sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16: Nụ Hôn Đỏ Thắm

Chung Nguyên đã cứng đơ. (>_<)

Thật xui xẻo, đùi của tôi lại nằm chặn giữa hai chân hắn. Có thứ gì đó cưng cứng chạm vào chân tôi. Một cảm giác nóng rực truyền qua lớp quần áo đến chân tôi. Tôi cảm nhận thấy nó hết sức rõ ràng. Sau đó, cảm giác này được truyền lên não. Tôi... tôi... bối rối.

Phản ứng đầu tiên của một người gặp phải chuyện cực kỳ oái ăm này là ngẩn người. Lúc này tôi cũng không phải ngoại lệ. Đầu tôi như bị đóng băng, sự chú ý đều bị vật nóng kia thu hút. Vậy nên tôi nằm thộn mặt ra trên người Chung Nguyên, không nhúc nhích.

Chung Nguyên cũng không hề cử động. Người hắn hình như cũng cứng đơ. Có lẽ bị tôi đè thê thảm nên hắn thở có vẻ khó khăn.

Lúc này, hắn thở hổn hển nói với tôi: “Đầu... Đầu Gỗ, cô không định để tôi phải bất lịch sự với cô ở đây chứ hả?”

Nghe hắn nói vậy, tôi liền định thần lại, vội vàng bò dậy khỏi người Chung Nguyên, cúi đầu không dám nhìn hắn. Lúc này, mặt hắn đỏ rực như ớt chín, có vẻ đang khó chịu. Ông trời ơi, mất mặt quá! Không đúng, là Chung Nguyên, là Chung Nguyên mất mặt.

Chung Nguyên xoay người, chống hai tay xuống đất ngồi dậy: “Đầu Gỗ, cô quả là nhiệt tình.”

Tôi tức giận nhìn hắn chằm chằm. Nhìn bộ dạng cười cười cợt cợt của hắn, tôi chỉ muốn tẩn cho một trận. Rõ ràng kẻ mất mặt là hắn, tại sao bây giờ kẻ cười trước sự đau khổ của người khác cũng là hắn?!

Chung Nguyên lại bĩu môi nói: “Cho dù cô có nhiệt tình thế nào thì cũng phải biết phân biệt hoàn cảnh chứ?”

Tay tôi nắm chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra. Được rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta không nên thảo luận nhiều về những tình tiết trong đó, cũng không nên nói nhiều với hạng người như Chung Nguyên!

Khi trở về, mọi người nhao nhao hỏi Chung Nguyên thấy thế nào khi bị như vậy. Hắn chỉ bình thản lắc đầu: “Không sao.”

Vậy nên có người còn đùa cợt, nói cái gì mà nếu làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này, hay là nên đi bệnh viện khám xem sao, v.v… Lúc nói, nét mặt họ chẳng biết nên diễn tả thế nào nữa.

Chung Nguyên vẫn bình thản lắc đầu, còn nói thêm: “Thực sự không sao cả, Mộc Nhĩ có thể làm chứng.”

Khoảnh khắc đó, mọi người xung quanh bỗng im bặt… Tôi ngồi bên cạnh Chung Nguyên, mắt nhắm nghiền như chết. Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng mình đang lăng trì tùng xẻo thằng cha này như thế nào.

Buổi tối về ký túc xá, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Kiệt, cô ấy nói với tôi vẻ vô cùng nuối tiếc. Số tiền tôi đặt cược cho Linh Linh đã không cánh mà bay.

Tôi không tin: “Không phải chứ? Mặc dù chị Linh Linh bị thương nhưng không phải là do tớ đánh, làm vậy không phải là ăn gian à?”

Tiểu Kiệt thở dài, nói: “Việc này không tính là ăn gian, hội trưởng đã nói sẽ tính như vậy, ai bảo anh ta là trọng tài.”

Tôi bất mãn: “Cho dù anh ta là trọng tài thì không thể đổi trắng thay đen…” Chuyện này còn liên quan đến vấn đề kinh tế, rất nghiêm trọng!

Tiểu Kiệt đáp: “Hội trưởng nói, lúc đầu hai người đã ký cam kết không hề nói đến việc sẽ không cho người khác đến giúp đỡ.”

Haizz, như thế mà được sao? Đúng là não của hội trưởng bị chó gặm mất rồi.

Tiểu Kiệt lại nói: “Thực ra mấu chốt là ở chỗ hội trưởng đã đặt một trăm đồng cho cậu.”

Tôi: “…”

Thì ra hội trưởng cũng là kẻ nham hiểm, thật đáng khinh!

Gần đây, tôi có một thứ rất thú vị, đó là một con dấu. Ừm, tuy nhiên con dấu đó không quan trọng, quan trọng là hình dáng của nó. Nó có hình một đôi môi. Có thể nói nếu in dấu này lên mặt thì sẽ giống như có người hôn vào mặt bạn. Tôi thử in dấu lên quyển sổ của mình, tự cảm thấy rất thú vị. Đáng tiếc là ba kẻ Nhất, Nhị, Tứ không cho tôi thử lên mặt họ, vì chuyện này mà suýt nữa tôi bị bọn họ hợp lực tiêu diệt.

Buổi chiều không phải đi học, tôi bị Chung Nguyên kéo đến thư viện tự học. Tôi vốn nghĩ việc tự học cùng hắn không nằm trong phạm vi công việc của tôi, nhưng Chung Nguyên lại cho hai việc đó là một.

Tôi mở cuốn số học cao cấp, vừa ngáp dài vừa giả vờ xem. Chung Nguyên ngồi bên cạnh mở một cuốn sách giải trí ra xem. Tôi nghiêng mặt, liếc nhìn xem đó là sách gì… Tâm lý khi yêu? Chung Nguyên ơi là Chung Nguyên, nếu tôi không xem thường anh thì sẽ cảm thấy có lỗi với quyển sách này.

Tôi cười lớn chế nhạo, rồi khinh khỉnh cúi đầu xem cuốn số học cao cấp. Hãy nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa hai đứa.

Chung Nguyên bị tôi xem thường nhưng không hề tức giận. Hắn cầm lấy quyển sổ của tôi, giở linh tinh. Giở qua giở lại, cuối cùng hắn giở đến trang tôi thử con dấu nọ, chính là con dấu có hình một đôi môi đỏ chót. Cả trang giấy in đầy hình dấu đỏ, trông rất bắt mắt.

Ánh mắt Chung Nguyên dừng lại đó một lúc, rồi hắn nghiêng mặt liếc nhìn tôi vẻ mờ ám, môi hơi cong lên, ánh mắt sáng rực. Hắn nói: “Đầu Gỗ, cô thèm khát lắm sao?”

Tôi: “…”

Tôi vừa xấu hổ vừa bực mình, sau đó cướp lại cuốn sổ, không thèm quan tâm đến lời lẽ độc địa của hắn…

Không còn cách nào, tôi chỉ còn cách không thèm để tâm, tranh cãi với người khác không phải sở trường của tôi.

Chung Nguyên hoàn toàn không nể nang vì sự nhẫn nhịn của tôi. Hắn cười toe toét nói: “Nếu như cô muốn tìm một người thực sự để hôn thì…”

“Im đi!” Tôi giận dữ nhìn hắn, bị kích động đến mức định rút con dấu ra để chứng minh cho sự trong sạch của mình. Nhưng bỗng nghĩ ra một ý định khác…

Được thôi, Chung Nguyên, là anh ép tôi đấy nhé…

Tôi kìm nén cơn tức giận, thản nhiên nhìn sách. Chung Nguyên cũng chăm chú xem cuốn Tâm lý khi yêu, không biết tên tiểu tử này đang nghĩ đến con gái nhà ai, chắc tôi phải làm lễ mặc niệm cho cô bé xui xẻo ấy.

Một lúc sau, tôi chạm vào cánh tay Chung Nguyên, khẽ hỏi: “Anh không buồn ngủ sao?”

Chung Nguyên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, không nói gì.

Tôi lại nói tiếp: “Xem loại sách đó thì phải rất buồn ngủ chứ? Đúng là anh đang rất buồn ngủ đúng không, đừng giả vờ nữa.”

Chung Nguyên không thèm ngước mắt, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay, sau đó đặt một tay lên đầu tôi và xoay mạnh mặt tôi quay về phía hắn.

Tôi giận dữ hất tay hắn ra, im lặng chờ đợi hắn dần dần chìm vào cơn buồn ngủ. Có lẽ Thượng Đế đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi. Một lúc sau, Chung Nguyên quả nhiên ngủ thật… Các bạn nên biết rằng khi tên tiểu tử này học thường vô cùng tỉnh táo, thế nên cơ hội này quả là khó kiếm. “Tôi ngủ một chút.” Chung Nguyên vừa nói vừa ngáp dài rồi gục ngay trên bàn.

Tôi vẫn chăm chú nhìn sách. Sau khi đoán tên này đã ngủ say, tôi khẽ đập vào người hắn gọi nhỏ hai tiếng “Chung Nguyên”, nhưng hắn không phản ứng gì.

Xem ra hắn đã ngủ thật. Tôi thầm vui trong lòng, khe khẽ rút con dấu. Lúc này Chung Nguyên đang nằm gục trên bàn, nghiêng nghiêng mặt. Da của hắn thật đẹp, đúng là đáng ghét. (>_<)

Tôi mở con dấu, khe khẽ đưa lại gần mặt hắn. Thằng cha này ngủ say thật, chẳng hề biết nguy hiểm đang cận kề. Tôi đắc ý cười thầm, giơ con dấu lên, nhẹ nhàng in vào mặt hắn…

Mọi chuyện đều tiến hành hết sức thuận lợi. Nhưng khi con dấu của tôi vẫn còn đang gắn trên mặt hắn, chưa kịp nhấc ra thì hắn bỗng từ từ mở mắt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx