- Mộng Thần Cơ muốn cướp đoạt máu Tà Thần để luyện bảy viên Thiên Nguyên Thần Đan! Chuyện này quả thực là kinh thiên động địa! Nếu như một ngày nào đó hắn luyện thành công, thiên hạ lập tức sẽ có thêm bảy đại nhân tiên! Đây quả thực là một lực lượng khiến cho trời đất nghiêng ngả. Bảy đại nhân tiên liên hợp lại, hơi chút lôi kéo một thế lực nào đó lập tức có thể phá vỡ vương triều Đại Kiền, cho dù Hồng Huyền Cơ hay Kiền đế hiện giờ có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Trong Lục Liễu sơn trang.
Sắc trời đã sáng rõ, nhưng tiếng chim hót ríu rít vang lên không ngớt. Buổi sáng mùa xuân, những chú chim nhỏ đều thức dậy, bay đi tìm sâu ăn. Trên bầu trời, một vài cánh én bay tới bay lui, trong miệng còn ngậm những viên bùn tròn tròn, bay xuống dưới mái hiên đắp cho mình những chiếc ổ nhỏ.
Hồng Dịch đứng dưới mái hiên, nhìn những cánh én nhỏ bay tới bay lui trên bầu trời, thân thể loáng thoáng xẹt trên mặt hồ phía xa xa, mặt hồ phẳng lặng yên ả không chút gợn sóng, trông hệt như một chiếc gương khổng lồ, mỗi khi một bóng én thẳng tắp lướt qua liền khẽ rung lên một cái, tựa như bị một lưỡi dao mài qua vậy.
Én xuân lướt nước, tự nhiên, lưu sướng không gì sánh được.
Một cỗ ý cảnh võ học từ trong tâm của Hồng Dịch bỗng bốc lên.
Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không bắt chước động tác én xuân lướt nước như vậy, hắn chỉ mang loại ý cảnh vừa mới xuất hiện tồn tưởng trong lòng, sau đó tỉ mỉ rèn giũa cho lớn mạnh.
Làm văn chương cần phải ấp ủ, võ đạo tự nhiên cũng phải dần dần tích luỹ.
Đêm hôm qua, sau khi đến Vinh Châu giết thánh giả Đạo Phu, đoạt bảo vật, lúc trở về Hồng Dịch nhanh chóng thu xếp tất cả mọi việc. Tiễn Nguyên Phi trở về hoàng cung, hai người hàn huyên một hồi thì trời cũng tảng sáng.
Lúc này đối với việc đoạt được máu Tà Thần cùng Minh Thần Luyện Hồn Lục, Hồng Dịch không còn cảm giác hưng phấn như ban đầu. Trái lại hắn cảm thấy hơi chút lo lắng, giống như sắp có hoạ lớn giáng từ trên trời giáng xuống.
Tin tức do Tô Mộc để lộ ra quả thật khiến cho kẻ khác nghe thấy mà giật mình! Thật giống như một bức tranh vô cùng đáng sợ.
- Quả thật ta chưa từng nhìn thấy Thiên Nguyên Thần Đan, cũng không biết phương pháp luyện loại thần đan này ra sao. Thế nhưng đây là thứ linh đan cướp đoạt tạo hoá của thiên địa. Cho dù Mộng Thần Cơ cường đại như vậy cũng không có khả năng thoáng chốc mà luyện thành được. Hơn nữa người phục dụng thứ thần đan này nhất định phải là đỉnh cấp võ thánh. Người thường khẳng định rằng không thể dùng được.
Hồng Dịch nghe Thiện Ngân Sa nói liền khẽ khàng thở dài.
- Nhân tiên cũng không phải là rau cải trắng. Hiện giờ, trong khắp cả thiên hạ này cũng chỉ có Hồng Huyền Cơ là nhân tiên. Ngoài ra cường giả đỉnh cấp võ thánh cũng chỉ có một vài người. Đám thanh niên nhân tài mà Mộng Thần Cơ bồi dưỡng nhất định không có ở trong số đó. Võ thánh đỉnh cấp, đâu dễ dàng luyện thành như vậy. Huông chi Mộng Thần Cơ còn muốn tiêu diệt Tinh Nguyên Thần Miếu, có đoạt được máu Tà Thần đi chăng nữa thì muốn luyện Thiên Nguyên Thần Đan cũng không phải là chuyện đơn giản. Tinh Nguyên Thần miếu cũng không phải nói muốn diệt là có thể diệt được. Tô Mộc nói như vậy chẳng qua cũng để tăng thêm khí thế cho bản thân mà thôi.
- Cũng có thể là như vậy.
Thiện Ngân Sa nói.
- Hiện giờ tuy rằng Tô Mộc đã nói thẳng ra như vậy, thế nhưng tên tuổi của Mộng Thần Cơ quá lớn, không thể không bắt đầu lo trước hậu quả sau này.
- Bốn thanh niên anh tài tuấn tú, kỳ tài ngút trời. Thật ra ta cũng cảm thấy có chút hứng thú, muốn nhìn xem bọn họ là những kẻ như thế nào? Người mà Mộng Thần Cơ muốn bồi dưỡng nhất định không phải là kẻ tầm thường.
Khuôn mặt của Hồng Dịch lộ ra vẻ trầm tư, tựa như đang suy ngẫm thứ gì đó.
- Bảy viên Thiên Nguyên Thần Đan. Bản thân Mộng Thần Cơ một viên, Tô Mộc một viên. Vô Địch hầu một viên. Bốn tên thanh niên anh tài tuấn tú gì gì đó một viên! Tổng cộng cũng đủ bảy viên!
- Đúng rồi, Tô Mộc hiện giờ đã biết thân phận của chàng là một cao thủ đạo thuật, nàng ta lại ủng hộ Vô Địch hầu, không biết có nói bí mật của chàng cho Vô Địch hầu biết hay không nhỉ? Nếu cứ như vậy, chuyện chàng lên Ngọc Long sơn cướp đi Ưu Lô Lai Đặc sẽ không che giấu được nữa! Bằng vào trí tuệ của Vô Địch hầu, nhất định sẽ đoán ra là chàng làm.
Thiện Ngân Sa cả kinh nói.
- Tô Mộc chắc hẳn sẽ không gặp mặt Vô Địch hầu. Nàng ta sao lại không nhận ra rằng Vô Địch hầu, ngay cả nàng ta cũng muốn thu làm tiểu thiếp? Huống hồ hiện giờ Thái Thượng đạo đang ủng hộ Vô Địch hầu, thế nhưng là muốn áp đảo ở thế trên, hoàn toàn không muốn trở thành người hầu của hắn. Nữ nhân Tô Mộc này, vào thời điểm cuối cùng trước khi rời đi nói những lời như vậy, ngâm lại cũng có chút biết điều, thân phận của ta hẳn sẽ còn được giữ kín một thời gian, tuy nhiên cũng không che giấu được bao lâu.
Hồng Dịch nhìn chằm chằm vào thân hình của những cánh én xuân đang lướt qua mặt hồ, hít vào một luồng không khí trong lành, lồng ngực tràn ngập hơi thở lạnh lẽo đầy thoải mái của khí trời buổi sớm.
- Chúng ta khi nào đến Chân Cương môn ở Nguyên Đột? Cuộc tranh đoạt chức vị chưởng môn của thánh địa này chỉ sợ hiện giờ đã tiến vào tình cảnh như lửa bỏng dầu sôi. Vô Địch hầu cũng xuất phát rồi, đến lúc đó nếu như để hắn đắc thủ, thực lực của hắn sẽ thực sự tăng vọt đến một mức độ không ai có thể tưởng tượng đựơc.
Thiện Ngân Sa nói.
- Một thánh địa như Nguyên Đột Chân Cương môn không phải dễ dàng nắm giữ như vậy. Trong đó cao thủ như mây lại có một vài lôi kiếp cao thủ. Trải dài khắp vùng băng tuyết hoang vu có vô số cường giả bản lĩnh cao cường ẩn cư. Tin tức Chân Cương môn phát sinh biến cố truyền ra, khẳng định bọn họ sẽ xuất hiện. Hiện giờ ta trước hết vẫn phải yên lặng theo dõi kỳ biến, thời gian tới sẽ tiếp tục tu luyện một thời gian. Sau khi khoa cử kết thúc sẽ tiến về Chân Cương môn, thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Hồng Dịch vặn người, khẽ nhún hai vai, thân thể xoay lại, gọi nha hoàn đưa tới hai chén trà mật ong, đưa cho Thiện Ngân Sa một chén, cầm trong tay một chén, uống một ngụm, nhấp nhấp trong miệng.
- Hơn nữa, ta còn có một dự cảm, trong khoa thi lần này, rất có thể sẽ đụng độ với một trong nhưng thanh niên anh tài tuấn tú mà Mộng Thần Cơ bồi dưỡng! Hắc, ta ngược lại muốn nhìn xem, thanh niên anh tài mà Mộng Thần Cơ bồi dưỡng, rốt cục là loại người nào.
Sau khi uống trà xong, rửa qua tay chân, trở lại thư phòng, Hồng Dịch đốt một nén hương, lặng lẽ ngồi một lúc, sau đó đột nhiên mở mắt ra, trong mắt loé lên một tia sáng.
Tia sáng này trông giống hệt như ánh kiếm, mang tất cả mọi tạp niệm chặt đứt, toàn bộ thần niệm đều tiến nhập vào trong một cảnh giới yên tĩnh phẳng lặng như mặt nước.
- Hồng Dịch, Trảm Niệm pháp này của chàng đã tu luyện đến cảnh giới thiên chuy bách luyện rồi.
Thiện Ngân Sa nhìn thấy Hồng Dịch trong lúc tĩnh toạ, mở mắt chặt đứt mọi tạp niệm, đạt tới trạng thái tinh thần sáng láng trong suốt, liền nói.
- Loại pháp môn tĩnh toạ đọc sách, một kiếm chặt đứt mọi tạp niệm này, khi còn nhỏ ta đã bắt đầu luyện tập rồi, là do chính mẫu thân của ta dạy. Lúc đó ta cho rằng, đây chỉ là một việc nhỏ, về sau mới biết đây là một đại học vấn của kẻ đọc sách. Trước khi đọc sách, tắm gội đốt hương, tĩnh toạ diệt trừ tạp niệm, khi đó đọc sách nghiền ngẫm kinh nghĩa sẽ rõ ràng gấp mười lần. Hiện giờ, kể cả là đại nho, sĩ phu trong triều đình, trước khi đọc sách cũng khó có thể làm được như vậy.
Hồng Dịch bình tĩnh trả lời, sau đó mang thanh đồng điển tịch Minh Thần Luyện Hồn Lục mở ra.
Vù!
Ngay khi Hồng Dịch chạm vào trang bìa của Minh Thần Luyện Hồn Lục, đột nhiên liền phát hiện ra trang sách này không ngờ lại nặng nề không gì sánh được, khó có thể mở ra.
- Hả?
Thần niệm của Hồng Dịch khẽ động, từ phía trên bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng bảy màu khẽ quệt xuống, mãnh liệt lật trang sách.
Trang bìa của quyển sách liền khẽ nhấc lên, sau đó từ bên trong lập tức tuôn ra một luồng ánh sánh chói mắt, hơn nữa còn mang theo khí tức nồng đậm của lưu hoàng, hoả diễm, dung nham cùng với tiếng gào thét của ngàn vạn quỷ hồn.
Cùng lúc đó, trong mắt của Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch bỗng nhiên rõ ràng cảm thấy cảnh vật bốn phía xung quanh chợt biến ảo, hoá thành thế giới đầy dung nham dưới địa ngục. Trước mắt bỗng xuất hiện một pho tượng Minh Thần, toàn thân mặc một chiếc áo choàng đen nhánh, ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh biếc giống hệt như lửa lân tinh.
Tôn Minh Thần này trong tay cầm một thanh giáo dài màu trắng, trên thân giáo loé lên vô số những phù văn, từ những phù văn này đều tản ra khí tức của tử vong.
Thấy luồng khí tức này, con người liền cảm thấy bản thân như bị kéo vào trong vực sâu của tự vong.
Điệp điệp điệp điệp, điệp điệp điệp điệp.
Một loạt những tiếng cười bén nhọn truyền vào tai của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa.
Thanh âm cao vút này so với đao kiếm còn sắc bén hơn rất nhiều, đâm vào mỗi một luồng thần niệm trong cơ thể, cho dù tai điếc cũng không cách nào ngăn cản lại được.
- Tiếng gào thét của Minh Thần!
Thiện Ngân Sa biến sắc!
- Trên bản Minh Thần Luyện Hồn Lục này có gia trì thêm thần chú, nếu không phải do đích thân thánh giả Đạo Phu mở ra thì không ai có thể mở được quyển sách này. Cho dù miễn cưỡng mở ra được thì sẽ hứng chịu phải sự công kích của phân thân Minh Thần! Tiếng gào thét của Minh Thần, thanh âm có thể trực tiếp rút linh hồn của con người ra, sau đó tiêu diệt! So với Linh Hồn Qua Toàn của chàng con kinh khủng hơn nhiều! Cẩn thận, đừng để cho phân thân của Minh Thần từ trong hư không dồn nén xuất ra ngoài.
- Ta thấy rồi! Tuy nhiên tiếng gào thét của Minh Thần này cũng không thể thương tổn được chúng ta!
Trong nháy mắt Hồng Dịch vung tay lên, thi triển ra đạo thuật phân cách hai thế giới, mang toàn bộ không gian bên trong phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lúc này Hồng Dịch liền nhìn thấy pho tượng Minh Thần kia càng ngày càng trở nên rõ ràng, tiếng gào thét cũng càng lúc càng lớn.
Tình huống như vậy thật giống như Minh Thần từ trong một thế giới khá đang muốn phá vỡ tấm màn chắn với đại thiên thế giới, trực tiếp hàng lâm xuống thế giới này.
- Ta đã sớm đoán trước, trên quyển sách này có gia trì một loại thần chú giống như ở trên Vô Thường kiếm, chỉ cần cưỡng ép mở ra, phân thân của Minh Thần sẽ hàng lâm. Tên Minh Thần này chắc hẳn là do sự thờ cúng của rất nhiều tín đồ Tinh Nguyên Thần miếu mà ngưng tụ thành. Quả nhiên rất cường đại! Thần niệm trong đó so với thần lực của bảy vị thần linh còn mạnh hơn nhiều, cuồng nhiệt hơn nhiều! Đây mới thực sự là tín ngưỡng hương hoả thuần tuý, chân chính.
Hồng Dịch nhìn thấy Minh Thần càng ngay càng trở nên rõ ràng, liền khẽ cười.
- Chàng muốn làm gì!
Thiện Ngân Sa hơi sửng sốt.
- Chân Không Đại Thủ Ấn của ta còn thiếu hai đạo thần linh nữa chưa luyện thành! Ta cũng không thể nào làm giống như đám tà giáo kia, bỏ ra vài chục năm, thu thập hương hoả tín ngưỡng để luyện thành chín vị đại thần, sau đó luyện tiếp đến Bất Hủ Nguyên Thần. Lúc này vừa vặn có phân thân của Minh Thần này, có thể để cho ta sử dụng! Ta phải bắt hắn hàng phục! Luyện hoá hắn, bắt hắn tiến nhập vào trong Chân Không Đại Thủ Ấn, trở thành chủ thần của ta! Khiến hắn hoá thành một vòng ánh sáng phía sau gáy của ta! Sau khi luyện hoá được Minh Thần, đạo thuật của ta sẽ trở nên cường đại hơn, khi đó có thể luyện hoá được phù chú mà Nạp Lan Yến La gia trì phía trên Vô Thường kiếm, dẫn động ba mươi sáu đạo thần chú của Đại Phá Hư thần, khiến cho phân thân của Đại Phá Hư thần xuất hiện, sau đó lập tức luyện hoá, biến hắn trở thành vòng ánh sáng thứ chín. Lúc ấy Chân Không Đại Thủ Ấn sẽ đạt tới cảnh giới giống như thái tử Dương Nguyên, Bất Hủ Nguyên Thần, không, phải nói là vượt qua rất rất xa so với hắn.
Hồng Dịch nói liền một hơi.
- Nhưng mà! Minh Thần này là một thần linh có ý thức riêng của bản thân đấy! Làm sao có thể luyện hoá được! Bảy tôn thần linh của chàng tuy rằng đều có ý thức riêng của mình, thế nhưng Minh Thần còn cường đại hơn rất nhiều! Lỡ như không luyện hoá được thì sẽ không hay đâu! Cho dù miễn cưỡng hàng phục được thì bất cứ lúc nào hắn đều có thể gây loạn! Ngược lại sẽ khiến cho Chân Không Đại Thủ Ấn của chàng khó mà thi triển được, không tuân theo sự điều khiển của chàng. Như vậy cũng không ổn chút nào!
Thiện Ngân Sa vội vàng nói.
- Không thử một lần thì sao có thể biết chắc được?
Hồng Dịch nói.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc.
Một loạt âm thanh giống như gương vỡ từ trong không gian vang lên. Cả một khoảng hư không bỗng nhiên vỡ vụn thành nhiều mảnh, rớt xuống mặt đất, hoá thành vô hình. Pho tượng Minh Thần này cuối cùng cũng hiện ra.
- Các ngươi theo ta xuống địa ngục thôi!
Một cỗ thần niệm cực kỳ cường đại tràn ngập trong linh hồn của Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch.
Hồng Dịch mỉm cười, bất thình lình xuất thủ!
@by txiuqw4