Hồng Dịch vừa bước ra khỏi cánh cửa ảo ảnh liền cảm nhận thấy vài cỗ khí tức cường đại ập tới. Những cỗ khí tức này dữ dội khốc liệt, nóng bỏng chẳng khác nào ánh mặt trời gay gắt trên biển sa mạc cát vàng hừng hực, vô cùng vô tận, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Đồng thời, trong tầm mắt hắn ngay lập tức hiện lên khuôn mặt của vài người.
Trong đó có bốn người trên đầu đội vương miện!
Ngồi ở chính giữa là một hoàng giả đầu đội vương miện bạch kim, tay cầm quyền trượng, thân mặc một bộ trường bào màu bạch kim, trên khuôn mặt che một tầng khăn dày, không cách nào nhìn rõ diện mục. Đối với người này Hồng Dịch cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Không có gì khó hiểu, quyền trượng trên tay người này chính là kiện thần khí Vinh Diệu Quyền Trượng, người này đã từng dùng cây quyền trượng vây giết Hồng Dịch, đẩy Hồng Dịch đến tình cảnh nguy hiểm đến cùng cực!
Kẻ này chính là giáo hoàng chí tôn của Tinh Nguyên Thần Miếu, lãnh tụ tinh thần tối cao của bảy trăm triệu nhân khẩu nơi Tây Vực Bắc Quốc.
Tuy rằng lúc đó giáo hoàng chí tôn hiện ra là nguyên thần hình thể dưới hình dạng của một tôn thần linh bạch kim cao tới mười trượng, còn lúc này, ở trong vương cung Hỏa La là chân thân thực sự, thế nhưng chính lúc này mới khiến cho Hồng Dịch mất đi sự nhạy cảm phán đoán thực lực đối phương.
Ngoài trừ vị giáo hoàng chí tôn này ra, hai bên trái phải hắn là hai người lần lượt đội vương miện bằng xích kim và ngọc thạch.
Trong hai người này, một người có khuôn mặt góc cạnh tựa như đao khắc, đầy vẻ bất khuất kiên cường, khiến cho người ta khi nhìn vào không thể đoán ra tuổi tác, nhìn sơ qua tưởng chừng như chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi, thế nhừng nhìn kỹ lại thì liền cảm thấy không trẻ như bề ngoài, ẩn chứa bên trong là vẻ thâm trầm thận trọng, lại tựa như người đến từ thời cổ xưa, trên người bao phủ một tầng khí tức rất trầm trọng, tựa như cát bụi thời gian vậy.
Vị hoàng giả này ngồi thẳng tắp, sống lưng dựng đứng, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể nâng cả xã tắc lên vậy.
Không cần nghi ngờ gì nữa, với hình dáng khí thế như vậy, vị hoàng giả này nhất định là hoàng đế Hỏa La quốc, A Dục vương.
Chỉ vừa hơi cảm nhận được chút khí tức này, Hồng Dịch liền biết vị hoàng đế này là một bậc đế vương hùng tài đại lược, loáng thoáng có chút khí chất tựa như Kiền đế Dương Bàn.
Ngòai vị hoàng đế này ra còn có một hoàng giả đầu đội bình thiên quan điển hình của Thiên Châu trung thổ, trước mặt có rèm ngọc buông xuống, mang theo một cỗ khí tức thần bí cùng khí tức chiến tranh sát phạt vô cùng, chẳng khác nào một vị thần chiến tranh, chuyên giết chóc, một loại khí tức của thần phá hoại pha lẫn khí tức nồng đậm, thâm sâu của bậc đế vương.
Loại khí tức sát phạt, chiến tranh này Hồng Dịch cũng rất quen thuộc, là khí tức của A Tị vương tọa.
Đúng vậy, vị đế vương đầu đội bình thiên quan kia chính là Đại Chu thái tổ!
Càng khiến Hồng Dịch khiếp sợ hơn nữa chính là ngoài ba kẻ kia ra còn có một hoàng đế đội vương miện nữa.
Vị hoàng đế này ngồi ngay ngắn, khí tức âm u tĩnh lặng, tựa hồ như tinh thần hòa hợp với thiên địa làm một, trong mỗi một nhịp hô hấp đều khiến cho Hồng Dịch cảm giác rằng toàn bộ ánh sáng trong đất trời đều bị hắn hút vào vậy, mang theo đại khí tựa như thôn thổ (nuốt vào nhả ra) nhật nguyệt.
- Tai Bằng Quyết! Tuyệt học hoàng thất Vân Mông! Đây chẳng lẽ là hoàng đế Vân Mông quốc, Nạp Lan Y Hồng?
Hồng Dịch lập tức biết được vị hoàng đế này là ai.
Đây chính là Vân Mông Nạp Lan đại đế, Nạp Lan Y Hồng.
Năm đó khi Vô Địch Hầu tung hoành thảo nguyên đã từng tung tin đồn nhảm, nói là hoàng đế Vân Mông quốc, Nạp Lan Y Hồng, vừa nghe thấy tên của Vô Địch Hầu ngay cả cơm cũng không ăn nổi, luôn sống trong thấp thỏm lo âu. Hiện giờ xem ra, chỉ sợ tin tức kia chỉ là tin đồn nhảm, chẳng qua chỉ là Vô Địch Hầu tự tung ra để tăng thêm thanh thế bản thân mà thôi.
Một đại đế lợi hại như vậy, không có thể nào có chuyện bị dọa khiếp sợ đến mức cơm cũng ăn không vô.
Giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu!
Hoàng đế Hỏa La quốc!
Đại Chu thái tổ!
Vân Mông Nạp Lan đại đế!
Bốn đại hoàng giả tụ tập cùng một chỗ!
Không biết bốn người này đang tập trung ở trong hoàng cung Hỏa La quốc bàn luận đại sự bí mật gì, mà Hồng Dịch vừa vặn xông qua cánh cửa ảo ảnh liền bắt gặp được.
Ngay khi vừa xông vào, bốn đại hoàng giả, tám con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sắc bén gần như có thể nung chảy cả sắt đá.
Ánh mắt của Hồng Dịch cũng bắn về phía trước.
Ánh mắt của năm đại cường giả va chạm cùng một chỗ, tất cả cũng đều hơi sửng sốt.
Hồng Dịch kinh ngạc bởi lẽ bốn đại hoàng giả này không ngờ lại có thể tập trung cùng một chỗ. Bốn đại hoàng giả kia ngạc nhiền bởi vì không ngờ lại có người từ trong cánh cửa ảo ảnh xông ra!
Phải biết rằng cánh cửa ảo ảnh này, cho dù là cao thủ bốn năm lần lôi kiếp, một khi tiến vào cũng bị kìm hãm trong ảo giác vô cùng vô tận, khó có thể thoát ra được. Cho dù là cao thủ sáu lần lôi kiếp, khi rơi vào đó cũng chỉ có thể xé rách hư không mà trốn ra bên ngoài, tuyệt đối không có hy vọng có thể tìm ra cánh cửa chính xác.
Không ngờ lại có địch nhân xuyên qua được? Từ đó có thể thấy địch nhân cao minh tới bậc nào đây?
Thật ra cũng là do Hồng Dịch vừa rồi mới đột phá đến cảnh giới nhân tiên, thần niệm đồng thời cũng có đột phá, bằng vào Thiên Địa Phong Lôi bốn kiếm mà ngưng tụ sơ bộ ra Bỉ Ngạn Chi Kiều, từ đó mới không bị ảo giác vô cùng vô tận cùng hỗn độn khí ảnh hưởng.
Quyền ý nhân tiên, đạo niết bàn há tầm thường sao?
Nếu không phải là như vậy, bằng vào tu vi hiện tại của hắn, khi tiến nhập vào trong tầng ảo giác, tuy rằng không gặp phải nguy hiểm quá lớn thế nhưng muốn tìm ra cánh cửa chính xác thì cực kỳ phiền phức.
- Viễn Cổ La Sinh Môn!
Hồng Dịch nhìn lướt qua một cái liền tập trung vào một thứ gì đó trên tay hoàng đế Hỏa La quốc. Thứ này có màu sắc hỗn độn, trông giống như một cánh cửa, cao chừng mười thốn, phía trên có mười đầu thú đang cắn vào cánh cửa. Mười cái đầu thú này, mỗi chiếc chỉ lớn bằng ngón tay cái thế nhưng lại dữ tợn dị thường, loáng thoáng tản ra khí tức của viễn cổ mãng hoang.
Cùng lúc đó, Hồng Dịch thậm chí mơ hồ cảm giác được rằng ở phía trên cánh cửa này xuất hiện vô số những đường cong kỳ ảo, xuyên thẳng vào trong hư không, không biết là thông đến nơi nào, vô hình vô ảnh, thậm chí ngay cả Hồng Dịch cũng khó có thể phát hiện ra được.
Không hề nghi ngờ gì nữa, cánh cửa này chính là thứ được xưng là đệ nhất thần khí không gian, vượt rất rất xa so với Càn Khôn Bố Đại, Tạo Hóa Hồ Lô, thần khí Viễn Cổ La Sinh Môn.
Kiện thần khí này đã từng được dưỡng dục trong cơ thể của Nguyên Khí Thần.
Lúc này, bốn đại hoàng giả, bốn tuyệt đại cao thủ tập trung một chỗ!
Hồng Dịch lập tức hành động. Trước hết phải tìm mọi cách đoạt lấy Viễn Cổ La Sinh Môn! Tu vi bản thân hắn hiện giờ tuy rằng khá cao thâm, thế nhưng cùng một lúc chống lại bốn đại cao thủ thì e rằng cũng không thể cầm cự nổi.
- Thiên Địa Phong Lôi! Càn Khôn Tốn Chấn! Phong Lôi tứ kiếm!
Ngay khi ánh mắt của năm đại cao thủ giao nhau, tất cả đều sửng sốt, sau đó lập tức nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Thế nhưng người hồi phục lại sớm nhất đương nhiên vẫn là Hồng Dịch. Bởi lẽ hắn vừa tu luyện thành nhân tiên thế nên phản ứng có thể nói là cực nhanh.
Vừa hồi phục tinh thần, Hồng Dịch không chút nghĩ ngợi, lập tức tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm, trường kiếm trong tay liền chấn động. Thiên kiếm, địa kiếm, phong kiếm, lôi kiếm liên tục được thi triển ra. Cùng lúc đó, quyền ý của hắn cũng đâm lên, một cây cầu vòng vàng rực vắt ngang qua hư không, phát ra chí nguyện vô cùng vô lượng.
Bốn kiếm này nhằm thẳng vào hoàng đế Hỏa La quốc A Dục Vương mà công kích, không có nửa điểm do dự.
Lúc này, chân thân của Hồng Dịch đã nửa bước tiến vào cảnh giới nhân tiên, bằng vào Đan Hỏa Thần Kiếm, sử dụng bốn kiếm Thiên Địa Phong Lôi, áp sát cận chiến, giữa vương cung giết hoàng đế, mang theo đại dũng khí của Thứ Đạo Minh, cực kỳ thảm liệt.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều ngập trong ánh kiếm, cả không gian chìm trong khí tức hùng vĩ hiên ngang của bầu trời, đức uy hậu trọng của mặt đất, hòa nhã lưu chuyển của gió, chấn động dữ dội của sấm sét.
Thiên đạo, nhân đạo, tại thời khắc này đã dung nhập một cách hoàn mỹ trong kiếm thế.
Phụt!
Dưới uy hiếp dữ dội, cánh cửa trên tay hoàng đế Hỏa La quốc A Dục vương bộc phát ra một luồng khí hỗn độn cường liệt, cả cánh cửa cấp tốc xoáy tròn, từng cỗ từng cỗ khí hỗn độn gần như ngay lập tức bao phủ lấy thân thể của A Dục vương.
Đây là công năng tự động bảo vệ chủ nhân của Viễn Cổ La Sinh Môn.
Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc này, kiếm thế to lớn, quyền ý ngưng tụ thành cây cầu niết bàn của Hồng Dịch liền phóng thẳng về phía trước. Dưới kiếm thế, quyền ý này, cỗ hỗn độn khí kia còn chưa kịp ngưng tụ đã bị xé rách.
Đúng là quá nhanh!
Nhân tiên áp sát cận chiến!
Quỷ thần phải tránh, tiên phật phải bỏ chạy!
Viễn Cổ La Sinh Môn mặc dù nhanh thế nhưng hỗn độn khí còn chưa ngưng luyện hoàn toàn, hơn nữa quyền ý kiếm thế của Hồng Dịch lại có thể khắc chế hỗn độn, một kiếm liền trực tiếp xé nát màn khí.
Nếu như chỉ chậm nửa nhịp nữa thôi, để cho hỗn độn khí ngưng luyện hoàn toàn, thì cho dù Hồng Dịch có là nhân tiên đi chăng nữa cũng sẽ bị nhốt ở trong đó, không thể thoát ra được.
Kiếm thế mãnh liệt cấu xé màn hỗn độn khí còn chưa ngưng tụ thành hình, hình thể của A Dục vương hoàn toàn hiện ra trước mắt Hồng Dịch.
Trong thoáng chốc, hốc mắt sâu thẳm của vị đế vương Hỏa La quốc này liền hiện ra, thế nhưng thật không ngờ lại không tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại còn trấn định đến cực điểm, cho dù là cả đại thiên thế giới có hủy diệt cũng không khiến cho hắn có chút dị động.
Loại biểu tình này là thứ Hồng Dịch cực kỳ không muốn thấy nhất.
Hống!
Ngay khi mũi kiếm lao đến bàn tay của vị hoàng đế này, gần như chỉ trong khoảnh khắc nữa là chặt đứt tay hắn thì không biết từ đâu, một ánh đao chợt quét ngang qua, một đao tự nhiên mà thành, ảo diệu vô cùng, thân đao cong cong tựa như sừng linh dương, lập tức chặn ngang kiếm thế.
Đây chính là loan đao của hoàng đế Hỏa La quốc.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, vị hoàng đế này không ngờ lại chớp lấy khỏanh khắc ngay khi Hồng Dịch vừa xé nát màn khí hỗn độn, vươn tay ra rút đao, chặn lại kiếm thế.
- Chân Không Đại Thủ Ấn!
Ngay lập tức, Vị Lai Bất Hủ Nguyên Thần trong Chân Không Đại Thủ Ấn liền phát huy tác dụng, tự động từ phía sau gáy Hồng Dịch bay ra, chộp về phía Viễn Cổ La Sinh Môn.
Đợt giao chiến này thực sự là quá nhanh, nhanh tới mức ngay cả thần niệm cũng không kịp vận chuyển, chỉ có thể bằng vào phản ứng của bản năng võ đạo cùng ý chí vị lai của Chân Không Đại Thủ Ấn công kích.
Thậm chí ngay cả Quang Ám Đại Kết Giới Hồng Dịch cũng không kịp thi triển.
Từ đó có thể nhận thấy khả năng tự động phòng hộ của Viễn Cổ La Sinh Môn cường đại đến mức nào, thậm chí còn vượt qua cả Chân Không Đại Thủ Ấn.
Tất cả chỉ có một chữ, nhanh, quá nhanh, cực nhanh!
Chân Không Đại Thủ Ấn vừa xuất ra, toàn bộ đại điện hoàng cung đều tràn ngập trong kim quang phạm xướng, không gian ngưng đọng lại, từng tấc từng tấc đóng kết, uy lực cực kỳ lớn, cho dù hoàng đế Hỏa La quốc có bản lĩnh thần thông đến đâu đi chăng nữa cũng không cách nào vừa đỡ lại một kiếm của nhân tiên cùng Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch.
Ầm ầm!
Chân Không Đại Thủ Ấn chụp thẳng về phía Viễn Cổ La Sinh Môn cao mười thốn trong tay A Dục Vương, cường ngạnh giật lấy, tựa như muốn từ trên tay của vị hoàng đế này mà đoạt đi.
- Thật nặng!
Một trảo vừa chụp lấy Viễn Cổ La Sinh Môn, Chân Không Đại Thủ Ấn được Hồng Dịch thu nhanh về. Thế nhưng Viễn Cổ La Sinh Môn lại không mảy may suy chuyển, nặng nề trầm trọng tựa như cả dãy Thái Thủy sơn hùng vĩ.
Lực lượng của Chân Không Đại Thủ Ấn một khi ngưng luyện lại, đủ để có thể nâng bổng một ngọn núi nhỏ, thế nhưng hiện giờ lại không thể nhấc nổi cánh cửa nhỏ chỉ cao có mười thốn này.
Ầm ầm!
Ngay khi vừa chụp lấy Viễn Cổ La Sinh Môn, ba tuyệt đại cao thủ còn lại lập tức vận chuyển thần niệm, đồng loạt xuất thủ công kích Hồng Dịch.
Vinh Diệu Quyền Trượng khổng lồ, Đại Diệt Thần Quyền, cùng với quyền kinh tựa như Tai Bằng (chim đại bàng) thôn thổ nhật nguyệt, mãnh liệt oanh kích về phía thân thể của Hồng Dịch.
Đại Chu thái tổ, Nạp Lan Y Hồng, giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu, ba đại cao thủ này xuất thủ cùng một lúc!
- Như Lai Pháp Thân, Nhân Tiên Phân Thân, Viễn Cổ Kỳ Lân, ra hết cả đây!
Ngay cùng lúc khi ba đại cao thủ ra tay, trên đỉnh đầu Hồng Dịch liền bộc phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ vô cùng vô tận.
Như Lai Pháp Thân cao lớn mang theo Như Lai Pháp Ấn với lực lượng xưng bá hiện tại trực tiếp lao thẳng về phía Đại Diệt Thần Quyền của Đại Chu thái tổ.
Nhân tiên phân thân mặc Thiên Mang Giác Thần Khải trên người cũng từ trong kết giới lao ra, một thương đâm mạnh tới, mũi thương tựa nhu thiểm điện vùn vụt bay về phía giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu.
Đồng thời một viên nội đan từ trong miệng kỳ lân bay vụt ra, đánh thẳng về hướng hoàng đế Vân Mông quốc Nạp Lan Y Hồng.
Thân thể khổng lồ, uy nghiêm vô cùng vô tận của kỳ lân trong nháy mắt xuất hiện giữa hoàng cung Hỏa La quốc.
Hồng Dịch thi triển ra toàn bộ tuyệt chiêu của bản thân, cản lại đòn công kích của bốn đại đế vương.
Đại Chu thái tổ lúc này từ trong thân thể tuôn ra Xích Luyện Ngưng Đồng Thể đầy bá đạo, đồng thời thi triển Đại Diệt Thần Quyền mang theo khí tức chiến tranh sát phạt của bậc thái tổ khai quốc bao phủ xuống toàn bộ không gian, hoàn toàn dồn ép Chân Không Đại Thủ Ấn xuống bên dưới.
Tại thời điểm vừa mới tấn công Hồng Dịch, khuôn mặt của vị thái tổ triều trước này lộ ra một vẻ dữ tợn, uy mãnh đầy bá đạo.
Thế nhưng chỉ ngay một khắc sau đó, một pho tượng pháp thể tự phật tự đạo với vành tai thật lớn phủ xuống hai vai xuất hiện trước mặt Xích Luyện Ngưng Đồng Thể.
Như Lai Pháp Thể vừa xuất hiện liền vung tay lên, ngay lập tức cả thiên địa vũ trụ đều như ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Tại thời khắc này toàn bộ lực lượng trong đại thiên thế giới như đang điên cuồng ngưng tụ trong lòng bàn tay đại phật, nhật nguyệt tinh thần, núi đá đất đai, cây cỏ muông thú, nhân loại chúng sinh, hư không hiện thực, hữu hình vô hình, tồn tại có tư tưởng và tồn tại không có tư tưởng, có sinh mệnh và không có sinh mệnh, tạm thời và vĩnh hằng bất diệt, có tồn tại sinh ra từ trứng, có tồn tại sinh ra từ bào thai, có nuôi dưỡng, có chết đi, vân vân, tất cả các loại vật chất, tất cả các loại hình thái, tận cùng của lực lượng, toàn bộ đều hội tụ trong lòng bàn tay đại phật.
Một chưởng liền hướng về phía Đại Chu thái tổ mà đánh xuống!
- Yết đế, yết đế ma hà, ma hà ma hà yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế. Đại, vĩ đại. Khứ, siêu việt. Vĩ đại, siêu việt. Chúng sinh vĩ đại siêu việt.
Thanh âm hùng tráng, to lớn gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần so với tiếng phạm xướng của Chân Không Đại Thủ Ấn vang vọng khắp hoàng cung đại điện.
Trên đại thiên thế giới này không có bất cứ thứ lực lượng nào có thể chống lại cỗ sức manh này.
Chí ít là hiện tại, tại thời khắc "hiện tại" này, không có gì có thể chống lại cỗ lực lượng này.
Cỗ lực lượng khổng lồ bá đạo nhanh chóng nện xuống Xích Luyện Ngưng Đồng Thể của Đại Chu thái tổ.
Ầm ầm!
Đại Diệt Thần Quyền cùng thần chưởng của Như Lai Pháp Thể va chạm cùng một chỗ.
Đây là Hồng Dịch liên tiếp thi triển ra ba đại pháp ấn Ma Ha Ấn, Yết Đế Ấn, Ba La Ấn.
Trong tiếng nổ dữ dội, Xích Luyện Ngưng Đồng Thể của Đại Chu thái tổ tựa như đậu hũ, vỡ nát vụn, vô số thần niệm bắn ra tung tóe khắp bốn phía, phát ra một loạt âm thanh rạn nứt rắc rắc rắc rắc, nát bấy, sau đó ầm ầm, nổ tung thành từng mảnh. Bỗng chốc tạo thành một cơn lốc dữ dội quét ngang qua đại điện hoàng cung, khiến cho nóc điện ở trên cao vỡ tung, tạo thành một cái lỗ lớn.
@by txiuqw4