sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 33: Sao Nhân Loại Lại Lộn Xộn Thế?

Mấy ngày qua Tô Ngôn khiến tôi rất đau đầu, cậu ta suốt ngày xuất hiện trước mặt tôi, có lúc còn cầm hoa, nói toàn những lời khiến người ta phát ngất. Bực mình nhất là khi tôi nổi giận, cậu ta lại dùng ánh mắt thỏ non ngây thơ nhìn tôi, làm tôi muốn nổi nóng cũng không được.

Hơn nữa, cái cậu đàn em thần thông quảng đại này còn không biết sao lại có được số điện thoại của tôi. Chuyện này khiến tôi hết sức phẫn nộ, nhưng chẳng thể làm gì được. Tôi đã hơn một lần hỏi cậu ta, rốt cuộc cậu ta thích tôi ở điểm nào. Lần nào cậu ta cũng nhăn nhó suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Tôi cũng không biết, cứ nhìn thấy chị là tim tôi lại đập nhanh, chỉ muốn được ở bên cạnh chị.” Đối với chuyện này tôi cần phải tỏ thái độ thật nghiêm túc. (>_<)

Tiểu Nhị và Lão Đại cũng đã quay lại trường, nhìn thấy tôi và cậu đàn em ấy có mối quan hệ phức tạp, liền lôi tôi về ký túc tiến hành một cuộc đại phê bình, phân tích toàn diện cho tôi từ nhân sinh quan, thế giới quan đến nhận thức tư tưởng, nhân cách con người, lý tưởng v.v… Cuối cùng, họ đưa ra một kết luận: “Tam Đầu Gỗ, cậu đã hạ gục Chung Nguyên lại còn quyến rũ cả đàn em nữa, cậu chán sống rồi à?”

Tôi tủi thân đứng trong góc phòng, khóc dở mếu dở, chuyện đó liên quan gì đến tôi chứ…

Tiểu Nhị nhìn tôi tàn nhẫn nói: “Không được khóc! Cậu mà không thành khẩn, đến khi cậu đàn em đó cặp với Chung Nguyên thật thì cậu chẳng làm được gì nữa đâu!”

Tôi lau mồ hôi, tỏ vẻ đau lòng, nhưng trong lòng lại nghĩ đây đúng là một ý kiến không tồi…

Mấy ngày nữa lại trôi qua. Tô Ngôn tự dưng tìm đến tôi, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ ra rồi, chắc tôi giống các nhân vật bị trúng tiếng sét ái tình trong tiểu thuyết.”

“Thế à?” Tôi đáp lại, đi qua cậu ta, mặt tỉnh bơ. Cái thế giới này thật khiến người ta phát điên, nhưng tôi lại có thể điềm tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

Tô Ngôn đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, đau lòng nói: “Mộc Nhĩ, chị nói gì đi, được không?”

“Được.” Tôi sẽ nói, tôi hất tay cậu ta ra không thương tiếc, cốc hai cái lên đầu cậu ta rồi chạy đi.

Hôm nay Chung Nguyên về thành phố B, tôi phải ra sân bay đón hắn. Tôi lại đến muộn, không biết hắn sẽ nghĩ ra cách gì để hành hạ tôi đây.

Chung Nguyên kéo túi hành lý đa di năng của hắn, tủm tỉm cười đi về phía tôi. Hắn đứng trước mặt tôi, cốc đầu tôi nói: “Đã nhớ tôi rồi à?”

Tôi nghiêng đầu tránh: “… Nhớ rồi.”

Chung Nguyên: “Cô không cần miễn cưỡng như vậy.” Tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, không hề nổi cáu.

Tôi nhìn hắn, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Chung Nguyên không phải là bạn trai tôi nhưng hắn ta là bạn trai tin đồn của tôi. Nếu kẻ đó cũng tin hắn là bạn trai tôi, thế thì…

Nếu Tô Ngôn tin Chung Nguyên là bạn trai tôi, vậy thì chẳng phải thế giới của tôi sẽ yên bình trở lại sao?… Tôi đúng là thiên tài, cái cách hèn hạ như vậy cũng nghĩ ra được, quả nhiên ở gần người xảo quyệt lâu, cũng bị nhiễm rồi.

Nghĩ vậy, tôi không thể nhịn cười, hai mắt sáng rực nhìn Chung Nguyên. Chung Nguyên thật hiếm khi nhún nhường như vậy, hắn nói: “Đầu Gỗ, xin cô đừng nhìn tôi như nhìn đồ ăn vậy.”

Tôi hắng giọng nói: “Chung Nguyên à, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Chung Nguyên bình tĩnh hỏi: “Giúp chuyện gì?”

Tôi mân mê vạt áo, cắn răng nói: “Thế thì... anh có thể… có thể đóng giả làm bạn trai tôi không?”

Chung Nguyên bỗng đứng khựng lại, ngoảnh lại nhìn tôi. Hắn nhìn tôi rất lâu, như thể có gì khó hiểu. Hắn như vậy khiến tôi thấy không được tự nhiên, vội đưa mắt lảng đi chỗ khác: “Anh không đồng ý thì thôi, tôi có thể tìm người khác.”

“Tìm người khác?” Chung Nguyên lẩm bẩm nhắc lại, giọng lạnh lùng. Hắn rướn người, tiến gần tôi hơn một chút, mắt lim dim, dáng vẻ thư thái. Nhưng nhìn vào mắt hắn, tôi biết hắn có vẻ không vui. Chung Nguyên hơi nhếch mép, nở nụ cười quyến rũ nhưng cũng rất nham hiểm: “Cô định tìm ai khác?”

Tôi thấy lạnh cả sống lưng, nhún vai nói: “Hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra.”

“Ồ?” Hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi chỉ còn cách tung ra đòn cuối cùng: “Tôi thực sự không tìm được ai khác. Anh đẹp trai như vậy, lại rất có khí chất, tất nhiên phù hợp là bạn trai tôi nhất rồi.” Thực ra tôi nghĩ để loại bỏ một hiểm họa, chúng ta nên mượn một hiểm họa khác.

Được tôi khen, Chung Nguyên quả nhiên vui hẳn lên. Hắn cũng dễ chịu và thân thiện hơn nhiều. Hắn đứng thẳng dậy, hất cằm, thẳng thắn hỏi: “Tôi đúng là người phù hợp nhất à?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi vẫn chưa gặp được ai đẹp trai hơn anh.”

Chung Nguyên hài lòng cốc cốc vào đầu tôi nói: “Được rồi, tôi đồng ý làm bạn trai của cô.”

Tôi ngạc nhiên, đính chính lại lời hắn: “Là đóng giả.”

“Sao cô toàn phí lời thế?” Chung Nguyên không giải thích gì thêm, nắm lấy tay tôi.

Tôi cố rụt tay lại: “Chung Nguyên, anh làm gì thế?”

Chung Nguyên nhìn tôi vẻ khó hiểu, ánh mắt như muốn nói: “Cô đúng là đồ ngốc, tôi coi thường cô.” Nhưng hắn lại nói: “Yêu nhau không phải là như thế này sao? Thế cô nghĩ tôi đang làm gì?”

Tôi dở khóc dở cười: “Bây giờ hình như vẫn chưa cần thiết…” Đợi khi gặp Tô Ngôn chúng ta hãy diễn.

Chung Nguyên cứ nắm tay tôi nhất quyết không chịu buông, nhếch mép nói: “Bây giờ chúng ta tập dượt một chút trước, tôi chưa làm bạn trai của ai bao giờ nên chưa có kinh nghiệm.”

Tôi nghĩ ngợi, hình như hắn nói cũng có lý. Tôi cũng chưa yêu ai, chúng tôi cũng phải tập một chút thì đến lúc đó mới diễn như thật được. Nghĩ vậy, tôi lại nắm lấy tay hắn. Tất nhiên trong lòng vẫn có chút bối rối.

Chung Nguyên không nói gì thêm, cầm tay tôi, rồi thoải mái rời khỏi sân bay.

Tôi không hiểu nổi tại sao mọi việc đều vượt khỏi những dự liệu của tôi, nhưng lại diễn ra một cách rất hợp lý.

Tôi nghĩ khi tôi và Chung Nguyên ở cạnh nhau có thể sẽ gặp Tô Ngôn, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.

Khi Chung Nguyên về đến trường, tôi cầm phiếu ăn của hắn, gọi một bữa thịnh soạn để chào mừng ngày hắn trở lại. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt, nhưng lại không nói gì cả. Sau đó, tôi nhìn thấy kẻ tôi không muốn gặp nhất trong nhà ăn.

Tô Ngôn đang cầm dao, cắt thịt trên đĩa nhưng không thấy ăn.

Tất nhiên một người không bình thường làm những chuyện bất bình thường thì lại thành bình thường. Tôi lờ cậu ta đi, trốn sau Chung Nguyên, thầm nghĩ: Đừng nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi. (>_<)

Song tôi vẫn bị cậu ta tóm được. Tô Ngôn bỏ dao xuống, chạy đến trước mặt tôi, vừa cười vừa vẫy tay, dịu dàng gọi: “Mộc Nhĩ!”

Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch chiến tranh lạnh, kéo Chung Nguyên ra phía trước chặn cậu ta. Chung Nguyên rất lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự đưa tay ra nói: “Chào cậu, tôi là Chung Nguyên, bạn trai của Mộc Nhĩ.”

Tô Ngôn đưa tay ra bắt: “Tôi là Tô Ngôn, sắp là bạn trai của Mộc Nhĩ.”

Tôi: “…”

Tiếp đó hai người “thân tình” bắt tay nhau rất lâu, rất chặt. Tôi bỗng nhớ đến câu Tiểu Nhị từng nói là để Chung Nguyên và Tô Ngôn trở thành một cặp gì gì đó. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã chứng minh rằng hai kẻ này không bao giờ có thể hòa hợp được. Vì thế tôi bất giác lùi lại hai bước, chống cằm than: “Hai người xem ra rất hợp nhau đấy.”

Hai kẻ đó nghe thấy vậy, cùng buông tay ra.

Tô Ngôn liếc mắt nhìn tôi, rồi nói với Chung Nguyên: “Nếu anh không ngại thì cùng ăn cơm được không?”

Chung Nguyên nắm chặt tay tôi, thờ ơ đáp: “Không ngại.”

Tôi hơi ngạc nhiên. Dù sao trên danh nghĩa, Chung Nguyên và Tô Ngôn là tình địch, ba người chúng tôi ngồi với nhau, tôi thấy không thoải mái cho lắm. Hơn nữa, Chung Nguyên vốn cũng không thích những tình huống phát sinh như thế này.

Chúng tôi cùng ăn cơm. Không khí lúc này rất nặng nề, ăn cơm mà lòng tôi cứ nơm nớp không yên.

Tô Ngôn gắp thức ăn vào bát tôi: “Mộc Nhĩ, cảm ơn chị vì mấy ngày nay đã chăm sóc tôi rất nhiệt tình.”

Trời ạ, tôi có nhiệt tình gì đâu, tôi trốn cậu ta còn không xong.

Chung Nguyên có vẻ hứng thú với câu nói đó, nhướng mày hỏi: “Hả? Cô ấy đã chăm sóc cậu thế nào?”

Tô Ngôn đáp: “Chị ấy chủ động đưa tôi đi nhập học, còn giúp tôi đi mua đồ, đưa tôi đi ăn, giới thiệu bạn bè với tôi.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn tôi, đến câu cuối còn vờ cười ngượng ngùng nói: “Cô ấy còn khen tôi đẹp trai.”

Tôi: “…”

Chẳng hiểu sao những chuyện này đều là sự thật nhưng khi qua miệng cậu ta lại khiến tôi không thể nuốt nổi. Hơn nữa, Tô Ngôn nói như vậy cứ như thể tôi muốn gây sự chú ý với cậu ta. Chuyện này là sao hả trời?

Chung Nguyên bình tĩnh gắp một miếng cánh gà vào bát tôi, chồng lên miếng thức ăn Tô Ngôn vừa gắp. Hắn nhìn tôi ân cần nói: “Mộc Nhĩ của tôi là người nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác, nhưng mà toàn bị hiểu nhầm, cô ấy thường rất đau đầu vì chuyện này.”

Dưới gầm bàn, tôi vỗ vỗ vào mu bàn tay của Chung Nguyên, tỏ ý khen ngợi: Anh làm tốt lắm!

Chung Nguyên tận dụng cơ hội nắm lấy tay tôi bóp bóp, sau đó ngẩng lên nhìn tôi cười tủm tỉm.

Tôi ngượng ngùng đỏ mặt. Chung Nguyên, anh càng ngày càng chuyên nghiệp rồi đấy, càng diễn càng giống thật.

Sau khi quan sát hành động của chúng tôi, Tô Ngôn bỗng nói: “Hai người không cần đóng kịch nữa đâu.”

Hả?

Tô Ngôn: “Tôi có thể nhận ra Mộc Nhĩ không hề thích anh đâu, sư huynh ạ.”

Tôi không thể không ngưỡng mộ Tô Ngôn, cái tên đàn em này nhìn rất ngây ngô nhưng có lúc lại nói năng sắc sảo đến mức khiến người ta phải đổ mồ hôi hột.

Nếu là một người bình thường, nói không chừng đã bại dưới tay cậu ta, nhưng ai bảo đối thủ của cậu ta lại là Chung Nguyên, một tên biến thái hạng nặng.

Chung Nguyên nghe thấy vậy, liền kéo tôi vào lòng, ôm chặt. Vì quá bất ngờ, tôi hơi bối rối, chẳng may khua tay làm lật một đĩa thức ăn trên bàn. Một tiếng động lớn vang lên. Những người xung quanh quay lại nhìn chúng tôi, sau đó không ai chịu rời mắt đi chỗ khác…

Mấy ngày nay, vì bị nhầm lẫn giới tính suốt, nên tôi có thể lý giải được vì sao ánh mắt những người xung quanh lại ngạc nhiên đến vậy. Ở nơi công cộng, một anh chàng đẹp trai ôm một anh chàng đẹp trai khác (thật ra là mỹ nhân, cảm ơn = =), lại va chạm với một anh chàng đẹp trai nữa. Tôi nhìn thấy có người lén chụp ảnh nên vội giấu mặt vào lòng Chung Nguyên.

Chung Nguyên nâng cằm tôi, rồi thơm lên trán tôi. Mọi người xung quanh ồ lên, còn tim tôi thì đập loạn xạ. Sau đó Chung Nguyên lại ngẩng lên, nhìn Tô Ngôn đầy khiêu khích. Mặt Tô Ngôn tối sầm lại, cứ như có thể nổi cơn tam bành bất cứ lúc nào. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, không nói gì.

“Hèm, hèm.” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, vòng hai tay qua cổ Chung Nguyên, nói: “Tôi thực sự thích anh ấy.” Nói xong, tôi ngẩng lên nhìn Chung Nguyên đắm đuối nhưng thực ra lại thấy buồn nôn…

Tô Ngôn đứng dậy, đi thẳng không thèm nhìn lại.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hai tay bắt tréo hình cây kéo. Tôi định ngồi thẳng dậy, nhưng Chung Nguyên lại không chịu buông tôi ra. Hắn cứ ôm chặt lấy tôi khiến tôi chẳng thể nhúc nhích được.

Tôi bất mãn nói: “Này, cậu ta đi rồi.”

Chung Nguyên ôm lấy tôi, ghé vào tai nói: “Mọi người xung quanh đang chụp ảnh, cô không muốn diễn cho giống một chút à?”

Tôi nghĩ cũng thấy đúng, nếu mà bỏ ra ngay, hành động này được chụp lại, Tô Ngôn mà nhìn thấy sẽ phát hiện ra chân tướng. Sau đó, cậu lại tiếp tục tấn công tôi thì chết. Nghĩ vậy, tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, sốt ruột chờ đợi. Việc chúng tôi phối hợp ăn ý với nhau để mọi người chụp ảnh có thể xem là một kỳ tích.

Chung Nguyên ghé vào tai tôi hỏi: “Cậu ta rất đẹp trai đúng không?”

Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

Chung Nguyên nhẹ nhàng nhắc lại: “Tô Ngôn rất đẹp trai đúng không?”

Tôi rùng mình, xun xoe nói: “Không đẹp trai bằng anh.”

Vòng tay Chung Nguyên càng siết chặt hơn: “Thế còn nghe được.”

Tôi thầm than thở: Chung Nguyên à, anh vẫn tự huyễn hoặc bản thân như vậy sao?

Một lúc sau, tôi hỏi Chung Nguyên: “Bây giờ buông tôi ra được chưa?”

Chung Nguyên: “Chưa được.”

Tôi: “…”

Tôi cảm giác hôm nay Chung Nguyên có hơi kỳ quặc nhưng lại không biết hắn kỳ quặc ở chỗ nào.

Học kỳ mới, không khí học tập mới. Tất nhiên tôi vẫn không thể trốn được môn chuyên ngành và những bài thí nghiệm khó nhằn. Nhưng ngoài chuyện này ra, những tháng ngày này của tôi trôi qua khá êm ả. Thỉnh thoảng Tô Ngôn lại đến làm phiền tôi. Mỗi lần như vậy, tôi lại lôi Chung Nguyên ra làm lá chắn, rồi cắn răng diễn cảnh tình cảm với hắn. Thế nên mọi chuyện cũng tương đối ổn.

Còn việc Chung Nguyên bắt tôi giúp anh ta làm bài tập môn tự chọn, tôi cũng cố nhẫn nhịn cho qua chuyện.

Khổng Tử nói: Thế giới tươi đẹp, thế nào cũng có kẻ gây rối.

Câu nói này quả nhiên chẳng sai chút nào, nhưng người gây chuyện lần này lại là Tiểu Nhị.

Trong ngày nghỉ lễ Quốc khánh, Tiểu Nhị mang một tập tài liệu photo về, bắt ba đứa tôi, Nhất, Tứ ngâm cứu. Tôi cứ tưởng đó là tài liệu chuyên ngành quan trọng gì, nhưng có vẻ tôi đánh giá hơi cao Tiểu Nhị. Khi cầm tập tài liệu dày cộp ấy lên đọc, tôi mới được một phen tá hỏa.

Đó là một quyển kịch bản phim, không, đây không phải là vấn đề chính, đó là một kịch bản phim về chủ đề tình yêu đồng tính…

Tôi run rẩy cầm lấy quyển kịch bản, than thở: “Tiểu Nhị à, cậu chỉ viết mấy quyển tiểu thuyết để đầu độc dân mạng thì không nói làm gì, sao lại còn viết ra cả cái kịch bản này nữa? Mà cậu viết thế này, liệu có ai muốn dựng thành phim không?”

Tiểu Nhị tự tin tuyên bố: “Yên tâm đi, kịch bản này đã được đặt hàng trước rồi. Tớ đã nói chuyện rõ ràng với hội phó hội Điện ảnh rồi, cô ấy rất hài lòng với kịch bản này, chỉ cần tìm được diễn viên phù hợp là có thể quay ngay.”

Tôi vò đầu: “Hội phó hội Điện ảnh? Không phải là Tiểu Kiệt sao?” Tôi và Tiểu Kiệt biết nhau vì cùng tham gia hội Bảo vệ môi trường, quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt. Nghe nói cô ấy tham gia hội Điện ảnh và được bầu làm hội phó.

“Trúng phóc.” Tiểu Nhị vỗ vỗ vai tôi, háo hức nói: “Cậu thử tưởng tượng xem, trong môi trường đại học căng tràn sức sống và nhiệt huyết, một thanh niên đẹp như trong truyện tranh xuất hiện, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến máu trong người sôi lên rồi.”

Tôi xoa xoa tay, nói: “Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta nổi da gà.” Xin thứ lỗi, tớ có thích mỹ nam, nhưng không thích hai mỹ nam yêu nhau đâu.

Tiểu Nhị cốc đầu tôi, nói vẻ coi thường: “Con người cậu chẳng có chút sáng tạo nào cả.”

Thôi được, nếu như vậy được gọi là sáng tạo thì tôi thà không có còn hơn.

Tiểu Nhị phê bình tôi một hồi, rồi xoa cằm buồn bã nói: “Là một nhà biên kịch kiêm nhà sản xuất, tớ có trách nhiệm giúp đạo diễn tìm một số diễn viên phù hợp, nhưng mà tài nguyên mỹ nam trong tay tớ ít quá. Thực ra hai diễn viên chính lý tưởng nhất mà tớ đã nghĩ đến là Lục Tử Kiện trong vai tiểu công và Chung Nguyên trong vai tiểu thụ. Nhưng vì chuyện này Tứ cô nương đã tẩn cho tớ một trận. Quả là đáng tiếc vì không thể hợp tác cùng Lục Tử Kiện, nhưng tớ vẫn hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của Chung Nguyên. Tam Đầu Gỗ, tớ định mời Chung Nguyên tham gia bộ phim này, cậu có ý kiến gì không?”

“Tớ?” Tôi lắc đầu. “Tớ thì có thể có ý kiến gì, nhưng mà chưa chắc Chung Nguyên đã đồng ý.”

Hai chân mày Tiểu Nhị như dính vào với nhau: “Làm sao đây, làm sao đây, chả dễ gì mới quen biết mấy mỹ nam này, ai cũng không đồng ý tham gia, lý tưởng của tôi ơi, mày không thể bị hủy hoại như thế chứ…”

Tôi lau mồ hôi, Tiểu Nhị cậu có cần dùng từ “lý tưởng” cho bộ phim không đâu này không?

Tiểu Nhị lo lắng đi đi lại lại trong ký túc, bỗng cô ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tam Đầu Gỗ, cậu có đồng ý tham gia diễn xuất trong bộ phim của tớ không?”

Cái điệu bộ nghiêm nghị của cô ấy khiến tôi hơi hoang mang: “Nhưng phim của cậu đâu cần con gái?” Nếu cần một vai nữ phụ, tớ nghĩ tớ có thể…

Tiểu Nhị nghiêm túc nhìn tôi: “Không sao, cậu có thể cải trang, đóng vai tiểu thụ.”

Tôi: “…”

Tiểu Nhị, trí tưởng tưởng của cậu quá phong phú rồi!

Tiếp đó, Tiểu Nhị lập tức trở nên phấn khích, cô ấy giống như một người điên lẩm bẩm: “Giờ đã có tiểu thụ, tiểu công sẽ đồng ý thôi. A ha ha…”

Tôi lẩy bẩy lau mồ hôi: “Tiểu Nhị à, tớ có thể không diễn được không?”

Tiểu Nhị trợn mắt nhìn tôi: “Không được!”

Tôi: “Nhưng mà…”

Tiểu Nhị: “Không có nhưng nhị gì hết! Cậu không tham gia là cậu không ủng hộ tớ, không ủng hộ bộ phim của tớ có nghĩa là phá hỏng lý tưởng của tớ, là người không có tình nghĩa, thấy chết không cứu.”

Tôi đành bất lực gật đầu: “Được rồi, tớ đồng ý với cậu.”

Tôi thực sự không ngờ, đời này tôi lại có cơ hội đóng phim, và càng chẳng dám tưởng tượng vai diễn đầu tiên của tôi lại là một nhân vật nam, hơn nữa lại diễn cùng một nhân vật nam khác… Cuộc sống đúng là có quá nhiều thử thách.

Thế là Tiểu Nhị nhảy cẫng lên.

Còn tôi thì lòng rối như tơ vò.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx