sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Thách Thức

Tôi đem mối quan hệ chủ tớ giữa tôi và Chung Nguyên kể lại cho ba kẻ cùng phòng. Sau khi nghe xong, Tiểu Nhị liền phán: “Cũng có thể nói, cậu được nuôi không rồi.” = =

Tôi không hiểu vì sao, đành túm đầu bứt tai nói: “Xin lỗi các cậu, đó là được nuôi không sao? Đây vốn đã là mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ, ông chủ và nhân viên, áp bức và bị áp bức… là máu và nước mắt đấy…”

Tôi vẫn chưa nói xong, Tứ cô nương đã gật gù nói: “Không chỉ nuôi không mà còn là luật bất thành văn?”

Tôi: “…”

Đúng là những kẻ chỉ thích thiên hạ đại loạn! Tôi nhìn Lão Đại với ánh mắt khẩn cầu, Lão Đại xinh đẹp tốt bụng của tớ, nói đỡ cho tớ một câu đi…

Lão Đại vuốt vuốt cái đầu vừa nhú lên mấy sợi tóc của tôi, cười toe toét nói: “Đầu Gỗ à, sau này hãy mở một buổi thuyết giảng cho chúng tớ, để chỉ cho bọn tớ cách quyến rũ một hot boy.”

Tôi muốn khóc mà không khóc được, hất tay Lão Đại ra: “Đợi đến lúc tớ quyến rũ được Lục Tử Kiện đi!”

Vừa nhắc đến Lục Tử Kiện, Tiểu Nhị không còn bình tĩnh được nữa, ra sức gõ tay lên bàn, nói với giọng như sắp khóc: “Lục tiểu công, sao anh lại khổ thể này…”

Tứ cô nương chau mày: “Khóc cái gì mà khóc, sao cái tên tiểu tử ấy vẫn chưa chết.”

Tiểu Nhị: “Nếu hắn mà chết thì người khóc chính là cậu đúng không?”

Tứ cô nương nhấc chân đạp chiếc ghế của Tiểu Nhị.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn đó, tôi bình thản trèo lên giường. Thôi được, dù sao thì người biết dừng lại đúng lúc là người khôn, họ thích nghĩ gì thì nghĩ, cứ đợi đến hết mười lăm tháng đi, hừm.

Cũng có thể, đến lúc đó tôi lại có người bạn trai giống như Lục Tử Kiện cũng nên, sau đó… ha ha, ha ha ha ha…

Tôi nằm trên giường mơ mộng, rồi bất giác cười ngớ ngẩn một mình.

Khi đi học, mối quan hệ chủ tớ của tôi và Chung Nguyên được thể hiện rõ ràng. Không còn từ nào để nói, đó chính xác là bộ dạng của kẻ áp bức.

Vì phải luyện tập cùng cái tên Chung Nguyên đáng ghét đó nên sáng nào tôi cũng phải dậy sớm hơn nửa tiếng. Việc này khiến tôi oán hận hắn vô cùng. Đương nhiên tôi chỉ ấm ức trong lòng, không dám nói ra.

Tên biến thái đó mới sáng bảnh mắt đã lôi tôi đi chạy. Lúc đó, mắt tôi vẫn không tài nào mở nổi. Không chỉ có thế, hắn còn mặc một bộ đồ thể thao rất thời trang màu trắng, trông hắn còn trắng hơn cả bạch mã hoàng tử. Tôi không hiểu tại sao cái dáng vẻ chẳng ra sao của hắn lại thu hút ánh mắt của những người xung quanh đến thế. Đương nhiên trong hoàn cảnh đó, tôi chỉ là nền cho hắn.

Nói tóm lại, tôi vô cùng căm ghét môn chạy bộ…

Thế nên, tôi bắt đầu chống chế: “Chung Nguyên, liệu tôi có thể xin không chạy nữa được không?”

Chung Nguyên chạy chầm chậm, nhẹ nhàng như lướt trên không, cất tiếng hỏi: “Lý do?”

Tôi nghĩ ra lý do thích hợp nhất để không ai có thể từ chối: “Chân tôi sẽ to ra mất.”

Chung Nguyên chẳng thèm quan tâm, phản bác: “Không sao, tôi sẽ không ghét bỏ cô đâu.”

Tôi thấy câu này của hắn rất kỳ cục, nghĩ ngợi hồi lâu, rồi tôi cũng hiểu ra: “Anh có quyền gì mà ghét bỏ với cả không ghét bỏ tôi!” Tôi không tin thiên hạ có ông chủ nào lại ghét bỏ nhân viên chân to, chuyện này thật quá vô lý.

Chung Nguyên dừng lại nhìn tôi, có vẻ không vui: “Vốn dĩ tôi muốn xem cô biểu hiện thế nào rồi sẽ tăng tiền công cho cô, không ngờ mới có ngày đầu tiên cô đã lạc nhịp.” Hắn nói, rồi không thèm để ý đến tôi, quay đi chạy tiếp.

Tôi mất hết dũng khí, co cẳng chạy theo hắn: “Tôi đang chạy đây, tôi không sợ chân to nữa…”

Chung Nguyên im lặng.

Tôi thở hồng hộc: “Anh… anh có thể chạy chậm một chút…” Đây chính là lợi thế của những kẻ chân dài, đáng ghét. (>_<)

Chung Nguyên vẫn không nói gì, nhưng đã chạy chậm lại rất nhiều.

Tôi xúc động nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện mắt hắn hơi khép lại, mép hơi nhếch lên, giống như đang cười. Nụ cười đó không gian ác như mọi khi, có gì đó tươi mát như không khí trong lành của buổi sớm mai.

Cho nên có thể nói, kẻ xấu nào cũng có lúc tốt bụng, Chung Nguyên chính là một dẫn chứng sinh động cho điều đó.

Đương nhiên, dù thỉnh thoảng tốt bụng nhưng kẻ xấu vẫn là kẻ xấu.

Tôi nhận thấy ba kẻ vô lương tâm trong phòng vẫn tỏ ra bình thường với mối quan hệ chủ tớ giữa tôi và Chung Nguyên, chí ít trong lời nói của họ ít nhiều vẫn có chút đùa cợt. Nhưng ngoài họ ra, những người khác đã coi tôi và Chung Nguyên là một đôi, đúng là tức đến méo cả mặt.

Tôi hỏi Chung Nguyên nên làm thế nào, hắn chỉ bình thản nói: “Chúng ta hãy dùng thời gian để chứng minh cho họ thấy.”

Tôi thấy hắn nói cũng có lý. Ừm, lâu dần, những lời đồn đại kia sẽ không còn nữa.

Nhưng tôi chưa kịp chứng minh, đã có người ra tay trượng nghĩa.

Nghe nói tối nay, hội Bảo vệ môi trường sẽ tổ chức buổi triển lãm ảnh chụp trong chuyến dã ngoại. Chung Nguyên bận nên không đến, tôi là một trong ba ủy viên trong ban chụp ảnh, nên được vinh dự mời tham gia.

Sau khi buổi triển lãm kết thúc, Linh Linh gọi tôi lại. Tôi hỏi có chuyện gì không thì chị ta đường đường chính chính nói với tôi: “Mộc Nhĩ, tôi muốn thách đấu với cô.”

Tôi vò đầu, không hiểu gì cả: “Gì cơ?”

Lúc này, một số người vẫn đứng ngây người, không chịu rời đi.

Linh Linh ngạo mạn nhìn tôi, nói: “Tôi muốn thách đấu với cô. Nếu tôi thắng, Chung Nguyên sẽ là của tôi, cô phải từ bỏ.”

Mấy ngày qua tôi đã bị giày vò rất nhiều bởi tin đồn này, thế nên lúc đó liền đáp lại không chút lịch sự: “Chung Nguyên không phải là của em, chị thích yêu ai là quyền của chị.”

Linh Linh nắm chặt tay, ánh mắt hung dữ: “Ý cô là gì? Cô không coi tôi ra gì sao?”

Tôi sợ hãi lùi ra sau một bước: “Chị đừng kích động, em và Chung Nguyên thực sự không…”

Linh Linh xua tay, khó chịu nói: “Những gì hai người nên làm, không nên làm đều đã làm rồi, cô lại còn nói không gì chứ? Mộc Nhĩ, tôi không ngờ cô lại là kẻ ngạo mạn đến thế.”

Tôi thấy thật ấm ức, chúng tôi đã làm gì? Chúng tôi chẳng làm gì cả… Còn nữa, tôi đâu có kiêu ngạo! (>_<)

Linh Linh lại hỏi dồn: “Tóm lại, cô có nhận lời thách đấu của tôi không?”

Tôi thấy suy nghĩ của Linh Linh thật khiến người ta không thể hiểu nổi, tạm thời không nói đến việc giữa tôi và Chung Nguyên không có gì, nhưng cho dù là có gì đi nữa thì nếu thích Chung Nguyên, chị ta cứ việc theo đuổi, việc nhỏ như thế cần gì phải hung hăng đến tìm tôi để thách thức.

Khi trở về ký túc xá, tôi đem chuyện này kể lại với ba kẻ Nhất, Nhị, Tứ. Bọn họ đều hiểu cả, sao tôi chẳng hiểu gì. Bực mình quá đi mất!

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Hôm sau, tôi nhận được điện thoại của một người bạn trong hội tên là Tiểu Kiệt. Cô ấy hỏi vẻ rất thần bí rằng tôi muốn đấu gì với Linh Linh.

Tôi nói: “Tớ chẳng muốn đấu gì cả.”

Tiểu Kiệt như chìm trong thế giới của mình, không thèm quan tâm đến những gì tôi nói, lảm nhảm: “Mọi người cá cược xem cậu và chị Linh Linh, ai sẽ thắng, tớ cũng muốn thử, nhưng không biết chọn ai, tớ muốn hỏi, rốt cuộc cậu muốn đấu gì với chị Linh Linh?”

Bực đến méo cả mặt, tại sao gần đây những người trong hội lại khác thường như vậy…

Tiểu Kiệt thấy tôi im lặng, bèn nói: “Ừm, họ đều cược hai mươi tệ, hay là tớ cũng cược hai mươi tệ? Nhưng mà hội trưởng đã cược một trăm tệ…”

Tôi nuốt nước bọt: “Tiền… tiền cược?”

Tiểu Kiệt: “Đúng vậy, cậu không biết gì à?”

Tôi lau mồ hôi, đây mới là chuyện xảy ra hôm qua. Không ngờ độ cập nhật tin tức của đám người trong hội còn nhanh hơn cả ba kẻ phòng tôi. Nếu để họ lập tòa soạn báo thì tòa soạn báo đang thoi thóp của trường sẽ có một diện mạo mới…

Không đúng, không đúng, tôi lại nghĩ lan man rồi. Tôi cẩn thận tính toán một lúc, rồi hỏi: “Chị Linh giỏi nhất cái gì?”

Tiểu Kiệt nghĩ ngợi, đáp: “Hình như là Taekwondo thì phải. Tớ nghe nói chị ấy đã lên đai đen, còn đoạt giải nữa.”

Taekwondo à… Hơi đáng sợ nhỉ?

Không sao, người chết vì tiền gà chết vì ăn, tôi nghiến răng nói: “Thôi được, tớ sẽ thi Taekwondo với chị ấy?”

Tiểu Kiệt kinh ngạc: “Cậu điên à?”

“Nghe tớ nói này, tớ không điên.” Tôi thản nhiên cười. “Tiểu Kiệt, cậu đặt giúp tớ hai trăm tệ, lấy danh nghĩa của cậu. Ừm, nên đặt ai, cậu biết rồi chứ?”

Tiểu Kiệt trầm tư hồi lâu, sau đó than một câu: “Mộc Nhĩ, cậu thật hết thuốc chữa.”

Tôi cười nham hiểm, ăn đánh một trận nhưng lại kiếm được chút tiền, chuyện tốt như vậy không phải ngày nào cũng có.

Vậy nên, tôi rất tự tin đi gặp Linh Linh, chủ động đặt vấn đề. Sau đó quyết định, ngoài Taekwondo ra tôi sẽ không đấu gì cả. Sau đó, cả hai cùng ký vào một bản cam kết, bất luận bị thương thế nào thì hậu quả sẽ tự chịu.

Chuyện này tôi không dám nói với Chung Nguyên, vì dù sao tôi cũng lấy hắn ra để đánh cược, dù ván cá cược này hơi khó hiểu một chút. May mà quy mô của hội Bảo vệ môi trường cũng không lớn lắm nên không có quá nhiều người biết, chuyện này không đến mức truyền đến tai Chung Nguyên.

Thực ra tôi chỉ sợ nếu biết, hắn sẽ trừ tiền công của tôi.

Trận đấu đã được định vào chiều thứ Bảy, may mà hôm đó Chung Nguyên phải đến trường đại học H, vì bận tham gia trận đá bóng liên trường. Chung Nguyên yêu cầu tôi đi theo làm cổ động viên cho hắn, nhưng sau đó tôi nói mình đau đầu nên hắn không ép tôi nữa.

Đúng ba giờ chiều thứ Bảy, tôi đến phòng luyện võ. Ở đó có một số người đang ngồi đợi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx