất động nơi dưới một đao này của Hồng Dịch thì kết quả cũng tuyệt đối là thê thảm.
Để đổi lấy sự trọng thương của Hồng Dịch mà bản thân bị chém thành một đống thịt vụn thì cho dù Dao Nguyệt Như tàn nhẫn đến thế nào cũng không làm được. Vì thế nàng ta đành thu tay lại, lùi về sau.
Nàng không có cách nào phản kích lại, bởi lẽ một đao của Hồng Dịch quá mức hung mãnh, không để cho kẻ phản kích bất cứ đường sống nào, huống chi trên tay nàng không có binh khí.
Lấy tay không chống lại Toái Diệt đao, chênh lệch như vậy là quá lớn, căn bản không hề có đường để đánh trả lại.
Vụt! Vụt! Vụt!
Trong nháy mắt khi Dao Nguyệt Nhu thu tay lùi lại, tốc độ nhanh đến nỗi giống như nàng ta chưa hề từng di động. Sau đó bùn lầy trên đường bỗng xuất hiện chín dấu chân, trong chu vi chín dấu chân hiện ra một đường gấp khúc, uốn khúc đủ chín lần.
Chín dấu chân này đồng thời xuất hiện, không có trước không có sau. Lúc xuất hiện, chín đám bọt nước từ chín dấu đồng thời bắn lên tung tóe, cũng đồng thời rơi xuống mặt đất.
Nước bùn bắn lên tựa như thủy ngân, viên thành từng viên tròn một lăn xuống mặt đất, cuối cùng tan ra.
Trong chớp mắt khi những dấu chân này hiện ra, sự biến hóa của nước bùn nếu như được quay chậm lại, thì ai cũng phát hiện ra đây đúng là một hình ảnh vô cùng đặc sắc.
Chín dấu chân lướt ra hai mươi bước bên ngoài, lúc bọt nước đồng thời rơi xuống, thân thể Dao Nguyệt Như cũng ở ngoài hai mươi bước, hoàn toàn tránh được đao thế. Không ai biết tại sao, nàng ta có thể thoát khỏi đao thế như thiên la địa võng mà phóng ra ngoài.
Đây chính là bộ pháp Cửu Khúc Liên Hoàn của Dao Trì phái.
Phụt!
Trên lưỡi đao của Toái Diệt đao móc ra một đốt ngón tay dài nửa xích nằm trong một miếng lụa mỏng. Miếng lụa mỏng này chính là một vạt tay áo, vài giọt máu từ trên thân đao tí tách chảy xuống mặt đất. Đao vẫn sáng bóng như cũ, càng thêm lóng lánh, trên thân đao giống như chưa hề dính một vệt máu nào.
Ngay cả Dao Nguyệt Như nhanh như vậy thế nhưng tay áo của nàng cũng bị chém rơi, hơn nữa vết máu trên lưỡi đao kia nhất định cũng là của nàng.
Nhưng khi nàng ta lùi về sau hai mươi bước, hai tay vẫn hồng hào lóng lánh như thủy tinh, không có bất cứ vết thương nào, lộ ra vẻ rất quái dị.
Một đao trôi qua, Hồng Dịch cũng không hề dừng lại, cũng không kinh ngạc tại sao Dao Nguyệt Như lại lợi hại như vậy. Một đao chỉ có thể cắt nửa ống tay áo của nàng ta. Hắn rung mạnh thân đao, hai chân khép nhẹ, thế mã xoay chuyển. Rào một cái lao đi, Truy Diện trực tiếp phóng vọt qua khoảng cách hai mươi bước, từ trên không trung đâm thẳng xuống Dao Nguyệt Như.
Thế ngựa như vậy hoàn toàn là dùng thân thể đè xuống!
Không sai, là nhảy lên không trung rồi dùng thân thể đè xuống! Cơ thể nặng một ngàn hai trăm cân của một con ngựa, lực lượng khi đè xuống đừng nói là con người, ngay cả một lão hổ cũng bị đè bẹp thành bánh thịt.
Hồng Dịch thi triển một chiêu mã thuật này chính là khi một kích không thành công, chớp cơ hội ngay sau khi Dao Nguyệt Như thi triển Cửu Khúc Liên Hoàn thoát ra ngoài, nhân lúc nàng ta vừa đặt chân xuống đất, chưa kịp điều hòa hô hấp, liền xông tới hạ sát.
Dao Nguyệt Như tay không lại có thể thoát chết dưới một chiêu Lôi Tật Hồ Quang, có thể thấy võ công kinh khủng đến thế nào, so với Hồng Dịch thì cao hơn gấp hai, ba lần. Nhân vật như thế cho dù là ba người bọn họ liên thủ sợ rằng cũng không có cơ hội chiến thắng, nếu như không thể liên tục dồn ép hạ sát nàng ta, để nàng ta lấy lại sức chỉ sợ bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này thân thể Dao Nguyệt Như xoay tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào uy thế của thớt ngựa đang từ trên bầu trời lao xuống. Bốn con ngươi hiện lên bốn cái bóng của Hồng Dịch.
Ngựa từ trên không lao xuống, lực tuy mạnh mẽ nhưng dù sao cũng không thể mượn lực được. Đối mặt với chiêu thức cũ kỹ như vậy, Dao Nguyệt Như có mười mấy phương pháp hoặc là tránh né hoặc đánh gục.
Nhưng Hồng Dịch đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên ép mạnh người xuống thân ngựa, cơ hồ không còn thấy thân hình của hắn, đại đao cũng dấu đi. Một thế ẩn thân, tàng đao sau lưng ngựa này làm cho Dao Nguyệt Như sinh ra cảm giác uy hiếp mãnh liệt.
Nàng ta có thể đánh chết ngựa, nhưng sau khi ngựa chết, lúc hóa giải lực xung kích mãnh liệt, nếu như Hồng Dịch ở phía sau đột nhiên tung ra sát chiêu thì vô cùng nguy hiểm.
Vì vậy, nàng ta chỉ còn cách lại phóng đi!
Chín dấu chân người lại đồng thời xuất hiện trên mặt đất, nhưng những dấu chân lần này chỉ kéo dài được khoảng cách có mười bước, thể hiện khí lực Cửu Khúc Liên Hoàn của Dao Nguyệt Như đã suy kiệt.
Rầm!
Truy Điện hung hăng hạ xuống mặt đất khiến mặt đất chấn động như bị pháo nổ, rung chuyển không ngớt, bùn đất bắn lên tung tóe, trong chu vi mười bước không thấy được bất cứ người nào.
Hồng Dịch nhân lúc ngựa vừa tiếp đất, cầm đao trong tay, thân thể chợt lóe lên, xuyên qua bùn đất bay tứ tung khắp trời, dùng thần niệm trong đầu xác định vị trí của Dao Nguyệt Như, một lần nữa vung đao lên, dùng tốc độ của hổ báo, sức mạnh của gấu, thế đao tựa như chim ưng vồ mồi bổ mạnh xuống.
Một loạt chiêu thức biến hóa vừa rồi Hồng Dịch đã bức lui được Dao Nguyệt Như, sau đó dùng ngựa áp bách, khiến cho nữ tử võ công thâm sâu khôn lường này buộc phải liên tục lùi lại. Tiếp theo hắn trong nháy mắt xuống ngựa lao tới chém. Dùng sức ngựa để tiêu hao thể lực của Dao Nguyệt Như, còn mình thì tích trữ lực lượng, có thể nói Hồng Dịch đã chiếm hết tiên cơ.
Bây giờ nhảy xuống ngựa lao tới tấn công là một kích cuối cùng.
Rào!
Nươc bùn bắn tung tóe, Hồng Dịch từ trong làn nước bùn lao ra, ánh đao bao phủ lên Dao Nguyệt Như.
Keng!
Một sợi lăng hình liên tử tiêu thương (dây xích hình thoi có gắn mũi thương ở đầu) đột nhiên xuất hiện trong tay Dao Nguyệt Như. Nàng rung tay lên, lăng hình liên tử tiêu thương lập tức dựng lên thẳng đứng, trông không khác gì một thanh trường thương cứng rắn được rèn từ tinh cương, đỡ lấy thân đao do Hồng Dịch đánh tới.
Đây là sợi xích mà Dao Nguyệt Như quấn quanh hông, tên là Lăng Ngọc Nhiễu Chỉ Nhu, chất liệu chính là cương ngọc, vừa có thể làm dây xích, khi dựng đứng lên lại biến thành trường thương, xuất thần nhập hóa, tựa như long như xà.
Keng keng keng!
Lăng Ngọc Nhiễu Chỉ Nhu đươc vung lên thẳng tắp, nhanh như dông bão, đánh mấy chục đòn lên thân đao của Hồng Dịch, cuối cùng cũng cản được đao thế!
- Hỏng bét! Dao Nguyệt Nhu này thật lợi hại! Cứ như vậy ta cũng không giết nổi nàng ta! Bây giờ chỉ hy vọng Xích Truy Dương, Lôi Liệt giải quyết xong địch nhân, ba người liên thủ mới có thể giết được nàng ta! Nữ tử này thể lực thật bền bỉ, bị áp bách như vậy mà không chết!
Hồng Dịch thấy mình tận dụng tất cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, liên tiếp dùng đao thuật dồn ép cho đối phương không thở được, dùng mã lực tiêu hao thể lực đối phương, trong lúc chiếm hết ưu thế lại không thể ép chết đối phương được. Điều này khiến cho trái tim của hắn trầm xuống.
@by txiuqw4