sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 28: Tôi Bị Xem Thường

Chung Nguyên đang ngồi một mình trong sân, thong thả ăn sáng.

Trong sân có một cây ngô đồng rất lớn, giờ là mùa hoa ngô đồng nở rộ, từng đóa hoa tím nhạt lúc lỉu trên cây. Vẻ đẹp của hoa đem đến cho người ta một cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt, tựa như sức thanh xuân đang chảy tràn trong người chúng tôi.

Dưới tán ngô đồng có một chiếc bàn nhỏ, ngồi cạnh chiếc bàn đó là một kẻ với dáng vẻ chuyên đi ức hiếp người khác. Hắn đang ngồi yên lặng ăn sáng. Mặc dù biết tính cách của Chung Nguyên không hề hợp với hai từ “yên tĩnh”, và cũng không tốt đẹp đến mức được ví với những bông hoa ngô đồng kia, nhưng tôi không thể không thừa nhận, khung cảnh đang hiện ra trước mắt tôi quả thật rất đẹp.

Vậy nên cơn bực dọc của tôi cũng theo những mạch máu chảy vào trong. Tôi chầm chậm tiến lên phía trước, ngồi xuống trước mặt Chung Nguyên, sau đó chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của hắn. Tôi chẳng biết phải mở lời thế nào, đành hỏi một câu vô vị: “Cha tôi đâu?”

“Ông ấy đi dạo rồi.” Chung Nguyên đẩy chiếc đĩa đựng bánh bao đến trước mặt tôi, nói với giọng rất ông chủ: “Rửa tay chưa, chưa rửa tay thì không được ăn. Nếu muốn ăn thì tự đi mà lấy.”

Tôi lườm hắn. Đây rốt cuộc là nhà tôi hay nhà hắn? Đương nhiên, lúc này tôi cũng chẳng có bụng dạ nào mà so đo, tính toán với hắn, vậy nên đành nghiến răng, trịnh trọng nói: “Chung Nguyên này, hôm qua anh đưa tôi về phải không?”

Chung Nguyên bình thản đáp: “Nếu không thì cô nghĩ là ai, anh Trương Húc của cô chắc?” Hắn nhấn mạnh vào ba từ “anh Trương Húc” khiến tôi nghe mà giận tím mặt.

Tôi nhẫn nhịn hỏi tiếp: “Vậy... đồ trong phòng tôi… là anh gấp hả?”

Chung Nguyên gật đầu, mắt không thèm chớp: “Đúng vậy.”

Tôi lo lắng: “Vậy…”

“Cô tự cởi đồ”, Chung Nguyên ngẩng lên, nhìn tôi với bộ mặt không chút biểu cảm: “Ngoài làm việc tốt, giúp cô gấp quần áo ra, tôi không làm gì cả.”

Làm việc tốt? Tôi nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang rừng rực trong đầu, hỏi câu cuối cùng: “Anh nhìn thấy hết rồi?”

Chung Nguyên nhếch mép, cười gian trá: “Nhìn thấy gì cơ?”

Tôi ấm ức nhìn hắn, nói nhảm gì thế, còn có thể nhìn thấy gì chứ. (>_<)

Chung Nguyên cười đầy ẩn ý, sau đó nhíu mày nói: “Những gì nên nhìn và không nên nhìn tôi đều nhìn thấy rồi, cô có cần tôi chịu trách nhiệm với cô không?”

Tôi nhìn hắn trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh… Đồ lưu manh!”

Chung Nguyên ung dung đáp: “Kẻ lưu manh đích thực chính là cô. Tôi vừa dìu cô vào phòng thì cô đã cởi quần áo. Tôi định bỏ đi thì cô cứ thế quắp lấy tôi không chịu buông. May mà lúc đó cô uống say, nếu không tôi đã gặp phải nữ lưu manh thật rồi.”

Tôi cúi đầu, mặt đỏ lựng như gấc chín. Ông trời ơi, thật mất mặt quá!

Chung Nguyên lại nói tiếp: “Phiền cô lần sau đừng uống rượu bừa bãi nữa. Cô đúng là tay bợm rượu trăm năm khó gặp, tửu lượng đã kém còn cố uống. May mà tôi là quân tử, nếu gặp phải bọn người lưu manh như Trương Húc Lý Húc gì gì đó thì chắc chắn cô đã rơi vào miệng cọp rồi.”

Bị hắn nói như vậy, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, liền phản bác: “Rõ ràng kẻ nhìn trộm người khác là anh, tại sao lại ngồi đó mà đổi trắng thay đen hả?”

“Nhìn trộm?” Chung Nguyên hạ giọng nhắc lại hai từ này. Mắt hắn như thoáng liếc qua ngực tôi, rồi bật cười: “Tôi nhìn trộm cái gì của cô? Tôi nhìn cô thì thà nhìn tôi còn hơn, ít ra tôi còn có cơ ngực, còn cô thì có gì nhỉ?”

Tôi: “…”

Tôi đúng là quá thê thảm!

Tôi nhốt mình ở trong phòng, soi gương hết lần này đến lần khác. Thật đáng ghét, dựa vào cái gì mà nói tôi không có, rõ ràng tôi mặc áo ngực cỡ to nhất mà. Chắc chắn thằng cha Chung Nguyên này đang cố ý xem thường tôi, cố ý làm cho tôi cảm thấy tự ti.

Không được, tôi phải báo thù!

Tôi nghĩ đi nghĩ lại nhưng không nghĩ ra cách gì để đối phó với Chung Nguyên. Sau đó, tôi đành nhắn tin cho bọn Nhất, Nhị, Tứ. Tôi copy lại cùng một tin rồi gửi đi, với nội dung là: “Làm gì để một tên con trai thấy tự ti?”

Một lúc sau, Tứ cô nương nhắn: “Hỏi Tiểu Nhị.”

Một lúc sau nữa, Lão Đại cũng trả lời: “Tiểu Nhị sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng nhất.”

Tôi ngồi an vị, đợi gần một tiếng đồng hồ sau Tiểu Nhị mới lề mề nhắn lại: “Chế nhạo bộ phận sinh dục của hắn.”

Tôi: “…”

Được rồi, tôi quyết định sẽ làm theo cách của Tiểu Nhị.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx