Cảnh Giai Tuệ đi chưa được mấy bước, liền bị Triệu Lệ Phương từ đằng sau gọi lại, quay đầu thì thấy sắc mặt bà xanh mét đang bước nhanh về phía cô, chắc là lúc ở trong phòng không kìm được cơn tức nữa rồi, lúc này không có hai anh em họ Đồng bên cạnh, bà cũng không cần nín nhịn nữa: “Đúng là tôi đã quá xem nhẹ cô rồi, không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy, cô muốn khuấy đảo gia đình chúng tôi lên có phải không.”
Lúc này bên ngoài không có người, Cảnh Giai Tuệ cũng không muốn tranh cãi, chỉ đơn giản nói: “Dì à, cháu cũng không muốn như vậy đâu.”
Nói xong cô liền xoay người muốn đi, nhưng cánh tay lại bị Triệu Lệ Phương nắm chặt lấy: “Trước kia tôi đã nói rõ ràng với cô, nếu cô từ chối Đồng Hiểu Lượng thì về sau đừng mong bước vào cửa nhà họ Đồng nữa! Hiện tại cô lại không biết xấu hổ, định lấy thân phận vợ của chú Hiểu Lượng để tiến vào Đồng gia sao? Tôi khuyên cô tốt nhất là nên tỉnh ngộ đi!”
Dáng vẻ Triệu Lệ Phương như vậy, cô cũng không phải lần đầu nhìn thấy, lúc trước khi cô cùng với Đồng Hiểu Lượng về nhà anh thì đã bị bà nói năng nặng lời rồi, sau này nhịn không được con trai nhõng nhẽo nên mới cố gắng hòa hoãn lại, hiện tại trong lòng biết con trai là bị người phụ nữ mà mình không ưa này làm cho sụp đổ, nên mới không kiêng nể gì mà nói năng hung ác như thế.
Cảnh Giai Tuệ tay bị bà nắm có chút đau, nhất thời lại không muốn giằng co, chỉ cố gắng nhỏ nhẹ nói: “Dì, ban đầu dì nhìn cháu đã thấy chướng mắt, nay cháu chia tay với Đồng Hiểu Lượng rồi, dì phải vui lên mới đúng chứ.Đồng Nhiên và cháu đã quen biết nhau từ lâu rồi, lần này cháu gặp lại anh ấy cũng cảm thấy rất bất ngờ, cậu em của dì tính tình thế nào chắc dì còn hiểu rõ hơn cháu, tính khí hung bạo không nói, xuống tay cũng rất nặng, mấy ngày trước còn đâm một tên cướp, nghe nói người đó đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch.Bản thân cháu cũng luôn muốn thoát khỏi anh ấy, nhưng anh ấy phải được nghe lời khuyên từ người khác mới được, mọi người là trưởng bối, nếu có thể khuyên nhủ anh ấy là tốt nhất, bằng không thì cháu cũng không còn cách nào khác cả.”
Lời Cảnh Giai Tuệ nói là thật, nhưng nghe vào tai Triệu Lệ Phương thì lại cảm thấy cô giống như đang lấy Đồng Nhiên ra làm lá chắn, diễu võ dương oai nói năng mạnh miệng trước mặt mình!
“Cô cho là nếu quyến rũ được Đồng Nhiên thì sẽ một bước bay lên trời sao? Nói cho cô biết, Đồng Nhiên có yêu nhiều người phụ nữ đến đâu thì cũng không đến phiên cô…” Nói xong, tay của bà giơ lên rất cao, hận không thể giáng một đòn xuống, làm cho gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ này dính vài vệt máu.
“Em còn không biết là mình có nhiều phụ nữ đến vậy đấy, không ngờ phải khiến cho chị dâu lo lắng, còn thay em tính toán nữa!” Một giọng nam lạnh lùng từ phía sau vang lên.
Đồng Nhiên không biết đã đi ra từ lúc nào, phía sau hắn là Đồng Tự cũng đang giận dữ trợn mắt nhìn vợ mình.Lần này hắn đến là để cải thiện quan hệ với Đồng Nhiên, nhưng người vợ lòng dạ hẹp hòi kia lại hành động như vậy, quả thật như muốn thêm dầu vào lửa, khiến hắn thật sự rất muốn cho vợ một cái bạt tai rồi trở về nhà.
“Lệ Phương, cô lôi kéo Giai Tuệ làm gì vậy hả? Chuyện yêu đương của lớp dưới, không cần cô phải mù quáng tham gia vào!” Đồng Tự vừa nói vừa nháy mắt với vợ.
Triệu Lệ Phương bị Đồng Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm thì cũng cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bàn tay giơ lên cũng chậm rãi hạ xuống.
Lúc bà được gả tới, Đồng Nhiên không xuất hiện ở nhà chính, nhưng trên bắp chân của chồng mình có một vết sẹo, nghe hắn nói là lúc em trai Đồng Nhiên mười hai tuổi, đã đem anh trai ấn ngã xuống đất, sau khi đánh được một lúc thì lại dùng thủy tinh khiến hắn bị thương, nhìn vết sẹo dữ tợn đó, có thể tưởng tượng ra được Đồng Nhiên lúc ấy xuống tay tàn nhẫn đến cỡ nào.Sau đó, vì vô lễ với anh trai nên Đồng Nhiên đã bị ba ném vào trong kho hàng chứa đầy đồ vật cũ, nói rõ khi nào xin lỗi anh trai thì mới được thả ra.
Nhưng mặc dù đã bị giam hai ngày, một giọt nước cũng không cấp, mà vẫn không nghe thấy bên trong có tiếng xin tha thứ.Đến ngày thứ ba, mọi người không chịu được nên mới mở cửa ra, liền thấy có một cậu nhóc ngăm đen gầy guộc đang trợn tròn mắt, khóe miệng mang theo vết máu chưa khô, bên cạnh là mấy con chuột bị cắn nát cổ mà chết.
Hình ảnh ghê sợ kia, cho dù là bố ruột thì cũng cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra, liền bắt lại đánh ột trận, còn kêu gào không biết tính cách bướng bỉnh này của hắn là giống ai!
Bà cũng đã từng được nghe mẹ chồng nhắc nhở, Đồng Nhiên tính tình rất xấu, trăm ngàn lần đừng có gây sự với hắn, nhưng sau khi Đồng Nhiên trở về nhà, phong thái lại thành thục lên không ít, ít ra còn biết lễ phép với bề trên, gặp anh trai chị dâu thì cũng tỏ ra rất kính cẩn, mà lúc này ánh mắt của hắn nhìn bà như một con dã thú muốn ăn thịt người vậy, làm cho bà bỗng dưng nhớ lại hết thảy quá khứ đen tối của cậu em này.
Bà ngượng ngùng buông tay nói: “Chị chỉ muốn nói vài lời với nó thôi mà, đứa bé Hiểu Lượng kia lại cứ nhớ nhung mãi không thôi, hai người làm vậy…không phải là muốn giết chết thằng bé hay sao?”
Đồng Nhiên đi tới kéo tay Cảnh Giai Tuệ rồi nhìn một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Chị dâu, bình thường chị cũng quá nuông chiều Đồng Hiểu Lượng, nếu chị làm cho nó hiểu được rằng nếu một người đàn ông mà không có bản lĩnh thì sẽ không đạt được gì, như vậy không phải tốt hơn sao? Nếu nó còn là một người đàn ông, thì phải phấn chấn lên mà vực dậy phát triển sự nghiệp cho riêng mình, đừng để cứ vài ngày lại đến xin tiền ba mẹ và chú là được.”
Làm ra chuyện đáng xấu hổ mà vẫn còn hùng hồn dạy bảo người khác như vậy thì đích thị chỉ có vị này mới làm được.Triệu Lệ Phương bị hắn ngầm nhắc nhở có chút xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Thời gian trước, lúc Tiểu Lượng và Cảnh Giai Tuệ còn yêu đương, vì muốn khoe khoang nên con trai luôn đổi xe rồi lại mua đồ này nọ cho bạn gái, tiêu tiền không biết suy nghĩ, vì không vừa mắt với con dâu nên bà đã cố tình cắt xén tiền tiêu vặt của con, nhưng thằng bé này lại giống như có chủ ý từ trước, liền quay lại ngửa tay xin tiền chú, nay lại biến thành một cái cớ để cho Đồng Nhiên nhắc nhở.
Đồng Tự rất khéo cư xử, sau khi đi tới giảng hòa, liền lôi kéo vợ rồi vội vàng tạm biệt ra về.
Đi ra bệnh viện, Đồng Tự ngay lập tức mắng vợ một trận: “Lúc ở nhà tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, sao bây giờ cô lại làm vậy hả! Lúc đó tôi cũng cảm thấy rất kinh sợ, nhưng khi được mẹ nhắc nhở, tôi lại thấy nếu nó cưới Cảnh Giai Tuệ thì cũng là chuyện tốt!”
Triệu Lệ Phương vốn đang tức giận, lại bị cậu em liếc mắt dọa sợ, bây giờ còn bị chồng quở trách, nhất thời không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tôi không được nói với cô ta mấy câu sao? Anh còn muốn cô ta tiến vào Đồng gia? Không lẽ anh bị điên rồi à!”
Đồng Tự vốn là người cứng nhắc thì lúc này cũng phải trừng mắt nhìn vợ: “Cô trở nên đần độn rồi có phải không? Cô đã quên lúc trước, Hoàng tổng của tập đoàn Hanh Thái đã nói với tôi cái gì rồi sao?”
Nghe chồng nhắc nhở, Triệu Lệ Phương mới suy nghĩ lại: “Hắn không phải là muốn đem con gái Huỳnh Kỳ Kỳ gả cho Đồng Nhiên sao? Còn tìm anh đến để thăm dò ý kiến…”
“Đúng vậy, tài lực của tập đoàn Hanh Thái vô cùng hùng hậu, nếu Đồng Nhiên thật sự có quan hệ với nhà đó, vậy không phải là sẽ đứng trên nanh cọp sao? Cô đừng xem thằng nhóc kia lễ phép với tôi mà nhầm, đó là bởi vì hiện tại tài lực của nó ngang bằng với nhà ta, việc buôn bán làm ăn cũng phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu như nó lại từng bước leo lên cao, vậy thì cô biết tính cách của một hỗn thế ma vương là gì rồi đấy, có khi sẽ nuốt chửng cả già lẫn trẻ nhà chúng ta, đến cả xương cốt cũng không chừa!”
Nghe chồng nói vậy, Triệu Lệ Phương cũng tỉnh táo hơn một chút.Nếu phá vỡ quan hệ với nhà quyền thế, hậu quả sẽ là gì? Đơn giản chính là sự gièm pha! Hiện tại chuyện Đồng Nhiên qua lại với cháu dâu hầu như ai cũng biết, Hoàng tổng kia lại vô cùng thích Đồng Nhiên, nhưng dù thích đến đâu thì cũng sẽ quyết không đem con gái cưng của mình giao ột người đàn ông có cuộc sống cá nhân hỗn loạn như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình Triệu Lệ Phương trở nên tốt hơn rất nhiều! Bà thậm chí còn có chút đồng cảm với Cảnh Giai Tuệ, con trai mình tuy không có sự nghiệp gì, nhưng ít ra cũng còn biết yêu thương phụ nữ, nhưng Đồng Nhiên thì sao? Tuy phong thái thành thục, tài lực hùng hậu, nhưng tính cách lại hung bạo, thay đổi thất thường, là loại phụ nữ như thế nào thì mới có thể hàng phục được một người đàn ông dã tính như vậy?
Cảnh Giai Tuệ đúng là đồ tham tiền, cư nhiên lại ngu dốt đi vứt bỏ một người tốt như con trai mình! Về sau nhất định cô ta sẽ phải sống rất khổ sở!
Nghĩ vậy, Triệu Lệ Phương lại chậm rãi khôi phục lại phong thái của một vị phu nhân, sau khi trấn an chồng, trong lòng bà lại mơ hồ có một suy nghĩ, không biết Huỳnh Kỳ Kỳ kia có duyên phận trở thành con dâu của mình hay không?
Cảnh Giai Tuệ tận tâm tận lực chăm sóc người bệnh, cuối cùng cũng được trả công lớn, Đồng Nhiên rốt cục cũng “ban ơn” cho cô, để vệ sĩ đi cùng cô đến gặp khách hàng mà hắn đã an bài trước, sau đó buổi tối trở lại biệt thự ở ngoại ô thành phố để nghỉ ngơi cho khỏe.
Cảnh Giai Tuệ hiện tại chính là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng, không hề thắc mắc đối với hành trình mà người đàn ông kia an bài ình, nghe lời ngồi trong xe, mọi thứ diễn ra rất bình thường, sếp tổng này, giám đốc kia, đến chỗ nào, hợp đồng tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi, Cảnh Giai Tuệ cầm bút ký từng cái một.
Đồng Nhiên đối với việc Cảnh Giai Tuệ không làm mình làm mẩy với mình thì vô cùng hài lòng.Phụ nữ ấy mà! Mạnh mẽ một chút thì sẽ càng trở nên quyến rũ hơn, nhưng quá mức kiên cường thì ngược lại sẽ mất đi hương vị dịu dàng của phụ nữ, có người đàn ông thành công nào lại muốn để người phụ nữ của mình cả ngày bận rộn bôn ba bên ngoài, quên mất gia đình chứ? Nhưng mà, hắn rất vui vẻ ra tay giúp đỡ cô, để cho công trạng của cô tăng lên một chút, cảm giác khiến cho cô phải phụ thuộc vào mình cũng không tệ lắm.
Sau khi trở lại biệt thự, cô lấy điện thoại trong túi xách ra, báo cho Dương tổng tình hình đơn hàng một chút, Dương tổng mừng rỡ nhướn mày, khen ngợi cô rất nhiều.
Cảnh Giai Tuệ cúp máy, đặt đơn hàng giá trên trời đã ký sang một bên, thở hổn hển, do dự một chút, cô nhớ Đồng Nhiên đã từng nói muốn đến gặp ba mẹ cô, lời này được nói ra từ chính miệng hắn thì chắc không phải là nói đùa.
Nghĩ đến việc phải gả cho hắn, trong lòng cô không hề cảm thấy ngọt ngào ấm áp một chút nào, Cảnh Giai Tuệ biết, cô phải nhanh chóng an bài bước tiếp theo, chuyện này cô đã do dự từ rất lâu, nhưng hiện tại áp lực đến từ mọi phía, khiến cho cô phải mau chóng đưa ra quyết định rồi.
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số mà mình đã thuộc lòng.
@by txiuqw4