- Tinh Nguyên Thần Miếu lại có thể phái nhiều cao thủ cấp bậc phụ thể như vậy sao? Lại có thể tạo thành một đại thiên trận, thi triển ra Thẩm Phán Thiên Chuy.
Hồng Dịch nhìn thấy ở tình hình ở phía xa xa trên chiến trường, trong lòng nhảy mạnh một cái, định xuất thủ cứu viện, thế nhưng đột nhiên liền dừng lại.
Vốn tình huống như vậy có thể tính là nguy hiểm dị thường, hơn ba trăm cao thủ cảnh giới phụ thể liên thủ lại thi triển ra Thẩm Phán Thiên Chuy, cho dù là cao thủ một lần lôi kiếp cũng chưa chắc có thể tiếp được.
Huống chi còn có Úc Kim Cương công tước, một cao thủ cấp võ thánh cùng rất nhiều cao thủ thiết kỵ.
Một võ thánh cận chiến, bất cứ là cao thủ lôi kiếp nào cũng phải hết sức thận trọng, chỉ sơ xảy một giây thôi cũng vạn kiếp bất phục, lập tức phải thi giải, thần niệm bị nghiền nát.
Tuy rằng Tôn Nam kia trông có vẻ vô cùng lợi hại, tùy tùng đi theo mỗi người đều lợi hại, thế nhưng không một ai là võ thánh, chỉ sợ khó có thể chống lại Úc Kim Cương công tước.
Cao thủ cảnh giới võ thánh chấp nhận làm nô bộc gần như rất hiếm thấy, trừ phi là loại nhân vật tài năng như Hồng Huyền Cơ mới có thể khiến cho Ngô đại quản gia thần phục, trung tâm tận tụy, thậm chí ngay cả đám võ thánh bên cạnh Vô Địch Hầu cũng là do phục dụng linh dược mà đột phá lên.
Đương nhiên, võ thánh thái giám bên cạnh Kiền đế Dương Bàn cũng bởi vì đại nghĩa danh phận của hoàng đế thiên tử cùng thủ đoạn thực lực cường đại bản thân.
Tôn Nam thân phận là nữ giả nam, thế nhưng dù sao nàng cũng là bạn thâm giao của Lạc Vân công chúa, Hồng Dịch cũng phải ra tay cứu nàng.
Thế nhưng rõ ràng thực lực của Tôn Nam này có chút vượt qua dự đoán của Hồng Dịch.
Tiếng thánh ca lảnh lót vang lên, Thẩm Phán Thiên Chuy rộng đủ một mẫu bằng vào thế lôi đình vạn quân ầm ầm nện xuống. Trong lúc đó, ba mươi sáu hộ vệ của Tôn Nam đột nhiên vây xung quanh nàng, đồng loạt gầm lên một tiếng thật to, sóng âm hội tụ lại cùng một chỗ, tựa hồ kết thành một chân ngôn thật lớn.
Âm thanh phát ra từ chân ngôn này là một chữ "Đỉnh" (é¼}).
Âm thanh cổ xưa, trầm trọng, nặng trình trịch, trầm trọng tựa như đỉnh.
Âm thanh lan tỏa ra phía xa, lao thẳng về phía Thẩm Phán Thiên Chùy ở phía trên.
Rắc rắc rắc rắc!
Thẩm Phán Thiên Chuy lập tức vang lên những tiếng răng rắc, xuất hiện những vết rạn nứt.
Gần như ngay cùng lúc đó, trên đỉnh đầu của Tôn Nam, một tia khí đen bằng vào một tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được, mãnh liệt vọt đi, trực tiếp đánh nát Thẩm Phán Thiên Chuy.
Năm đó khi Hồng Dịch đến tổng đàn của Phương Tiên đạo, cướp đoạt nhân tiên phân thân, lúc ấy mới chỉ là cao thủ một lần lôi kiếp, mặc dù có luyện qua thần thông của Quá Khứ Kinh, thế nhưng khi bị mười đại tông sư liên thủ gầm lên một tiếng, lập tức tan thành tro bụi!
Hiện giờ hơn ba mươi sáu cao thủ bên cạnh Tôn Nam liên thủ gầm lên một tiếng, phát ra chân ngôn Đỉnh, có thể nói là đạt hiệu quả gần như tương đương với đám cao thủ của Vô Địch Hầu ngày đó.
- Đại Đỉnh chân ngôn?
Trong nháy mắt Hồng Dịch lập tức nhớ đến một môn đạo thuật cực kỳ cổ xưa.
Thế nhưng ngay khi Thẩm Phán Thiên Chuy vừa bị tiếng gầm chấn nát thì đòn sát thủ thực sự mới mãnh liệt vọt tới!
Đó chính là loan đao trong tay Úc Kim Cương công tước. Hắn dẫn theo đám thân binh phía sau, ào ào lao đến tựa như bão xóay.
Tên công tước được bộ binh Đại Kiền treo giải thưởng cực lớn này, đám cao hộ vệ bên người đều là cao thủ. Ngựa sắt đao biến, trong nháy mắt lao lên giao chiến với thân binh của Tôn Nam. Dưới ánh đao tựa như thiểm điện của Úc Kim Cương công tước, một vài thân binh cao thủ lập tức bị xé nát.
Thế nhưng Tôn Nam không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, người ngồi trên ngựa, chỉ hơi khẽ động, trong miệng tựa hồ ngâm xướng một thứ gì đó. Bỗng nhiên, nàng chỉ ra một ngón tay, lập tức một luồng sáng đen nhánh từ trong lòng bàn tay múa lượn bay ra, chỉ trong chớp mắt liền hạ xuống thân thể của Úc Kim Cương công tước.
Nhất thời trên thân thể của Úc Kim Cương công tước lập tức xuất hiện một sợi dây thừng thô to màu đen nhánh. Sợi dây thừng đen nhánh này giống hệt như một con sóng dữ dội cuốn lấy đối phương.
Vành tai của Hồng Dịch khẽ động, huyệt khiếu Thông Thiên liền vận chuyển, tuy ở cách xa trăm dặm nhưng hắn có thể nghe thấy từ trong sợi dây đen nhánh kia dường như loáng thoáng phát ra tiếng nước chảy cuồn cuộn của trường giang đại hà.
Bị sợi dây đen vây khốn, Úc Kim Cương công tước nhất thời cảm thấy toàn thân giống như bị nhấn chìm xuống sông lớn, cơ thể bị áp lực của nước từ bốn phía ầm ập dồn nén. Ngay lập tức hắn vùng vẫy điên cuồng, gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, âm thanh rung trời động đất.
Thế nhưng ngựa dưới thân hắn lại không chịu nổi, thở phì phò một hơi liền quỵ xuống, nằm bép xuống mặt cát.
- Thái Cổ Kỳ Trân, Huyền Minh Pháp Thủy!
Ánh mắt của Hồng Dịch khẽ động.
Trong nháy mắt, đột nhiên trong tay Tôn Nam xuất hiện thêm một thanh trường kiếm sắc bén, từ trên lưng ngựa phi xuống, mãnh liệt đâm thẳng vào trong áp giáp của Úc Kim Cương công tước, kiếm pháp lăng lệ đến mức khiến cho người xem cũng phải tan thán.
Úc Kim Cương công tước vốn đang điên cuồng giãy dụa, vùng đứng dậy, thế nhưng bị một kiếm đâm tới, trong nhất thời liền đứng đực người ra, tựa như bị tê liệt vậy. Sau đó nhanh chóng bị thân binh của Tôn Nam xốc lấy. Cùng lúc đó trường kiếm của Tôn Nam tung bay khắp chiến trường. Mũi kiếm lướt qua giáp sắt chẳng khác nào rạch vải mỏng, chỉ chạm nhẹ liền xuyên thủng.
Những thiết kỵ cao thủ bị chém trung lập tức tê liệt toàn thân mà ngã xuống.
Trong nháy mắt khi Úc Kim Cương công tước ngã nhào xuống ngựa, luồng khí đen quấn quanh người hắn lập tức biến mất, giống như bị Tôn Nam thu lại bên người.
Một loạt hành động này diễn ra nhanh tựa thiểm điện, ngoại trừ Hồng Dịch cùng Thần Uy vương và một ít người khác thì bất cứ ai cũng chỉ nhìn thấy tình hình như sau, Thẩm Phán Thiên Chuy nện xuống, đám nô bộc bên người Tôn Nam gầm lên, phát ra một thứ chân ngôn cổ quái thâm trầm, sau đó Úc Kim Cương lao tới, đột nhiên chân trước của ngựa khuỵu xuống, cả người lăn xuống ngựa, tiếp đó bị mũi kiếm của Tôn Nam xuyên thủng giáp sắt, nằm thẳng đơ giữa chiến trường.
- Đại Đỉnh chân ngôn...Huyền Minh Pháp Thủy...Đây là thần thông pháp bảo của một đạo phái thời cổ đại, Huyền Minh phái. Nghe đồn rằng, Huyền Minh Trọng Thủy chính là nước tinh chất của đất trời, bản thân ẩn chứa sự huyền diệu vô cùng.
Hồng Dịch chứng kiến một cảnh như vậy, trong lòng nhanh chóng vận chuyển ý nghĩ.
Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, một tiếng chuông lanh lảnh từ phía tường thành vang lên.
Năm nghìn thiết kỵ Đại Kiền lập tức lần lượt rút lui về phía sau.
Đúng lúc này, trên tường thành, một trăm khẩu pháo Thiết Giáp Thần Lôi đồng loạt gầm lên, từng viên đạn pháo vọt qua đỉnh đầu của đội kỵ binh Đại Kiền ở phía xa xa, hướng về phía Hãn Hải Qua Bích mà rơi xuống, vừa vặn nện xuống mặt cát cách đó tám nghìn bộ, phát nổ ngay giữa đội kỵ binh của Hỏa La.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mặt cát nổ tung tóe, người ngã ngựa lật.
Kỵ binh Hỏa La bị hỏa pháo đánh cho khiếp sợ, lập tức lùi nhanh về phía sau. Trong chớp mắt, thế trận trở nên rối loạn, trong khi đó kỵ binh Đại Kiền lại từ từ lùi vào trong thành.
Cánh cửa thành lớn bằng sắt tinh chấp đóng lại, chỉ để một vài xác ngựa cùng rất nhiều thi thể binh lính ở bên ngoài.
Trận giao phong trong nháy mắt vừa rồi, kỵ binh Đại Kiền thắng lớn, kỵ binh Hỏa La thảm bại!
Úc Kim Cương công tước bị bắt!
- Đi!
Úc Kim Cương công tước bị trói chéo tay, áo giáp toàn thân bị lột sạch lộ ra khuôn mặt râu quai nón, vóc người cực kỳ cao lớn, bị rất nhiều cao thủ cầm trường mâu đè đầu xuống.
Tôn Nam lúc này vẫn là một thân nho phục như trước, tay cầm quạt giấy, thu lại trường kiếm, ung dung đi lên thành lâu.
- Vương gia, Tôn Nam may mắn lập được công, bắt giữ được tên man di La Đinh này, rất mong Vương gia báo lại cho triều đình.
Xoạt một tiếng, Tôn Nam xòe cây quạt giấy trong tay, khẽ phe phẩy vài cái, nói tiếp.
- Nô bộc của tại hạ, tử thương hơn mười người, tất cả đều là bậc trung liệt nghĩa sĩ, rất mong triều đình có thu xếp ổn thỏa.
- Điều này là đương nhiên rồi.
Con mắt sâu thăm thẳm của Thần Uy vương nhìn chằm chằm về phía Úc Kim Cương công tước, thở ra một hơi thật dài. Tên công tước lẫy lừng này cứ thế mà bị bắt giữ, đúng là thật ngoài dự liệu của hắn.
Úc Kim Cương công tước trong suốt thời gian được áp giải lên, hai mắt đều nhắm nghiền, toàn thân cứng đờ, da thịt chuyển sang màu xanh đen, tựa như bị hóa đá vậy. Thế nhưng tim vẫn đập, nhịp hô hấp vẫn đều đặn như thường.
- Áp giải xuống, phái cao thủ trông chừng thật cẩn thận!
Sau một hồi đại chiến, hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn, sắc trời cũng trở nên mờ tối hẳn. Úc Kim Cương công tước bị bắt, thân binh dưới trướng đều lâm vào tình trạng tán loạn. Trong đại doanh của liên quân Tây Vực ở phía xa xa trông có vẻ hơi xao động, nhưng sau đó nhanh chóng trở nên yên tĩnh hẳn xuống.
Còn quân đội Đại Kiền cũng phòng thủ nghiêm ngặt cửa khẩu.
Đêm thâm trầm, gió đêm Tây Vực vù vù thôi tựa như tiếng quỷ khóc sói gào.
Trong một tòa pháo đài thật lớn, những ngọn nến thật lớn đỏ rực như máu tươi được thắp sáng, từng cây từng cây nối tiếp nhau, xếp thành một hàng dài, cả không gian sáng bừng như ban ngày. Trên mặt đất cũng được trải bằng một loại thảm xa hoa. Lúc này Tôn Nam đã thay đổi một thân nữ trang, tay cầm một quyển sách màu phấn hồng, ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ.
Cùng lúc ấy, bên cạnh nàng còn có một lão giả đang đứng, thân mặc đại bào màu đen nhánh, hai tay giấu trong áo.
- Vi Vi tiểu thư, lần này tiểu thư có phần hơi lỗ mãng, Huyền Minh Pháp Thủy, Đại Đỉnh Chân Ngôn cùng với Hóa Thạch Thần Kiếm đều là đạo thuật cổ đại tuyệt thế vô song. Ngày hôm nay tiểu thư thi triển ra, chỉ sợ rằng có thể bị Hồng Dịch cùng Thần Uy vương nhận ra. Trong đám thế gia đệ tử kia e rằng cũng có cao thủ biết được, sau này sẽ gây bất lợi với tiểu thư.
Lão già này thở dài nói.
- Hồng Dịch không ngờ lại được thánh thú kỳ lân đi theo bên người, ai có thể vượt qua hắn đây.
Tôn Nam buông quyển sách màu phấn hồng trên tay xuống, nói.
- Đúng rồi, Minh lão, ngươi đã gửi mật thư đi chưa. Việc của Hồng Dịch hôm nay trước hết phải thông báo cho gia tộc biết, kỳ lân xuất thế, điềm lành của thánh nhân, không thể coi thường được! Theo ta phỏng đoán, hiện giờ có lẽ mật thư đã truyền đi khắp bốn phương tám hướng rồi! Đám thế gia đệ tử kia cũng không phải là loại vô dụng!
- Vi Vi tiểu thư hiện giờ đã tu luyện thành thần thông, hà tất phải quan tâm đến chuyện trong gia tộc làm gì? Đám người kia bảo thủ như vậy, bị triều đình tiêu diệt là tốt nhất.
Minh lão này dường như thoáng tỏ ra bất mãn.
- Bì chi bất tồn, mao tương yên phụ (*)? Ta kết hợp với Đào Thần đạo, sớm muộn cũng đem toàn bộ gia tộc chỉnh sửa một lần. Giờ cứ để mấy lão già đó đắc ý một thời gian đi.
Tôn Nam khẽ động.
- Mật thư ta gửi đi thông báo cho mấy lão già này cũng không phải là vì lợi ích của bọn họ. Không chừng sẽ nghĩ cách đối phó với Hồng Dịch, đến lúc đó mượn Hồng Dịch thu thập bọn họ, khiến cho bọn họ tổn thất trầm trọng.
- Tiểu thư quả nhiên mưu kế thâm sâu!
Minh lão gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng rõ rệt.
- Đã muộn như vậy, tôn tiểu thư còn nhắc tới tại hạ, không biết là có chuyện gì? Thảo nào trong khi ta đang tĩnh tọa lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên một giọng nói truyền vào trong phòng.
Rầm!
Tôn Nam lập tức từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, lớn tiếng quát.
- Ai!
Đồng thời, từ trên cơ thể của nàng, một tia sáng đen mãnh liệt lóe lên, ào ào, âm thanh vang dội tựa như sóng lớn hoàng hà cuồn cuộn sục sôi từ trong tia sáng đen truyền ra.
- Huyền Minh Đại Thủ Ấn!
Trong lúc tia sáng đen chớp lóe lên, cả không khí tràn ngập hơi nước, độ ẩm trong gian phòng trở nên đậm đặc đến cực điểm. Người đứng trong đó ngay cả hít vào cũng giống như bị sặc nước, lỗ chân lông toàn thân đều bị hơi nước thấm vào.
Tia sáng đen này nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay lớn. Trên bàn tay loáng thoáng hiện ra rất nhiều ánh nước, sông ngòi, thậm chí có cả những dải ngân hà trên bầu trời.
Bàn tay này vừa phóng ra, loáng thoáng ở chính giữa lòng bàn tay hiện lên một nữ tử mình người đuôi rắn, cả người được quấn quanh trong màn nước màu nâu đậm, nhìn qua cũng không biết là tôn ma thần cổ đại nào đang hàng lâm xuống nhân gian.
Bàn tay vừa hiện lên lập tức lao thẳng về phía mới phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, từ nơi phát ra giọng nói, một vết nứt không gian chợt hiện ra, thân ảnh của Hồng Dịch lập tức hiện lên trong gian phòng.
Thế nhưng lúc này Huyền Minh Đại Thủ Ấn đã ầm ầm chụp về phía hắn.
Trong nháy mắt, Hồng Dịch lập tức phản ứng, thân thể hơi vươn lên, lưng dựng thẳng đứng, cả người nhất thời hóa thành Như Lai Pháp Thân cao chín xích chín thốn!
Nắm tay biến thành pháp ấn, chân xoay tròn trên mặt đất, một chiếu Ma Ha Ấn xuất ra đón lấy Huyền Minh Đại Thủ Ấn đang bay tớ.
Hắn nhận thấy Huyền Minh Đại Thủ Ấn này quả thực quá mức hung mãnh, liền không khỏi thi triển ra một trong ba đại pháp ấn có uy lực lớn nhất trong Như Lai Pháp Ấn, Ma Ha Ấn.
Ma Ha Ấn vừa xuất ra, nhất thời một tiếng phạm xướng mang khí thế "Đại, vĩ đại" lướt qua màn không khí tràn ngập hơi nước, truyền vào trong không gian, thậm chí dường như cả hư không cũng bị thẩm thấu vào.
Khí thế toàn thân của Hồng Dịch nhất thời trở nên vĩ đại to lớn vô cùng, thực sự có thể xoay chuyển bầu trời, cầm nắm nhật nguyệt, đùa giỡn sao trăng, hủy diệt vũ trụ!
Ầm ầm!
Ma Ha Ấn va chạm trực diện với Huyền Minh Đại Thủ Ấn. Huyền Minh đạo thuật đến từ thời cổ đại cứ như vậy bị một kích mà tan tành!
Rắc rắc rắc rắc.
Vô số tia sáng đen nhánh thông qua những vết rạn nứt bắn tung tóe ra bên ngòai, chẳng khác gì bọt nước.
Phụt!
Sắc mặt Tôn Nam trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi. Cả ngươi tựa như đạn pháo bật nẩy lên, bay thẳng về phía vách tường sau lưng. Không ngờ Huyền Minh Đại Thủ Ấn vì không chống lại được Ma Ha Ấn mà cả người bị đánh thảm hại đến như vậy.
- Tiểu thư!
Trong luồng áp lực còn sót lại, Minh lão cùng phải liên tiếp lùi lại mười bước, đại bào bên ngoài cũng bị kình phong xé nát. Thế nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật có võ đạo cao thâm, không bị dư lực chấn văng đi. Nhìn thấy Tôn Nam bị chấn bay như vậy liền vội vã dùng hết sức già, nhảy mạnh lên, lao về phía vách tường, đỡ lấy Tôn Nam, thế nhưng lại bị lực va chạm mãnh liệt tác động đến, lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi.
- Xem ra ta vẫn hơi xem thường uy lực của Ma Ha Ấn rồi, vừa rồi ta mới chỉ dùng đến một thành lực lượng, vậy mà dư lực sau khi phá tan Huyền Minh Pháp Thủy lại tạo thành sức phá hoại mạnh đến như vậy? Nếu như là hai thành lực lượng thì chẳng phải hai người kia đã chết rồi sao?
Hồng Dịch thấy tình cảnh như vậy cũng hơi sửng sốt.
Vừa rồi hắn mới chỉ dùng một thành lực lượng mà thôi.
- Hồng Dịch? Là công tử?
Sau khi hơi khôi phục thần trí, cơ thể đứng vững, Tôn Nam liền nhìn thấy rõ Hồng Dịch.
- Đúng vậy, là tại hạ. Nói vậy cô nương không phải là Tôn Nam rồi? Không biết phương danh của tiểu thư là gì? Có quan hệ gì với Lạc Vân?
Hồng Dịch nhìn thấy Tôn Nam không xảy ra chuyện gì liền hỏi.
- Ta vốn tên là Tôn Vi Vi, Tôn Nam chẳng qua chỉ là tên giả mà thôi.
Thấy Hồng Dịch không có ác ý, Tôn Vi Vi lấy ra một chiếc khăn tay, lau vết máu ở khóe miệng đi rồi nói.
Chú thích.
(*): Không có da, lông mọc vào đâu? So sánh với việc mất nền móng sinh tồn thì sẽ không thể tồn tại được.
Ngụy Văn Hầu đi du lịch, nhìn thấy một người qua đường mặc áo lông cừu, thế nhưng lại mặc ngược, phần lông quay vào trong, phần da hướng ra bên ngòai, liền thấy kỳ lạ mà hỏi :"Vì sao lại mặc ngược áo lông cừu như thế". Người kia đáp "Vì yêu thích lông cừu không muốn bị hư hỏng lớp lông nên mặc như vậy". Văn Hầu lại hỏi "Nếu như lớp da hỏng thì lông còn chỗ nào mà mọc nữa đây".
Ngụy Văn Hầu, người thành lập Ngụy Quốc thời kì chiến quốc. Họ Cơ, tên Ngụy, danh Tư. Năm 445 trước công nguyên, nối ngôi Ngụy Hoàn Tử. Năm 403 trước công nguyên, Hàn, Triệu, Ngụy được Chu vương cùng các quốc gia khác chính thức công nhận là chư hầu, trở thành một quốc gia phong kiến.
@by txiuqw4