sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Én Liệng Truông Mây - Hồi 33 - Phần 6

Trong đêm tối, đội Thần mã của Truông Mây đã băng ngang miền đồng bằng Phù Cát, dọc theo sông Phù Ly, vượt qua vùng rừng núi Vĩnh Thạnh để trở về Kim Sơn. Thiên Tường phi ngựa đi trước dẫn đầu. Sau khi cắt được thủ cấp của Hoàng Công Đức trả mối hận xưa, chàng cảm thấy nhẹ nhàng thư thái vô cùng. Khối căm hờn từ lâu nặng trĩu trong lòng giờ đã được trút bỏ. Thiên Tường ngửa cổ hú dài, tiếng hú như vút cao lên tận vòm trời đầy sao. Anh em sau khi thực hiện chuyến đốt phá phủ Quy Nhơn thành công, trong lòng ai nấy đều cảm thấy hưng phấn, nghe tiếng hú của Thiên Tường, tất cả cũng đồng cất giọng hú theo. Thật là một cảnh tượng vừa man dại vừa hào hùng. Lía phi ngựa phía sau Thiên Tường, tay ôm gói chăn cuộn tròn mà Thiên Tường đã giao cho ban nãy, tuy biết trong đó gói một người nhưng chưa biết là ai. Chàng bèn thúc ngựa chạy nhanh hơn và gọi lớn:

- Tường đệ, ai ở trong chăn này vậy? Trả lại cho đệ đây.

Thiên Tường giục ngựa phóng nhanh hơn. Không quay đầu lại, trả lời trong gió:

- Tặng cho đại ca đó! Đừng mở ra vội! Hãy đợi về đến nhà!

Nói xong chàng cười ha hả, tiếp tục giục ngựa phi nước đại. Bấy giờ thiếu nữ trong chăn đã hồi tỉnh. Vì ở trong chăn kín đã lâu, lại bị một vòng tay lực lưỡng ôm chặt cứng nên nàng ngạt thở, giãy giụa kêu ú ớ:

- Buông ta ra, ta ngộp chết mất. Buông ta ra mau!

Lía nghe tiếng kêu vội đặt cô gái ngồi lên phía trước mình, tay lần tìm viền chăn kéo xuống khỏi đầu để nàng thở. Lía hỏi:

- Thở được rồi chứ? Đừng sợ, chúng tôi không giết đàn bà, phụ nữ đâu.

Cô gái run giọng hỏi:

- Các ngươi là ai? Các ngươi bắt ta đi đâu? Làm gì?

- Chúng tôi ở Truông Mây. Còn bắt cô làm gì thì hãy hỏi tên câm đằng trước kìa, ta không bắt cô.

Giọng cô gái càng run hơn trước:

- Truông Mây à? Các ngươi là bọn cướp khét tiếng Truông Mây à?

Làn tóc mượt mà của cô gái bay trong gió, tấp vào mặt Lía mang theo một hương thơm thoang thoảng, thêm vào đó là sự cọ xác của hai cơ thể theo nhịp ngựa phi nhanh tạo cho chàng một cảm giác rất lạ, chưa từng có trong đời. Lía cười ha hả hỏi:

- Khét tiếng à? Cô nói chúng tôi khét tiếng về cái gì?

Nghe giọng nói của Lía không có vẻ gì là ác ý hay hung dữ, cô gái đã bình tĩnh hơn.

- Khét tiếng cướp của, giết người.

- Cướp của, giết người? Đúng, nhưng cô có biết chúng tôi cướp của những ai và giết những ai không?

Cô gái trả lời thật rắn rỏi:

- Cướp của ai cũng là cướp. Giết ai cũng là kẻ sát nhân.

Luận điệu của cô gái khiến Lía thích thú:

- Thế cô có biết hàng triệu triệu người dân nghèo khó, của cải tài sản của họ đã bị ai cướp đi không? Và hàng vạn người chết đói ngoài kia đã bị ai giết không?

Cô gái có vẻ ngần ngừ một chút nhưng vẫn trả lời rất rắn rỏi:

- Họ nghèo là vì số mệnh của họ phải chịu cảnh nghèo hoặc vì họ không biết cách làm sao để trở nên giàu có. Những kẻ bị chết đói kia cũng thế. Không ai cướp của họ mà cũng chẳng ai giết họ cả. Số mạng của họ là như vậy.

Nghe giọng điệu mang tính cưỡng từ đoạt lý của cô gái, Lía cảm thấy thích thú, vì dù gì nàng ta cũng có một bản sắc rất riêng của mình. Chàng vốn là người hào sảng nên luôn tôn trọng những người có bản sắc, dù cho bản sắc ấy thể hiện một tính cách nào đi nữa. Chàng nói, giọng có vẻ từ tốn hơn:

- Cô nói sai rồi. Mọi người sinh ra đều có quyền được bình đẳng. Từ vật chất đến tinh thần. Sự nghèo khó của một vài cá nhân đơn lẻ còn có thể qui cho số mệnh, nhưng cả một tập thể to lớn nghèo khổ, chỉ có một số ít người giàu có, quyền hành, thì đó là sự bất công chứ không còn là số mạng nữa. Sự bất công ấy được tạo ra bởi một số ít kẻ đang nắm quyền hành trong tay.

- Thế số ít kia vì đâu mà có? Chẳng phải là do số mệnh sắp đặt như thế hay sao?

- Cũng có thể do số mệnh, do tài năng, mà cũng có thể là do kết bè kết đảng mới có được. Nhưng dù do số mệnh hay tài năng hay gì gì đi nữa thì khi được giàu có, được quyền hành, họ cần phải đem sự giàu có san sẻ cho kẻ khác, đem quyền hành tạo hạnh phúc cho mọi người chứ không phải dùng quyền hành mà bóc lột chèn ép kẻ khác để làm giàu thêm cho riêng mình, như bọn vua chúa, quan quyền, cường hào, ác bá của xã hội này. Cái xã hội mà tôi và cô đang sống đây. Bởi vậy, chúng tôi phải làm kẻ cướp để đi cướp của những kẻ quá thặng dư và san sẻ bớt cho những người quá thiếu thốn. Giết những kẻ lạm dụng quyền hành để bóc lột, giết chóc hàng vạn người khác.

Trời đã tờ mờ sáng, đoàn chiến mã cũng đã vào đến vùng núi rừng Vĩnh Thạnh, đường đi trở nên khó khăn hơn nên Lía phải giữ chặt cô gái sát người mình hơn. Sự cọ xát giữa hai thân thể càng mạnh hơn, tạo nhiều cảm giác hơn, nhất là vì cô gái này chỉ được quấn bằng một tấm chăn mỏng. Không riêng gì Lía, cô gái vốn là thiếu nữ đương xuân, bấy lâu sống với tên chồng già mập ú nhiều thê thiếp, sự thèm khát xuân tình đã bị đè nén trong lòng khá lâu. Giờ đây với cơ thể chỉ có mảnh yếm mỏng manh và tấm chăn quấn quanh, sự cọ xát nam nữ, dù là với người xa lạ, đã làm cho cô gái quên đi nỗi lo sợ ban đầu, dần dà trở thành một cảm giác thích thú. Vòng tay rắn chắc, hơi ấm từ cơ thể chàng thanh niên truyền sang đã làm thăng hoa cảm xúc của nàng. Một cảm giác rất tự nhiên của hai người khác giới khi va chạm nhau. Cả hai vì có cùng cảm giác sinh lý dễ chịu như nhau nên về mặt tâm lý họ cũng cảm thấy dễ chịu, thoải mái và thân thiện hơn. Cuộc nói chuyện gần như đã biến thành cuộc bàn luận thế sự giữa hai người bạn chứ không còn là của kẻ bắt cóc và người bị bắt cóc. Vì mãi nói chuyện, lại sợ cô gái bị xóc mạnh nên ngựa của Lía tụt lại sau cùng, xa dần đám anh em.

Cô gái lại lên tiếng hỏi:

- Các người dựa trên danh nghĩa gì, tư cách gì mà tự cho mình cái quyền lấy chỗ này của thiên hạ san qua chỗ khác?

Lía cười trả lời:

- Không dựa vào cái gì mà cũng chẳng dùng tư cách gì cả. Chúng tôi chỉ là những người thấy việc đáng làm thì xăn tay áo, thấy bất công muốn san lấp cho bằng, thấy người nghèo đói muốn giúp họ có cơm no, thấy kẻ bị áp bức muốn giải phóng họ. Thế thôi!

- Đó có phải là cái đạo lý của những kẻ mang danh hiệp sĩ mà thiên hạ thời nay đang ca tụng không?

- Đạo lý với hiệp sĩ gì gì đó chúng tôi không biết. Đó là chuyện của thiên hạ. Chuyện của chúng tôi là quyết làm những gì chúng tôi thấy cần làm, nên làm và đáng làm.

Cô gái hỏi vặn:

- Bắt cóc một phụ nữ yếu đuối như ta là việc đáng làm của các người phải không?

Lía nghe hỏi câu này cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt. Chàng ấp úng một lúc rồi nói:

- Là Tường đệ bắt cô chứ không phải ta. Ta thật không biết hắn bắt cô theo rồi giao cho ta là có ý gì. Ta sẽ hỏi hắn.

Lúc này trời đã sáng tỏ, phía đông vừng hồng đã lên cao. Ngồi phía sau, Lía đã trông thấy rõ được mái tóc đen tuyền, mượt mà của cô gái. Một nhúm tóc chảy dài theo một bên má với làn da trắng mịn, thỉnh thoảng những sợi tóc lại bị gió thổi, bay ngược lại quất nhẹ vào mặt chàng.

Mặt trời lên cao, không khí núi rừng nóng lên dần. Để tránh những câu hỏi hóc búa như lúc nãy, Lía bèn hỏi cô gái:

- Trời bắt đầu nóng lên rồi, để tôi tháo tấm chăn quanh người cô ra cho dễ chịu nhé?

Cô gái hốt hoảng vội la toáng lên:

- Không, không! Ngươi không được tháo ra! Ngươi đừng tháo ra!

Thấy cô gái tự dưng hoảng hốt, Lía ngạc nhiên hỏi cô ta:

- Cô làm sao thế? Ta có ăn thịt cô đâu mà la toáng lên như vậy?

Cô gái lại lớn tiếng:

- Ngươi cứ mặc ta! Các ngươi là bọn ăn cướp, bọn giết người, bọn chuyên bắt cóc ăn hiếp phụ nữ yếu đuối. Ngươi và tên khốn kiếp kia nữa.

Nói xong cô gái bật lên khóc nức nở. Có lẽ cô đang nghĩ đến tấm thân gần như trần truồng của mình bị bọc trong lớp chăn mỏng và nằm trong tay của một tên cướp khét tiếng đương thời. Từ bé, cô đã sống trong nhung lụa, về nhà chồng được chồng nâng niu như ngà ngọc, đường đường là đệ nhất mệnh phụ của một phủ, quyền uy nắm trọn trong tay. Vậy mà chỉ trong một đêm cô lại mất tất cả, lạc lỏng một mình trong tay bọn cướp nên cô vừa lo sợ vừa tủi thân, nước mắt cứ tuôn ra như suối. Những giọt nước mắt của cô chảy ròng xuống bàn tay của Lía. Hơi ấm từ những giọt nước mắt ấy dường như đã nung mềm trái tim cứng rắn của chàng dũng sĩ. Lía ôn tồn:

- Được, được, tôi sẽ để mặc cô. Cô đừng khóc nữa, tôi ghét nhất là tiếng khóc và nước mắt của đàn bà.

Chàng đã đổi cách xưng hô cho thân thiện hơn. Nghe giọng nói mềm mỏng của Lía, cô gái thêm mủi lòng, càng khóc nức nở hơn. Lía lúng túng không biết xử sự thế nào cho phải. Cả đời chàng chỉ biết có đánh đấm, chém giết chứ chưa từng trải qua trường hợp nào như thế này. Bí quá, chàng lên tiếng năn nỉ:

- Cô đừng khóc nữa. Đợi về đến Truông Mây tôi sẽ cho người đưa cô về nhà. Cô an tâm đi, không ai làm hại cô đâu. Làm ơn đừng khóc nữa.

Sau một lúc, cô gái nguôi bớt phần nào lo sợ và tủi hổ nên tiếng khóc giảm bớt dần. Lía an ủi:

- Cô đừng sợ. Tôi sẽ trả cô về nhà an toàn. Nhà của cô ở trong phủ Quy Nhơn à? Cô gặp Tường đệ ở đâu vậy?

Cô gái vẫn chưa hết nỗi kinh hoàng khi nghe nhắc đến việc này, cô trả lời bằng giọng run run:

- Hắn vào nhà giết chết chồng ta rồi bắt luôn ta.

Lía giật mình hỏi lại:

- Cô là vợ của Hoàng Công Đức à?

- Đúng vậy.

Lía phân vân:

- Hắn chết rồi, cô muốn tôi đưa cô về đâu? Cha mẹ cô ở đâu?

- Quy Nhơn, gần đầm Hải Hạc.

- Được, ta sẽ đưa cô về đó. À mà cô tên gì?

- Đại Hồng. Cao Đại Hồng. Còn ngươi?

- Tên tôi là Võ Văn Doan nhưng mọi người quen gọi tôi là Lía.

Đại Hồng nghe nói bỗng bật cười khúc khích. Lía ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô lại cười?

Đại Hồng nín cười đáp:

- Người ta gọi ngươi là Lía thật đúng.

- Đúng ở chỗ nào?

- Ở chỗ miệng lưỡi lém lía của ngươi.

Lía bật cười ha hả nói:

- Là tôi nói thật tất cả những gì tôi nghĩ chớ không có lém lía gì đâu.

Đại Hồng cũng cười theo, bây giờ dường như nàng đã quên đi cái cảm giác lo sợ ban nãy, nàng nói:

- Xin lỗi đã xúc phạm.

Lía nói, giọng thân mật hơn:

- Không sao. Lúc nhỏ người ta gọi tôi là Lía cũng vì họ đã nghĩ như cô vậy. Từ đó chết tên luôn. Mà tôi nghe cũng quen rồi.

Bỗng Lía chợt hỏi:

- Cô họ Cao ở gần đầm Hải Hạc à?

- Ừ.

- Cao Đường có liên hệ gì với cô không?

- Là cha ta. Ngươi cũng biết cha ta à?

Lía “à” lên một tiếng, trả lời:

- Ơ, không. Chỉ là lúc trước bọn tôi có ghé qua nhà cô.

Mặt trời đã đứng bóng, khí nóng hừng hực. Trên trán của Đại Hồng đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Lía hỏi:

- Trời nóng quá, cô đã đổ mồ hôi hết rồi kìa. Sao không để tôi tháo tấm chăn ra, như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Đại Hồng thẹn quá hóa giận lớn tiếng:

- Tên khốn kiếp kia bắt cóc ta khi ta đang ngủ. Trên người ta chỉ có... Hừ! Ngươi thật là ngu ngốc! Bọn các ngươi thật vô lương tâm!

Lía sợ cô ta lại khóc nữa nên vội vàng xin lỗi:

- Tôi xin lỗi, tôi quả thật là ngu ngốc. Cũng may đã đến nơi rồi. Cô chịu khó thêm chút nữa nhé?

Đoàn người ngựa của Thiên Tường về tới doanh trại trước. Mọi người ra đón chào và hỏi thăm đủ điều. Cha Hồ hỏi:

- Còn chú Lía đâu? Anh em ở Núi Bà thế nào?

Thiên Tường nói:

- Đại ca đi tụt lại phía sau, chắc cũng về đến nơi bây giờ. Đợi đại ca về rồi nói chuyện sau. Tôi có việc này mong mọi người tán thành.

Rồi chàng kể cho mọi người nghe sơ qua về chuyện chàng bắt vợ của Hoàng Công Đức để tặng cho Lía. Xong, chàng nói với các đầu lĩnh:

- Đại ca đã lớn tuổi rồi mà chưa có thê thiếp nên tôi bắt cô gái này để đại ca thâu làm áp trại phu nhân. Cả Lâm ca cũng đã có lần khuyên đại ca như vậy. Đó là một mỹ nhân trong các mỹ nhân trên đời này. Mọi người đừng giúp đại ca làm việc gì cả. Hãy ép đại ca đưa cô ta về phòng đại ca trước.

Mọi người nghe Thiên Tường nói lấy làm thích thú và tò mò lắm. Họ hào hứng muốn biết mặt cô gái ấy, xem xinh đẹp đến đâu mà ngay cả tên câm bấy lâu im như hến này nay lại chịu bỏ công lo liệu mọi việc như vậy. Đang bàn tán thì Lía vào đến nơi và gọi lớn:

- Lam muội, đại ca nhờ muội đưa hộ người bạn này về phòng thay y phục trước đã. Quần áo cô ta bẩn cả rồi không thể xuống chào mọi người được.

Thiên Tường và mọi người nhìn Lam Tiểu Muội nháy mắt. Lam Tiểu Muội tuy trong lòng khó chịu vô cùng nhưng cũng phải giả bộ nói:

- Đại ca làm dơ quần áo của cô ta thì đại ca phải tự đưa cô ta về phòng mà giúp để chuộc lỗi đi. Muội không giúp đại ca đâu. Bất quá muội chỉ cho đại ca mượn tạm y phục của muội, như vậy là tốt lắm rồi.

Nói xong Lam Tiểu Muội bỏ về phòng lấy quần áo. Vừa đi vừa lầm bầm một mình:

- Tự dưng vác cái của nợ về đây còn bắt người ta giúp. Cứ chờ đó đi.

Mọi người lén quan sát khuôn mặt cô gái. Ai nấy cũng phải thầm công nhận nàng ta quả là một tuyệt thế mỹ nhân. Cha Hồ lên tiếng:

- Chú hãy tạm đem cô ta về phòng trước đi rồi Lam a đầu sẽ mang y phục đến sau. Đâu thể để cô ta ngồi mãi trên ngựa như thế. Trời nóng quá.

Lía không biết tính sao, đợi mãi vẫn không thấy Lam Tiểu Muội trở lại nên hỏi:

- Lam muội đi đâu mà lâu thế? Bắt bọn này ngồi mãi trên ngựa thế này à? Chà! Nóng chết được! Đại Hồng, tôi tạm đưa cô về phòng trước, sau đó sẽ an trí cho cô nghỉ ngơi, đợi khỏe lại tôi cho người đưa cô về.

Đại Hồng giận dỗi:

- Ta là kẻ bị bắt, ngươi muốn làm sao thì làm.

- Cô đừng nói vậy. Việc này không do ý của tôi muốn đâu. Rồi tôi sẽ hỏi tội tên câm ấy sau. Cô thông cảm nhé.

Nói xong, Lía ôm Đại Hồng trên tay nhảy xuống ngựa và đưa về phòng mình. Đặt Đại Hồng ngồi xuống bộ phản bằng gỗ liêm, chàng nói:

- Cô ngồi tạm đây đi, phòng tôi chỉ có bộ phản gỗ này.

Rồi chàng nhìn Đại Hồng. Cả hai, lần đầu tiên trên suốt chặng đường dài, giờ mới thấy mặt nhau. Lía giật mình đánh thót. Chàng không ngờ cô gái ngồi chung ngựa với mình lại có một gương mặt kiều diễm đến như vậy. Tuy đã trải qua một quãng đường xa gió bụi, mồ hôi đổ ra làm cho khuôn mặt bẩn đi, tóc rối bơ phờ nhưng gương mặt kia vẫn rất đẹp. Đẹp ngoài sức tưởng tượng của chàng. Lía nhìn sững sờ, cái cảm giác êm ái trên đường đi bỗng trở lại trong tâm trí khiến chàng quên cả việc thu ánh mắt về. Đại Hồng cũng thoáng thấy choáng váng trước vẻ kiêu hùng của chàng trai trước mặt, nàng cúi đầu e thẹn hỏi:

- Ngươi nhìn gì kỹ vậy? Bộ gương mặt ta xấu xí, bẩn thỉu lắm hả?

Lía giật mình, bối rối nói:

- Ô, không! Không... Tôi xin lỗi. Có chút vết bẩn nhưng không xấu chút nào. Không xấu chút nào. Tôi đi lấy y phục cho cô thay.

Nói xong, chàng hối hả đi ngay. Một lúc sau chàng quay lại với bộ y phục của Lam Tiểu Muội.

- Cô thay tạm bộ quần áo này đi. Tôi sẽ thu xếp cho cô bộ y phục khác hợp với cô hơn. Phía sau có nước, cô cứ tự nhiên. Tôi sẽ quay lại thăm cô sau.

Rồi chàng trở ra đại sảnh gặp mặt anh em. Mọi người đều tụ họp ở đó, chỉ thiếu có mỗi Thiên Tường. Lía hỏi:

- Thiên Tường đâu? Tự dưng hắn giao cho ta cái của nợ đó rồi biến mất. Hắn định làm cái trò gì vậy?

Cha Hồ nói:

- Thiên Tường làm vậy là có ý tốt cho chú đó. Chú đã lớn tuổi rồi, phải có người nâng khăn sửa túi, đầu ấp tay gối chứ. Đó là một cô gái xinh đẹp, đáng mặt mỹ nhân trên đời này. Anh hùng sánh duyên cùng mỹ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mọi người nói có phải không?

Chú Nhẫn lên tiếng tán thành:

- Đại huynh nói đúng đấy. Chú Lía không nên để lỡ chuyện vui này.

Lía nói:

- Nhưng ta không thể bắt cóc người về rồi ép làm vợ được. Làm như thế có khác gì bọn vô lương đâu?

Cha Hồ phân giải:

- Thế nào gọi là vô lương? Chú có biết bọn vua chúa, công thần, quan quyền và đủ các loại khác trên đời, chúng đã bắt cóc biết bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ về làm vợ, làm thiếp hay không?

- Bởi vậy cho nên chúng ta mới có Truông Mây, mới tụ họp nhau đây để xóa bỏ những chuyện vô lương ấy.

- Đành rằng tiêu chí của Truông Mây là vậy, nhưng chú phải biết là không thể xóa bỏ tất cả những bất công hay giết hết những kẻ vô lương được. Nếu xóa bỏ được mọi cái xấu trên đời này thì xã hội sẽ khô cứng và hủy diệt. Thế gian không phải là thiên đàng.

Chú Nhẫn cũng thêm vào:

- Nếu chúng ta hoài bão quá lớn, bao trùm mọi chuyện trên đời này, e rằng Truông Mây sẽ không đủ sức. Hãy giới hạn mình ở một mức độ nào đó mới được. Vả lại cô ta cũng chỉ là một ái thiếp của Hoàng Công Đức thôi, mà hắn thì đã chết rồi.

Cha Hồ và chú Nhẫn là những kẻ lang bạt kỳ hồ làm ăn cướp đã lâu, từ khi Lía lên núi, tuy tiêu chí của Truông Mây đã thay đổi nhiều nhưng dù sao họ cũng vẫn còn giữ cái máu cường sơn thảo khấu trong người không thể bỏ. Lía cương quyết:

- Dù thế nào đi nữa tôi cũng không chấp nhận. Chuyện vợ chồng phải là chuyện của cả hai bên chứ không riêng gì của mình tôi. Tôi sống bao lâu nay không có đàn bà có chết đâu, sao mọi người lo lắng quá vậy?

Cha Hồ nói:

- Thôi cũng được. Chuyện ấy để tính sau. Anh em ở Núi Bà ra sao?

Lía kể sơ qua mọi việc rồi nói:

- Bọn họ nay mai chắc sẽ về đến đây. Sắp tới, thế nào phủ Quy Nhơn cũng sẽ động binh đánh ta. Lâm đệ không có ở đây, chúng ta phải tăng cường cảnh giác. Đội thám báo phải làm việc tích cực hơn trước để nắm rõ mọi tình hình.

Lam Tiểu Muội bây giờ mới lên tiếng:

- Thật hay quá! Tiếc rằng muội không được đi, nếu không ít nhất muội cũng sẽ giết chết tên quan chó Nguyễn Khắc Tuyên.

- Muội đừng lo. Sớm muộn gì muội cũng sẽ được dịp đánh nhau với bọn quan binh thôi mà.

Cha Hồ bỗng hỏi:

- Cô gái đó tên gì?

- Đại Hồng. Cao Đại Hồng. Nàng là con của Cao Đường, một tay đại hào phú ở đầm Hải Hạc, Quy Nhơn.

Cha Hồ nói:

- Thật là hay! Con nhà quyền thế đấy. Bảo Trương Tam mang thức ăn cho cô ta. Muốn gì thì cũng phải tiếp đãi người ta cho tử tế trước đã. Người ta là phụ nữ mà.

Một nghĩa binh túc trực ở đại sảnh vội vã đi ngay.

Mấy ngày tiếp theo, mọi người viện cớ lo công việc chuẩn bị chiến tranh nên để mặc cho Lía chăm sóc Đại Hồng. Cha Hồ cắt đặt Trương Tam mỗi bữa đem cơm nước đến cho nàng chu đáo. Lại sai hai nữ binh xuống thị trấn Bồng Sơn sắm sửa quần áo và đồ trang điểm. Ông ta bảo họ phải đặt may một bộ đồ thật sang trọng, có thể dùng làm áo cưới cho cô dâu, giữ riêng đó chờ đợi.

Hôm sau, anh em nghĩa binh ở Núi Bà từng nhóm nhỏ lần lượt trở về Truông Mây an toàn. Hồ Bân và Văn Bảo nghe kể chuyện đốt phủ thành Quy Nhơn đều lấy làm tiếc là mình không được tham gia. Nghe nói Thiên Tường bắt được một ái thiếp của Hoàng Công Đức để cho Lía làm áp trại phu nhân, hai người đồng vỗ tay vui mừng tán thưởng. Thế là cả Truông Mây đều tán thành việc Lía cưới Đại Hồng làm vợ. Chỉ riêng Lam Tiểu Muội, tuy ngoài mặt tỏ vẻ vui cười nhưng trong lòng lại héo hắt. Nàng lặng lẽ khóc thầm mà không ai biết, trừ Hồ Bân ra. Có lẽ trong việc hôn nhân của Lía, Hồ Bân là người vui nhất.

Vì mọi người ai nấy đều né tránh nên Lía phải tự mình chăm sóc cho Đại Hồng. Tối đến, chàng ra đại sảnh ngủ. Thức dậy ghé về phòng thăm hỏi nàng vài câu rồi mới đi lo công việc trong trại, chiều đến lại ghé thăm. Hôm nay, Đại Hồng đã thay đổi bộ xiêm y mà cha Hồ sai mua về. Tuy chỉ trang điểm nhẹ nhưng lúc gặp nàng, Lía không giấu được vẻ kinh ngạc. Chàng buột miệng khen:

- Hôm nay trông cô đẹp quá! Người ta xưng tụng cô là đệ nhất mỹ nhân quả thật không ngoa chút nào.

Nói xong, chàng biết mình lỡ lời nên thẹn đỏ cả mặt. Đại Hồng nghe khen vui lắm nhưng giả bộ hững hờ:

- Ngươi đừng có giả vờ nói thế để ta khỏi buồn. Ai bảo với ngươi ta là đệ nhất mỹ nhân nào?

Lía vẫn còn đỏ mặt:

- Mấy anh em ở Núi Bà mới về nói như thế. Họ bảo cả phủ Quy Nhơn ai cũng xưng tụng như vậy.

Đại Hồng hỏi vặn:

- Là người ta nói, thế còn ngươi thì sao?

- Tôi... Tôi cũng đồng ý như vậy.

Đại Hồng cúi đầu nói nhỏ:

- Ngươi nói thật lòng chứ?

- Thật đấy!

Rồi chàng nói tránh sang chuyện khác:

- Tôi chờ cô khỏe lại rồi đưa cô về nhà nhưng mọi người hiện giờ đều có công việc quan trọng phải làm, cô chịu khó ở lại đây thêm vài hôm nữa nhé?

Đại Hồng hờ hững:

- Ngươi bảo ta chờ thì ta phải chờ chứ biết làm sao được?

Nàng nói xong buông tiếng thở dài. Lía nghĩ chắc nàng buồn vì phải ở lại đây nên hỏi:

- Nơi đây là trại nghĩa binh, tôi lại là người sống rất đơn giản, căn phòng này chắc là thiếu tiện nghi cho cô lắm phải không? Nhưng biết làm sao được. Cô có muốn ra ngoài dạo chơi thăm cảnh núi rừng một chút cho khuây khỏa không?

Đại Hồng đáp:

- Được, ta cũng muốn thăm qua cho biết Truông Mây lừng lẫy thiên hạ của ngươi thế nào.

- Chỉ toàn là núi rừng, chim chóc. Tôi sẽ đưa cô đi ngắm cảnh hoàng hôn trên dòng Kim Sơn. Cô biết cưỡi ngựa không?

Đại Hồng nói dối:

- Không.

Lía có vẻ tiếc nuối:

- Thế thì đáng tiếc thật. Phải đi ngựa mới có thể lên đến nơi ngắm cảnh đẹp nhất của hoàng hôn.

Rồi chàng ngập ngừng:

- Cô có cho phép tôi...

- Ngươi muốn ta ngồi cùng ngựa với ngươi để đi chứ gì?

Lía bối rối:

- Xin lỗi cô. Nếu cô không thích thì bỏ qua đi. Chúng ta đi bộ quanh đây cũng được.

- Ta thích được ngắm cảnh đẹp nhất của hoàng hôn kia. Ta và ngươi đã chẳng cùng nhau ngồi chung ngựa suốt cả đoạn đường dài là gì?

Lía vui vẻ nói:

- Nếu cô đã không ngại thì chúng ta đi.

Hai người lại ngồi chung trên lưng ngựa chậm rãi đi dạo cảnh rừng núi Truông Mây. Mấy ngày qua tiếp xúc với nhau, trong lòng cả hai đã cảm thấy có sự gần gũi thân thiết. Hai bên đều có những ấn tượng tốt đẹp dành cho đối phương. Một bên gái sắc, một bên trai tài. Cái dáng dấp kiêu hùng và tính cách nghiêm túc của chàng trai đã kích thích lòng tự kiêu sẵn có trong cô gái đẹp. Ngoài sức hút nam tính mãnh liệt toát ra từ con người của Lía, Đại Hồng còn có một sự thích thú khác, đó là chinh phục người đàn ông được mệnh danh là đệ nhất anh hùng, tiêu biểu cho giới hiệp sĩ này. Danh anh hùng càng cao, tính nghiêm túc càng cẩn mật, sự thích thú chinh phục càng mãnh liệt trong lòng của mỹ nhân. Trong khi đó, một trong những tính chất cơ bản nhất tạo nên anh hùng là tôn sùng cái đẹp. Cái đẹp nói chung và đúng nghĩa của mỹ từ Đẹp. Kẻ không biết tôn sùng cái đẹp chưa phải là anh hùng. Mỹ nhân là một nét đẹp trên tất cả những nét đẹp khác của thế gian này. Mỹ nhân và danh tướng, đó là cuộc chiến đấu kỳ thú nhất của loài người. Tuy nhiên:

Bể tình nhi nữ tuy vơi

Anh hùng tự cổ mấy người vượt qua?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx