- Vô Địch hầu, chúng ta đều là quan cùng triều, một văn một võ, phải phụng sự cho giang sơn xã tắc. Lần này, tại nơi phương bắc, Nguyên Đột quốc, chưởng môn Chân Cương môn Bạch Phụng Tiên thi giải, quần hùng như rắn mất đầu. Để ổn định tình hình vùng bắc quốc này ngươi mới đến đây để đàm phán, điều đó là rất tốt, thế nhưng một đại sự như thế này tại sao lại không thông báo với ta một tiếng?
Hồng Dịch vừa hiện thân bên trong toà thuỷ cung ở đáy dòng sông Huyền Băng xong liền ha ha cười vài tiếng. Sau đó phát ra một loạt âm thanh trong vắt khiến cho cả toà thuỷ cung liên tục rung lên.
Viên Băng Phách Nguyên Châu ở phía trên đang chống đỡ cả toà thuỷ cung, dưới thanh âm của Hồng Dịch tựa như bị công kích, lập tức toả ra ánh sáng chói loà, từng tầng từng tầng hàn khí nồng đậm bốc lên phía trên. Toàn bộ không gian phía trên thuỷ cung lập tức ngưng tụ thành một tầng băng tinh.
- Ngươi là ai. Dám xông vào thuỷ công. Băng Tinh Hoá Vụ. Thái Nguyên Nhất Thể...
Kẻ phản ứng nhanh nhất là Hồng Lăng lão tổ. Có người đột nhập vào thuỷ cung của lão tự nhiên là lão là kẻ cảm nhận ra đầu tiên. Gần như trong chớp mắt thần niệm liền khẽ động, miệng lẩm nhẩm chân ngôn, thoáng chốc pháp động cấm pháp trên toàn bộ thuỷ cung.
Từng luồng băng tinh đậm đặc tuôn ra, nhanh chóng vây trụ lại Hồng Dịch vào bên trong. Những luồng sương mù này tựa như có linh tính, vừa mò được khí tức của con người lập tức liền ngưng tụ lại, kết thành từng khối băng đá rắn chắc, đông kết Hồng Dịch ở trong đó.
- Nguyên Băng Tạc Lăng.
Trong nháy mắt khi đóng băng Hồng Dịch, Hồng Lăng lão tổ liền từ trên tấm bồ đoàn hoả ngọc đứng bật lên. Chỉ ra một ngón tay. Từng đoàn băng tinh kia phát ra một loạt những âm thanh rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc đầy lạnh lẽo, tựa như những khối nước đá đã lạnh đến cực điểm, bắt đầu nứt tạc ra. Những âm thanh này có tính chấn nhiếp cực lớn với người nghe được, chẳng khác nào những âm thanh băng nứt này có thể khiến cho cả thể xác của bản thân rã ra thành từng mảnh vậy.
- Đạo thuật của lão đạo này càng ngày càng cao thâm. Ở trong toà thuỷ cung này, linh hồn cùng Băng Phách Nguyên Châu hợp nhất, tuy lão đạo kia không có năng lực bằng cao thủ vượt qua ba lần lôi kiếp nhưng có thể chống đỡ được một trận giao chiến quyết liệt.
Hạnh Vũ Tiên cũng đứng dậy, nheo mắt nhìn lên phía trên đồng thời lắng nghe âm thanh rạn nứt của băng tuyết, trong lòng liền khẽ động.
- Hồng Lăng lão tổ, đây là cách đón khách của ngươi sao?
Hồng Dịch huýt lên một tiếng thật dài, ngón tay búng ra. Đột nhiên một viên đan hoàn to bằng nắm tay người bắn vọt ra ngoài. Viên đan hoàn này xoáy tròn lao tới, phát ra những âm thanh vù vù cùng với vô số tia sáng nhọn hoắt tựa như mũi châm.
Hơi chạm vào một chút, toàn bộ luồng sương mù băng tinh liền hoá thành hơi nước rồi tí tách rơi xuống mặt đất. Cả không gian tràn ngập trong luồng hơi nước nóng đậm đặc chẳng khác nào tuyết sôi.
- Liễm hoả thành đan. Hoả như tinh mang!
Hồng Lăng lão tổ chứng kiến luồng sương mù băng tinh cùng với cỗ âm thanh rạn nứt chấn động của mình trong thoáng chốc biến mất. Hơn nữa vừa nhìn thấy viên ngọc lửa tựa như một vầng mặt trời thu nhỏ, tản ra vô số tia sáng nhọn hoắt liền kinh ngạc quát lên một tiếng.
- Liễm hoả thành mang, tu thành hoả đan cũng không có gì đáng nói. Chẳng qua vừa rồi ta mới phá Huyền Băng pháp thuật của ngươi mà thôi. Nếu ngươi không muốn toà băng phách thủy cung này bị huỷ diệt thì tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Sau khi phá vỡ đạo thuật của đối phương, ánh mắt của Hồng Dịch quét qua bên dưới, cũng không nhìn chăm chú vào một ai, chỉ nói.
- Sao hôm nay có nhiều người họp ở đây như vậy mà không có Bạch Tử Nhạc huynh? Chẳng phải huynh ấy cũng là người được lựa chọn đấu pháp trên đỉnh núi tuyết Vạn Nhân vào đêm trăng tròn sắp tới sao? Ta là bằng hữu của huynh ấy, tất nhiên phải áp trận cho Bạch huynh. Vô Địch hầu, ta nói có đúng không?
Hồng Dịch trong lúc nói chuyện liền đưa mắt nhìn chòng chọc về phía Vô Địch hầu cùng với vị nữ thần mặt trăng mặc quần áo kỳ quái, toàn thân phát ra ánh sáng bàng bạc tựa như thuỷ ngân đang đứng ở bên cạnh.
Lúc này nữ thần mặt trăng cũng nhìn lại hắn, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lùng, hơn nữa còn ẩn tàng sát khí đây mãnh liệt, đồng thời pha chút kiêng kỵ.
Vừa rồi khi Hồng Dịch xuất hiện, câu nói muốn đem nữ thần mặt trăng luyện thành đạo hào quang thứ chín của Chân Không Đại Thủ Ấn, nàng ta cũng nghe thấy được.
- Hàn Nguyệt. Không nên!
Nhưng đúng lúc này, Vô Địch hầu cất giọng cản lại, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Hồng Dịch, toát ra vẻ thâm trầm vô cùng. Hắn từ trên chiếc ghế hoả ngọc đứng lên, vẻ uể oải ban nãy hoàn toàn biến mất, cả người giống hệt như một con hùng sư đang lơ mơ ngủ bỗng đột nhiên mở mắt bừng tỉnh.
Nhìn thấy nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt đang định rục rịch xuất thủ, Vô Địch hầu bất thình lình quát lên một tiếng, bảo nàng không nên vọng động.
Động tác tựa như mãnh thú tỉnh giấc của Vô Địch hầu vừa hiện ra, trên dưới toàn thân liền tản ra một cỗ khí thế cường đại. Những người có mặt ở đây đều có thể ngửi thấy một cỗ khí tức điên cuồng đầy sự tinh phong huyết vũ bốc lên từ phía Vô Địch hầu. Loại khí tức này thậm chí còn tiến sâu vào mỗi một luồng thần niệm trong linh hồn mỗi người, khiến cho ngay cả quỷ tiên cũng có chút run rẩy.
- Vô Địch hầu quả nhiên là cường đại.
Bạch Tử Nhạc đứng bên cạnh Hồng Dịch cũng hơi khẽ động. Bởi lẽ ngay khi Vô Địch hầu vừa đứng bật dậy, khí thế không ngờ lại ập vào sâu trong linh hồn của hắn, khiến cho thần niệm bản thân hắn bỗng sinh ra một cỗ tạp niệm sợ hãi.
Tuy nhiên tia tạp niệm sợ hãi này liền lập tức bị hắn tiêu trừ.
Cũng may mà Bạch Tử Nhạc là cao thủ đã vượt qua một lần lôi kiếp, thần niệm bản thân trở nên trong suốt. Nếu như là quỷ tiên thông thường, thì lập tức thần niệm sẽ bị ngưng trệ, trong mỗi một luồng thần niệm sẽ khắc ghi tia tạp niệm sợ hãi này.
- Người này đã đạt tới cảnh giới võ thánh tuyệt đỉnh, gần như chỉ một bước nhỏ nữa là bước vào nghiệp vị nhân tiên. So với Đao Thánh Công Dương Ngu hơn một năm trước e rằng cũng không chênh lệch là mấy.
- Tốt. Tốt. Tốt. Quả nhiên không hổ danh là kẻ có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. Trong quyền ý khí thế không ngờ lại ẩn chứa uy nghiêm của thượng cổ thánh hoàng, mang theo khí phách của vương giả, tác động đến thần niệm của con người. Cỗ khí phách vương giả này của ngươi một khi tản ra bên ngoài, thậm chí ngay cả là quỷ tiên cũng phải cúi đầu. Thảo nào năm đó ngay cả cao thủ cấp bậc yêu tiên như Thần Ưng vương cũng đầu nhập vào dưới trướng của ngươi, cam tâm làm chó săn.
Hồng Dịch nhìn Vô Địch hầu nói.
Thượng cổ thánh hoàng không cần dùng đạo thuật để áp chế con người. Tự bản thân sinh ra khí độ của vương giả. Quỷ tiên khi nhìn thấy khí độ vương giả này lập tức thần niệm bản thân sẽ sinh ra những tạp niệm thần phục, không cách nào khu trừ được, muốn khắc chế cũng không xong.
Mà hiện giờ Vô Địch hầu cũng có một tia quyền ý khí độ như vậy. Mặc dù còn kém xa so với thượng cổ thánh hoàng thế nhưng điều này cũng đủ giải thích rằng tại sao lại có nhiều người cam tâm tình nguyện cúi đầu trước hắn như vậy.
Đây rõ ràng là lợi ích của việc sở hữu Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm.
- Hồng Dịch, lại là ngươi. Ngày đó ở Phương Tiên đạo cướp đoạt thiên trụ thần thạch của ta cũng là ngươi. Không ngờ ngươi lại che dấu kĩ đến như vậy? Thảo nào lúc tại Xuất Vân quốc, Ngân Sa lại chọn ngươi làm đạo lữ. Thật không nghĩ tới bản hầu cũng có lúc sai lầm như vậy.
Vô Địch hầu vừa nói vừa nhè nhẹ thu lại quyền ý. Cỗ khí thế tựa như hùng sư bừng tỉnh ban nãy thoáng chốc liền thu liễm vào trong cơ thể.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhất thời liền có cảm giác bầu trời như đang sụp xuống. Linh hồn giống như bị một lực lượng vô hình mãnh liệt hút về phía Vô Địch hầu, ngay lập tức mọi người đều dồn sức thu liễm thần niệm trở lại.
Hành động vừa tản ra quyền ý khí thế liền lập tức thu lại không ngờ có thể khiến cho linh hồn của các cao thủ xung quanh có cảm giác giống như không gian sụp đổ như vậy.
Quyền ý võ đạo cường đại đến bậc này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Đúng vậy, chính là ta.
Hồng Dịch cười cười.
- Vô Địch hầu ngươi lại dám đánh chủ ý đến đạo lữ của ta. Ta tự nhiên phải cho ngươi biết tay, để cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
- Hầu gia à, cho dù ngươi có là thiên hạ anh hùng gì đi chăng nữa, cho dù ngươi tự cho rằng bản thân là duy ngã độc tôn thì cái ý nghĩ này e rằng hiện giờ không còn đúng nữa rồi. Cuối cùng cũng có địch nhân có thể chống lại ngươi, hơn nữa còn là một địch nhân rất lợi hại đấy.
Đột nhiên Hạng Vũ Tiên quay về phía Vô Địch hầu cười một cách yêu kiều rồi nói.
- Hừ! Tên Hồng Dịch kia còn chưa có tư cách để chống lại ta.
Vô Địch hầu hừ lạnh một tiếng.
- Hồng Dịch, nhìn bộ dạng của ngươi chắc hẳn đã vượt qua một lần lôi kiếp. Thần phục ta. Ta tha cho ngươi một con đường sống. Chắc hẳn ngươi nghĩ không ra, ở Ngọc kinh thành ta đã sớm bố trí tai mắt giám thị nhất cử nhất động của ngươi rồi. Hôm nay, nếu ngươi không thần phục ta, ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức Lục Liễu sơn trang của ngươi sẽ tan thành tro bụi. Đạo lữ Ngân Sa của ngươi sẽ lọt vào trùng vây, sau đó bị ta bắt làm nô tỳ.
- Đến tận lúc này rồi ngươi còn không thay đổi được thói cuồng vọng đến cực điểm đó sao? Chẳng lẽ trong trời đất này một mình ngươi là độc tôn sao?
Hồng Dịch lắc đầu nói.
- Thứ ngươi ỷ lại chẳng qua chỉ là cây Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cùng với vị nữ thần mặt trăng này thôi chứ gì. À, còn có vị công chúa Ưu Lộ Lai Đặc mà ngươi sắp xếp làm tai mắt ở Ngọc kinh thành cùng với Thần Ưng vương và đám người của Phương Tiên đạo phải không? Hơn nữa còn cả Kim Chu pháp vương và Hạo Thiên Phiến của Khổng Tước vương? Chắc không sai chứ? Lực lượng khổng lồ như vậy quả thực có thể chống lại thái tử, tuy nhiên muốn đối phó với ta thì còn hơi kém một chút. Ta đã ra tay trước, chiếm thế thượng phong, vậy ta sẽ cho ngươi nghe thử một giọng nói này nhé.
Hồng Dịch mỉm cười, hoàn toàn không để sự uy hiếp của Vô Địch hầu, nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức một vết nứt mang theo ánh sáng trong suốt hiện ra giữa không trung.
Ngay sau đó, từ bên trong vết nứt truyền ra hai tiếng.
- Hầu gia!
Hai tiếng "hầu gia" này vừa kêu lên, vết nứt lập tức bị khép lại, thanh âm cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Thế nhưng Vô Địch hầu lại nghe được vô cùng rõ ràng, đó chính là giọng nói của Ưu Lộ Lại Đặc.
Bồng!
Thanh âm của Ưu Lộ Lai Đặc vừa lọt vào tai Vô Địch hầu, sắc mặt hắn liền lập tức biến đổi. Đầu tiên là cơ thể hắn phát ra một loạt âm thanh rắc rắc rắc, tựa như tiếng đậu tương rang. Sau đó gân cốt trên cơ thể lại phát ra một loạt những tiếng bồng, bồng, bồng tựa như tiếng trăm nghìn dây cung bắn ra. Đến cuối cùng, những âm thanh rào rào rào cuồn cuộn trào ra từ trong cơ thể hắn.
Thứ âm thành rào rào rào này phát ra khiến cho cơ thể hắn giống hệt như đang có vô số dòng sông hung tợn sục sôi.
Đây là âm thanh huyết dịch trong cơ thể hắn đang chuyển động dữ dội.
Một cỗ khí huyết dương cương mãnh liệt từ trên thân thể của hắn tuôn ra bên ngoài. Gần như bằng mắt thường có thể nhìn thấy ở trên đỉnh đầu của hắn có một luồng khí nóng cuồn cuộn bốc lên, dường như khiến cho không khí trở nên méo mó vặn vẹo.
- A!
Băng Xuyên Thiên Nữ Bạch Thanh Thanh, Ý Tiên Tử, cùng với Tuyết Cô Tử đều biến sắc, bịch bịch, cả đám người cùng lùi về sau mấy bước. Hồng Lăng lão tổ cũng biến sắc, tuy rằng không nhúc nhích thế nhưng tấm bồ đoàn hoả ngọc bên dưới cũng khẽ nứt ra. Đây là do quyền ý huyết khí của Vô Địch hầu ảnh tác động lên lão.
Trong khi đó Cự Linh chân nhân Nguyên Thế Tổ cũng đứng bật dậy.
Hạnh Vũ Tiên lại hơi giật mình nhìn về phía Vô Địch hầu.
Tất cả cao thủ có mặt ở đây đều biết rằng hành động vừa rồi của Hồng Dịch e rằng đã động vào nghịch lân (vẩy ngược, ám chỉ điểm yếu, điều tối kỵ) của Vô Địch hầu.
Quả nhiên.
Trong hai mắt của Vô Địch hầu bắt đầu vằn lên những tia máu dày đặc, cuối cùng biến thành hai khối huyết cầu, loé lên tia sáng hung ác đến cùng cực. Kể cả người có đạo thuật cao thâm đến đâu, vừa nhìn vào đôi mắt tựa như hai khối huyết cầu kia đều phải thoáng cảm thấy kinh khủng không gì sánh được.
Tất cả những cao thủ tu đạo có mặt nơi này hoàn toàn không ngờ rằng, tại thời khắc này, khí tức trên người của Vô Địch hầu lại có thể trở nên kinh khủng đến như vậy.
- Long hữu nghịch lân! Xúc phạm tất tử! (Rồng có vẩy ngược. Chạm vào là phải chết).
Vô Địch hầu sau khi biến hoá xong liền đưa tay chỉ về phía Hồng Dịch, từng chữ từng chữ tựa như Vô Cực Thiên Âm phát ra. Trong thoáng chốc, toàn bộ không gian như tràn ngập tám âm thanh này.
- Hồng Dịch. Ngươi dám động vào nữ nhân của ta. Ngươi chết chắc rồi! Trong thiên hạ này, không một ai dám có chủ ý với nữ nhân của ta. Ngày hôm nay ngươi lại dám lại chuyện như vậy. Ngươi chỉ còn con đường chết mà thôi! Cả thiên hạ này không một ai có thể cứu được ngươi! Ta phải giết chết cả nhà ngươi!
Trong lời nói của Vô Địch hầu mang theo sự oán độc mãnh liệt, sự hung ác ngang ngược cùng sự độc địa đến cùng cực. Lúc này hắn đã hoàn toàn thôi động khí huyết trong cơ thể, vận chuyển đến tột đỉnh, tựa như cơn đại hồng thuỷ phá nát đê chắn, từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn trào ra.
Trong nhắy mắt, vào thời điểm này, dường như mơ hồ hắn có xu hướng đột phá võ đạo của bản thân.
- Sao lại không dám nhỉ? Nực cười. Vô Địch hầu, ngươi cả ngày trêu nữ nhân này, ghẹo nữ nhân kia, vậy thì hôm nay ta đánh chủ ý với nữ nhân của ngươi đấy. Ngươi làm gì được ta nào?
Hồng Dịch nhìn khuôn mặt hung ác đến cùng cực của Vô Địch hầu, hai mắt hắn liền khép thành hai đường chỉ, nói.
- Hồng huynh, Vô Địch hầu lúc này đã tức giận đến cực điểm rồi. Quyền ý, tính thần vô cùng dữ dội. Nếu như cứ tiếp tục đổ dầu vào lửa hư thế sợ rằng hắn sẽ đột phá cảnh giới mất.
Bạch Tử Nhạc chưa dứt lời thì một tiếng gầm rung chuyển đất trời vang lên.
- Ngươi chết cho ta!
Đúng là thanh âm của Vô Địch hầu.
Toàn bộ cơ thể của Vô Địch hầu hiện tại đựơc bao phủ trong một lớp thuỷ ngân sáng bạc tựa ánh trăng. Hắn bay vụt lên không trung, trong tay bỗng hiện ra một cây trường thương màu tím sậm.
Cây trường thương này tuy rằng màu cực đậm, nhìn chẳng khác nào màu tím. Thế nhưng bên trong sắc thẫm của cây thương lại xuất hiện rất nhiều con mắt nối tiếp nhau. Toàn bộ trên thân cây thương này có trên dưới một trăm con mắt, liên tục chớp nháy, trông quỷ dị thần bí đến cùng cực. Trường thương vừa vung lên, mũi thương lên đâm tới, lực lượng cường đại không thể tưởng tượng được. Âm thanh còn chưa tới, người đã tới trước.
Đây là Vô Địch Hầu dùng nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt bao lấy cơ thể, mượn lực lượng khổng lồ cấp tốc bay vọt lên không trung, chẳng khác nào Hồng Dịch mượn lực lượng của tám tôn thần linh để nâng đỡ cơ thể xác thịt phi hành.
Hơn nữa vị nữ thần mặt trăng kia gần như tương đương với chân thân của Minh Thần, lực lượng cực lớn. So với tám đạo hào quang của Hồng Dịch thì còn vượt rất xa, vì thế có thể giúp cho Vô Địch hầu phát huy võ đạo của bản thân đến mức tận cùng.
Phụt!
Cây trường thương màu tím sậm với hơn một trăm con mắt chớp nháy, mang theo khí huyết, quyền ý cường liệt của Vô Địch hầu, bằng tốc độ cực nhanh, vượt qua tốc độ của âm thanh, xuyên qua không gian, đâm thẳng về phía Hồng Dịch.
- Thương Mang Thần Thương, là thần thương mà chiến thần "Thương" (æ®!) sử dụng ba ngàn năm về trước. Cây thương này đã đâm thủng ngón tay của Ám Hoàng đạo nhân, tông chủ đời thứ nhất của Huyền Thiên Quán. Làm thế nào mà Vô Địch hầu lại có được nhiều thứ thần khí như vậy chứ?
Nhìn thấy trường thương màu tím sậm, trên báng thương có trên dưới trăm con mắt, Hạnh Vũ Tiên liền kêu lên. Thế nhưng ngay khi Hạnh Vũ Tiên vừa nói được nữa âm tiết của chữ "Thương" (æ®!) trong cụm từ "Thương (æ®!) Mang Thần Thương (æ~ª)" (Chữ Thương æ®! đầu là tên của vị thánh hoàng Thương, còn có nghĩa là chết non, chết yểu. Chữ Thương æ~ª thứ hai là cây thương, một loại vũ khí). Thì mũi thương đã cùng với Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch va chạm cùng một chỗ.
Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch vừa xuất ra, lập tức một pho tượng phật đà màu hoàng kim liền hiện lên giữa không trung, kết thành Trí Tuệ ấn, ngón giữa, ngón trở cong lại thành vòng tròn, thoáng chốc hơi kẹp chặp lưỡi của cây Thương Mang Thần Thương.
@by txiuqw4