sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5: Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất

Chung Nguyên dựng chiếc xe đạp của tôi lên, ngồi chàng hảng trên yên, sau đó chỉ vào chỗ ngồi phía sau nói: “Lên đi.”

Tôi nằm trên cỏ, giận dữ nhìn hắn, nhất quyết không chịu đứng dậy.

Chung Nguyên lại nhếch mép cười nói: “Lẽ nào cô lại muốn tôi bế cô lên?”

Bực mình!

Tôi đứng phắt dậy, phủi đất trên người, sau đó ngồi lên xe. Những người qua đường cứ nhìn chằm chằm hai đứa, nhìn cái gì chứ!

Chung Nguyên bỗng đập đập gót chân, cứ như thể đang cưỡi trên một con ngựa non. Sau đó, hắn đạp chiếc xe cọc cạch trừ chuông ra thì cái gì cũng kêu, khoan thai tiến về phía ký túc xá.

Tôi bực bội ngồi phía sau, ngại ngùng hứng chịu ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh.

Chung Nguyên vừa khoan thai đạp xe vừa nghiêng nghiêng đầu gọi: “Đầu Gỗ sư muội.”

Tôi giận dữ: “Không được gọi tôi là Đầu Gỗ sư muội!”

Chung Nguyên: “Được thôi, Đầu Gỗ.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên: “Đầu Gỗ, xe của tôi bị mất thật mà.”

Nghe hắn nói vậy, tôi cũng thấy đỡ ấm ức một chút, nhưng ngay sau đó liền làm bộ dạng hung dữ: “Anh đang giải thích với tôi đấy à?”

Chung Nguyên: “Không phải. Tôi chỉ muốn nói, trước khi tôi mua được xe đạp mới, tôi muốn mượn xe của cô.”

Tôi bực mình quát: “Đùa à, vậy tôi đi bằng gì?”

Chung Nguyên: “Dù sao thì chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau, nếu cô không đồng ý đèo tôi thì tôi đèo cô.”

Phí lời, đương nhiên là tôi không muốn đèo hắn rồi! Nhưng tôi cũng không muốn hắn đèo mình.

Tôi đang định từ chối hắn thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Vậy là tôi nói với vẻ đầ y nghiêm túc: “Được rồi, nhưng anh phải trả phí sử dụng.” Ha ha ha ha, tôi quả là có đầu óc kinh doanh.

Chung Nguyên, tên công tử nhà giàu, gật đầu đồng ý ngay lập tức, còn nói: “Như thế này đi, thẻ ăn cơm của tôi, cô cũng có thể dùng ở siêu thị, dùng đến lúc nào tôi mua được xe mới thì thôi.”

Chiếc thẻ ăn cơm này đúng là vạn năng, có thể dùng để ăn cơm, cũng có thể dùng ở công viên hay siêu thị, lại vào được thư viện, có thể…

Vậy nên, khi Chung Nguyên đồng ý cho tôi dùng thẻ của hắn ở siêu thị, tôi lại hy vọng hắn không mau chóng mua được xe mới, đây quả là suy nghĩ ác độc nhất. (>_<)

Nhưng liền sau đó tôi lại nghĩ sang một vấn đề khác: “Tôi cầm thẻ ăn cơm của anh, vậy khi anh muốn đến thư viện thì làm cách nào? Không thể mượn thẻ của người khác mãi được, đúng không?” Dù thằng cha này là kẻ thừa tiền thì tôi cũng phải tỏ ra quan tâm đến hắn một chút. Tất nhiên nếu hắn có nói làm như vậy không thuận tiện thì tôi sẽ cố sống cố chết giữ bằng được quyền chi phối của mình. Tôi đúng là một kẻ giả tạo. (>_<)

Thế nhưng Chung Nguyên lại không thèm quan tâm, đáp: “Không sao, nếu muốn đi thì tôi sẽ dẫn cô theo.”

Tôi: “…”

Kìm nén cơn tức giận mà hắn đã gây ra cho tôi, tôi cãi lại: “Nhưng như vậy thì bất tiện lắm…”

Chung Nguyên: “Cũng đúng, vậy thì trả lại thẻ ăn cơm cho tôi.”

Tôi: “Không được!”

Chung Nguyên lại cười nham hiểm, nói: “Thực ra tôi có thể dùng thẻ của cô. Cô đúng thật là đầu gỗ.”

Tôi méo mặt, tại sao cách này tôi lại không nghĩ ra nhỉ, phải tự kiểm điểm thôi…

Chung Nguyên đưa tôi đến cửa ký túc xá, sau đó tự nhiên như ruồi, cưỡi xe đạp của tôi đi thẳng. Tôi nhìn theo bóng hắn, nghiến răng oán hận, không biết thằng cha nào vừa mới nói không đi quen xe đạp của người khác, vậy mà cái xe đạp rách này hắn lại đi ngon lành như vậy.

Tôi về phòng, báo cáo hành tung ngày hôm nay cho bọn Nhất, Nhị, Tứ, sau đó còn nói với bọn họ với vẻ đầy nuối tiếc rằng, Tam lão gia tôi không thể cùng ăn cơm với họ trong vòng một tháng.

Bọn Nhất, Nhị, Tứ đều đang bận nên chẳng có biểu hiện gì.

Tôi có cảm giác bị bỏ rơi, liền đứng ở trước cửa gào lên: “Này, các cậu có thể chú ý một chút được không?!”

Lúc này, bọn họ mới nhất loạt ngẩng lên, những tia sáng trong mắt họ chĩa thẳng về phía tôi, suýt chút nữa thì tôi không chống đỡ nổi.

Tứ cô nương nhìn tôi một cách kỳ quái, nói: “Chung Nguyên đã chấm cậu rồi, cũng không biết đó là bất hạnh của cậu hay của anh ấy.”

Tôi rùng mình, lắp ba lắp bắp nói: “Gì cơ… Ý gì thế?”

Tiểu Nhị liền đập bàn, sốt sắng nói: “Tam Đầu Gỗ, cậu không thể làm như vậy được, Chung Nguyên nhà tớ là của Lục Tử Kiện, không ai có thể cướp được, đặc biệt là con gái…”

Tiểu Nhị đang hưng phấn thì bị Lão Đại đặt tay lên đầu. Lão Đại vuốt mái tóc mượt mà, thân mật nói: “Tam Đầu Gỗ à, cậu và Chung Nguyên không cùng đẳng cấp, tốt nhất là nên tránh xa anh ấy một chút.”

Lão Đại nói như vậy khiến tôi nghĩ đến nhữ ng việc mà Chung Nguyên đã làm với tôi, lại thấy bực mình. Lão Đại, tớ cũng biết tớ và hắn không cùng đẳng cấp, nhưng cậu cũng không nên nói thẳng ra như thế chứ. (>_<)

Đợi đấy, không đúng, ba người họ hình như đang thảo luận cái gì đó, hình như chủ đề chính không liên quan đến Chung Nguyên.

Để cho câu chuyện trở lại quỹ đạo bình thường, tôi liền kêu gào thảm thiết: “Tớ muốn nói, tớ sẽ phải rời xa các cậu, vậy mà các cậu đến một chút lưu luyến cũng không có sao?…”

Tiểu Nhị chớp chớp mắt, sau đó tỏ ra xem thường: “Thôi đi, cậu hãy đi với Chung tiểu thụ3 đó đi… Có lần nào ăn cơm mà cậu lại không là kẻ ăn chậm nhất? Rõ ràng cậu là người thô kệch mà lại cứ tỏ vẻ thanh nhã.”

“Ăn thì phải nhai cho kỹ, đó là cách ăn thông thường mà…” Tôi vừa nói vừa chăm chú nhìn Lão Đại và Tứ cô nương, hy vọng bọn họ sẽ ủng hộ mình.

Kết quả là cả Lão Đại và Tứ cô nương đều nhìn Tiểu Nhị với ánh mắt tán dương như thể Tiểu Nhị là người phát ngôn của họ.

Hic… hic… Tôi bị thế giới này ruồng bỏ rồi sao?

Sáng hôm sau, tôi chạm mặt Chung Nguyên dưới ký túc xá. Hắn đang ngồi trên chiếc xe đạp của tôi, một chân chống đất, nét mặt có vẻ đã hết kiên nhẫn.

Tôi tiến lên phía trước, ngại ngùng chào hắn.

Chung Nguyên, mặt không chút biểu cảm, nói: “Lần sau đúng bảy giờ có mặt ở đây, đừng để tôi phải đợi.”

Tôi giận sôi người: “Sao tôi phải nghe lời anh?” Bảy giờ ư, bảy giờ tôi vẫn còn đang ngái ngủ, không mở nổi mắt, được chứ?

Chung Nguyên khẽ chau mày, lại tặng tôi một nụ cười nham hiểm đúng hiệu. Hắn chậm rãi nói: “Tùy cô thôi, nếu cô không xuống, tôi sẽ bán xe của cô đi…” Dừng một lúc, hắn lại nói: “Dù sao thì cái xe này cũng chỉ đáng đem đi bán đồng nát, đến lúc đó chắc tôi cũng chẳng phải bồi thường nhiều.”

Bực mình!

Mặc dù tôi rất coi thường hành động của hắn nhưng không thể không công nhận khả năng uy hiếp của hắn rất cao. Cho dù hắn bán xe của tôi đi thì số tiền phải đền cũng chẳng là bao. Chỉ có điều khi đó tôi phải bỏ thêm tiền mua xe mới…

Tên Chung Nguyên đó còn không biết xấu hổ như thế sao? (>_<)

Nghĩ đến đây, tôi chán nản kẹp chặt cặp sách, tiu nghỉu ngồi lên chiếc xe đạp của chính mình.

Trong nhà ăn. Chung Nguyên đập một quả trứng gà luộc, cẩn thận bóc vỏ, vừa bóc vừa nói với tôi: “Đầu Gỗ, cô có ý kiến gì với tôi à?”

Hừm, có ý kiến thì tốt cho anh chắc? Tôi chớp chớp mắt, cười lạnh lùng: “Không có gì, chỉ có điều nhìn thấy không vừa mắt thôi.”

Chung Nguyên không hề tức giận, chỉ nói: “Thực ra tôi lại thấy rất vừa mắt.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, thằng cha này lại bị ma nhập sao?

Chung Nguyên ngước mắt nhìn vào mặt tôi, mỉm cười nói: “Tôi vừa nhìn thấy cái vẻ xoắn xuýt của cô, thế nên càng muốn xoắn xuýt hơn nữa.”

Bực mình, Chung Nguyên, ngươi đúng là biến thái, là đệ nhất biến thái, biến thái đệ nhất!

Hôm đó, tôi cùng Chung Nguyên ăn cơm trong nhà ăn. Tôi cảm thấy những người xung quanh như đang liếc nhìn chúng tôi, nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại không thấy gì cả. Kỳ lạ, thật quá kỳ lạ!

Tôi nói cảm giác của mình với Chung Nguyên. Hắn chỉ chăm chú ăn, không thèm chớp mắt nói: “Đầu Gỗ, cô đã qua cái tuổi mà ở đâu cũng cảm thấy có người đang nhìn mình rồi.”

Tôi trợn mắt nhìn hắn nhưng không phản bác. Lúc này, hai tên con trai phía sau Chung Nguyên bỗng đứng dậy. Sau đó, bọn họ nhanh chóng đi đến chỗ chúng tôi, ngồi bên cạnh Chung Nguyên, khoác vai hắn như thể là người quen.

Tôi cắn đũa, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai gã đó.

Bọn họ nhìn tôi cười thân thiện, một trong hai kẻ lên tiếng: “Chào sư muội, anh là Lộ Nhân Giáp, còn đây là Lộ Nhân Ất.”

Tôi suýt cắn gẫy đũa, cái gì với cái gì chứ, sao lại dẫn theo cả Lộ Nhân Giáp - Ất gì nữa đây?

Chung Nguyên ngồi yên lặng nãy giờ, cuối cùng cũng rời mắt khỏi đĩa cơm, nhìn sang hai kẻ bên cạnh. Hắn hất tay hai gã nọ ra, hờ hững nói: “Là bạn cùng phòng, một người họ Lục, một người họ Nhậm.”

Lộ Nhân Giáp bổ sung: “Cho nên chúng tôi là nhóm Lộ Nhân.”

Bực mình, hai bạn cùng phòng của Chung Nguyên còn nhạt nhẽo hơn cả hắn.

Mặc dù hơi kỳ quái, nhưng dù gì họ cũng là sư huynh, nên tôi liền tươi cười chào hỏi: “Chào Lục sư huynh, chào Nhậm sư huynh.”

Hai người đó có vẻ rất phấn khởi khi thấy tôi gọi họ như vậy. Lộ Nhân Giáp cầm một chiếc đũa gõ lên bàn, cười nói: “Sư muội ngoan quá, yên tâm đi sư muội, nếu Chung Nguyên bắt nạt em, anh sẽ đứng ra làm chủ cho em.”

Tôi cảm kích nhìn anh ta, thật… thật thế ư?

Lúc này, Lộ Nhân Ất không bỏ lỡ cơ hội để vạch tội: “Làm chủ? Không phải cậu cũng bị cậu ta ức hiếp đó sao!”

Lộ Nhân Giáp liền cốc đầu Lộ Nhân Ất, không chịu thua nói: “Chúng ta sẽ cùng bắt nạt, được chứ!”

Tôi im lặng cắn từng hạt cơm, trong đầu nghĩ nếu Tiểu Nhị nhà tôi mà nghe được câu này thì hay phải biết…

Mặc dù với bộ dạng của Lộ Nhân Giáp thì chưa chắc anh ta có thể đứng ra giúp tôi, nhưng tôi vẫn thấy được an ủi rất nhiều, ít nhất tôi cũng biết người bị Chung Nguyên chà đạp trên thế giới này không chỉ có mình tôi…

Ha ha, tôi thật nhẫn tâm. (>_<)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx