sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Em Là Để Yêu - Chương 01

Ai đã để anh đi

Bằng tất cả tình yêu với Old Lady, Cointreau và chanh đá trong ngăn tủ. Bằng tất cả tình yêu với mì trứng, thịt bò và rau cải.

Một món quà cho con nhỏ... Tôi tưởng là mình nhìn thấy tôi trong gương.

Có ba người đi nhẹ hối hả trong cơn mưa chiều tầm tã tháng Tư.

Họ vô tình đi thành hình zigzag trên con đường chìm rũ những tâm tư hoang hoải.

Họ đi qua một cái cây magnolia màu tía, oằn oải, sũng sượi. Một người đứng lại, trong khoảnh khắc rất nhẹ, họ nhìn vào đáy mắt nhau. Không biết có ai đã khóc không? Chỉ biết bầu trời bỗng nhiên thở mạnh, khiến cây magnolia rơi lìa một nhành xanh mướt, tươi non.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. – gác nhỏ cho người yêu sách.]

1. Người con gái áo mưa màu vàng

Cơn gió nhẹ đầu tiên của ngày cũ thốc vào từng mạch máu li ti khiến em chợt nhìn thấy anh phía bên kia đèn đỏ. Bao nhiêu người đột ngột đứng lại. Em chạy. Ào ào băng qua mớ xe cộ nhốn nháo của thành phố đang bắt đầu tăng tốc. Em chạy. Gió lùa những câu chửi bâng quơ vun vút qua tai. Anh ngó sững sờ đứa con gái quần ống cao ống thấp, thở hồng hộc và gọi tên anh bằng cái giọng Huế trọ trẹ đến gai người.

- Có còn nhớ em là người thứ mấy không hả Vénitien1?

[1] Vénitien: Người Venise. Nhân vật Giacomo Casanova vốn sinh ra ở Venise.

Anh ngó nghiêng em thật kỹ, đặt ngón tay trỏ lên môi em khẽ đến độ em lại run lên như những ngày trước. Nó vẫn thế, cồn cào thứ mùi Irish mist nồng nồng. Anh kéo em đến gần. Đèn xanh.

- Lại rượu punch anh pha nhé!

Trước cổng nhà anh có một cây magnolia màu tía. Em gọi nó là một sự trưởng giả phù hoa đối chọi với kẻ phớt phơ như anh. Nó không bao giờ nở hoa theo bè bạn, theo sự kêu gọi khẩn thiết của thiên nhiên, và khi nở hoa thì bé nhỏ đến tội nghiệp. Em thích chúng ta hôn nhau dưới cái cây tréo ngoe đó. Có lẽ để tự tạo ra dấu vết cho cuộc phiêu lưu của chính mình. Va vào nhau ở đó. Hôn nhau. Và say đắm nhau.

Những cuộc phiêu lưu thường bắt đầu bằng sự va chạm. Bằng mắt. Bằng tay. Bằng cả hơi thở. Em không đi kiếm tìm anh như những đứa bạn gái của mình thỉnh thoảng lại lôi bài ra xóc chờ đợi... một sự va chạm có ý nghĩa. Em để mặc mình va vào anh, và để mặc thứ rượu punch nồng nàn của anh quấn em trong hơi thở gấp gáp giữa những đêm giông réo rắt bản l’Italiano tới lui hoài không ngớt. Em đã không chờ đợi anh đến... và cũng như thế, đã không chờ đợi sẽ có một ngày anh đi.

- Thu lu ở cái góc đó làm gì hả Tím?

Anh đưa cho em một ly rượu màu hồng, có đường cắt mịn viền quanh mép lấp lánh. Tay anh choàng qua eo em, và hôn lên mũi em mướt mát. Hình như anh vừa say khướt với một thứ cay cay nào đó, hay là em đang say khướt anh?

- Làm nghĩa vụ của một bông hoa.

Anh cười giòn giã. Em biết những lúc anh cười như thế, sau đó anh sẽ ôm quàng lấy em và cuộc phiêu lưu tình ái của chúng ta đột ngột lên đến cao trào.

Nhưng lần này em đã đẩy anh ra. Có lẽ bởi anh đã cho em uống không phải rượu punch, anh nhỉ!

- Làm thế là vùi dập mất hoa đó!

Chị ta tóc rất đẹp. Chị ta thong thả và từ tốn đến mức khiến em nghĩ cuộc đời của chị ấy sẽ phẳng lặng như một bản tình ca nếu không có anh trong đó. Em ngắm nhìn cách chị ấy ngồi bắt chéo chân nhẹ nhàng, cách đặt tách mocha xuống đĩa, và nhẹ nhàng chấm nhẹ miếng khăn giấy lên môi. Đài các và ung dung, chị ấy hỏi em muốn điều gì nơi chị ấy.

- Em muốn anh ấy.

Chị ta nhìn em lạnh lẽo, không biến sắc.

- Nếu lấy được thì cô cứ lấy đi. Tôi đâu có quyền cho hay nhận anh ấy.

- Có. Chị có thể.

Chị ta lại nâng tách mocha lên, hớp một hớp rất nhẹ không gây tiếng động, lại nhẹ nhàng để nó xuống và chấm khăn ăn lên môi.

- Tôi phải làm thế nào?

- Ngủ với anh ấy.

2. Người con gái ướt đẫm trong mưa

Thanh Cao. Và bố mẹ đã nuôi dạy tôi lớn lên cho xứng đáng với cái tên ấy.

Sáu tuổi, học chữ, học đàn, học cách nói năng từ tốn.

Tám tuổi, học ngoại ngữ, học múa, học mỉm cười.

Mười bốn tuổi, học nấu nướng, học đi đứng, học ngẩng cao đầu khi bước qua đám đông.

Mười tám tuổi, học trường Đại học nổi tiếng, ăn mặc thanh lịch, quen biết những nhân vật danh giá.

Và khi yêu, tôi đã chọn lựa chàng trai được thèm muốn nhất.

Tôi đi cùng bạn đến Cool lần đầu tiên theo sự kêu gọi của trào lưu những người trẻ thành đạt, hãnh tiến. Con nhỏ bạn mắt kẻ xanh rêu lấp lánh, vẫy vẫy tay anh chàng sơ mi lụa nâu kẻ sọc đen đang tung hứng shaker sau quầy bar, khoa trương đầy ngưỡng mộ “Ông chủ đấy. Biệt danh là Casanova2.” Rồi nó kéo tôi về hướng đó.

[2] Giacomo Casanova: Một nhà văn, một nghệ sĩ, điệp viên... sống vào thế kỉ 18, nổi tiếng vì đã quyến rũ được 122 người phụ nữ bằng thứ rượu punch của mình.

- Anh, anh làm gì đặc biệt cho bọn em hôm nay đi!

Anh ta đưa tay xốc nhẹ cổ áo, rồi bất thình lình ghé sát vào cổ tôi thì thầm: “Mùi hoa bạch trà phải không nhỉ?”.

Tôi lấy tay đẩy khuôn mặt của anh ta ra xa. Quay mặt và kiêu hãnh bước đi.

Ba ngày sau, tôi nhận được tại nhà một cái hộp màu hồng giản dị với một bông hoa magnolia to ngất ngưởng bên trong.

Ba ngày sau, lại thêm một cái hộp như thế. Và một số điện thoại được viết bằng chocolate lên bánh xốp.

Ba ngày sau nữa, anh ta xuất hiện trước cửa với cái hộp.

- Anh đang làm cái trò gì thế?

- Mời em uống rượu.

- Tôi không có nhã hứng.

- Anh thì chỉ thích mời rượu những ai không có nhã hứng.

Tôi nhìn chăm chú vào sống mũi thẳng tắp của anh ta, lia mắt xuống đôi môi đang mỉm cười và cái cằm chẻ khiêu khích, rồi lại quay ngược lên đôi mắt hấp háy đang chăm chú nhìn tôi.

- Có đẹp không em?

- Cái gì đẹp?

- Anh.

Tôi phì cười.

- Em muốn một loại rượu không đắng nhưng vẫn phải nồng nàn.

- Kể ra thì khó có gì nồng nàn bằng anh.

Anh ấy sống trong một căn nhà không lớn, có một cây magnolia màu tía ở gần lối đi vào. Bên trong nhà đa phần được trang trí bằng gỗ đen và các hoạ tiết màu xanh lá. Đặc biệt là không bao giờ anh ấy để hoa trong nhà. “Anh thích ngắm một cô gái đẹp hơn là ngắm một bông hoa.”

Anh ấy ấy một cái đĩa lòng sâu bằng pha lê trong suốt, cẩn thận và tỉ mỉ dùng cái thìa thuỷ tinh múc rượu trong một cái thấu pha lê khác cho vào đĩa. Vị nồng nàn của rhum và vang trắng quyện lấy nhau ùa ra, đến ngưỡng miệng bình thì bị vị ngọt ngào của trái cây ôm chầm lấy, quấn quít nhau tìm kiếm đến từng kẽ hở nhỏ nhất trên da thịt tôi. Chàng Casanova của tôi khéo léo thả từng miếng dưa lê và vải thiều vào đĩa rượu, rồi mang nó đến bộ bàn Nhật được mềm mại vây quay bởi rất nhiều gối ngồi màu xanh đậm.

- Sự màu mè này có tên gì đây ạ?

- Em lớn lên trong sự khiêu khích hả Cao?

Anh ta tiến sát đến gần tôi hơn - Punch của Casanova.

- Uống thế nào hả anh?

Bóng chúng tôi vô tình tạo thành một tam giác vuông nằm ngang, nghiêng ngả nhè nhẹ trên tường. Một khoảng im lặng kéo dài trong bảy giây đủ để Casanova dùng ngón tay chấm rượu và vuốt hờ hững lên môi tôi. Hơn hai chục năm được dạy dỗ cũng không thể giữ cho tấm thân bất giác run lên như ai đó vừa lia tay qua máy sợi dây đàn căng cứng.

Tam giác vuông bất ngờ đổ từ từ thành một dòng thẳng dập dìu mơn man những hơi thở xôn xao. Anh ta hôn lên trán tôi, rồi cứ như thế kéo dài nụ hôn từ đầu chóp mũi đến vồng ngực phập phồng run rẩy có sợi cước mảnh lấp lánh một mảnh trăng pha lê ngờ nghệch.

- Chúng ta nên đi nấu mỳ.

Tôi xô nhẹ Casanova ra để trở về tiếp tục làm cái cạnh góc vuông cao ngạo.

- Em cho rằng đó là một ý kiến hay?

- Hay chứ! Các đôi tình nhân nên học yêu nhau từ việc nấu một bát mỳ. Luộc mỳ bao nhiêu cho vừa, dai bao nhiêu là đủ, mềm bao nhiêu là không nát, bao nhiêu muối là đủ mặn mà... Anh có hứng thú học cách nấu mỳ không?

Casanova không rời mắt khỏi khe áo, quỳ song song với cạnh góc vuông đang đầy thách thức.

- Phải học chứ, để biết chừng nào có thể uống rượu punch mà không cần ăn mỳ.

Con nhỏ thiệt đẹp. Đẹp cuốn hút ngay cả khi nó ăn mặc nhếch nhác và không trang điểm. Nó lạ. Lạ như gió từ biển đi đến một buổi trưa hè oi ả. Lạ như những điểm sáng không đều của dãy chung cư lúc thành phố về đêm. Lạ như cách nó cầu xin tôi anh ấy.

Nó nhìn tôi với một lớp sương giá dâng ngang giữa con ngươi.

- Ngủ với anh ấy.

- Tôi không hiểu.

- Anh ấy bảo anh ấy cưới chị vì chị là người... đã không ngủ với anh ấy.

Tôi thấy ngón út nó run khẽ lên từng chặp sau bóng đổ bé xíu của ly ca cao màu tím. Nhịp chuyển động ấy khiến tôi giận dữ rất vô hình. Điều gì khiến nó tự tin rằng tôi giữ được anh ta chỉ bởi vì đơn giản như thế?

Tôi từ tốn đứng lên. Cà phê tầng bảy bất ngờ đổ nghiêng trong một khoảnh khắc. Để lại tiền dưới tách mocha và thong thả quay gót bước đi.

3. Cây magnolia màu tía

Tôi thường xuyên thấy có một con nhóc và một người phụ nữ lui tới ngôi nhà này.

Con nhóc toàn mặc quần ống cao ống thấp, dép tông, áo tím và kẻ mắt đen thật đậm. Nó có thể đứng hàng giờ cạnh tôi lúc tháng Mười một khi gió mùa ùa về hun hút, chỉ để đợi một tiếng chào quen thuộc. Nó có thể thút thít khóc hàng giờ và mỉm cười thật nhanh chỉ vì một ánh đèn xe trong đêm khuya rúc rích. Nó hát những bản nhạc kỳ quái tự nghĩ ra bất chợt. Nó nhảy lò cò trên những ô vuông gạch. Nó thì thầm một mình: “Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh...” hàng trăm lần. Nó tự quay cuồng một điệu valse lúc sấm chớp sắp giông. Nó tự biến chuyển và sống động trong thế giới riêng của chính mình. Giống như không ai hiểu. Không ai có thể hiểu.

- Anh sẽ cưới Cao.

Con nhỏ đang kéo từng vệt đều đặn bằng ngón út bé xíu của nó lên mớ tóc mai được tỉa gọn của người đàn ông.

- Tại sao?

- Cô ấy khiến anh quá khao khát.

- Bằng một thứ rượu punch khác?

- Không. - Anh ta cười lớn. - bằng những bát mỳ.

Hôm đó nhà bên cạnh có những tiếng loảng xoảng. Tiếng người hò hét dữ dội. Một người đàn ông nào đó hào hứng hét vang “Game over nhá!”. Không biết ở đâu ra trận gió ác nhơn, rũ mạnh một phát làm lả tả hết đám lá cuối cùng, để lộ ra tấm thân tôi xương xẩu, trần trụi, xác xơ trơ hoác.

Người phụ nữ đó thì lại khác. Không bao giờ cười quá to, nói quá lớn hay đi quá nhanh. Cô ta uyển chuyển tiến lui trong ánh sáng kiêu sa bao phủ quanh tấm thân gợi cảm khiến người đối diện phải cảm thấy mình sao mà trần tục quá, sao mà chộp giật quá [!]. Ấy vậy mà hôm đó, cô ta ấn sát người đàn ông vào cửa kính, xé tung miếng khăn lụa trắng để lộ một khoảng lưng trần cong vút. Họ ghì chặt lấy nhau trong những nụ hôn tớp táp nhão nhoẹt.

- Em làm gì thế Cao? Em không muốn đợi đến ngày mai à?

Người phụ nữ vẫn không buông anh ta ra.

- Em cần biết anh thực sự muốn gì.

- Muốn em...

Lúc đó thình lình nhà bên lại có ai đó hét lên “Game over nhá!”

***

Mưa tạnh. Nhành magnolia nằm trơ khất giữa vũng lòng với một lỗ hổng trống rỗng xót xa. Truyện kể rằng ở những bãi hoang tàn bao giờ cũng có kẻ bỏ đi trước. Và kẻ đi luôn là kẻ lành lặn nhất, cao lớn nhất. Bỏ lại đó hai điểm chơ vơ vì nồng nàn, vì kiêu ngạo. Bỏ lại hai điểm vốn là đâu đó trong không gian bao la kia, sao cớ gì mà kéo dài mãi va vào nhau, để lại một vết chéo đến thôi hoài không cách gì lùi được nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx