sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 59: Sự Thật Hé Lộ

Xem ti vi được một lúc, tôi mơ mơ màng màng chúc Chung Nguyên ngủ ngon, rồi ẻo lả đi về phòng. Mới đi được vài bước, Chung Nguyên đã chồm dậy, ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi giật mình, cơn buồn ngủ bỗng biến mất.

Tôi mệt mỏi đứng tựa người vào Chung Nguyên, sau đó trách móc: “Anh à, dọa người khác sợ phát khiếp cũng được liệt vào tội mưu sát đấy.”

Chung Nguyên cọ cằm vào tóc tôi, thì thầm: “Đầu Gỗ à, thực ra có một chuyện anh muốn nói với em.”

“Vâng, chuyện gì thế?”

“Anh…”

Tôi dỏng tai lên nghe hồi lâu, sau đó mệt mỏi cúi đầu: “Chính là một chữ thôi đúng không?”

Chung Nguyên không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt khiến tôi thấy hơi ngộp thở.

Tôi khó chịu, giằng anh ra: “Em đã đoán ra mà, hôm nay nhất định anh muốn mưu sát em đúng không?”

“Anh yêu em.”

“Hứ…”

Tôi quay đầu lại nhìn Chung Nguyên. Lúc này ánh mắt anh thật dịu dàng, cả nụ cười trên môi cũng trở nên ấm áp khác thường. Chỉ có điều, nụ cười ấy có gì đó thật xa vời, không thể chạm tới… Ảo giác, đây nhất định là ảo giác.

“Đầu Gỗ, ngày mai đi gặp ông nội với anh nhé!”

“Vâng… Sao thế?!”

Chung Nguyên kiên nhẫn lặp lại câu nói điên rồ của anh một lần nữa: “Ngày mai, đi với anh đến gặp ông nội.”

Tôi lo lắng hỏi: “Ngày mai… Liệu có gấp quá không?” Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi, lại còn phải chuẩn bị đồ đạc nữa chứ… Quan trọng là tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý… A… a… a…

Chung Nguyên không hề để tâm đến những gì tôi nói: “Đồ đạc anh sẽ sắp xếp, vé máy bay anh sẽ đặt, em chỉ cần ngủ cho ngon, mai vui vẻ dậy đi cùng anh là được.”

Tôi vò đầu, choáng váng: “Hay là đi tàu thôi, em chưa đi tàu bao giờ.” Quan trọng là đi tàu sẽ tiết kiệm tiền, anh đúng là kẻ phá gia chi tử.

“Tùy em, chỉ cần em vui là được.” Chung Nguyên vừa nói vừa đặt một nụ hôn thật sâu lên trán tôi: “Muộn rồi, em đi ngủ đi.”

Sáng hôm sau, tôi dụi mắt đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy trong phòng khách đã để sẵn hai va li du lịch. Ừm, nhớ rồi, hôm qua Chung Nguyên bảo sẽ đi gặp ông nội. Nhưng đồ đạc đâu cần mang theo nhiều như thế nhỉ?…

Chung Nguyên đi vào, nhìn thấy tôi, bèn giơ đồ ăn sáng lên, nói: “Rửa mặt ăn sáng thôi, sau đó chuẩn bị lên đường.”

“Nhưng em vẫn chưa sắp xếp hành lý.”

Chung Nguyên chỉ vào chiếc va li to đùng trên sàn nhà: “Chiếc đó là của em.”

“Anh… Không phải anh giúp em chuẩn bị hành lý đó chứ? Không thể thế được, sao em không bị đánh thức nhỉ?”

Chung Nguyên đặt đồ ăn sáng xuống, tiến lại gần hôn chào buổi sáng, rồi đắc chí nói: “Em đang khen anh đấy à?”

Tôi: “…”

Thôi được, tôi thực sự không thể khai thông được đầu óc mình. Vậy nên tôi không thèm quan tâm đến Chung Nguyên nữa, mà đi đến bên chiếc va li kia rồi mở ra. Sau đó, tôi há hốc miệng kinh ngạc.

Trời ơi, sao nhiều thứ thế này, nào là quần áo, thuốc men, đồ ăn vặt và cả tạp chí ảnh nữa chứ. Thậm chí, tôi còn thấy cả nội y của mình trong một ngăn nhỏ của va li nữa… #@#%

“Thế nào, hài lòng chứ?” Chung Nguyên ngồi xổm bên cạnh tôi, kể công.

Tôi đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm vào những thứ thầm kín kia, rồi giận dữ nói: “Bó tay với anh, chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”

Chung Nguyên dịu dàng xoa đầu tôi, khẽ cười: “Em muốn lắm rồi hả?”

Tôi: “…”

Tôi định đóng va li lại thì bị Chung Nguyên ngăn lại. Anh xách chiếc áo ngực của tôi lên, ngắm nghía một lúc, rồi liếc liếc ngực tôi đầy đen tối, sau đó nói: “Thì ra chỗ đó của em phát triển thật.”

“Anh… anh nói năng linh tinh gì thế!” Tôi giật lại chiếc áo, nhét vào trong va li, rồi đóng vội lại, chẳng dám ngẩng đầu lên nữa vì mặt đã đỏ bừng như gấc chín.

Chung Nguyên cười hà hà, xoa đầu tôi: “Đã to đến cỡ B rồi đấy, cố thêm tí nữa là chật ních.”

Em… Em muốn cắn chết anh…

Nhưng tại sao ngoài giận dữ và xấu hổ ra, trong lòng tôi lại có một… một chút đắc ý nhỉ?

Trời, tiếp xúc với Chung Nguyên lâu lâu, tôi cũng trở nên biến thái mất rồi…

Mặc dù không phải giờ cao điểm nhưng vẫn có rất nhiều người đứng ở ga tàu. Chung Nguyên xếp hàng mua vé, tôi đứng bên ngoài trông hành lý. Cách đó không xa có một sạp bán đồ ăn và tạp chí. Vì đứng chờ hơi chán, tôi đến xem mấy tờ tạp chí, sau đó liền nhìn thấy tập san tài chính trong tuần. Quyển tạp chí này giống hệt quyển Chung Nguyên giấu dưới gối.

Ngoài bìa vẫn là hình ông già với nụ cười trẻ thơ đó. Tôi đưa mắt sang bên, nhìn xem người này tên là gì.

Chung Khánh Nguyên.

Tôi run rẩy giở cuốn tạp chí ra, tìm đến trang có tên Chung Khánh Nguyên. Trong khoảnh khắc đó, một hàng chữ đập vào mắt tôi: Ông trùm tài chính đang sống ở Thượng Hải.

Một loạt cảnh tượng quay mòng mòng quanh đầu tôi, sau đó xâu lại thành một chuỗi. Chung Nguyên hoảng hốt giấu cuốn tạp chí đi, cố tình chuyển chủ đề, màn hình điện thoại của Chung Nguyên, Chung Nguyên muốn nói gì đó xong lại thôi, dáng vẻ dịu dàng nhưng xa cách của Chung Nguyên, Chung Nguyên…

Chung Nguyên và Chung Khánh Nguyên, rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì?

Đáp án chẳng cần nói cũng biết.

Bỗng dưng chuông điện thoại reo, là Chung Nguyên. Tôi run rẩy cầm điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi nhấc máy.

“A lô, Đầu Gỗ, em đang ở đâu thế?” Giọng Chung Nguyên lo lắng trong điện thoại. Tôi có thể hình dung trán anh đang lấm tấm mồ hôi.

“Em… em đang đứng ở phòng chờ.” Giọng tôi hơi run run, không còn cách nào khác, nói dối không phải cách của tôi.

“Anh đến đó ngay đây.”

Tôi nhìn bóng Chung Nguyên đi lại từ phía xa, gập điện thoại lại, nói vài câu với chủ quầy tạp chí, rồi đưa cho cô ấy hai mươi đồng, nhờ trông hộ hành lý, bảo một lúc nữa sẽ có một người con trai đến lấy. Cô nhóc vui vẻ nhận lời.

Sau đó, tôi liền xách va li của mình lên, định bụng rời đi nhưng đứng giữa dòng người qua lại, tôi bỗng không biết nên đi đâu.

Chung Nguyên lại gọi điện đến.

“Đầu Gỗ, em ngốc quá, lại đi nhầm phòng chờ rồi đúng không?”

“Chung Nguyên, Chung Khánh Nguyên là ai vậy?”

“…” Chung Nguyên im lặng rất lâu.

Chút hy vọng trong lòng tôi giờ đã tắt ngấm.

Cuối cùng, Chung Nguyên cũng nói: “Đầu Gỗ, xin lỗi em.”

Tôi “ơ” một tiếng, không biết nên nói gì nữa.

“Đầu Gỗ, nếu như anh nói, anh nhất định sẽ đem lại một cuộc sống hạnh phúc, không áp lực cho em, em có tin không?”

“Em… không tin.” Bởi vì căn nguyên của mọi áp lực, anh không thể xóa được.

“Vậy em định thế nào?”

Tôi ngẩng đầu, ngăn không cho nước mắt chảy ra: “Chung Nguyên, chúng mình chia tay thôi.”

Đầu bên kia, giọng Chung Nguyên hơi giận dữ: “Em đừng có nghĩ như thế!”

“Chung Nguyên, anh phải biết rất rõ, sự khác biệt giữa chúng ta rất lớn.”

“Đầu Gỗ, em hãy tin anh.”

“Anh thông minh hơn em, chắc chắn biết có một số thứ không phải muốn là có thể làm được.”

“Anh yêu em.”

“…”

Tôi ngắt máy, ngẩng đầu lên trời, nhưng sao nước mắt vẫn tuôn rơi.

Chung Nguyên gọi đến liên tục, tôi quyết định tháo sim.

Tôi trốn sau chiếc cột lớn ở cửa phòng bán vé, nhìn về phía quầy bán báo. Quả nhiên Chung Nguyên đang hốt hoảng chạy đến đó. Anh vẫn thông minh như thế, mau chóng đoán được tôi sẽ đến chỗ đó.

Nhưng may mà biết anh rất thông minh, nếu không chắc chắn tôi sẽ đứng ngây ra ở sạp báo, chờ anh đến xử tội.

Nửa tiếng sau, tôi ngồi tàu đến thành phố K.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx