sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 30: Chung Nguyên Ghen

Vườn sau nhà tôi có một mảnh đất trống. Sau này được cha tôi tận dụng trồng thành một vườn rau với rất nhiều loại rau theo mùa, đều là loại cây ngắn ngày. Lúc ở thành phố B tôi đã từng mua một ít cà chua được bón phân đạm và phun chất kích thích, lúc đó cảm giác là khi mở mắt nhìn thì biết mình đang ăn cà chua, nhưng nhắm mắt lại thì cơ bản chẳng biết mình đang ăn cái gì.

Vì vậy, khi được ăn cà chua cha tôi trồng, nước mắt liền chứa chan. Cha tôi lúc ấy rất hoang mang, vội khuyên nhủ: “Nha đầu, chẳng qua là mấy quả cà chua thôi mà, chúng ta mạnh mẽ một chút được không?”

Hôm nay tay trái tôi cầm một quả dưa chuột, tay phải cầm một quả cà chua, vừa ăn một cách sung sướng vừa đoán xem Chung Nguyên lại đang giở trò gì. Ăn trưa xong hắn liền ra ngoài, đã xế chiều vẫn chưa thấy về. Tôi hỏi hắn đã làm gì, hắn chỉ làm ra vẻ bí ẩn nói đến lúc đó tôi sẽ biết, cứ như đang đi làm mật vụ.

Mặc dù rất tò mò về việc hắn làm nhưng những ngày không có Chung Nguyên cũng có nghĩa là không có áp bức, tôi phải biết trân trọng khoảng thời gian quý giá này. Vì thế tôi nằm trên võng mắc dưới gốc cây ngô đồng, đung đưa, đung đưa, vừa thưởng thức những bông hoa nở rộ trên cây vừa ăn dưa chuột và cà chua tươi ngon.

Bỗng một bóng người đứng chắn tầm nhìn của tôi.

Trương Húc đang đứng ngay cạnh tôi, lưng hơi cúi, đầu cúi xuống nhìn tôi.

Tôi bị người đột nhiên xuất hiện ấy làm giật mình, liền ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn anh: “Trương Húc… có chuyện gì à?”

Trương Húc xách một chiếc giỏ, trông giống như một tiểu cô nương đi hái nấm. Thấy tôi nhìn, mặt anh đỏ lên, đầu hơi cúi, im lặng mất một lúc, cuối cùng nói: “Sao em không gọi anh là anh Trương Húc nữa?”

Tôi nắm nắm mái tóc dài hơn một phân của mình nói: “À, em có chút không tôn trọng trưởng bối.” Nếu tôi không sửa lại cách xưng hô, nhất định sẽ bị ai đó chế giễu đến chết.

Trương Húc vẫn cúi đầu, ậm ừ một lúc mà vẫn không nói được câu nào, dáng vẻ ấy giống như điệu bộ của nàng dâu mới về nhà chồng. Tôi thật không hiểu là chuyện gì đã khiến anh trở nên ngượng ngùng như vậy, còn nhớ trước đây nói chuyện với tôi, anh đâu có dè chừng giống như đang nói chuyện với một đối thủ đáng gờm thế này. Huống hồ, anh đã làm lớp trưởng hơn chục năm, khi nói trước đám đông còn có thể nói rất tự nhiên, lưu loát cơ mà.

Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu, đành không nghĩ nữa, cắn một miếng cà chua trong tay, thẳng thắn hỏi Trương Húc: “Rốt cuộc tìm em có chuyện gì vậy?” Những chuyện đã qua miễn nhắc lại, lão nương mấy ngày hôm nay bị hành hạ nên trong lòng rất mệt mỏi, giờ muốn được nghỉ ngơi.

Trương Húc đưa chiếc giỏ trong tay ra trước mặt tôi: “Đây là quýt nhà anh mới hái, mẹ anh bảo mang sang cho em.”

Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong giỏ có rất nhiều quýt, quả tròn xoe, đỏ tươi, căng mọng, rất tươi ngon, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm rớt nước miếng. Tôi nuốt nước miếng, nghiến nghiến răng, lắc đầu nói: “Không cần đâu, nhà em vẫn còn rất nhiều, mọi người để lại ăn đi.” Mặc dù rất thèm nhưng tôi muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cho cha tôi thấy, tôi là một người rất mạnh mẽ.

Trương Húc để giỏ quýt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nói: “Năm nay quýt được mùa to, hái cho xóm giềng xung quanh nếm thử thôi, không có ý gì khác.”

Anh ta đã nói vậy thì tôi cũng không cố từ chối nữa. Được rồi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa… Tôi nhìn giỏ quýt, thầm mở cờ trong bụng, mạnh mẽ gì chứ, tất cả chỉ là phù du.

Sau khi bỏ giỏ quýt xuống, Trương Húc đứng yên ở đó không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý ra về. Trước mặt anh ta, tôi không tiện ăn những quả quýt căng mọng đó, thế nên đành mở lời: “Anh vẫn còn chuyện gì sao?”

Trương Húc lại xấu hổ, đầu óc tôi giờ đã bấn loạn, ai oán nhìn giỏ quýt trên ghế. Từng quả từng quả quýt tươi ngon cứ như những người tí hon đang vẫy tay với tôi: “Mau đến ăn tôi đi, mau đến ăn tôi đi…”

Trương Húc hạ quyết tâm lớn, ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi nói: “Cái đó… Mộc Nhĩ, thật ra anh rất muốn hỏi em, em và anh chàng Chung Nguyên đó yêu nhau à?”

Tôi: “…”

Tôi cứ tưởng anh ta muốn nói chuyện gì kinh thiên động địa, ai dè lúng túng, ngượng ngùng mãi chỉ vì muốn đến thăm dò chuyện không đâu giữa tôi và Chung Nguyên. Mặc dù tin đồn về quan hệ giữa tôi và Chung Nguyên đã bị đa số mọi người công nhận nhưng theo nguyên tắc của người thật thà nói lời chân thực, tôi lắc đầu đáp: “Làm sao có thể như thế?” Hiện giờ ngày nào tôi cũng bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại, trở thành bạn gái của hắn, trời ơi, có tưởng tượng tôi cũng không dám.

Trương Húc dường như không tin: “Nhưng mà…”

“Chúng tôi đúng là không có quan hệ yêu đương.” Một giọng nói bỗng vang lên, tôi vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Chung Nguyên đang đi vào nhà, trong tay còn cầm một chiếc túi. Hắn đi đến gần, dừng lại, liếc nhìn tôi, rồi mỉm cười quay sang nhìn Trương Húc, nói: “Quan hệ của chúng tôi mọi người đều có thể nhận ra.”

Tôi: “…”

Tôi biết ngay cái con người này mà mở mồm là cấm có nói được câu nào tốt đẹp.

Trương Húc mở to mắt, nhìn Chung Nguyên rồi lại nhìn tôi, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Hai người …”

Chung Nguyên lại nở nụ cười nham hiểm như rắn độc của mình: “Chúng tôi thế nào cũng không liên quan gì đến cậu, nếu cậu muốn biết, tôi có thể tiết lộ cho cậu một chút, ví dụ như…” Hắn bất ngờ quay đầu lại cười với tôi một cái nói: “Ví dụ như, ừm, Đầu Gỗ đã xác định được kích thước của tôi.”

Tôi: “…”

Tôi có cảm giác mình đã hơi hiểu Chung Nguyên đang nói gì, lập tức cúi đầu, mặt đỏ bừng. Chung Nguyên, ngươi đúng là cầm thú, những lời này mà cũng nói ra được, danh tiết của ta, sự trong sáng của ta đều đã bị hủy hoại trong tay ngươi rồi.

Tôi kiềm chế sự xấu hổ, ngẩng đầu định giải thích thì mới biết Trương Húc đã bỏ đi.

Tôi tức giận nhìn Chung Nguyên, bất mãn nói: “Tại sao lại nói những điều này với anh ấy?”

Chung Nguyên cười vẻ bình tĩnh: “Tôi đã nói gì chứ?”

Tôi tức điên nhưng thực sự không dám nói thẳng những lời đó, vì thế chỉ biết đỏ mặt quay đi không để ý đến hắn nữa.

Chung Nguyên đến gần, ngồi xuống chiếc võng, vỗ vỗ vai tôi nói: “Này, đừng nói là cô không nhận ra anh chàng Trương Húc có ý với cô đấy.”

Tôi ngồi xích ra một bên, tránh hắn: “Hình như cũng có một chút, nhưng…”

“Vì thế…” Chung Nguyên ngắt lời tôi. “Thực ra tôi đang giúp cô, chắc cô cũng không thích bị cậu ta làm phiền đúng không?”

Tôi nghĩ lại, hình như cũng hơi có lý, nhưng cách làm này của hắn, tôi thực sự không thể chấp nhận được, vì thế tôi nói vẻ trách móc: “Anh nói những lời ấy có thể khiến anh ấy hiểu lầm, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mọi người đều cho rằng tôi là người không biết giữ mình, sau này ai còn dám lấy tôi nữa.”

Chung Nguyên cười nói: “Không ai lấy cô mới tốt.”

Tôi tức đến hết chịu nổi. Nói đi nói lại, cái tên này đang đội lốt giúp đỡ tôi nhưng thực chất lại phá hủy danh tiết của tôi. Tôi không hiểu mình đã làm gì đắc tội với hắn. Nghĩ đến đây, tôi vừa giận vừa hoang mang nhìn hắn nói: “Chung Nguyên, ngày nào anh không hành hạ tôi vài lần thì ăn không ngon ngủ không yên sao?”

Chung Nguyên bỗng cúi mặt, nhìn tôi không nói lời nào đến mức khiến tôi thấy bối rối. Chung Nguyên đúng là có khả năng này, có lúc hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đã có thể giết chết người ta.

Tôi ho khan một tiếng, lấy dũng khí nói: “Nhìn gì mà nhìn, rõ ràng là anh muốn phá hoại, còn giả vờ có lòng tốt.”

“Đầu Gỗ.” Chung Nguyên gọi tôi, bỗng giơ một tay lên, áp vào đầu tôi. Tôi giật mình, lưng bỗng cứng đờ. Hắn bỗng tiến đến gần tôi, mũi gần như chạm mũi tôi. Hắn nhìn vào mắt tôi, từ trong con ngươi của hắn tôi có thể nhìn thấy một gương mặt đầy cảnh giác với đôi mắt mở to. Mắt hắn hơi lim dim, đầu nghiêng sang một bên, ghé sát vào tai tôi nói khẽ: “Có lúc đúng là tôi muốn bóp chết cô, một nhát cho xong.” Nói xong, hắn đứng dậy, bước nhanh.

Người tôi vẫn cứng đờ trên võng, sống lưng lành lạnh. Tôi biết Chung Nguyên hận tôi, nhưng không biết là hắn lại hận tôi đến như vậy, mỗi ngày hắn hành hạ tôi vẫn chưa đủ, lại còn từng có ý nghĩ giết chết tôi!

Tôi thực sự không biết vì sao Chung Nguyên lại không ưa tôi đến vậy. Tôi và bạn học của tôi, thầy cô giáo quan hệ rất tốt, thỉnh thoảng có chút giận dỗi nhưng chẳng có gì đáng kể, thậm chí tôi còn hay làm vỡ dụng cụ trong phòng thí nghiệm nhưng giáo viên dạy thí nghiệm cũng chưa bao giờ trách mắng tôi, lúc tính tiền bồi thường còn giảm giá cho tôi nữa. Nhưng bây giờ, ở trước mặt Chung Nguyên, hắn chỉ ức hiếp tôi, lại còn muốn giết chết tôi.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ra kết luận, đại loại là vì yêu cầu của Chung Nguyên quá cao? Đúng vậy, là người cùng học cùng làm với hắn, có lẽ tôi làm vẫn chưa đủ tốt, khiến hắn không hài lòng? Trời ạ, con người này quả là vòng vo, có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng ra, hắn nói rồi tất nhiên tôi sẽ sửa đổi.

Tôi làm một cuộc tự kiểm điểm, phát hiện ra khi nãy thái độ của tôi quả là không mấy thiện chí. Nói gì thì nói, Chung Nguyên đúng là đã giúp tôi, đến một câu cảm ơn tôi cũng không nói, còn trách mắng hắn… Xấu hổ quá, tôi đúng là chẳng ra gì.

Bây giờ Chung Nguyên tức giận rồi, có lẽ tôi cần phải dỗ dành hắn một chút.

Vậy nên tôi đem giỏ quýt Trương Húc mang sang đi rửa thật sạch, xếp lại vào giỏ, rồi khúm núm đến gõ cửa phòng Chung Nguyên.

Chung Nguyên dựa vào khung cửa, cằm hơi hếch lên, nhìn tôi với dáng vẻ của bề trên nhìn kẻ dưới: “Có việc gì?”

“Chung Nguyên, cái này cho anh.” Tôi đưa giỏ quýt ra trước mặt hắn như dâng cống phẩm, cười làm hòa.

Chung Nguyên cúi xuống liếc nhìn giỏ quýt, nhăn mặt: “Trương Húc mang sang à?”

“Vâng! Tôi vẫn chưa ăn quả nào, đều cho anh hết đấy!” Tôi thấy khả năng nịnh nọt của tôi cũng tăng lên rất nhiều.

Sắc mặt của Chung Nguyên bỗng sầm lại: “Tôi không ăn.”

Tôi nghệt mặt ra, không biết lại đắc tội gì với hắn, chỉ biết đứng trơ ra đó, ngơ ngác nhìn, hy vọng hắn sẽ đưa ra một lời giải thích.

Chung Nguyên vẫn không nói gì, chúng tôi đứng đối diện nhau hồi lâu. Cuối cùng, hắn cũng thở dài nói: “Không mỏi tay à?” Nói rồi, hắn đỡ giỏ quýt trong tay tôi, kéo tôi vào trong phòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx