Gần đây Đồng Nhiên rất ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng khó chịu.
Theo lý thuyết nếu có con trai, được thăng chức làm bố, thì hầu như người ta đều mừng rỡ đến mức cười không khép được miệng.
Nhưng hãy nhìn ông chủ Đồng mà xem, cuộc sống vẫn chẳng khác gì trước đây, cả ngày mặt cứ lạnh băng như hòn đá.
Nhưng nét mặt căng cứng này vẫn phải buông lỏng khi về nhà.
Tuy rằng đã mời ba bà vú tới để chăm sóc cho cục cưng mới sinh, nhưng Cảnh Giai Tuệ vẫn giữ thói quen tự mình chăm con, cho nên lúc Đồng Nhiên đi vào phòng em bé, liền nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ ngồi trên sô pha đang âu yếm cho con bú sữa.
Tên nhóc kia ăn rất vui vẻ, ậm ừ vung nắm đấm nhỏ, mút từng ngụm sữa tươi ngọt lành.
Khuôn mặt mới thoáng thả lỏng của Đồng Nhiên ngay lập tức lại có dấu hiệu căng cứng như lúc đầu, hắn yên lặng hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay chọc nhẹ vào quai hàm của bánh bao nhỏ mập mạp, thuận tay vuốt ve một bên ngực nõn nà của cô.
Tiểu Nhiên bị quấy rầy nghi thức ăn cơm thiêng liêng, hiển nhiên rất không cao hứng, rầm rì duỗi chân ra.
Mẹ đứa nhỏ cũng dùng một ánh mắt mang hàm ý “Anh thật không hiểu chuyện” nhìn trừng trừng Đồng Nhiên.
Đồng tổng đành phải ngượng ngùng thu tay về, nói: “Mẹ gọi điện thoại đến, hỏi hai ngày tới nếu có thời gian thì trở về nhà một chuyến, mừng sinh nhật ba.”
Trải qua một đường truy thê ở Vân Nam, Đồng tổng đã hoàn toàn lĩnh giáo được tiềm lực của người phụ nữ này.Trên đường trở về, một câu nặng lời cô cũng không nói, phong thái khí phách đều vô cùng anh dũng!
Bất quá Đồng Nhiên cũng không phải không có mắt, hắn biết rõ mình hiện tại hoàn toàn là danh bất chính ngôn không thuận, người phụ nữ kia vẫn chưa cho hắn công bố danh phận chính thức, không sao cả, hắn tự lực cánh sinh là được!
Một mặt hắn sắp xếp ổn thỏa bệnh viện cho cô, mời toàn bộ các bác sĩ giỏi nhất để phụ trách đỡ đẻ.Mặt khác hắn lại một mình đến nhà ra mắt cha mẹ vợ.
Ba mẹ Cảnh gặp Đồng Nhiên, liền không hiểu có chuyện gì, nhất là thằng con trai vốn đang thoải mái ngồi ăn cơm, thấy người đàn ông này bước vào nhà, sợ đến mức ngay cả dép cũng chưa mang mà chạy như điên ra ngoài…
Chờ lúc hắn xưng tên, nói mình là ông chủ của Cảnh Giai Tuệ, hai người liền hít một ngụm khí lạnh.
Một lúc sau Đồng Nhiên nói Cảnh Giai Tuệ hiện đang dưỡng thai nên không thể tới được, Cảnh ba liền trợn tròn mắt, tìm quanh nhà một lượt rồi lấy chổi lông gà giơ lên đuổi đánh Đồng Nhiên!
Cũng không trách được ba Cảnh lại tức giận, con gái mình luôn rất ngoan ngoãn hiền lành, nhưng hiện tại đã mang thai chín tháng rồi, lại không hề gọi điện nói cho ba mẹ biết, là vì sao hả? Chắc chắn là do tên này đang muốn trả thù nên đã bội tình bạc nghĩa rồi.
Đồng Nhiên không trốn tránh, đứng yên chịu trận, đợi đến khi ông già mệt mỏi, thở hồng hộc ngồi xuống sô pha, hắn mới từ từ giải thích với hai người, nói tình cảm của hắn với Giai Tuệ dù sông cạn đá mòn cũng không bao giờ thay đổi, cũng cam đoan chờ Giai Tuệ sinh xong sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng, ba Cảnh mới xem như hòa hoãn lại.
Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì được bây giờ?
Hai người cùng nhau thương lượng, sau đó đơn giản thu thập hành lý rồi cùng Đồng Nhiên bay đến Thượng Hải.
Nhìn thấy con gái bụng mang dạ chửa nằm trong phòng bệnh, sự tức tối của hai người đều tan biến.Mẹ Cảnh tuy thiên vị, nhưng con gái là do chính mình đẻ ra, làm sao có thể không thương chứ?
Miệng thì mắng “Con nhóc đáng ghét này, con giỏi thật đấy!”, nhưng một mặt lại luôn chân luôn tay giúp cô không ngừng, Đồng Nhiên phái một tài xế và một bà vú đi cùng bà, cả ngày không hết việc.
Cảnh Giai Tuệ trừng mắt nhìn người đàn ông dám hành động sau lưng cô kia, sau đó lại quay sang nhìn mẹ, nói trong nhà đều chuẩn bị hết mọi thứ rồi, mẹ không cần phải làm gì hết.
“Chăn đệm này đều là đồ mua sẵn, sao có thể yên tâm được? Trẻ con dùng thì phải tự chọn mua vải bông rồi tự làm mới yên tâm.”
Lúc cháu trai ra đời, hai ông bà trong lòng đều xúc động, ôm cháu trai trên tay ngắm nghía, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp.
Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra được, người đàn ông kia đã thay đổi rất nhiều, không còn tác phong của một tên lưu manh lang thang ngoài đường như trước nữa, đối xử với con gái mình cũng không giống mấy kẻ có tiền nuôi dưỡng tình nhân cho có lệ.
Mỗi ngày hắn đều tự mình vào phòng bệnh chăm sóc cho con gái, lời nói cử chỉ đều thể hiện rõ sự yêu thương, ngược lại con gái mình lại nói chuyện không hề khách khí chút nào, có lúc hai ông bà nghe vào cảm thấy không ổn, nhưng tên kia nghe vậy lại cũng không tỏ ra tức giận, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, người đàn ông ngày thường chịu mệt nhọc cũng phải có lúc được khen thưởng.
Nhất là mỗi buổi tối, ôm người phụ nữ của mình ngủ, Đồng Nhiên đều cảm thấy mình như đang đi tu vậy.
Từ khi cô nghịch ngợm rời nhà trốn đi, tới khi sinh con, ở cữ…Tháng ngày chịu khổ nhẫn nhịn của hắn thật sự là không nỡ đếm.
Mà hôm nay, Đồng Nhiên cảm thấy thân thể của mình quả thật đã được thanh lọc giống như thánh nhân rồi.
Chính là hôm nay! Hôm nay chính là ngày “phá thân” của hắn.
Đợi người phụ nữ kia cho con bú xong, Đồng Nhiên liền bắt đầu uốn éo quấn lấy cô.
“Đừng mà…Em mệt, em muốn ngủ…”
“Không phiền không phiền, em cứ nhắm mắt lại, có anh đây, anh sẽ mát xa cho em thật thoải mái!”
Đây quả thật chính là hình ảnh một ông chú đang bắt nạt cô gái nhỏ.Hắn một tay ôm cô lên giường, bắt đầu cởi quần áo của mình ra, sau đó lại cởi quần áo của cô, dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo, Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy vật kia của hắn, còn thô to hơn cả trong trí nhớ của cô…
Đồng Nhiên sau khi cởi váy cô ra, liền rất tự nhiên hôn lên môi cô, đầu lưỡi ái muội triền miên, hai tay không ngừng xoa nắn hai bầu ngực đầy đặn của cô, sữa từ nhũ hoa bắt đầu tràn ra rồi dính lên tay hắn, hắn nhẹ nhàng xoa nắn, bầu ngực nõn nà lập tức bị bao phủ bởi một tầng sữa trắng.
Đồng Nhiên hưng phấn cúi xuống nhấm nháp, dáng vẻ ăn như hổ đói, hận không thể nuốt cả bầu ngực đầy đặn trước mắt này vào bụng.
“Tuệ Tuệ…Tuệ Tuệ của anh, bảo bối của anh…” Cảnh Giai Tuệ nghe hắn mê man gọi, khuôn mặt thoáng ửng hồng, sinh cục cưng xong, khát vọng sâu kín trong cơ thể dường như đã bị đánh thức, cảm giác ở ngực khác hẳn với lúc cho con bú, khiến cho cơ thể cô trở nên mềm nhũn.
Đồng Nhiên khẩn cấp tách hai chân cô ra rồi nâng lên cao, hai tay đẩy nụ hoa kia ra, nhưng lại không nóng lòng tiến vào cơ thể đã khát vọng từ lâu, mà dùng vật cứng kia khẽ ma sát qua lại bên ngoài, trêu chọc cô gái muốn ngừng mà không được kia, cô nắm chặt tay hắn, một dòng ấm nóng chảy ra, thấm ướt cả ga giường…
Khi người đàn ông kia cuối cùng cũng đình chỉ tra tấn, một cảm giác như điện giật ngay lập tức tràn ra khắp cơ thể cô.
Mà hắn cũng cảm nhận được một điều – Ông đây rốt cục cũng sống lại rồi!
Hôm nay, hắn muốn cô phải nhớ kỹ thân thể cường tráng này của hắn! Mà nghi thức cầu hôn mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị, sẽ diễn ra vào sáng hôm sau…
Con nhóc chết tiệt Triệu Nhất Lỵ kia không phải nói hắn không biết thế nào là lãng mạn sao? Ngày mai hãy chờ xem hắn gây bất ngờ thế nào!
Hắn Đồng Nhiên cho dù có phải đạp thiên sơn vạn thủy, cũng phải giữ chặt người phụ nữ này cho bằng được!
Nghĩ vậy, Đồng tổng hóa sói một đêm bảy lần hao hết sức lực, cuối cùng âu yếm ôm người phụ nữ của mình chìm vào mộng đẹp…
Gió nhẹ thổi vén lên tấm rèm cửa, chiếu lên đường cong xinh đẹp, ngoài cửa trời u ám, tựa hồ sắp có mưa to, không biết rằng sân vườn ngập tràn hoa hồng được chuẩn bị suốt đêm bên ngoài kia có thể chống đỡ được một trận mưa này hay không đây…
Toàn văn hoàn
@by txiuqw4