sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7: Chuyện Ở Chung Đau Đầu

Buổi dã ngoại của hội Bảo vệ môi trường sẽ được tổ chức vào ngày Quốc tế Lao động. Nửa tháng trước đó, cứ đúng chín giờ tối, tôi lại phải có mặt tại sân vận động để tham gia lớp huấn luyện. Vì chúng tôi phải leo núi, một hoạt động yêu cầu thể lực, hơn nữa đa số những người tham gia đều là dân nghiệp dư, thế nên tất cả đều phải tập luyện trước. Mặc dù tập luyện không thể thay đổi được thể trạng nhưng ít nhất chúng tôi cũng có thể thích ứng được với hoạt động mất nhiều sức lực này.

Nội dung chính của buổi huấn luyện là chạy bền, thỉnh thoảng có thêm cả nhảy cao. Thể lực của tôi có thể coi là bình thường, không khỏe nhưng cũng không yếu. Tập luyện thế này không đến mức khiến tôi phải kiệt sức, nhưng tôi cũng thấy khá vất vả. Đương nhiên đối với một số kẻ không phải là người, việc này chẳng đáng bàn đến, như tên Chung Nguyên chẳng hạn. Hắn chạy suốt nửa tiếng đồng hồ mà vấn thoải mái như đi tản bộ. Nhiều lúc tôi nghi ngờ hắn là người máy chứ không phải người bình thường.

Khi tập luyện, Chung Nguyên không có nhiều thời gian để bắt nạt tôi. Hắn thường bị đám con gái vây quanh, nhất là khi chạy bộ. Hắn chạy nhanh hơn một chút để dứt khỏi đám con gái kia. Bọn họ chỉ còn biết đứng ở xa nhìn theo hắn mà thở dài. Nhưng chính vì thế, tôi lại thấy có cảm giác của một kẻ chiến thắng, xem kìa, thì ra kẻ chạy chậm không chỉ có mình tôi…

Đôi lúc chạy ngang qua tôi, Chung Nguyên quay đầu chạy ngược lại, đối mặt với tôi, rồi giơ điện thoại, cười toe toét: “Đầu Gỗ, cười lên nào.”

Người tôi đẫm mồ hôi, tôi thở hổn hển, đến sức để mắng người khác còn chẳng có thì cười cái nỗi gì?

Chung Nguyên liền tận dụng thời cơ, chụp lại bộ dạng thê thảm nhất của tôi… Bạn thử nói xem, tâm địa của hắn có đen tối không cơ chứ?

Một ngày trước khi lên đường, chúng tôi không tập luyện mà tập trung ở một hội trường nhỏ, nghe dặn dò về một số điều cần chú ý khi đi dã ngoại. Cuối cùng, Linh Linh đứng lên thông báo một chuyện, chính xác mà nói đó là một chuyện khá phiền phức.

Những người tham gia buổi dã ngoại sẽ được phân làm ba đội, đi đến những địa điểm khác nhau. Tôi, Chung Nguyên và Linh Linh đều thuộc đội ba. Đội ba có hai mươi người, bảy nữ, mười ba nam, mấu chốt là ở hai con số này. Đội một và đội hai đều có thể chia thành cặp, nhưng đội ba thì lại lẻ… Trong khi đó trại chúng tôi thuê chỉ dành cho hai người, oái oăm hơn, đội ba chỉ thuê đúng mười chiếc…

Nếu sắp xếp hai người một trại, sẽ có một nam - một nữ phải ở cùng một trại.

Chị Linh Linh nói đã thương lượng với nơi cho thuê trại nhưng vào ngày Quốc tế Lao động người đến thuê trại rất đông… Ý của chị ta là, ba đội chỉ cần từng đó là đủ, các bạn cứ chờ rồi xem.

Tôi nghe đến đây, liền hăng hái giơ tay phát biểu: “Chị Linh Linh, chúng ta có thể để ba người dùng chung một trại đúng không?”

Linh Linh lắc đầu: “Nếu ba người dùng chung một trại thì vất vả cho mọi người quá, huống hồ ban ngày đã mệt như thế, nếu tối cũng không được ngủ cho ra hồn thì hôm sau sẽ không đi nổi.”

Chung Nguyên đang ngồi bên cạnh tôi, liền ghé vào tai tôi nói nhỏ chỉ đủ để hai đứa nghe thấy: “Không có gì phải căng thẳng như thế, nếu là con gái như cô, ba người nhét trong một trại cũng chẳng có gì to tát.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: “Vậy tại sao anh không nói với chị Linh Linh?”

Chung Nguyên liếc nhìn về phía Linh Linh, nói: “Cô không nhận ra sao? Cô ta cố ý đấy.”

Tôi kinh ngạc, dám đổ tội cho sư tỉ, cẩn thận không tôi sẽ tố cáo anh!

Nhìn bộ dạng ngờ vực của tôi, Chung Nguyên liền nói tiếp: “Nếu không tại sao đến bây giờ cô ta mới nói? Cho dù có cách khác thì cũng không kịp.”

Quả nhiên, lúc đó một nam sinh năm nhất lên tiếng: “Chị Linh Linh, nhà em có một chiếc trại đơn.”

Linh Linh nói vẻ tiếc nuối: “Trời ơi, sao em không nói sớm, bây giờ nếu về lấy sợ không kịp, sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường rồi.”

Tôi bán tín bán nghi nhìn Chung Nguyên, hỏi: “Vậy chị ấy định làm gì?”

Chung Nguyên lắc đầu: “Không biết.”

Mọi người sôi nổi thảo luận xem ai sẽ ở cùng ai. Tôi phát hiện những người này đều đồng ý cả hai tay với việc nam nữ cùng chung một trại, lẽ nào đó là ảo giác của tôi chăng…

Cuối cùng, Linh Linh đưa ra ý kiến. Tất cả nữ sinh sẽ bỏ phiếu biểu quyết xem sẽ dùng chung trại với nam sinh nào. Chú ý, quyền lựa chọn là ở con gái, hic… (>_<)

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khi chị Linh Linh đọc tên Chung Nguyên, trừ tôi ra, sáu đứa con gái còn lại của đội ba đều nhất loạt giơ tay. Mấy đứa con gái năm nhất có vẻ ngại ngùng, còn hai mắt của Linh Linh thì long lanh nhìn Chung Nguyên giống như kẻ bị bỏ đói đã lâu nhìn thấy một đĩa đầy ắp thức ăn.

Tôi đã phần nào hiểu ra lý do Linh Linh lại làm như vậy… Chung Nguyên, anh đúng là tai họa!

Linh Linh hỏi tôi: “Mộc Nhĩ, em chọn ai?”

Mặc dù không hiểu ý chị ta, nhưng tôi vẫn thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nên nói: “Chị Linh Linh này, em vẫn thấy, thực ra ba người chung một trại cũng…”

“Không được!” Linh Linh dứt khoát từ chối ý kiến của tôi. Bây giờ chị ta đang phấn khích nên tôi đành ngoan ngoãn nghe lời như một chú cừu non.

Linh Linh lại nói tiếp: “Dù sao bây giờ Chung Nguyên cũng đã có sáu phiếu, Mộc Nhĩ, em muốn chọn ai cũng không quan trọng.”

Chung Nguyên đột nhiên lên tiếng: “Người được chọn có thể từ chối không?”

Linh Linh cười nham hiểm: “Không thể!”

Chung Nguyên: “Được thôi, vậy người được chọn có thể tự chọn bạn cùng trại không?”

Linh Linh do dự một lúc, rồi đáp: “Có thể…”

Việc đã đến nước này, đến cả những nữ sinh năm nhất vốn dè dặt cũng không thể bình tĩnh nổi. Họ nhìn chằm chằm vào cái tên tai họa Chung Nguyên. Đương nhiên, tôi vẫn bình tĩnh như thường dù thấy ba người dùng chung một trại chẳng có gì là không tốt. (>_<)

Chung Nguyên đảo mắt qua đám con gái, cuối cùng nhìn thẳng vào tôi. Hắn cười toe toét: “Tôi chọn cô, Mộc Nhĩ.” Hắn vừa nói xong, bọn con trai đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, còn trong ánh mắt đám con gái có chút hậm hực. Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi thẳng thừng từ chối: “Tôi không đồng ý! Chị Linh Linh, em vẫn thấy ba người…”

Linh Linh cắt ngang lời tôi: “Chung Nguyên, Mộc Nhĩ không đồng ý, cậu nên chọn lại lần nữa.”

Chung Nguyên nhìn chị Linh Linh nói: “Tớ cũng không biết chọn ai, thực ra tớ hy vọng sẽ chọn được một em năm nhất.” Hắn nói xong, đám nữ sinh năm nhất càng kích động.

Tôi trợn mắt nhìn Chung Nguyên, sao lại lôi tôi vào chuyện này chứ? Rõ ràng Linh Linh đã mong chờ anh rất lâu rồi mà…

Linh Linh nghe Chung Nguyên nói muốn chọn năm nhất, lập tức rút một chiếc hộp nhỏ từ trong ba lô ra, nói: “Được thôi, chúng ta sẽ rút thăm. Trong này có bảy mẩu giấy, trong đó chỉ có một mẩu đánh dấu tích, còn lại vẫn trắng tinh. Nếu ai trong bảy nữ sinh bốc được tờ giấy đánh dấu thì…” Nói đến đây, Linh Linh càng tỏ ra phấn khích. Chị ta nuốt nước bọt, nói tiếp: “… thì sẽ dùng chung trại với Chung Nguyên.”

Tôi lau mồ hôi, rõ ràng Linh Linh đã lên kế hoạch từ trước.

“Để công bằng, các bạn sẽ chọn trước, tôi chọn sau cùng.” Chị Linh Linh vừa nói vừa cầm hộp đến trước mặt đám chúng tôi. Mọi người đưa tay vào hộp, bốc ra một mẩu giấy nhỏ đã được gấp lại cẩn thận.

Linh Linh đưa chiếc hộp đến trước mặt tôi, Chung Nguyên bỗng lên tiếng: “Mộc Nhĩ, cô làm vậy là gây khó dễ cho Linh Linh rồi, nhỡ đâu tờ giấy sót lại cuối cùng lại có dấu thì sao? Dù sao xác suất cũng là một phần bảy, không đến lượt cô đâu.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn, rút một mẩu giấy trong hộp.

Tôi định mở ra xem thì Chung Nguyên lại nói: “Tôi giúp cô.” Hắn vừa nói vừa cướp lấy mẩu giấy từ tay tôi, mở ra xem, sau đó nhanh nhẹn rút chiếc bút trong túi, đánh một dấu tích lên đó.

Tôi ngồi bên cạnh hắn, miệng há hốc, không biết tên Chung Nguyên này điên thật hay là ngốc nghếch nữa?

Lúc này, tất cả mọi người đều mở mẩu giấy trên tay ra xem. Hành động của Chung Nguyên vừa nhanh vừa bí mật nên đám con gái, trong đó có cả Linh Linh, đều không nhìn thấy hành vi xấu xa của hắn. Tôi vẫn chưa kịp định thần lại, nhìn Chung Nguyên nhét cây bút vào tay mình, sau đó giơ mẩu giấy lên: “Tôi đã bị Mộc Nhĩ chọn trúng rồi.”

Tôi vội vàng nói: “Không phải, tôi…”

Chung Nguyên nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, nói: “Cô muốn nói gì, lẽ nào muốn nói mẩu giấy bốc thăm của Linh Linh là giả sao?”

“Tôi không có ý đó.” Tôi nhìn Linh Linh, muốn giải thích nhưng lại chạm phải bộ mặt khác lạ của chị ta. Khuôn mặt đó vừa thất vọng vừa hoang mang. Hức!

Cái tên Chung Nguyên này lại làm càn…

Chung Nguyên bỗng hạ giọng, nói thầm với tôi: “Bút ở trong tay cô, cô thử nói với mọi người là tôi làm bậy xem có mấy người tin cô.”

Tôi cúi đầu nhìn cây bút chỉ dài năm centimét, mặt ngơ ngác. Quan trọng là, khi ngẩng lên, tôi phát hiện Linh Linh dường như đang nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay tôi, nhìn cũng biết chị ta tức giận đến mức nào.

Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa có người nào đứng ra tố cáo mẩu giấy thăm của tôi là giả? Trong sáu người, phải có một người bốc trúng mẩu giấy được đánh dấu chứ? Tại sao không có ai cầm mẩu giấy đó ra để phản bác lại tôi. Không phải họ đều muốn dùng chung trại với Chung Nguyên sao?

Tôi hơi mơ hồ, ngơ ngác hỏi: “Các cậu… Mẩu giấy của các cậu đều trắng tinh sao? Có ai có dấu không?”

Hình như tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của Linh Linh.

Họp xong, tôi hỏi Chung Nguyên: “Chuyện rút thăm rốt cuộc là thế nào?”

Chung Nguyên đáp: “Cô không nhận ra sao? Trò rút thăm của Linh Linh là giả, tất cả những mẩu giấy đều trắng, chỉ như thế cô ta mới chắc chắn những người khác sẽ bốc phải lá thăm trắng.”

Tôi: “Còn chị ấy? Mẩu giấy của chị ấy cũng trắng.”

Chung Nguyên: “Khi sáu người kia bốc phải mẩu giấy trắng, đương nhiên cho rằng lá thăm của Linh Linh được đánh dấu.”

Toát cả mồ hôi, cuối cùng tôi cũng hiểu. Chị Linh Linh đó thật gian xảo, lại dùng cách này để qua mắt mọi người, uổng công tôi trung thành đi theo chị ta, thì ra chị ta cũng làm những chuyện xấu xa thế này.

Nhưng còn một chuyện tôi vẫn chưa hiểu rõ: “Tại sao anh biết?”

Chung Nguyên nhìn tôi với ánh mắt xem thường, đáp: “Vì tôi không phải là đầu gỗ.”

Tôi: “…”

Được lắm, cho dù anh có thông minh hơn tôi một chút, nhưng anh quá ngông cuồng rồi đấy!

Tôi lại hỏi: “Tại sao anh lại không muốn ở chung trại với chị Linh Linh thế?”

Chung Nguyên: “Tôi sợ cô ta sẽ thất lễ với tôi.”

Tôi lau mồ hôi, nói: “Tôi có nên sợ anh sẽ thất lễ với tôi không nhỉ?”

Chung Nguyên liếc mắt nhìn tôi, nói vẻ xem thường: “Cô đừng có mơ.”

Tôi: “…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx