sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1: Trọc Đầu Không Phải Lỗi Của Tôi

Tôi ôm quả bóng, tức giận ngẩng đầu nhìn chiếc rổ treo ngất ngưởng. Dáng vẻ e dè mà ngạo nghễ của nó trông thật đáng ghét. Rõ ràng nó không hề chuyển động, nhưng tấn công được nó còn khó hơn cả những thứ đang chuyển động. Vừa rồi, tôi ném tất cả mười quả thì chín quả không lọt rổ, duy nhất một quả may mắn đập vào tấm bảng phía sau. Nhưng sau đó, do lực đàn hồi, bóng lại bật ra, đập trúng đầu tôi.

Xem ra chơi bóng rổ chính là phương pháp tốt nhất để hành hạ bản thân. Mặc dù không thích như vậy nhưng vì món tiền thưởng vài trăm đồng, tôi đành cố chịu đựng.

Tuần sau, câu lạc bộ bóng rổ trong trường sẽ tổ chức giải thi đấu. Thông qua giải đấu này, họ sẽ chọn ra một đội bóng rổ nữ. Ngoài ra, người giành giải nhất sẽ nhận được giải thưởng năm trăm đồng. Một kẻ ham tiền nhưng lúc nào cũng thiếu tiền như tôi luôn khát tiền, giống như cây chuối khát nước giữa sa mạc khô cằn. Vì thế, để giành được món tiền thưởng lớn kia, tôi hào hứng đăng ký dự thi.

Song lúc này, ngước nhìn chiếc rổ lạnh lùng, kiêu sa và cao ngạo kia, thực sự tôi hơi nhụt chí.

Bỗng từ vạch thứ ba cách chỗ tôi đứng rất xa, một quả bóng bay tới. Giống như có hoa tiêu chỉ đường, nó bay về phía chiếc rổ rồi rơi xuống.

Trúng rồi!

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, muốn xem rốt cuộc là vị thần tiên phương nào đang trêu chọc mình. Nhưng mắt tôi bỗng sáng lên, mặt đỏ bừng, tim loạn nhịp. Tôi cảm thấy lượng axit trong người đột ngột dâng cao.

Nói tóm lại, tôi thấy mình có tất cả các triệu chứng của bệnh tê liệt.

Bởi vị thần tiên đó chính là Lục Tử Kiện.

Lục Tử Kiện là ai? Đó là đội trưởng đội bóng rổ của học viện Hóa học, cao to, đẹp trai, lịch thiệp, nho nhã, là thành viên của hội Sinh viên, năm ngoái còn giành học bổng loại ưu nữa chứ. Nói chung, anh chàng Lục Tử Kiện này đã làm trái tim của biết bao cô gái như tôi tê liệt.

Tiếp đó, tôi bỗng nhìn thấy kẻ đứng sau Lục Tử Kiện, chính là Chung Nguyên. Tôi tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Tôi hận Chung Nguyên, hận đến tận xương tủy.

Người đến chơi bóng rổ mỗi lúc một đông, rõ ràng sân vân động không đủ chỗ cho tất cả. Thế nên mọi người chen chúc một chỗ. Dù quen nhau hay không, tất cả chia làm ba nhóm cùng chơi chung một sân. Đáng lẽ tôi là kẻ may mắn vì được chơi chung sân với Lục Tử Kiện, thật xui xẻo vì cái tên Chung Nguyên đó cũng xuất hiện.

Tôi chăm chú nhìn vào lưng hắn, thầm nghĩ, hãy phát huy sức mạnh nào, tiểu vũ trụ của ta.

Vừa nghĩ tôi vừa ôm lấy quả bóng, hung hăng ném về phía hắn.

Chung Nguyên ôm gáy, nhăn mặt quay lại, lườm tôi. Tôi liền buông tay, cười nói: “Xin lỗi, trượt tay.”

Tôi nhặt quả bóng, giả bộ như đang ném bóng vào rổ, tiếp tục khởi động tiểu vũ trụ của mình…

Tôi nhận thấy phương pháp của mình không tồi, ném không trúng rổ nhưng lại có thể ném vào đầu tên Chung Nguyên kia, mà ném rất chuẩn xác.

Vậy nên, không lâu sau, bộ đồ chơi bóng rổ trắng tinh của hắn đã lốm đốm hoa gấm.

Nãy giờ, Lục Tử Kiện vẫn chăm chú chơi bóng. Nhận thấy có chuyện không bình thường, anh nhìn sang Chung Nguyên hỏi với vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chung Nguyên, không phải cậu vốn thích sạch sẽ sao, tại sao quần áo lại bẩn thế này?”

Chung Nguyên không trả lời, ngẩng lên, cười mà như không, liếc nhìn tôi.

Tôi chột dạ, né tránh ánh mắt của hắn, quay sang nhìn Lục Tử Kiện cười toe toét: “Lục sư huynh, em là Mộc Nhĩ, sinh viên học viện Hóa học.”

Lục Tử Kiện cười ha ha đáp: “Chào em, em học năm nhất đúng không?”

Tôi ra sức gật đầu, mắt lấp lánh nhìn anh.

Lục Tử Kiện thấy tôi nhìn chằm chằm nên có vẻ ngại ngùng. Anh mỉm cười, rồi bỗng nói: “Kiểu tóc của em đẹp đấy, rất cá tính, ha ha.”

Tôi xoa xoa cái đầu trọc lốc vừa mới cạo được mấy ngày, bỗng thấy vô cùng xót xa.

Trọc đầu không phải lỗi của tôi.

Rất lâu, rất lâu rồi… đại khái là khoảng hai tháng trước, lúc đó tôi cũng có mái tóc dài thướt tha như bao đứa con gái khác. Song đúng là không ai biết được chữ ngờ, chỉ sau một lần cá cược, số phận của mái tóc đó đã hoàn toàn thay đổi…

Giải bóng rổ đang sôi sục trong trường. Tôi chẳng có hứng thú với môn thể thao này, nhưng lại vô cùng say mê các anh chàng đẹp trai, đặc biệt là anh chàng cao ráo đẹp trai, nổi bật, có khí chất của một thủ lĩnh, song lại dịu dàng, thật thà, hay ngượng như Lục Tử Kiện. Nói chung, tôi thích tất cả những thứ gì thuộc về anh, kể cả nước da bánh mật khỏe khoắn kia. Tôi thích những chàng trai da hơi rám nắng một chút, như vậy mới nam tính. Nếu một đứa con trai lớn lên cũng trắng trẻo như Chung Nguyên thì chắc cả thế giới này phải mặc niệm cho hắn.

Nghe nói dưới sự dẫn dắt của Lục Tử Kiện, đội bóng rổ của học viện Hóa học đã thi đấu rất ngoan cường trong mùa giải trước, lọt vào tận chung kết. Trận đấu đó, đối thủ của học viện Hóa học là học viện Quản lý, nơi Chung Nguyên đang theo học.

Hồi đó, bọn con gái chia làm hai phe, một phe mang đậm phong cách của học viện Hóa học, thực ra là để cổ vũ cho Lục Tử Kiện, phe còn lại đậm chất học viện Quản lý, thực chất cũng chỉ vì Chung Nguyên.

Chung Nguyên là kẻ rất thích tỏ ra thần bí. Trong các trận đấu nhỏ, hắn không bao giờ vào sân. Khi phải đấu loại trực tiếp, hắn chỉ ra sân trong hai phút cuối để ấn định kết quả trận đấu.

Rất nhiều người thổi phồng lên, bảo hắn là Bryant1 tái thế (Cái gì chứ, Bryant vẫn chưa chết cơ mà!), tôi thì không nghĩ thế. Dù sao thì Lục Tử Kiện vẫn mạnh nhất, Lục Tử Kiện vô địch, Lục Tử Kiện… tất thắng!

Nhưng trong nội bộ của học viện Hóa học luôn tồn tại một thế lực nhỏ, thuộc phe thích Chung Nguyên, mà thế lực đó không ai khác chính là Lão Đại, Lão Nhị và Lão Tứ phòng tôi (phòng tôi ở có tất cả bốn người). Mấy ngày, tôi thường xuyên tranh cãi chuyện Lục - Chung với bọn họ. Cuối cùng, tôi hùng hổ chỉ vào mái tóc dài mượt mà trên đầu mình, dõng dạc thề: “Nếu học viện Quản lý mà thắng, tớ sẽ cạo trọc đầu!”

Sau đó, tôi phải cạo trọc đầu thật…

Hôm đó, tại sân bóng diễn ra trận chung kết vô cùng sôi động, tôi đứng chen chúc trong đám cổ động viên, hét đến khản cả cổ: “Lục Tử Kiện cố lên!” Khi chỉ còn một phút nữa là kết thúc trận đấu, học viện Hóa học vẫn dẫn trước năm điểm, tôi chắc mẩm học viện Quản lý sẽ thua cuộc.

Nhưng học viện Quản lý bỗng xin thay người, Chung Nguyên vào sân.

Sau đó, hắn ném liên tiếp ba quả, mỗi quả ghi ba điểm.

Không sai, là ba quả, chín điểm, chỉ trong phút cuối.

Tôi có đầy đủ lý do để tin rằng, lúc đó tên Chung Nguyên này bị ma nhập.

Nhưng dù là bất kỳ lý do nào chăng nữa thì thắng bại đã định. Học viện Quản lý chiến thắng, Lục Tử Kiện oai hùng của tôi đã bị tên quỷ Chung Nguyên đánh bại.

Vì vậy hôm sau, tôi phải đến tiệm cắt tóc sau khi bị ba đứa con gái cùng phòng nhìn chòng chọc. Khi nghe yêu cầu của tôi, người thợ cắt tóc há hốc miệng kinh ngạc.

Chuyện đại thể là vậy, vì Chung Nguyên, thần tượng của tôi để tuột mất danh hiệu quán quân, vì Chung Nguyên, tôi thành đứa trọc đầu.

Bạn nói thử xem, tôi có nên hận hắn không?

Tôi là đứa mặt dày nhưng Lục Tử Kiện tốt xấu gì cũng là thần tượng của tôi, trước mặt thần tượng, tôi muốn giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình nên luôn thận trọng. Tôi đội mũ để che cái đầu trọc, sau đó nhìn Lục Tử Kiện, cười nói: “Lục sư huynh, tuần sau em sẽ tham gia giải bóng rổ, anh có thể hướng dẫn em không ạ?” Tôi nghĩ hành động ngoái đầu lại mỉm cười của mình, nếu kết hợp với mái tóc dài mượt mà, đen nhánh đã mất cũng có thể khiến người khác rung động. Nhưng bây giờ… Haizz, thôi vậy, tôi cũng chưa nghĩ ra cách gì khác, đành bám riết lấy Lục Tử Kiện để nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh đồng ý hướng dẫn tôi thật thì trong giải bóng rổ này tôi cũng có thể tung hoành ngang dọc một phen.

Lục Tử Kiện vỗ vỗ quả bóng, cười ha hả rồi gật đầu. Sớm đã biết sư huynh tính tình hiền hòa, bây giờ được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Hai má tôi ửng đỏ.

Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo bỗng lướt qua tai tôi: “Sự tự tin của cô thật đáng bái phục.”

Tôi ngoái đầu lại. Thì ra Chung Nguyên đang nhìn tôi, bĩu môi chế nhạo, cứ như thể hắn vừa nhìn thấy chuyện nực cười.

Tôi trợn mắt nhìn hắn, sau đó cắm đầu chạy đến bên Lục Tử Kiện.

Đồ mặt trắng đáng ghét! Đồ quỷ tha ma bắt!

Thấy trán Lục Tử Kiện lấm tấm mồ hôi, tôi liền chạy đến cười nói: “Lục sư huynh, em mời anh uống nước nhé.”

Lục Tử Kiện cười lớn, nói: “Như vậy thì ngại quá!”

“Không, Lục sư huynh đừng coi em là người ngoài, hôm nay em nhất định phải cảm ơn anh mới được.” Tôi vừa nói vừa chạy vào tiệm giải khát gần sân bóng.

Tôi mua ba lon Coca, sau đó trốn vào một góc tường, ra sức lắc một lon. Xong xuôi, tôi liền ra quầy thanh toán.

Ra khỏi tiệm giải khát, tôi đưa một lon cho Lục Tử Kiện. Anh cười rồi cảm ơn tôi. Sau đó, tôi lấy lon Coca đã được mình đặc biệt “xử lý” ra, đưa đến trước mặt Chung Nguyên, cười toe toét nói: “Vừa rồi… xin lỗi nhé!”

Chung Nguyên nhìn tôi gật đầu, đón lấy lon Coca.

Tôi quay người lại, tự mở lon của mình ra uống, chờ một lúc nữa sẽ được nhìn thấy dáng vẻ hay ho khi bị bọt Coca bắn vào người của Chung Nguyên.

Nhưng chờ hồi lâu, vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, lại nghe thấy Lục Tử Kiện nói: “Này, Chung Nguyên, sao cậu không uống, không khát sao?”

Tôi kinh ngạc, quay mặt lại nhìn Chung Nguyên, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra…

Lúc này, Chung Nguyên cầm lon Coca, hờ hững nói: “Tay tớ bị thương, không thể mở được.”

“Sao cậu không nói sớm?” Lục Tử Kiện nói, nhiệt tình ấn lon Coca của mình vào lòng Chung Nguyên, sau đó giật lấy lon Coca kia…

Tôi muốn ngăn anh lại nhưng không kịp. Sau tiếng bụp, đầu tóc của Lục Tử Kiện phủ đầy bọt Coca, nước Coca còn bắn cả lên quần áo anh…

Tôi cúi đầu, thầm khóc trong lòng. Khí CO2 quả là loại khí không thể xem thường. (>_<)

Lục Tử Kiện liền vuốt mặt, trách móc: “Chung Nguyên, cậu cũng thích trò đùa trẻ con này à?”

Tôi lén nhìn Chung Nguyên. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào tôi, miệng hơi nhếch lên cười, ánh mắt như phát sáng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi bỗng mơ hồ thấy có một luồng khí lạnh chạy qua người, giống như mình đang làm việc xấu, bị người ta phát hiện…

Ảo giác, nhất định là ảo giác. Tôi nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn hắn. Mặc dù hơi chột dạ, nhưng tôi vẫn hùa theo Lục Tử Kiện, lớn giọng nói: “Đúng thế, Chung sư huynh thật thú vị, trò trẻ con này em đã không chơi từ hồi mười tuổi, ha ha…”

Chung Nguyên không nói gì, vẫn nhìn tôi với cái vẻ cười mà như không đó.

Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến phát sợ, run rẩy lấy khăn ra lau cho Lục Tử Kiện, vừa lau vừa xun xoe nói: “Lục sư huynh, anh đoán xem Chung sư huynh sẽ đổ tội chuyện này cho em chứ?”

Lục Tử Kiện lắc đầu: “Em đừng nói thế, Chung Nguyên không phải người như thế đâu.”

Tôi không dám nhìn Chung Nguyên, vừa cúi đầu giúp Lục Tử Kiện lau nước Coca trên người vừa tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Lục sư huynh, để em giúp anh giặt đồ.”

Lục Tử Kiện lịch sự lắc đầu: “Không cần đâu em.”

“Cô không thấy là thực ra cô cũng nên giặt đồ giúp tôi sao?” Lại là giọng của Chung Nguyên.

Tôi đưa mắt lướt qua bộ đồ chơi bóng rổ của hắn, cười ngây ngốc: “Lục sư huynh xem, Chung sư huynh thật biết đùa!”

Lục Tử Kiện bị nụ cười của tôi cuốn hút, vội vàng đứng dậy bảo vệ chính nghĩa: “Chung Nguyên, cậu bắt nạt mình là được rồi, sao lại bắt nạt cả các em khóa dưới?”

Tôi quay mặt lại, lè lưỡi với Chung Nguyên, nhìn bộ dạng bực bội vì không nói được gì của hắn, trong lòng vô cùng hả hê.

Sau đó tôi nhớ lại, hình như trong lịch sử giao tranh của tôi và hắn, lần này là lần duy nhất toàn thắng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx