sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Én Liệng Truông Mây - Hồi 22 - Phần 2

Thời gian bảy năm trên núi cùng sư phụ, Lía được cụ Bạch chỉ cho một số kiến thức về y học. Bản thân cụ Bạch không phải là danh y nhưng những kiến thức cơ bản thì ông rất vững. Ông còn biết điều chế cả một số phương thuốc chữa thương và linh đan. Lía ngồi xuống bắt mạch cho Tam nương, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Chàng buông tay thở dài:

- Dường như ngũ tạng bị chấn thương rất nặng. Mau đưa Tam nương vào trong điều dưỡng. Cho uống thêm hai viên thuốc này nữa xem sao. Ta không giỏi về y thuật lắm, đành chịu. Quanh đây có danh y nào không?

Hồ Bân hỏi:

- Tình trạng tồi tệ lắm à?

- Nếu có danh y và thuốc hay may ra chữa được.

Cha Hồ nói:

- Danh y thì thì không biết, nhưng ở Lại Khánh có lão thầy thuốc nam cũng khá lắm. Thử rước lão lên xem.

- Vậy thì đi nhanh lên. Đưa Tam nương vào trong trước đã.

Hồ Bân bèn dẫn theo một thủ hạ lên ngựa phóng nhanh xuống Lại Khánh đón thầy thuốc. Cha Hồ sai người khiêng Tam nương vào trại. Lía đến bên Chu Muội Nương nói:

- Tình trạng của Tam nương theo tôi thấy thì tệ lắm. Chu cô nương nếu đã khỏe thì nên trở về nhà đi, đừng ở đây sẽ thêm điều rắc rối.

Muội Nương nói:

- Muội xin lỗi. Nếu không lâm vào tuyệt địa thì muội không ra tay đâu. Tuyệt chiêu Khô lâu cách sơn quyền này cha cấm không cho sử dụng bừa bãi. Lía đại ca đừng trách muội nhé.

Lía nghe tên chiêu quyền thật lạ nhưng không muốn tò mò chỉ mỉm cười nói:

- Tính tình Tam nương ở đây ai cũng biết. Quí hồ không nguy hiểm đến tính mạng thì đây cũng là một bài học đáng có để giúp cô ta thay đổi tính nết. Có cách nào chữa thương thế do môn quyền này gây ra không?

Muội Nương buồn bã lắc đầu:

- Không. Nghe cha nói vậy. Trừ phi người đánh không đủ lực, hoặc khi ra đòn không dùng nhiều sức thì may ra có hi vọng.

- Hi vọng Chu cô nương đã không dùng nhiều sức.

Muội Nương nhìn Lía bằng ánh mắt dịu dàng nói:

- Cảm ơn Lía đại ca đã cứu mạng hôm trước. Muội cáo từ.

- Chu cô nương không cần bận tâm đến việc đó. Tôi đưa cô sang sông. Luôn thể trả lại con Huyết câu hôm trước cô còn để lại đây.

Muội Nương nở nụ cười thật tươi:

- Cảm ơn Lía đại ca. Con Huyết câu này muội thương lắm. Kỳ rồi bỏ lại muội cứ tiếc ngẩn ngơ.

Chàng sai tên thuộc hạ chạy ra sau trại dắt con Huyết câu đến, sau đó đưa Muội Nương và con ngựa sang sông. Muội Nương lên bờ quyến luyến vẫy tay:

- Tạm biệt Lía đại ca. Mong ngày gặp lại.

Lía đứng dưới thuyền cũng vẫy tay:

- Mong ngày gặp lại.

Muội Nương vẫy tay tạm biệt lần nữa rồi thúc mạnh vào hông ngựa, con Huyết câu cất tung bốn vó, vọt đi như mũi tên bắn cuộn theo một đám bụi mịt mù. Lía lắc đầu vì cách cưỡi ngựa của Muội Nương và buột miệng khen:

- Thần mã! Đúng là con ngựa hiếm thấy trên đời.

***

Tam nương nằm im, máu tươi ở miệng không ngớt rỉ ra. Ông thầy thuốc bắt mạch xong lắc đầu và vạch áo bệnh nhân lên xem xét. Ở vùng dưới ngực có một dấu bầm hình Khô lâu chỉ hiện lên rất rõ. Ông ngẩng lên nói với mọi người:

- Cú đấm này đã làm cho ngũ tạng bị thương tổn quá nặng. May là người đánh nội lực còn chưa đủ nên hình Khô lâu chỉ chưa chuyển màu thâm tím, nếu không đã chết ngay tức khắc rồi.

Lía ghé nhìn vết bầm, mắt chàng như bị thôi miên, mồ hôi rịn ra lòng bàn tay. Chàng kinh ngạc đến độ không thốt nên lời. Ngày xưa chàng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần một vết bầm y như vậy trên lưng mẹ mình khi hàng ngày phải xoa thuốc cho bà. Tuy hình Khô lâu chỉ trên lưng mẹ có lớn hơn nhưng lại nhạt màu hơn vết bầm trên ngực tam nương. Hồ Bân thấy Lía sững sờ nhìn vết bầm, ngạc nhiên hỏi:

- Đại ca phát hiện được điều gì sao?

Lía giật mình đáp:

- Ơ... không có gì. Có cách gì chữa không thầy?

Ông thầy thuốc đáp:

- Có một loại cây tên là Lục diệp hoàng long đằng, chỉ mọc ở vùng núi cao Vĩnh Thạnh. Loại Hoàng long đằng quí hiếm này đặc biệt mỗi nhánh chỉ có sáu lá. Dùng loại lá này làm thuốc vừa uống vừa thoa vào vết bầm, kèm theo phương thuốc Tuấn bổ ngũ tạng vinh vệ cao của tôi hi vọng có thể chữa được.

Lía nghe nói mừng thầm. Chàng nghĩ ngày xưa chắc chú Y Mon đã dùng loại lá này để chữa cho mẹ mình. Chàng nói:

- Thầy cho toa thuốc đi, phần loại lá kia tôi hi vọng sẽ tìm được.

Ông thầy thuốc nam nói:

- Tiếc là ở nhà còn thiếu các vị viễn chỉ, ngưu tất, mạch môn, ngũ vị chưa kịp mua về. Tôi phải đến tiệm thuốc bắc Diệp Minh Đường bên Bồng Sơn mua, sau đó bào chế thành viên nên mất chút thời gian.

- Không sao, chúng tôi sẽ đi theo thầy và chờ khi nào thuốc xong mang về. Phần tôi sẽ đi tìm lá Lục diệp hoàng long đằng.

Mọi người gấp rút ra đi. Lía phóng ngựa đến Vĩnh Thạnh tìm chú Y Mon. Hơn mười năm không gặp, Y Mon không thể nhận ra được Lía, thằng bé mà ngày xưa ông thương yêu như đứa con ruột của mình. Hồi đó trong một buổi sáng lên rẫy, ông tình cờ phát hiện một con bạch mã chở trên lưng một người đàn bà đã ngất xỉu, nằm đè lên người một đứa bé chừng năm sáu tuổi. Y Mon bèn đem họ về nhà chữa trị. Y Mon vốn là thầy thuốc của bản làng Bana, nhờ vậy ông đã chữa được vết thương của Khô lâu chỉ trên lưng Nguyễn thị. Do còn độc thân, để tránh miệng đời, Y Mon đã cất cho mẹ con Lía một gian nhà nhỏ trong vườn để tiện chăm sóc bệnh tình cho Nguyễn thị. Sau vài năm gần gũi, ông đem lòng yêu mến Nguyễn thị và muốn hỏi cưới bà làm vợ. Nguyễn thị vì thủ tiết với chồng, lại không muốn làm vị ân nhân thất vọng nên lặng lẽ đem con ra đi.

Sau khi nhận ra chàng thanh niên oai vệ đứng trước mặt là đứa bé ngày xưa, Y Mon mừng rỡ ôm chầm lấy Lía.

- Là cháu đây ư? Trời ơi, chú thật không ngờ còn gặp được cháu. Mẹ cháu thế nào rồi?

Lía buồn bã đáp:

- Mẹ cháu mất đã gần mười năm nay rồi. Chú vẫn khỏe chứ? Mà chú đã lấy vợ chưa?

Y Mon thở dài:

- Mất gần mười năm nay rồi à? Giờ chú vẫn một thân một mình như xưa.

- Sao vậy? Chú cũng khá lớn tuổi rồi, sống một mình mãi không buồn sao?

- Buồn thì cũng có buồn nhưng cái số nó vậy rồi. Thôi, đừng nói đến chuyện đó nữa. Nghe danh tiếng chú Lía Bá Bích thành rồi Truông Mây lẫy lừng mấy năm nay, không biết người đó có phải là cháu không?

- Là cháu đó, nhưng làm gì mà lẫy lừng với danh tiếng? Thiên hạ họ chỉ giỏi thổi phồng chuyện lên thôi.

Y Mon cười ha hả nói:

- Vậy mới được chớ! Lúc cháu còn nhỏ, chú đã tin chắc sau này cháu sẽ trở thành một vị anh hùng được cả thiên hạ biết đến. Giờ thì mọi việc đã đúng như dự đoán của chú rồi. Hay lắm!

- Cảm ơn chú đã khen.

- Hôm nay cháu trở lại thăm chú hay có việc gì khác?

- Dạ, trước để thăm chú, sau cháu muốn nhờ chú chỉ giúp cách chữa trị vết bầm trên lưng mẹ cháu ngày xưa. Ở Truông Mây đang có một người bị trúng Khô lâu chỉ ngay dưới vùng ngực. Thầy thuốc bảo phải có lá Lục diệp hoàng long đằng ở Vĩnh Thạnh mình thì mới có hi vọng chữa khỏi.

Y Mon ngạc nhiên hỏi:

- Lại bị trúng Khô lâu chỉ à? Hung thủ là ai vậy? Có phải là người đã đánh mẹ cháu lúc trước không?

- Cháu sẽ điều tra ra kẻ đánh mẹ cháu. Còn người ra tay lần này không phải là kẻ đó đâu. Chú chỉ cháu nơi hái loại lá đó đi. Cháu phải trở về gấp vì thương thế của người này nặng hơn mẹ cháu năm xưa rất nhiều.

- Chú còn một ít lá đã được bào chế thành thuốc, cháu có thể mang về mà dùng. Nhớ là trong uống, ngoài thoa như ngày xưa cháu thoa cho mẹ cháu vậy đó.

Nhắc đến mẹ Lía, Y Mon lại buông nhẹ tiếng thở dài rồi vào trong mang ra bình thuốc ngâm lá Lục diệp hoàng long đằng. Hơn mười năm nay, ông vẫn sống độc thân chỉ vì sự ra đi lặng lẽ của người đàn bà hiền hậu và đoan chính ấy đã để lại một lỗ hổng lớn trong tâm hồn ông. Nhưng Lía không hề biết điều đó, chàng nhận bình thuốc xong vội vã nói:

- Cảm ơn chú. Cháu sẽ trở lại thăm chú sau. Giờ cháu phải đi.

- Có gì cần đến chú và bản làng này cháu cứ đến nhé.

Lía phóng người lên lưng ngựa, nói lớn:

- Dạ, cảm ơn chú!

Chàng thúc ngựa phóng nhanh trở về Truông Mây. Ông thầy thuốc cứ hai ngày lại ghé lên Truông Mây để thăm bệnh cho Tam nương nhưng mặc dù ông đã cố gắng hết sức, bệnh tình của bà ta vẫn ngày càng trầm trọng hơn. Bảy ngày trôi qua, sau khi bắt mạch, ông buồn bã nói:

- Tôi đã cố gắng hết sức nhưng đành chịu. Các hiệp sĩ hãy lo chuẩn bị hậu sự cho bà ta đi.

Cha Hồ nói:

- Cảm ơn thầy. Sống chết có số, đành vậy.

Tối hôm đó, Tam nương qua đời. Mặc dù lúc sống, tính nết tam nương ngang tàng nóng nảy nhưng tất cả anh em Truông Mây đều thấy xót thương cho người chiến hữu đã sát cánh bên nhau mấy năm qua. Hôm sau, họ làm đám tang và đem chôn bà ta phía sau núi. Chôn cất xong, Hồ Bân hỏi:

- Cái chết của Tam nương, hai chú và đại ca tính sao?

Cha Hồ đáp:

- Tam nương vì nóng nảy nên mới rước họa, Chu cô nương cũng chỉ vì tự vệ mà gây ra nông nỗi. Kẻ sống trong giang hồ phải biết phân biệt thị phi. Việc này theo tôi, chúng ta không cần phải truy cứu. Chú Lía nghĩ sao?

Lía đáp:

- Đúng là không phải lỗi của Chu cô nương, xử như cha Hồ cũng phải. Nhưng cá nhân tôi có việc phải đến Chu gia trang một chuyến để điều tra vụ toàn Võ gia nhà tôi năm xưa bị thảm sát. Nó có liên can đến môn Khô lâu cách sơn quyền này.

Mọi người ồ lên kinh ngạc. Chú Nhẫn hỏi:

- Sự tình thế nào chú kể nghe thử?

Lía bèn đem việc toàn bộ trại ngựa Võ gia trang và Trần gia bị thảm sát năm xưa cùng vết bầm hình Khô lâu chỉ trên lưng mẹ mình lúc tẩu thoát thuật lại cho mọi người nghe. Chàng nói:

- Khô lâu cách sơn quyền theo lời Chu cô nương nói thì đó là tuyệt nghệ bí truyền của họ Châu nhà nàng. E rằng trong hai vụ đại huyết án năm xưa, họ Châu có dính líu vào. Tôi phải điều tra cho rõ.

Hồ Bân nói:

- Vậy mà ngoài mặt, Châu gia luôn tỏ ra là một gia đình nhân đức. Tiếng tăm đó đã vang dội khắp cả hai phủ Quy Nhơn và Quảng Ngãi. Thật là ghê gớm cho cái trò ngụy quân tử, khéo che đậy của họ.

- Chưa điều tra cặn kẽ mọi việc, đệ không nên vội kết tội như thế, tránh trách oan cho người tốt.

Cha Hồ nói:

- Đúng vậy. Theo sự hiểu biết của ta, Châu gia chưa làm điều gì xấu cả. Hãy điều tra cho rõ ràng rồi mới hành động.

Lía nói:

- Ngày mai tôi sẽ đến Châu gia trang một chuyến.

Lưu Đằng tiếp lời:

- Thuộc hạ xin được theo thủ lĩnh.

Hồ Bân xen vào:

- Tôi cũng đi theo. Châu gia nổi tiếng “tứ long, nhất phụng”, chưa kể Châu Doãn Thành cũng là bậc cao thủ không lộ mình. Chúng tôi sẽ đỡ đại ca một tay.

Lía xua tay:

- Không cần đâu. Nếu sự việc đúng như ta nghĩ, chuyện thù oán năm xưa ta chỉ muốn tự mình gánh vác, anh em không nên dính líu vào. Đó lời thề của ta với cha mẹ và các sư huynh.

Lưu Đằng nói:

- Mãnh hổ nan địch quần hồ. Huống chi thủ lĩnh lại một mình xông vào lãnh địa của địch nhân, thuộc hạ e không tiện.

- Không hề gì. Ta tự tin có thể đối phó được. Vả lại sự việc chắc gì đến độ hung hiểm đó. Ý ta đã quyết, anh em hãy lo việc của trại đi.

***

Sáng hôm sau Lía một mình, một ngựa, một thanh đao đến Châu gia trang. Người lão bộc gác cửa hôm trước nhận ra vị hiệp sĩ đã từng cứu tiểu thư mình nên mừng rỡ chào:

- Tiểu nhân xin chào hiệp sĩ. Trang chủ chúng tôi nhắc đến ơn lớn của hiệp sĩ đối với tiểu thư luôn. Xin mời hiệp sĩ vào trong, tôi đi thông báo với trang chủ ngay tức khắc.

Lía chào người lão bộc:

- Vâng, làm phiền bác nói với Châu trang chủ là có tôi đến thăm.

Ông lão vội vàng chạy nhanh vào trong nhà. Lát sau đã thấy Châu Doãn Thành và năm người con bước ra. Chu Muội Nương hớn hở lên tiếng trước:

- Lía đại ca, không ngờ đại ca lại ghé thăm! Thương thế của Tam nương thế nào?

Doãn Thành gắt con gái:

- Con sao chẳng có ý tứ gì cả. Hãy mời hiệp sĩ vào nhà rồi hỏi chuyện có phải phép hơn không?

Chu Muội Nương chẩu môi lên cãi:

- Lía đại ca là người quen chứ có phải ai xa lạ đâu mà cha lo bị bắt bẻ.

Doãn Thành cười nói với Lía:

- Xin hiệp sĩ đừng cười. Con bé này được mẹ nó cưng chiều quá nên chẳng có phép tắc gì cả. Mời vào trong chúng ta đàm đạo.

Lía chào mọi người. Châu Văn Tiếp bước đến nắm tay Lía nói:

- Bấy lâu nghe danh anh hùng, hôm nọ định mời anh ở lại uống vài chung rượu đàm đạo cho thỏa lòng mong ước, không ngờ anh lại bỏ đi ngay. Hôm nay đã đến xin ở lại cùng nhau uống cho thỏa thích nhé.

Lía cười nói:

- Lần trước vì không thể nên đã thất lễ. Được, lần này tôi xin hầu anh mấy vò để chuộc lỗi.

Văn Tiếp và mọi người vui vẻ vào trong nhà. Gian khách sảnh rộng lớn và bày biện đẹp mắt với những bộ đồ gỗ chạm trổ nghệ thuật rất tinh vi. Mọi người ngồi nơi bộ tràng kỷ lớn, Lía buột miệng khen:

- Những đồ gỗ ở đây chạm trổ thật khéo léo hết sức. Nghệ nhân này hẳn phải có bàn tay của trời ban cho.

Doãn Thành nói:

- Những thứ này đều được sản xuất tại trại đồ gỗ gia dụng của họ Lê ở Phù Ly. Đáng tiếc là từ ngày trại đổi chủ thì không còn sản xuất được những mẫu hàng tinh xảo thế này. Thật đáng buồn và tội nghiệp. Nhưng thôi, đó là chuyện thiên hạ, mà trong thiên hạ thì chẳng thiếu gì chuyện buồn như vậy. Nghe nghịch nữ nói nó đả thương Tam nương ở trại, sự tình ra sao? Tôi thật lo cho cô ta.

Lía nói gọn:

- Cô ta chết rồi.

Cả sáu cha con nhà họ Châu đều “a” lên một tiếng. Muội Nương mắt đỏ hoe nói:

- Muội xin lỗi, muội thật không cố tình đâu. Trời ơi, muội thật đáng trách.

Lía nói:

- Chu cô nương không cần tự trách. Anh em ở trại cũng biết đây không phải là lỗi của Chu cô nương. Tam nương tính vốn càn bướng, đi lại giang hồ rồi cũng sẽ có kết cuộc như vậy mà thôi.

Doãn Thành chắp tay nói:

- Đa tạ sự rộng lượng của anh em Truông Mây. Châu gia chúng tôi không biết phải nói sao, xin tạc dạ vậy.

Châu Doãn Chữ tiếp lời:

- Sự việc xảy ra ngoài ý muốn của đôi bên, chúng tôi sẽ lên Truông Mây viếng mộ người quá cố. Hôm nay xin lấy chén rượu để tẩy đi những vướng mắc, chú Lía nghĩ có nên chăng?

Lía đáp:

- Như vậy cũng hay.

Doãn Chữ liền gọi gia nhân mang rượu thịt lên. Doãn Thành nâng ly rượu nói:

- Châu gia chúng tôi xin mượn chén rượu này để bày tỏ sự thương xót với người quá cố. Mong anh em Truông Mây hiểu cho sự việc đáng tiếc này.

Lía nói:

- Việc đã qua xin đừng nhắc lại. Hôm nay, Lía tôi uống với trang chủ và anh em Châu gia mỗi người một bát lớn.

Văn Tiếp xen vào:

- Được! Anh uống bao nhiêu bát, Tiếp tôi sẽ uống đủ bấy nhiêu. Đó là cái tình mà cũng là cái lễ của chủ nhà vậy.

Mọi người vui vẻ nâng bát uống cạn. Muội Nương không uống rượu, nàng giữ phận sự rót rượu cho mọi người. Lía thấy Châu Văn Tiếp tướng mạo đường đường, tiếng nói như chuông, tính tình hào sảng thì thích lắm nhưng chàng cũng tự thấy rằng hoàn cảnh của mình và anh ta không thể nào trở thành bằng hữu được. Uống xong sáu bát rượu giao tình với từng người, Lía nhìn Muội Nương nói:

- Xin phép Chu cô nương cho tôi được nói chuyện riêng với trang chủ và các anh đây một lát được không?

Chu Muội Nương nũng nịu:

- Có việc riêng gì mà Lía đại ca không dám cho tiểu muội nghe? Muội không đồng ý.

Doãn Chữ nói:

- Em đừng có trẻ con quá. Chắc là chú Lía có việc quan trọng. Em vào trong với mẹ đi.

Muội Nương ngúng nguẩy:

- Vào với mẹ, lúc nào cũng bảo em vào với mẹ. Em lớn rồi mà.

Doãn Thành lườm con gái:

- Con đừng làm nũng với anh hai nữa. Ở đây có người ngoài, phải giữ lễ một chút. Con vào trong đi.

Muội Nương đành đứng lên làu bàu:

- Lúc nào cũng coi người ta là con nít. Chuyện gì mà riêng tư quá vậy? Thiệt tình!

Doãn Húc đứng lên dắt tay Muội Nương:

- Em vào trong đi. Để chốc nữa anh kể lại cho nghe.

Rồi anh kéo Muội Nương vào trong. Hai anh em họ tuổi xấp xỉ nhau nên thân thiết và hiểu nhau hơn. Chờ Doãn Húc trở lại, Lía mượn bình rượu tự rót ra hai bát, hai tay nâng lên mời Châu Doãn Thành. Doãn Thành đỡ lấy bát rượu, lòng ngổn ngang thắc mắc. Lía bưng bát rượu trong tay nói:

- Bát rượu này Lía tôi xin phép các anh được mời riêng trang chủ để xin trang chủ trả lời cho một câu hỏi.

Nói xong, chàng uống cạn bát rượu. Doãn Thành cũng uống cạn bát rượu trên tay mình. Ông mỉm cười nói:

- Hiệp sĩ cứ tự nhiên hỏi. Nếu tôi biết nhất định sẽ trả lời.

Lía nhìn thẳng vào mắt Doãn Thành hỏi:

- Một đêm mưa bão cuối tháng bảy của mười tám năm trước, trong một vụ thảm sát bên núi Bích Khê, có một con bạch mã chở một người đàn bà ẵm một đứa bé bỏ chạy. Bà ta đã bị trúng Khô lâu cách sơn quyền vào lưng, trang chủ có biết người ra tay là ai không?

Nét mặt Châu Doãn Thành biến đổi từ từ theo từng lời của Lía. Đến khi chàng dứt câu hỏi thì mặt ông đã chuyển màu tái xanh. Mắt ông như đứng tròng, nhìn sững sờ vào mặt chàng trai ngồi đối diện mình. Doãn Húc kinh ngạc hỏi:

- Cha sao vậy?

Doãn Chữ và mấy anh em nhìn sắc diện của cha mình thì đoán biết việc chẳng lành. Doãn Chữ cố giữ bình tĩnh trấn an các em:

- Các em bình tĩnh. Cha không sao đâu.

Một lúc sau, Doãn Thành lấy lại được bình tĩnh, ông chậm rãi nói:

- Cha không sao.

Không khí trong khách sảnh bỗng trở nên nặng nề đến ngộp thở. Doãn Thành nét mặt vô cùng đau khổ nhìn thẳng vào Lía nói bằng giọng mệt mỏi:

- Tôi biết.

Lía hỏi tiếp:

- Trang chủ có thể cho tôi biết được không?

- Đứa bé trên tay người đàn bà có phải là hiệp sĩ đây không?

Lía gật đầu. Doãn Thành thở dài:

- Còn người đàn bà?

- Đã chết mười năm trước rồi.

Doãn Thành nở nụ cười héo hắt, ngửa mặt lên lẩm bẩm một mình:

- Ít ra mình đã làm được một việc khiến lương tâm đỡ cắn rứt. Mừng cho Võ gia có người nối dõi.

Bốn anh em Châu Doãn Chữ ngồi nghe hai người đối đáp mà trong lòng hoang mang lo lắng vô cùng. Nhưng nhìn sắc diện của cha, họ không dám lên tiếng, chỉ im lặng theo dõi. Doãn Thành lại chậm rãi nói:

- Người đó là tôi.

Lía nói:

- Cảm ơn trang chủ đã trả lời. Giờ trang chủ tính sao?

Nghe đến đây, bốn anh em họ đã phần nào hiểu được sự việc. Văn Tiếp kinh hoàng quay sang cha mình hỏi:

- Là cha à? Cha có tham gia vào vụ án nhà Võ Trụ à?

Doãn Thành buồn bã gật đầu. Văn Tiếp la lớn:

- Không thể nào! Con không tin! Con không bao giờ tin cha lại có thể hành động như vậy. Cha nói đi! Có ẩn tình gì trong việc này phải không?

Doãn Chữ kéo tay em:

- Em hãy bình tĩnh lại. Chắc là cha có điều gì uẩn khúc. Cha nói đi.

Doãn Thành nhìn các con mình một lượt rồi bảo:

- Có ẩn tình hay uẩn khúc gì đi nữa cũng không thể biện minh được cho hành động của mình. Cha chỉ có một điều cuối cùng muốn nhắc nhở các con là đừng bao giờ vì tham lam mà làm những việc trái với lương tâm, nhất là đừng kết giao với những người bạn không tốt. Đời cha đã mắc phải hai lỗi lầm lớn này nên mới sa vào tội ác. Ác nhân thì ác quả. Việc cha gây nên, cha phải trả. Các con tuyệt đối không được truy cứu. Các con có nghe lời cha dặn không? Tiếp nhi, con có nghe không?

Châu Văn Tiếp nghe cha gọi đích danh mình vội cúi đầu đáp:

- Dạ, thưa cha con nhớ.

Doãn Thành nhìn Doãn Chữ nói:

- Con thay cha khuyên bảo mấy em. Đất này không thể ở được nữa, con đưa gia đình vào trang trại ở Phú Yên lập nghiệp. Tuyệt đối ghi nhớ lời cha dặn.

Doãn Chữ thấy cha nói những lời như trăn trối thì rướm lệ nói:

- Con xin ghi nhớ lời cha dạy. Nhưng dù thế nào cha cũng phải cho chúng con biết rõ ngọn ngành của sự việc, nếu không chúng con làm sao có thể an lòng mà sống?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx