sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Én Liệng Truông Mây - Hồi 25 - Phần 1

HỒI THỨ HAI MƯƠI LĂM

Đông Bạch Long nhất kiếm diệt Ma Vương

Cao Đại Hồng đơn phương tình nặng khối

Gió đêm nhè nhẹ thổi, chiếc thuyền nhỏ không người lái trôi lênh đênh ra cửa biển Quy Nhơn, bập bềnh giữa những con sóng nhỏ. Trời cao thăm thẳm, ánh trăng Trung Thu vằng vặc chiếu những tia sáng lấp lánh trên đầu những ngọn sóng bạc. Biển đêm đẹp đến vô cùng. Năm chàng thanh niên ngồi trên thuyền không ngừng cạn những chén rượu Bàu Đá tuyệt hảo để mừng ngày tao ngộ. Men rượu bốc lên, thi hứng dâng cao, Phan Sinh cất tiếng ngâm sang sảng:

Đông ba diễm diễm thu phong vãng

Đảo ảnh tây tà cô nguyệt quang

Hào khí vô thời quân tử hận

Lâm tuyền bán túy độc ca xang.

Dịch:

Sóng biển Đông chập chờn gió thu thổi qua

Trăng xế trời tây lồng bóng nước chiếu sáng

Chí lớn không gặp thời là mối hận của người quân tử

Chốn suối rừng dở cuộc say một mình ca hát.

Lưu Phương Tích vỗ tay khen:

- Hay lắm! Lưu Phương Tích tôi suốt đời đọc sách, nghiền ngẫm đức lớn của thánh hiền, những mong có ngày noi gương người xưa giúp đời, giúp nước. Tiếc thay sinh bất phùng thời, thế sự đảo điên nên hùng tâm tiêu táp, tráng chí thả trôi sông. Nay nghe mấy câu thơ của Phan huynh mà không khỏi ngậm ngùi.

Phan Sinh vội nói:

- Tôi chỉ tức cảnh mà sinh tình, không ngờ lại khiến cho Lưu huynh cảm khái đến vậy. Thật xin lỗi.

- Không có lỗi, không có lỗi! Ý tứ trong mấy câu thơ của Phan huynh thật hợp với tôi. Xã hội hiện nay đã buộc anh hùng nuốt hận, hiệp sĩ buông tay. Đáng hận thay!

Trương Bàng Châu nói:

- Đúng vậy! Tôi nay sống đã gần nửa đời người, bao nhiêu năm cố tâm miệt mài rèn luyện kiếm cung là có ý góp mặt với đời. Nhưng giờ là thời buổi của kim tiền, người có tài mà không có của cũng đành ôm hận, còn kẻ bất tài mà biết nịnh bợ lo lót sẽ được làm quan. Bởi thế nên tôi cứ lang thang mãi trong chốn phong trần.

Trần Lâm hỏi:

- Hai anh ai cũng mang trong lòng một hoài bão lớn lao, về sau có dự định gì không?

Phương Tích uống cạn chén rượu đáp:

- Có hoài bão gì thì cũng chỉ để lúc dở cơn say gẫm lại mà buồn thôi chứ chẳng ích gì. Cứ nghĩ thử xem, bậc Chúa thượng của một nước mà phạm điều loạn luân thì xã hội còn đâu cái đạo cương thường?

Bàng Châu thở dài:

- Cho nên lòng tôi đã nguội lạnh như tro tàn. Dự định sau lần đại hội này sẽ trở về Duy Xuyên cưới vợ, sinh con để giữ tròn đạo hiếu. Hà! Hai chữ ngậm ngùi mà Lưu huynh dùng ban nãy mới thật là chí lý.

Nói xong, chàng bưng chén rượu lên nốc một hơi hết sạch. Đặt chén rượu xuống, Bàng Châu hỏi:

- Lâm huynh nghi biểu phi phàm, tài cao quán thế. Hoài bão của anh thế nào?

Trần Lâm mỉm cười đáp:

- Đệ mới vừa bước chân xuống núi, đâu đã có hoài bão gì rõ rệt. Cứ từng bước một xả thân giúp đời rồi chờ xem thời thế đưa đẩy tới đâu tính tới đó.

Phương Tích hỏi:

- Bước đầu tiên của anh đã giúp cho bà con nghèo gần ngàn lượng vàng, vậy bước kế tiếp sẽ là gì?

- Đệ có một mối thù còn giữ mãi trong lòng chưa trả, việc sắp đến đệ phải đòi món nợ đó.

Bàng Châu hỏi:

- Có thể chia sẻ cho anh em cùng nghe không?

Trần Lâm uống cạn chén rượu nói:

- Lúc còn nhỏ, khi theo đoàn thuyền của chú Lê Trung, đệ bị bọn cướp Ngưu Ma Vương bắt đi cùng mấy người bạn nữa. Chúng giết người bạn thân của đệ rồi moi tim uống máu ngay trước mặt. Đệ đã thề rằng không trả được mối thù đó sẽ không làm người. Nay đã đến lúc phải thực hiện lời thề xưa.

Bàng Châu trợn mắt hỏi:

- Bọn Ngưu Ma Vương ở Cù lao Xanh à? Bọn này là đám cướp biển của Tàu bỏ chạy sang đây hoành hành từ lâu rồi mà triều đình chưa dẹp nổi. Lâm huynh trù tính thế nào?

- Đệ nghe Tây Hắc Hổ từng đơn đao vào tận hai sào huyệt của bọn cướp ở Bá Bích thành và Truông Mây đại náo, đệ cũng dự định đơn kiếm ra Cù lao Xanh tiêu diệt quần ma.

Phan Sinh nghe nói hết hồn la lớn:

- Không được! Anh không nên mạo hiểm như vậy. Cù lao Xanh bốn bề biển lớn, bọn Ngưu Ma Vương lại hung bạo như hổ dữ sài lang, triều đình còn thúc thủ, anh một thân một mình làm sao diệt nổi?

- Chính vì một thân một mình mới dễ dàng tiêu diệt bọn chúng. Cầm tặc, cầm vương, đơn giản chỉ có vậy. Triều đình rầm rộ ra quân, bọn cướp nghe thấy dong thuyền lánh đi là xong chuyện. Lính lác bây giờ ra quân cho có lệ để an lòng thượng cấp chứ đâu thật sự có ý trừ cướp cứu dân lành.

Tiểu Phi nãy giờ im lặng ngồi nghe bỗng vỗ tay nói:

- Hay lắm! Tôi xin được góp một tay cùng anh tiêu diệt bọn cướp đó.

Bàng Châu cũng lên tiếng:

- Tôi cũng xin theo. Một cây làm chẳng nên non, nhưng ba cây chụm lại sẽ thành hòn núi cao.

Trần Lâm nói:

- Lòng tương trợ của hai anh thật khó chối từ. Thôi được, ngày mai sau tiệc vui ở Cao gia trang chúng ta sẽ cùng nhau lên đường.

Lưu Phương Tích cau mày hỏi:

- Các anh chê tôi là con mọt sách nên không dám cho đi theo phải không?

Trần Lâm ôn tồn nói:

- Việc này e rằng phải thất lễ với Lưu huynh rồi. Anh và Phan Sinh cứ an tâm ở nhà chờ tin chiến thắng nhé.

Phan Sinh nhìn Phương Tích nói:

- Đó là sự thật, chúng ta đi theo chỉ làm vướng bận thêm cho họ mà thôi. Lưu huynh đồng ý với tôi chứ?

Phương Tích gật đầu:

- Thì đành phải vậy thôi. Kế hoạch của các anh thế nào?

Trần Lâm đáp:

- Tùy nghi mà hành sự. Chỉ cần mang theo lương thực và nước uống trên một chiếc khinh thuyền rồi dong buồm ra khơi là đủ.

Tiểu Phi hứng chí vỗ tay nói:

- Hay lắm! Chúng ta cứ như thể đi dạo chơi thì bọn cướp làm sao biết mà đề phòng? Bất thình lình đánh phủ đầu vào sào huyệt, tên Ngưu Ma Vương có mà chạy đằng trời.

Bàng Châu nói:

- Nhưng ít ra chúng ta cũng phải biết tung tích của bọn chúng đã chớ. Nếu không, bỏ công ra đó trong lúc bọn chúng lại dong thuyền đi nơi khác cướp bóc thì tính bất ngờ đâu còn linh nghiệm.

Trần Lâm nói:

- Trong bữa tiệc ở Cao gia trang ngày mai chắc sẽ có đầy đủ mặt của những nhà thương buôn bằng đường thủy và thể nào quan lãnh binh thủy quân Hoàng Kim Phụng cũng ở đấy. Nhờ Lưu huynh khơi mào nói về bọn cướp biển Ngưu Ma Vương, như vậy chúng ta ắt sẽ có được nhiều tin tức bổ ích về bọn chúng.

Phương Tích vỗ tay cười nói:

- Ý kiến hay! Ít ra tôi cũng phải được đóng góp một chút gì chứ.

Cả bọn cười lớn.

***

Bằng sự khéo léo của mình, Lưu Phương Tích đã moi được nguồn tin bọn Ngưu Ma Vương vừa cướp được một chuyến hàng và có lẽ chúng đã trở về sào huyệt. Lúc tiệc gần tàn, Trần Lâm tìm Lê Trung mời ra bên ngoài nói chuyện riêng. Chàng hỏi:

- Cháu muốn mượn một chiếc khinh thuyền có buồm, đầy đủ lương thực và nước uống dự trữ trong một thời gian, nhờ chú giúp cháu.

Lê Trung ngạc nhiên hỏi:

- Cháu định đi xa à? Mà đi đâu?

- Dạ, cháu muốn ra Cù lao Xanh.

- Đến sào huyệt bọn cướp à?

- Dạ, cháu muốn tiêu diệt đám cướp hung tàn này để trừ hại cho dân.

- Một mình cháu à? Nguy hiểm đấy, chú muốn giúp cháu một tay.

- Dạ có Tiểu Phi và Trương Bàng Châu cùng đi. Chú không cần đi với bọn cháu đâu.

- Có cần quan binh tiếp trợ không? Chú có quen với Hoàng Kim Phụng, nếu cháu cần, chú sẽ nói với ông ta.

- Dạ không cần. Rùm beng chỉ tổ làm cho bọn cướp bỏ trốn thì hỏng sự. Nhưng nếu chú có thể hỏi xin một số cung tên thì tốt.

- Chuyện đó chắc được. Khi nào xuất phát?

- Dạ, khuya nay, khi nào thuyền chuẩn bị xong. Chú giữ bí mật tuyệt đối cho cháu nhé.

- Ừ, để chú vào nói chuyện với Hoàng Kim Phụng. Đêm nay cháu về thuyền chứ?

- Dạ, bọn cháu sẽ ra bến đêm nay.

Lê Trung vừa đi thì Đại Hồng cũng vừa đến. Nàng hỏi:

- Anh và cậu nói chuyện gì vậy?

Trần Lâm đáp:

- Không có gì. Tôi chỉ hỏi chú Trung khi nào thuyền lại ra khơi thôi.

- Anh lại nhớ biển và muốn trở về với cuộc đời lênh đênh hồ hải phải không?

- Ừm... tôi có ý định theo giúp chú và anh em trên thuyền vài năm nữa.

- Rồi sau đó?

- Còn chưa biết. Có thể là bỏ biển lên đất liền ngao du sơn thủy cho biết hết cảnh đẹp quê hương cũng không chừng.

Đại Hồng thấp giọng hỏi:

- Anh thật không có tính toán gì cho tương lai sao? Tài trí như anh đâu thể bỏ phí vào những tháng ngày phiêu lãng vô ích như vậy?

- Tang bồng hồ thỉ là mộng của nam nhi, sao Đại Hồng lại cho là bỏ phí?

- Dẫu vậy, nhưng ít nhất anh cũng phải có một nơi để dừng lại chứ?

- Chuyện dừng lại hãy còn xa, khi nào gần đến rồi mới tính.

Đại Hồng đưa đôi mắt thăm thẳm nhìn Trần Lâm:

- Nghe cha và cậu bàn với nhau là sẽ nhờ anh ở lại đây để bảo vệ gia trang phòng giặc cướp. Cậu đã hỏi ý anh chưa?

Trần Lâm hơi giật mình đáp:

- Chưa. Họ dự định như vậy à?

- Ừ, ở lại đây anh có đủ thời gian và điều kiện để học hành thêm. Nếu muốn tiến thân, chỉ chờ cơ hội là một bước thành danh, anh không muốn sao?

- Tôi không có chí làm quan. Nhưng mà thôi, chúng ta vào trong đi. Mọi người cũng về gần hết rồi, tôi phải đi cùng mấy người bạn ra bến đêm nay.

- Chừng nào anh có thời gian rảnh đây? Tôi còn chưa khao mừng anh trở về cũng như thưởng cho anh đã đoạt được chức vô địch nữa đó.

- Chưa biết. Ít ra cũng phải dăm ba ngày nữa. Khi nào rảnh tôi vào thăm hai người. Giờ chúng ta vào trong đi.

Đại Hồng uể oải bước theo Trần Lâm. Lê Trung đến khoác vai chàng mỉm cười. Trần Lâm đưa mắt ra hiệu cho mấy người bạn. Họ cùng nhau đến từ biệt Cao Đường rồi tản bộ ra bến. Lê Trung nói:

- Kim Phụng hứa lúc trở về ông ta sẽ cho lính đem một chiếc khinh thuyền có buồm và một số cung tên tốt đến bến cho mình. Lương thực thì chúng ta đã có sẵn.

Trần Lâm nói:

- Cảm ơn chú. Ông ta có hỏi mình dùng vào việc gì không?

- Không.

- Vậy yên tâm rồi. Khuya nay bọn cháu sẽ xuất phát.

Rồi chàng quay sang Bàng Châu và Tiểu Phi hỏi:

- Hai người trước giờ có đi biển chưa?

Bàng Châu đáp:

- Biển thì chưa đi xa, nhưng lúc nhỏ tôi là con rái cá trên sông Thu Bồn đấy.

Tiểu Phi cười:

- Vậy là anh giống tôi. Có dạo dân ở sông Bồ họ la ầm lên vì cá trên sông bị tôi bắt sạch. Tôi thấy tội nghiệp quá nên thôi không bắt nữa.

Mọi người nghe Tiểu Phi nói thì phá ra cười. Trần Lâm nói:

- Ngày mai Phan huynh trở về nhà phải không?

Phan Sinh đáp:

- Tôi định như thế nhưng các anh đi chuyến này nguy hiểm quá nên tôi hơi lo, muốn nán lại đây chờ tin.

- Anh nóng việc nhà thì cứ an tâm về đi. Chúng tôi sẽ không việc gì đâu. Nếu có sốt ruột thì vài hôm nữa trở lại đây cũng được.

Phương Tích nói:

- Chúc ba người kỳ khai đắc thắng. Năm ngày sau chúng ta sẽ trở lại uống rượu mừng.

Phan Sinh nói:

- Như vậy cũng được.

***


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx