sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9: Trêu Chọc Là Nghệ Thuật Sống

Hai mươi người chúng tôi phải leo rất lâu, cuối cùng cũng đến được một nơi khá bằng phẳng trên sườn núi, lúc đó mặt trời đã sắp lặn. Đây là địa điểm để chúng tôi hạ trại.

Sau khi nghỉ ngơi và sắp xếp lại mọi thứ, đội trưởng bắt đầu phát lều trại, đệm chống ẩm và túi ngủ, sau đó hướng dẫn mọi người cách dựng trại. Tôi và Chung Nguyên dựng xong trại, vứt tất cả đồ đạc vào bên trong, rồi ngồi trước cửa trại chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Nói thật, tôi vẫn hơi ấm ức vì phải ở chung với một đứa con trai, đặc biệt là người mình chẳng thích tẹo nào. May mà lúc đi ngủ, ai sẽ chui vào túi ngủ của người ấy, chẳng liên quan đến nhau. Đây là hoạt động chung của mọi người, tôi cũng không thể gây rắc rối một cách vô lý. Dựng xong trại, mọi người ngồi quây quần cùng ăn tối.

Mặc dù đây là rừng quốc gia được khai thác, nhưng ngoài một số địa điểm bán nước và đồ ăn dưới chân núi ra, những chỗ khác vẫn còn hoang sơ, vắng lặng. Tất cả thực phẩm và dụng cụ nấu ăn chúng tôi đều tự mang lên. Vì mang theo quá nhiều đồ nên về cơ bản thực phẩm và đồ nấu ăn của chúng tôi khá đơn giản. Đồ nấu ăn chỉ có bếp ga du lịch, nồi nấu, không có dụng cụ nướng. Hơn nữa, trên núi việc đầu tiên cần phải chú ý là không để xảy ra hỏa hoạn, thành thử chúng tôi phải rất cẩn thận với mấy chiếc bếp ga. Đồ đựng thức ăn thì mỗi người tự chuẩn bị. Còn về đồ ăn, chúng tôi chỉ mang theo một ít thịt, cá viên, tôm viên, rau xanh, các sản phẩm chế biến từ đậu và rất nhiều mỳ sợi, ngoài ra còn có thêm một số gia vị… Mặc dù đơn giản, nhưng giữa rừng núi hoang vu, không có bất kỳ làng mạc, thôn xóm nào như ở đây thì một bữa ăn như vậy cũng có thể coi là thịnh soạn lắm rồi.

Tôi bưng hộp cơm, ngồi bên cạnh nồi thức ăn, nước miếng chảy ròng ròng. Tôi vớt một ít thịt dê, một chút rau từ nồi canh đang sôi sùng sục, sau đó chạy sang một bên, cẩn thận rưới một chút gia vị. Cuối cùng, tôi cười toe toét, xun xoe bưng đồ ăn đến cho Chung Nguyên…

Thỉnh thoảng lại có tiếng nghiến răng vọng lại.

Chung Nguyên không chút khách khí, cầm lấy hộp thức ăn, nếm thử một miếng rồi gật gù nói: “Cũng không tồi.”

Nhìn thấy bộ dạng tư sản đó, tôi thực sự muốn cướp hộp thức ăn khỏi tay hắn, sau đó chụp lên đầu tên đáng ghét đó… Nhưng tôi phải nhẫn nhịn, vì bảo bối Canon của tôi, tôi phải nhẫn nhịn.

Ngoài mỳ sợi, những đồ ăn khác đều rất ít, phải phân phát đều cho tất cả mọi người. Nếu Chung Nguyên ăn phần của tôi, tức là tôi không còn gì để ăn.

Tôi đang nghĩ cách để làm sao vừa không khiến Chung Nguyên tức giận vừa bảo toàn được phần thịt dê của mình thì Linh Linh đã đưa phần của chị ta cho Chung Nguyên: “Chung Nguyên, tớ không thích ăn thịt, cậu ăn đi.”

Tôi như mở cờ trong bụng, lén nhìn hai người họ, Linh Linh, chị làm tốt lắm!

Song Chung Nguyên không cầm lấy hộp cơm của Linh Linh. Hắn cười vô cùng dịu dàng, sau đó nhìn chị ta nói: “Không cần đâu, tớ ăn phần của Mộc Nhĩ rồi.”

Nghe xem, nghe xem, đó là gì vậy? Rõ ràng hắn là kẻ bóc lột, kẻ cướp, vậy sao khi nói những lời đó hắn lại tự nhiên đến vậy? Quả nhiên, muốn là kẻ mặt dày thì cũng phải tu luyện. Mặc dù mặt tôi dày, nhưng so với tên Chung Nguyên đó thì không bằng một góc của hắn.

Tôi bực bội quay mặt đi, vớt thịt, rưới gia vị, sau đó không đợi Chung Nguyên nói, lập tức cho hết thịt vào miệng. Nhưng vì hấp tấp, tôi nuốt phải miếng canh nóng, mắt mũi trợn ngược, nước mắt giàn giụa. Tôi ngậm miếng thịt trong miệng, thở hồng hộc, không nỡ nhổ đi nhưng cũng không dám nuốt vào.

Rất nhanh, bộ dạng mất mặt này của tôi bị Chung Nguyên tóm được, nhưng dù sao hắn cũng còn chút lương tâm. Hắn nhanh chóng rót nước đưa cho tôi, sau đó cười toe toét nhìn tôi nói: “Chỉ vì vài miếng thịt thôi sao, có đáng không?”

Tôi uống một ngụm nước lớn để miệng bớt nóng, sau đó thận trọng nuốt miếng thịt như nuốt một viên thuốc. Tôi thực sự không muốn cảm ơn Chung Nguyên, suy cho cùng tôi bị thế này là do hắn hại tôi. Hơn nữa, biểu hiện của hắn lúc này thực sự chẳng có ý tốt gì. Tôi chỉ còn thiếu nước dán lên trán hắn dòng chữ: “Vui trước sự đau khổ của người khác.”

Lúc đó, Chung Nguyên đang nằm ngả lên chiếc đệm chống ẩm, có vẻ rất thoải mái. Hắn lải nhải ra lệnh cho tôi như một ông lớn: “Đầu Gỗ, đi vớt thịt đi.”

Tôi trợn mắt nhìn hắn, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn…

Ăn tối xong, mọi người ngồi túm tụm lại chơi trò chơi. Đầu tiên, chúng tôi chơi trò “bịt mắt đoán tên”. Luật chơi là: bịt mắt một người lại, sau đó mọi người sẽ đứng im bất động để anh ấy hoặc cô ấy sờ, nếu đoán được tên của người bị sờ trúng thì người bị bịt mắt được thay, người bị sờ trúng sẽ bị bịt mắt. Nếu trong một khoảng thời gian nhất định mà không sờ trúng ai thì người bị bịt mắt sẽ bị phạt. Đương nhiên, nếu người bị sờ phát ra tiếng động khiến mình bị lộ thì cả hai người sẽ cùng bị phạt. Ban văn nghệ đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc hộp lớn, bên trong đựng các loại hình phạt đáng sợ… Không biết ban văn nghệ học được trò chơi này ở đâu, tôi thấy chẳng công bằng tẹo nào. Các bạn nên nhớ, mặc dù đầu tôi đã mọc ít tóc, nhưng dù sao tôi cũng là đứa tóc ngắn nhất trong đội…

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cái đầu nửa trọc nửa không của tôi đã bị phát hiện ra ngay lượt đầu tiên.

Đội trưởng, người rất có tinh thần hy sinh, đã xung phong chịu bịt mắt đầu tiên. Sau đó, anh ta đi quanh một vòng, nhìn mà chóng cả mặt, rồi tiến thẳng về phía tôi. Tôi không thể nhúc nhích, không thể lên tiếng, chỉ đứng ngây ra đó để anh ta nhẹ nhàng sờ lên người. Khi sờ vào cái đầu trọc của tôi, anh ta nhếch mép cười, dịu dàng vỗ vỗ, rồi nói: “Mộc Nhĩ đúng không?” Tôi méo mặt, gỡ tấm khăn đen trên mặt anh ta xuống, bịt mắt mình lại, rồi chạy vào giữa xoay vài vòng, sau đó dừng lại, chọn đại một hướng để đi đến.

Rất nhanh, tôi va phải một người. Sau khi bị tôi va phải, người đó đứng thẳng người, không hề nhúc nhích, sừng sững như Thái Sơn. Vì sợ đối phương là con gái, nếu không cẩn thận sẽ sờ nhầm lên ngực, tôi mò mẫm tìm cánh tay của người đó, sau đó mới lần theo cánh tay sờ lên mặt. Người đó có cánh tay vạm vỡ hơn tôi và rất rắn chắc. Trong đội không có đứa con gái nào tráng kiện thế này, vậy thì đó chắc chắn là con trai. Tôi lại sờ lên vai anh ta, có vẻ tôi cao đến vai anh ta, vậy người này chắc cao khoảng 1m78 đến 1m87. Tôi ngẫm nghĩ xem trong số mười ba đứa con trai cùng đi, ai có chiều cao phù hợp. Hình như… có năm người. Như vậy, tôi đã loại được mười bốn người.

Sau đó, tôi lại sờ từ cánh tay của anh ta lên trên, dừng lại ở cổ. Người này có yết hầu, ừm, một lần nữa tôi có thể khẳng định đó là con trai. Hơn nữa người này rất thú vị, yết hầu của anh ta dường như cũng không động đậy.

Tiếp đến, tôi sờ lên cằm, không có gì đặc biệt. Tôi lần ra sau, sờ đến dáy tai. Tôi nhớ trong đội có một nam sinh bắn lỗ tai… Người này không có lỗ tai, vậy là tôi lại loại được một người nữa. Sau nữa, tôi quay lại sờ mặt. Mặt anh ta hơi cứng, không mềm mại và búng ra sữa như mặt tôi, nhưng da mặt không hề có mụn. Tôi ngẫm nghĩ trong bốn người khả nghi, ai không có mụn, loại thêm được hai người.

Bây giờ chỉ còn lại hai người khả nghi là Chung Nguyên và một nam sinh năm hai, cứ tạm gọi là nam sinh A. Kiểu tóc của hai người này tương đối giống nhau, nếu sờ thì không thể phân biệt được. Tôi tiếp tục tìm những điểm khác biệt trên người Chung Nguyên và anh chàng kia, nhưng vẫn thấy rất mơ hồ, không thể nào nghĩ ra được. Lúc này, tôi chỉ trách bản thân mình không quan sát kỹ những đặc điểm trên mặt người khác. Tôi vừa cố gắng đào sâu suy nghĩ, vừa thận trọng sờ khắp ngũ quan của anh ta. Lông mày? Ừm, rất dày. Mắt? Mi mắt rất dài, quệt vào tay tôi thấy ngưa ngứa. Mũi? Rất thẳng. Miệng?... Miệng!

Tôi phát hiện ra, miệng của đối phương lúc này hơi nhếch lên, một nụ cười nham hiểm bỗng xuất hiện trong đầu tôi. Nếu tôi đoán không sai, người này là…

Tội định cất lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên, vẻ hơi mệt mỏi: “Đầu Gỗ, cô sờ đủ chưa?”

“Chung Nguyên!” Hai tiếng đó đã thoát ra khỏi miệng tôi.

Song tôi đã chậm một bước, Chung Nguyên lên tiếng trước, cho nên mọi người quyết định, vì Chung Nguyên lên tiếng nên tôi mới đoán ra. Tôi ấm ức giải thích cho mọi người, nhưng không ai tin.

Một thành viên ban văn nghệ lấy chiếc hộp phạt ra, vừa cười vừa bắt chúng tôi rút thăm một hình phạt. Tôi nhìn Chung Nguyên, hắn hoàn toàn không có ý thò tay vào chiếc hộp. Được thôi, tôi sẽ làm.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi rút một mẩu giấy, rồi mở ra. Trong giấy viết hai hình phạt để người bị phạt chọn một trong hai, xem ra cũng có vẻ nhân từ đấy chứ.

Hình phạt thứ nhất là nhảy múa, cái này chắc chắn bỏ qua. Hình phạt thứ hai là… “ba mươi độ trêu ghẹo”, người bị trêu phải là con trai. Trò này… là cái quái gì vậy???

“Trêu ghẹo”, hai từ này đã khủng khiếp lắm rồi, huống hồ người bị trêu lại phải là con trai. Nhưng vấn đề là, ý nghĩa của ba chữ “ba mươi độ” là gì? Tôi không hiểu bèn hỏi một thành viên trong đội văn nghệ.

Thành viên nọ rất nhiệt tình giải thích cho tôi hiểu. Thì ra, trò này mô phỏng theo động tác trong một bộ phim. Trong bộ phim đó, nhân vật nam nghiêng mình về phía trước để nâng cằm của cô gái lên, tư thế này rất buồn cười, vì góc nghiêng của nhân vật nam nọ rất lớn.

Tôi lau mồ hôi, phải trêu chọc Chung Nguyên? Lại còn phải nâng cằm hắn lên? Động tác này thật là một thử thách lớn… Hơn nữa lại phải nghiêng ba mươi độ? Không muốn cho người ta sống hay sao?

Tôi vò miếng giấy, nhăn nhó. Bị mọi người thúc giục, tôi chỉ còn cách trợn mắt lườm Chung Nguyên: “Tại anh cả đấy!”

Chung Nguyên nhìn tôi vẻ vô tội: “Là do cô tự chuốc lấy đấy chứ.”

Tôi bị hắn chẹn họng, xấu hổ đến giận sôi người, tay vò nát mẩu giấy đáng ghét kia, dằn giọng: “Anh lại đây!” Lại đây để tôi trêu chọc!

Chung Nguyên rất hợp tác. Hắn đi đến trước mặt tôi, lại còn rất thân thiện khom người xuống, hướng cằm về phía tôi.

Lúc này, thành viên của đội văn nghệ có vẻ rất chuyên nghiệp, chỉnh lại tư thế cho hắn: “Thế này không được, cậu phải hợp tác với Mộc Nhĩ, phải ngả người ra sau ba mươi độ.”

Tôi nhìn Chung Nguyên, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, giơ tay nâng cằm hắn lên.

Chung Nguyên nghiêng người ra sau, cười mà như không nhìn tôi.

Ngón tay tôi hơi run nhưng tôi vẫn cố nâng cằm hắn lên.

Lúc này, những người xung quanh bắt đầu hò hét, một thành viên ban chụp ảnh tận dụng cơ hội này nháy máy lia lịa.

“Không được, góc độ chưa đủ!”

“Mộc Nhĩ, em phải nghiêng về phía trước, đúng rồi, phải nghiêng thêm chút nữa.”

“Chung Nguyên, nghiêng về sau, nếu không Mộc Nhĩ sẽ nằm bò vào lòng cậu.”

“Đừng giả vờ xấu hổ nữa.”

“Biểu cảm, chú ý biểu cảm! Mộc Nhĩ, em có cần quấn lấy Chung Nguyên như thế không?”

“Chung Nguyên, cậu bị trêu chọc mà vui thế sao?”

Tôi thấy vô cùng khó chịu với tiếng hò hét của những người xung quanh, lén nhìn Chung Nguyên. Thằng cha này vẫn vui vẻ tự đắc như không có chuyện gì xảy ra, lại còn nhếch mép cười nữa chứ. Tôi tức giận vô cùng, ra sức nghiêng về phía trước, định bụng sẽ ngả ra ba mươi độ thật nhanh rồi thu người lại. Song Chung Nguyên không chịu hợp tác với tôi, trong lúc nghiêng về trước, tôi vô ý ngã vào hắn. Hắn vốn không đứng vững, bị tôi đụng vào, ngã nhoài ra sau.

Quan trọng là, hắn lại kéo tôi ngã theo. Lúc sắp chết còn kéo người ta chết theo, bạn thử nói xem hắn có nham hiểm hay không kia chứ.

Vậy là chúng tôi cùng ngã xuống đất trong một tư thế vô cùng hay ho.

Tên Chung Nguyên đó nằm dài trên đất, dang hai tay, ra vẻ vô tội lắm. Hắn chớp chớp mắt, nhếch mép cười nói: “Đầu Gỗ, cô nhiệt tình thật đó.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx