sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Trọng Suất Ngụy ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cổ Tinh Nhã, đôi môi khẽ hiện đường cong ôn nhu.

Anh ta không phải say rượu sao, sao đột nhiên lại thế này? Khẽ nhíu mày, Cổ Tinh Nhã thầm suy nghĩ, bước chân lui dần ra cửa.......

“Tiểu Nhã.” Anh thấp giọng gọi cô.

“Ai, ai là tiểu Nhã, anh đừng có gọi loạn.” Nghe anh gọi làm cô cảm thấy hoảng loạn.

“À...... Không hiểu sao?” Trọng Suất Ngụy mị hoặc cười cười.

Anh đứng dậy đi về phía cô. Cô lui một bước, anh tiến một bước cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn đường lui nữa.

Lưng chạm tường mà anh lại đứng ngay trước mặt. Cổ Tinh Nhã hoảng loạn cố lấy dũng khí nói: “Trọng tổng tài, anh uống say rồi, anh...... A ——”

Không đợi cô nói xong, Trọng Suất Ngụy cường thế ôm cô kéo sát lại, bốn mắt nhìn nhau.

“Anh, anh, anh......” Bị anh ôm chặt làm cô nói không nên lời.

“Tôi làm sao….. “

Cự ly thật gần, hơi thở anh phả vào má cô làm cô lúng túng.

Thật vất vả khôi phục chút tỉnh táo, Cổ Tinh Nhã cuối cùng phun ra một câu đầy đủ: “Bỏ tôi ra.”

“A! Thật là buồn! Chưa có cô gái nào lại không muốn được ở trong vòng tay tôi nha.” Anh ác ý nói nhẹ bên lỗ tai mẫn cảm của cô.

“Thế thì tôi là người đầu tiên.” Cố gắng nhẫn nhịn ác ý của anh, cô trấn tĩnh lại.

“Vậy sao?Tôi chờ mong điều đó.” Trọng Suất Ngụy đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi cô.”Ừ! Ngọt thật.” Anh liếm liếm môi………….

“Anh! Không biết thẹn!” Má cô phút chốc ửng hồng thật đáng yêu.

“Đáng chết!” Nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọng trỗi dậy.

Trọng Suất Ngụy ôm Cổ Tinh Nhã đi về phía giường. Bàn tay vòng ra sau lấy đi kẹp tóc của cô làm làn tóc xõa xuống trông như thác nước. Mềm mại, mượt mà.

“Anh…….không được làm càn……”

“Làm người của tôi, được không?!”

Mặc dù chỉ mới gặp Cổ Tinh Nhã một lần nhưng mà anh lại không hiểu vì sao mình rất khát vọng cô. Hơn nữa anh còn cảm thấy cô rất quen thuộc. Sao có thể như vậy?

“Không! Không được!” Cổ Tinh Nhã cuống cuồng trả lời. Thân mình bắt đầu vẫy vùng mong thoát ra.

Trọng Suất Ngụy đè cô xuống giường, giữ chặt hai tay cô. “Vì sao không thể?”

Cho dù hai tay không cách nào hoạt động, cô vẫn cật lực muốn thoát khỏi anh.

Xem cô không ngừng giẫy giụa, Trọng Suất Ngụy liền trèo lên giường, trực tiếp ngồi lên cô, hoàn toàn hạn chế hành động của cô.

Không nghĩ chờ đợi, anh cúi xuống hôn cô. Thừa dịp cô phản kháng anh liền đưa lưỡi vào miệng cô thăm dò.

“Không, đừng, ưm......” Nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt, khiến cô nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước ở trong thư phòng, cô thôi vùng vẫy, để mặc anh hôn mình.

Quên đi! Để chính mình phóng túng một lần! Cảm giác thấy cô buông lỏng, anh tự nhiên nâng mặt cô lên hôn càng sâu.

Không biết qua bao lâu, anh dời môi cô. Hai người cùng thở dốc nhìn nhau.

“Anh bỏ tay ra được không, tôi muốn chạm vào anh.” Nhìn thẳng mắt anh cô nói.

Trọng Suất Ngụy vội buông tay cô ra, nhìn cô thích thú.

Cô xấu hổ quá, không dám nhìn lại anh.

“Ngụy......”

Cô kiều mị gọi làm chút lý trí còn lại của anh bay mất. Trọng Suất Ngụy vội vàng cởi bỏ quần áo của cô. Nháy mắt, cô đã khỏa thân nằm dưới người anh.

Cổ Tinh Nhã e thẹn dùng hai bàn tay cản trước ngực, thân thể nhẹ phiếm chút hồng.

“Ngoan, đừng che.” Anh gỡ nhẹ bàn tay đang che trước ngực, ánh mắt mê đắm nhìn hai ngọn núi tuyết trắng thật lâu. Bất ngờ anh cúi xuống hôn lên một bên đỉnh núi. Cái lưỡi ướt át liếm láp hạt châu trên đỉnh núi làm nó căng cứng, đứng thẳng lên. Ngon núi còn lại thì bị anh đưa tay nắm lấy. Không ngừng xoa nắn thành đủ hình dạng. Hai ngón tay vân vê hạt châu vui đùa......

“Ư...” Cô chỉ có thể không ngừng rên rỉ.

Nghe tiếng rên rĩ anh càng không ngừng dùng môi lưỡi dây dưa, cho đến khi chúng nhuộm một màu hồng rực sáng mới từ từ hôn dần xuống dưới.

Trọng Suất Ngụy hôn xuống bụng cô. Cái lưỡi linh hoạt lướt theo. Đi đến đâu liền để lại một vệt nước đến đó.

“A! đừng, ưm......” Cảm giác được anh đang muốn làm gì, cô động đậy ngăn cản.

Tay anh bá đạo giữ chặt eo cô không cho làm loạn.

“Ngoan, anh sẽ làm cho em thích.” Trọng Suất Ngụy thấp giọng khe khẽ.

Chậm rãi dùng đầu gối tách hai chân cô ra, để nơi tư mật của cô hiện rõ trước mắt anh.

“Đẹp quá......”

Khu rừng rậm rạp dính chút chất lỏng, lộ ra hấp dẫn tới cực điểm. Anh đưa hai ngón tay thô ráp khẽ đẩy hai cánh hoa hồng. Ánh mắt mê đắm nhìn hoa huyệt chậm rãi khép mở.

“Đừng, ưm, nhìn......” Phát hiện anh đang nhìn nơi đó, Cổ Tinh Nhã nỉ non cầu xin.

Trọng Suất Ngụy cười cười, tiếp theo vươn lưỡi thăm dò vào hoa huyệt có phần ướt át. Nghe cô thở gấp, lại dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích tiểu hạch mẫn cảm, làm cho nó càng chảy ra càng nhiều hoa mật.

“Hưm.... ư.... m..... Ngụy” Cô không chịu được xoay động thắt lưng, lớn tiếng gọi tên của anh, mười ngón níu chặt bờ vai của anh “Xin anh......”

Trọng Suất Ngụy dừng lại động tác, nhìn cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, rồi mới thô bạo hôn lên môi cô, ngón tay to dài không báo trước đâm thẳng vào hoa huyệt đã ướt đẫm.

“A! Anh...... Anh...... Vô lại......” Ngón tay anh khuấy đảo trong hoa huyệt làm Cổ Tinh Nhã bật thốt ra câu mắng yêu.

“...... Vô lại sao?” Ngón tay càng nhanh ra vào trong hoa huyệt cô.

Cảm nhận được từng khoái cảm không ngừng dâng lên trong người, Cổ Tinh Nhã nắm chặt ga giường, thừa nhận dục vọng anh mang lại.

“Thế nào, em không chịu nổi sao, cầu xin tôi đi!” Mồ hôi anh nhỏ từng giọt lên người cô. Anh cúi đầu cười, nhìn cô phiếm hồng mê muội.

“Ưm...... Xin...... Anh dừng tay......”

“Kêu to lên.” Tay anh lại nhanh thêm.

“A...... Xin anh...... dừng tay......” Giờ phút này Cổ Tinh Nhã chỉ mong được giải thoát.

Nghe cô thút thít cầu xin, Trọng Suất Ngụy nhanh chóng nhảy xuống giường, cởi bỏ hết trói buộc. Vật nam tính dũng mãnh xông lên. Động thân một cái, nam căn to lớn tiến thẳng vào hoa huyệt. Vách tường chật hẹp của cô lập tức bao chặt lấy dục vọng của anh làm anh không cách nào khống chế dục vọng của mình.

“Ư....m...m...” Vật kia thật lớn, cứng rắn, cường thế ở trong hoa huyệt của cô không ngừng ra vào. Mỗi lần anh đều đâm vào thật sâu làm khoái cảm đã rất lâu ngủ yên trong người cô trỗi dậy. Tiếng ngâm nga kiều mị không ngừng vang lên bên tai Trọng Suất Ngụy. Anh nhịn không được khoái cảm cô mang lại, mãnh liệt hôn lên người cô, để lại nhiều dấu vết khác lạ.

Anh xoay người cô lại, để cô ôm lấy đầu giường, anh mới từ phía sau nâng mông cô lên. Một tiếng gầm nhẹ, nam căn to lớn đâm thẳng vào hoa huyệt đã sưng đỏ của cô. Hai bàn tay không nhàn rỗi, ôm lấy hai ngọn núi tuyết trắng. Từ phía sau anh đâm thật mạnh vào cô, hai bàn tay cũng ra sức nhào nặn.

“A a......”

Với tư thế này, mối lần anh ra vào đều là thật sâu, cũng làm hai người càng thân mật kết hợp.

Tay anh đi xuống thăm dò vào nơi hai người kết hợp, xoa nắn hạt châu mẫn cảm, làm khoái cảm của cô càng lớn hơn.

Cuối cùng anh đâm vào thật mạnh, thật sâu vào hoa huyệt của cô. Hoa huyệt không ngừng co bóp. Trong chỗ sâu nhất, anh phun ra dòng nhiệt lưu mãnh liệt đưa cô cùng anh lên thiên đường.

Cổ Tinh Nhã đi vào phòng làm việc. Gần đây trong đầu cô toàn những ý nghĩ không dứt bỏ được. Cô lắc đầu thở dài.

Vừa vào phòng, điện thoại đã reo. Cô nhìn lên đồng hồ, vừa đúng thời gian. đứng trước điện thoại cô do dự nhưng cuối cùng vẫn phải cầm lên.

“Alô”

“Em nghe rồi.” Tiếng cười của Trọng Suất Ngụy từ đầu dây bên kia truyền tới.

“Răng rắc!” Một tiếng, bàn tay nắm chặt.

Cổ Tinh Nhã nghe điện thoại mà cảm thấy đau đầu. Cô xoa xoa huyệt thái dương cho mình chút thư thái.

“Có việc sao? ” Không chờ đợi, cô vào thẳng vấn đề.

“...... Không cần lãnh đạm vậy đâu. Em làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy.” Anh làm ra vẻ đáng thương mong cô mủi lòng.

“Vậy anh chết đi!” Cô chính là lạnh lùng nói.

“Em thật nhẫn tâm!”

Là sao, mềm không thích cô lại thích cứng sao?

“Tôi tưởng ngày đó, em ở dưới thân tôi nhiệt tình như lửa......” Anh cố ý dùng âm thanh khiêu khích, gợi cô nhớ lại đêm đó.

“Im miệng! Trọng tổng tài, bất quá đấy chỉ là nhu cầu sinh lý là mà thôi!” Cô ngắt lời anh, cố ý coi đêm đó chỉ là chuyện thường tình. “Huống chi, Trọng tổng tài hoa tâm, việc này cũng không tính là gì.”

Một câu nói của cô làm anh nghẹn lời. Quá một hồi, anh mói nói được: “Tôi biết trước đây tôi thật hoa tâm, nhưng mà......”

“Nhưng là gì thì cũng vậy mà thôi. Trọng tổng tài, anh sẽ không vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa đi.” Cổ Tinh Nhã trào phúng nói tiếp: “Đối với anh mà nói lên giường không có nghĩa gì cả. Với tôi cũng vậy. Chỉ cần nhìn thuận mắt, tôi đều có thể lên giường được.”

“Em không cần cố ý làm xấu mình để ngăn cản tôi. Hơn nữa tôi tin em không phải loại người đó.”

Anh đau lòng phủ quyết.

Nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới thân người đàn ông khác ngâm nga kiều mị, anh hận không thể đem cô nhốt lại cho riêng mình.

“Tôi đúng là như vậy.” Cố kích động anh, Cổ Tinh Nhã mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối.

Đêm hôm đó thật sự rất tốt đẹp. Nhưng điều đó không biểu hiện cái gì.

Cô không phủ nhận anh đã cho cô hạnh phúc, nhưng cô cũng không thể chấp nhận anh. Dời xa anh là điều tốt nhất.

” Cổ Tinh Nhã, em nói dối đúng không.” Anh lo lắng muốn cô phủ nhận.

Chỉ tiếc đáp án lại không được như anh mong đợi.

“Tôi không lừa anh, cũng không cố ý lừa anh. Với tôi anh cũng như những người đàn ông khác.”

“Không, tôi là người đầu tiên của em mới đúng!” Anh gầm nhẹ.

“Trọng tổng tài, thật tình của anh giá trị bao nhiêu. Quy tắc tình một đêm không phải anh không biết. Bất quá chúng ta chỉ là tình một đêm, có thể nào còn có tình cảm với nhau? Nếu chỉ vì ngủ với nhau một đêm mà đòi hỏi sợi dây tình cảm, vậy thì Trọng tổng tài anh có không biết bao nhiêu sợi dây rồi! Thật xin lỗi, tôi phải đi làm rồi. Xin chào!” Không đợi anh nói thêm, cô trực tiếp tắt điện thoại.

Anh ta...... Sẽ không gọi lại chứ? Cô xuất thần nhìn điện thoại, trong lòng không ngừng hỏi chính mình. Cô làm vậy có đúng không?

Hai người không cùng một thế giới, nếu đã không thể cùng nhau, tốt nhất nên sớm rời xa.

Nhưng mà, lòng của cô thật đau......

Nhìn điện thoại trên tay, Trọng Suất Ngụy ngạc nhiên đứng thẳng, vẫn không cách nào chấp nhận được lời cô nói.

Trọng tổng tài, thật tìnhcủa anh giá trị bao nhiêu?

Quy tắc tình một đêm? Này là sự thật....... Là sự thật...... Là sự thật......

Những lời cô nói vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, giống như là muốn anh chết tâm, quên đi, coi như anh yêu nhầm người, dụng tâm không đúng nơi.

“Ha ha ha! Trọng Suất Ngụy. Trước kia là anh không cần phụ nữ, hiện tại lại vì một phụ nữ mà phiền lòng, mà cầu xin. Đây là quả báo sao?” Anh nổi điên vừa cười vừa nói: “Thiệt tình, chân tình của ngươi dâng cho người ta, người ta lại khinh thường...... Ha ha......”

Trọng Suất Ngụy điên cuồng gạt tay lên bàn, đẩy tất cả đồ vật trên bàn xuống đất. Cả phòng làm việc đang ngăn nắp lập tức trở nên bừa bãi lộn xộn.

Âm thanh đổ vỡ trong phòng làm việc không ngừng vang lên, làm mọi người bên ngoài sợ hãi không ngừng nhìn nhau.

Có người bạo dạn hé cửa nhìn vào. Nhưng vừa hé cửa đã bị chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh bay thẳng đến. Người nọ sợ hãi vội đóng cửa lại chạy mất.

“Trời ạ! Tổng tài đang rất giận dữ!”

“Hai mắt đỏ ngầu. đầu tóc rối bù……. Trông như quỷ ấy!”

Một đám người thảo luận xong liền quay lại với công việc mà không bị việc kia ảnh hưởng đến.

Thật vất vả chờ đợi đến lúc tan tầm, mọi người ai cũng vội vã ra về. Rất sợ tổng tài nổi điên bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng làm việc phát cuồng.

Chỉ có Liễu Thuần Đình vẫn nhàn nhã ngồi trong văn phòng, miệng tủm tỉm cười, rút điện thoại ra gọi.

Không lâu lắm, đầu dây bên kia bắt máy.

“Tinh Nhã sao? Mình nghĩ việc hợp tác không chắc thành công rồi!” Giọng cô đều đều không rõ ý.

“Thế nào rồi hả?” Bên đối tác chưa duyệt dự án sao? Cổ Tinh Nhã phân vân.

“Ha ha! Cậu không biết sao, sáng nay sau khi Trọng Suất Ngụy nghe xong điện thoại liền nổi điên, đập phá hết phòng làm việc. Theo tớ thấy cứ tình hình thế này, việc hợp tác không biết đến khi nào nha!”

Không ngoài ý muốn, Liễu Thuần Đình nghe thấy tiếng bút rơi ở đầu dây bên kia.

“Anh ta...... Bị sao vậy?” Cổ Tinh Nhã lo lắng hỏi.

“Ai biết! Anh ta luôn mồm kêu tại anh ta thật tình chưa đủ, không đáng giá mấy tiền vân vân...... Tám phần là bị cô ả kia đá rồi! Đúng! Tối hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài uống một chén đi!”

“Không......Buổi tối tớ có việc, để lần sau đi!” Tâm tình không yên, Cổ Tinh Nhã vội vàng từ chối.

“Vậy sao? Vậy thì lần sau đi!” Tắt điện thoại, Liễu Thuần Đình khẽ cười.

Đêm dài tĩnh mịch, trên đường người đi lại thưa thớt.

Một bóng đen nhanh chóng tiến vào trụ sở tập đoàn NUS.

Bằng vào bản lĩnh Cổ Tinh Nhã nhanh tróng tránh được bảo vệ tuần tra, hướng thẳng phòng làm việc của tổng tài đi đến.

Ở ngoài cửa phòng, cô do dự hồi lâu chưa dám bước vào. Cô tự an ủi mình: “Chỉ là xem chút thôi, không có gì cả.” Nhẹ hít vào, cô khẽ hé cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong.

Cổ Tinh Nhã không khỏi giật mình.

Văn kiện vứt đầy sàn nhà. Thủy tinh nát vụn. Rượu đổ lênh láng. Rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống phân nửa. Cả căn phòng trông như bãi chiến trường.

Anh đâu? Anh ở đâu? Không để ý tới những thứ bừa bãi dưới sàn nhà, Cổ Tinh Nhã lo lắng đi tìm anh. Cuối cùng cũng tìm thấy dưới bàn làm việc.

Hình ảnh anh lọt vào mắt cô khiến cô ngừng cả hô hấp.

“Ngụy......” Cô lo lắng gọi anh.

Ngồi dựa vào dưới bàn làm việc, hình ảnh Trọng Suất Ngụy chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.

Đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, mặt không huyết sắc, ánh mắt vô hồn.

“Ngụy, nhìn em đi......” Cổ Tinh Nhã ôm lấy mặt anh.

Lúc này, cô không còn tĩnh táo nữa, chỉ có sợ hãi, không có tức giận, trong lòng còn thấy đau đớn.

“Tinh Nhã......Cổ Tinh Nhã......” Anh không ý thức lầm bầm nói, ánh mắt không tiêu cự. “Không...... Cô ấy sẽ không để ý đến tôi......”

“Em có! Em có! Ngụy, em ở đây!” Cổ Tinh Nhã vội vàng phủ nhận, nâng mặt anh lên để anh nhìn cô rõ hơn.

“Không….. Cô ấy sẽ không đến…… Không quan tâm đến tôi......Không quan tâm tôi yêu cô ấy......”

Nghe anh nói, Cổ Tinh Nhã không khỏi nghẹn ngào, “Không...... Em muốn...... Em muốn......”

“Cô không hiểu...... Cô ấy sẽ không muốn...... Vì sao, vì sao, vì sao cô ấy không tin tôi. Yêu từ lần đầu gặp mặt....... Vi cái gì lại không tin tôi!” Hốc mắt anh phiếm hồng, trên khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt. Lúc đầu nói thì thào, cuối cùng là khàn rống lên.

Qua một hồi cuồng loạn, ánh mắt anh mới chậm rãi tìm về tiêu cự. Trọng Suất Ngụy một hồi thất thần, liền ôm lấy má cô, thấp thanh khóc nức nở.

“Em...... Em đến đây làm gì,” Anh chật vật không nghĩ bị cô nhìn thấy. Cổ Tinh Nhã không nói, chỉ biết không ngừng khóc nức nở.

Nhìn cô khóc nức nở, anh cảm thấy thật đau lòng.

Đối với cô, anh không muốn cô phải rơi một giọt lệ chứ đừng nói để cô khóc nức nở như vầy.

“Anh không muốn em nhìn thấy anh như vậy!” Anh không khỏi thỏa mãn thở dài.

“Vì sao?” Cô nghẹn ngào hỏi.

“Anh…”

“Em không đáng để anh phải như vậy!” Khẽ đẩy anh ra, cô nhìn vào mắt anh nói.

“Vì sao?” Anh khó hiểu, bàn tay to lại lần nữa ôm chặt cô, không cho cô thoát khỏi cái ôm của anh.

“Đừng hỏi. Xin anh đừng hỏi......” Cổ Tinh Nhã lắc đầu, càng khóc lớn hơn.

“Không, anh muốn hỏi, anh muốn biết.” Anh nắm hai vai cô, kiên trì muốn có đáp án, “Em yêu anh có phải hay không, nếu không, em sẽ không đến đây. Đúng không?!”

“Không...... Không phải.....” Cô kịch liệt lắc đầu phản đối, “Người yêu là gánh nặng của em, nhất là người như em.”

Thấy cô kiên quyết phủ nhận, Trọng Suất Ngụy vừa có chút hy vọng lại bị dập tắt ngay tức thì. Anh thô lỗ đẩy cô ra.

“Em đi đi! Đi vĩnh viễn! Tốt nhất đừng gặp lại anh nữa.” Anh đau đớn đẩy cô ra cửa rồi quay lưng để khỏi nhìn thấy cô dời đi.......

Kết thúc, tất cả đều kết thúc.

Anh nắm chặt hai tay, cắn răng chờ đợi thời khắc cô đi ra khỏi cánh cửa kia, ra khỏi cuộc đời anh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx