sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Én Liệng Truông Mây - Hồi 39 - Phần 2

Toán kỳ binh của Tống Phước Hiệp theo con đường nhỏ vượt qua đèo Giốc Đót đến vùng núi Kim Sơn ở mé tây của thượng nguồn dòng Kim Sơn để tiến vào thành Truông Mây. Khi quân đi đến một vùng đất bằng phẳng bỗng thấy phía trước có một toán thiết kỵ dàn hàng ngang chặn đầu. Tống Phước Hiệp giật mình, ông không ngờ rằng con đường hiểm trở này cũng có quân mai phục. Ông vội cùng hai phó tướng thả ngựa lên phía trước nhìn sang. Một người ngồi trên lưng ngựa, mặc y phục màu đen, hai lọn tóc thắt bím thả dài xuống hai bên vai, đại đao gác ngang mình ngựa đang cúi đầu chào. Chàng ta lên tiếng, giọng như tiếng chuông đồng rền vang cả núi rừng tĩnh mịch:

- Chào ngài cai cơ Tống Phước Hiệp, người anh hùng mở cõi Nam hà. Ngài có được mạnh khỏe không?

Tống Phước Hiệp lớn tiếng hỏi lại:

- Ngươi có phải là Lía Truông Mây, người nổi danh khắp cả Đại Việt gần đây không?

- Ngài đoán đúng. Lía Truông Mây chính là tôi.

- Ngươi là người có tài, sao không ra giúp nước mà lại đi làm kẻ cướp rồi phản loạn chống triều đình? Ngươi không thấy uổng phí cái tài của mình hay sao?

Lía không trả lời mà hỏi lại:

- Tôi xin hỏi ngài, hiện giờ ngài đang ra sức giúp cho ai vậy?

- Ta là tôi thần mấy đời ăn lộc nhà Nguyễn, tất nhiên ta đang giúp cho Chúa Nguyễn. Ý gì mà ngươi hỏi như vậy?

Lía cười ha hả:

- Ngài đang tự dối mình phải không? Xin hỏi ngài, hiện giờ ai là người đang nắm giữ quyền hành sinh sát ở phủ chúa?

- Tất nhiên là Định vương rồi.

Lía bỗng nghiêm sắc mặt hỏi:

- Ngài nói Định vương đang nắm giữ quyền hành phủ chúa, vậy tôi xin hỏi ngài, Định vương có phải là người đã ra lệnh cho sưu cao thuế nặng, bóc lột dân đen đến xương tủy không? Hạn hán mất mùa, trăm họ đói khổ lang thang chết bờ chết bụi, Định vương cũng ra lệnh làm ngơ không ngó ngàng cứu giúp, chỉ lo mua quan bán tước ăn chơi trụy lạc phải không? Một vị vương, vị chúa mà như thế thì có đáng để cho một danh tướng như ngài bán thân không?

Tống Phước Hiệp nghe Lía hỏi một tràng dài thì cứng họng không biết phải trả lời làm sao. Bản thân ông cũng thừa hiểu mọi chuyện đều do tên gian tặc Trương Phúc Loan mà nên. Chính ông cũng đang phải tuân lệnh hắn, ra quân chiến đấu để bảo vệ cho hắn ngồi yên nơi Phú Xuân mà thao túng triều đình. Đời làm tướng thân bất do kỷ, ông không thể không tuân lệnh trên. Vốn là người nóng nảy nên ông lớn tiếng đáp:

- Ta thân làm tướng, ăn lộc triều đình phải ra sức cho triều đình. Bọn ngươi làm loạn nay đã gặp ta thì nên xếp giáo quy hàng nếu không ngọc đá đều tan.

Lía ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười của chàng như rồng ngâm, như tiếng mãnh sư gầm rống, vang động khắp núi rừng. Chàng cố ý vận chút công phu sư tử hống vào để uy trấn tinh thần địch. Âm thanh vừa xoáy mạnh vào tai vừa chứa đầy nỗi cay đắng mỉa mai. Tống Phước Hiệp nghe tiếng cười thì lòng bỗng rúng động, mặt ông ta đỏ lên như gấc chín. Dứt tràng cười Lía nói:

- Tiếc thay cho một đời danh tướng như ngài nay lại phải đi làm tay sai cho tên loạn tặc Trương Phúc Loan tác hại dân lành, thật còn thua một đứa thất phu vô học như ta. Hổ thẹn thay, hổ thẹn thay! Kẻ phải bó tay quy hàng chính là ngài đó. Ngài có biết cánh quân của Nguyễn Phúc Hương đã bị bọn ta tiêu diệt không còn một manh giáp rồi không? Cả cánh quân đi Màn Lăng của ngài cũng đang bị đánh tơi bời bên đó. Giờ đến lượt ngài sẽ phải nộp mạng rồi đây. Ngài mau xếp giáo quy hàng đi, nếu không ngọc đá đều tan hết.

Lía dùng lại câu của Tống Phước Hiệp nhằm cố ý chọc giận ông ta. Quả nhiên, Phước Hiệp thẹn quá hóa giận, ông ta gầm lên:

- Tên cướp cạn kia, hôm nay không giết được ngươi ta thề không làm người. Giết!!!

Thét xong ông ta thúc ngựa lên trước và phất tay ra lệnh cho quân sĩ tấn công. Lía thấy Tống Phước Hiệp trúng kế khích tướng của mình cũng vội phất tay ra lệnh. Năm mươi kỵ sĩ dùng nỏ liên châu thay phiên nhau bắn vào đám binh triều. Loại nỏ này bắn được bốn mũi tên cùng một lúc, lực bay lại rất mạnh nên toán quân triều đình đi đầu bị bất ngờ trúng tên, ngã xuống hàng loạt. Tống Phước Hiệp thất kinh, vội múa tít thanh đao đỡ tên và thúc nhanh ngựa đến giao đấu với Lía. Binh triều lớp trước ngã xuống, lớp sau đã hùng dũng tiến lên, bao vây đoàn kỵ mã. Năm mươi kỵ mã của Truông Mây là những chiến sĩ võ nghệ cao cường, sức có thể địch nổi trăm người. Những con chiến mã lại là những con ngựa được tuyển chọn rất kỹ cho nên chỉ với năm mươi người thôi mà họ đã tiêu diệt được vô số lính triều đình.

Trong khi đó, Tống Phước Hiệp múa tít đại đao chém Lía. Lía đưa đao đón đỡ rồi cả hai quần nhau một trận long trời lở đất. Phước Hiệp nửa đời ngồi trên lưng ngựa, trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu hết sức già dặn, bên cạnh ông còn có hai phó tướng trợ giúp cho nên tuy Lía có đường đao vô địch nhưng cũng không thể nào thắng nổi. Toán quân của Tống Phước Hiệp quả nhiên là những chiến sĩ vừa kiên cường vừa thiện chiến. Đánh được một lúc lâu, Lía và các kỵ mã tỏ ra kém thế, đã có bốn năm người bị ngã ngựa. Lía bèn ra lệnh cho cả bọn mở đường máu tháo chạy đến cửa Tử Cốc. Tống Phước Hiệp thấy bọn Lía chỉ có khoảng năm mươi người ngựa, lòng lại chưa nguôi cơn giận nên liền thúc quân đuổi theo. Vào trong cửa Tử Cốc rồi, Lía bèn quay lại chiến đấu thêm một chặp nữa cho đến khi tỏ ra kém thế hẳn mới quày ngựa chạy tuốt vô trong. Tống Phước Hiệp đang chiếm lợi thế nên giục ngựa đuổi riết theo. Hai viên phó tướng vội la lớn:

- Chủ soái hãy coi chừng trúng kế dụ địch của bọn cướp!

Tống Phước Hiệp vừa giục ngựa đuổi theo vừa cười lớn:

- Lúc này mà không bắt tên đầu sỏ của bọn cướp thì còn đợi đến bao giờ? Bọn chuột nhắt này thì có gì đáng sợ mà phục binh.

Nói rồi ông hô quân tiếp tục đuổi theo vào trong cốc. Lía lệnh anh em chạy trước còn mình ở lại phía sau. Thỉnh thoảng chàng giương cung bắn Phước Hiệp một phát. Chàng cố tình chỉ bắn phớt qua đầu để dụ ông ta vào tròng. Thấy Lía bắn mấy phát đều hụt, Phước Hiệp liền cười ha hả nói:

- Ta nghe thiên hạ đồn rằng Lía Truông Mây có đường đao đánh khắp thiên hạ vô địch thủ và mũi tên bách bộ xuyên dương, nay mới biết tất cả chỉ là lời đồn nhảm. Hãy coi ta bắn đây!

Ông bèn rút cung lắp tên, vừa giục ngựa đuổi theo vừa bắn một phát. Lía quay người chờ mũi tên đến sát vai mình mới chụp lại rồi giữ trong tay, tạo cảnh giống hệt như mình đã bị trúng tên. Đồng thời chàng la lên một tiếng, gập người xuống lưng ngựa thúc cho nó chạy nhanh hơn. Tống Phước Hiệp ở phía xa nhìn thấy, tin chắc là Lía đã bị trúng tên nên lòng mừng hớn hở nói lớn:

- Hôm nay ta không bắt được ngươi thì ta đâu phải là danh tướng của Gia Định nữa.

Đoạn ông giục ngựa rượt gấp theo. Đại quân thấy chủ tướng thắng thế cũng ùn ùn đuổi theo vào trong cốc. Khi những tên lính cuối cùng lọt vào tròng thì từ trong cánh rừng bên ngoài cửa cốc Trần Lâm xuất hiện cùng đoàn người ngựa và hai trăm cảm tử quân. Họ chạy đến dùng đồ dẫn hỏa bịt chặt cửa cốc lại. Trần Lâm ra lệnh phóng hỏa. Tức thì từ miệng Tử Cốc lửa bừng bừng cháy, lan dần vào bên trong. Trên vách núi cao dọc theo hai bờ thành bán tử hồ lô, toán phục binh Truông Mây bắn những mũi tên lửa xuống bên dưới, nơi họ giấu sẵn đồ dẫn hỏa. Chung quanh khu hồ lô lửa bắt đầu cháy dữ dội, chỉ còn hướng trước mặt là chưa có lửa mà thôi.

Gần tám trăm binh triều lọt vào Tử Cốc thấy lửa cháy khắp nơi thì kinh hồn bạt vía, chúng hoảng loạn kéo nhau chạy nhanh về phía trước để tránh sức nóng hừng hực của ngọn lửa. Những con ngựa của bọn kỵ binh hoảng sợ phóng chạy lung tung, không còn điều khiển được nữa, chúng đạp càn lên đám bộ binh để cố chạy về phía trước. Tống Phước Hiệp nhìn biển lửa quanh mình, lòng kinh hãi tột cùng. Ông biết phen này mình đã trúng kế của địch. Ông vội thét quân sĩ chạy nhanh về phía trước. Nhưng chỉ chạy thêm được một đoạn nữa thì đã đến bên bờ vực thẳm. Họ nhìn thấy gần năm mươi nghĩa binh Truông Mây, dẫn đầu là Lía, đang tung mình nhảy qua vực. Vì khoảng cách giữa hai bờ vực quá xa nên khi đến giữa chừng, họ quăng một đoạn dây dài quấn vào những cột cây đã đóng sẵn ở bên kia bờ rồi giật mạnh, mượn đà đó, họ tung người đáp xuống bờ bên kia thật an toàn, không kém phần ngoạn mục. Một nghĩa binh có lẽ vì tay đã bị thương nên sức giật không đủ mạnh, thân hình hắn bay chưa đến bờ thì rơi xuống. Lía thấy vậy liền phóng sợi dây trong tay ra, sợi dây như con mãnh xà uốn khúc bay vút đến quấn chặt thân người của tên nghĩa binh. Lía giật mạnh, cả thân hình của hắn từ bên dưới lại bay lên và đáp xuống bờ. Hắn bàng hoàng sau cơn thập tử nhất sinh, vội cúi đầu nói:

- Cảm ơn thủ lĩnh!

Bờ bên kia, đàn ngựa bị bỏ lại đang phi loạn xạ vào đám binh triều. Ngựa chạy loạn phía trước, ngựa phía sau vì sợ lửa nên cứ phóng đại, đạp vào đám lính tơi bời. Quang cảnh thật hỗn loạn, hãi hùng. Mọi người, kể cả Tống Phước Hiệp cũng đành phải nhảy khỏi lưng ngựa vì sợ chúng mang theo mình lao xuống vực sâu. Và đúng như họ lo sợ, những con ngựa cùng đường vì sợ lửa nên phóng mình nhảy xuống vực, im lìm mất dạng. Điều này chứng tỏ khe vực sâu đến vô tận. Tống Phước Hiệp nhìn thấy tình cảnh đó thì ngửa mặt lên trời sa lệ than:

- Ta một đời làm tướng đánh trăm trận lớn, chưa bao giờ lại thảm bại một cách nhục nhã và ngu xuẩn thế này. Thật tội nghiệp cho đám quân sĩ trung thành đã theo ta bấy lâu. Ôi! Ta chết thế này thật không thể nhắm mắt.

Lúc đó, ông có nhìn thấy mây đen từ phía biển Đông theo gió kéo vào từng đám đen nghịt, bầu trời tối dần lại nhưng vì đầu óc ông đang bấn loạn nên không nhận ra đó là dấu hiệu của trời sắp đổ mưa. Bên trong bán tử hồ lô, ngọn lửa đã bén đến gần sát chỗ ông đứng, đám lính đã có nhiều người bị đốt cháy, rú lên thảm thiết rồi mang thân hình như bó đuốc sống nhảy xuống vực. Số còn lại vì không chịu nổi sức nóng nên cũng đành nhảy đại theo xuống khe vực. Họ biết trước sau gì cũng không thoát được cái chết nhưng làm vậy ít ra họ sẽ tránh được cái nóng khủng khiếp của ngọn lửa và cái cảm giác đau đớn khi bị chết thiêu. Một người nhảy, hai người, rồi cả đám đông thi nhau nhảy xuống vực chịu chết. Những tràng rú thảm thiết kinh hoàng vọng lại nghe thật não nùng rồi chìm lỉm nơi đáy vực sâu.

Bọn Lía đứng nhìn sang thấy cảnh tượng như thế lòng không khỏi xót thương. Lía nói:

- Ta thật không muốn giết họ tí nào cả. Họ cũng là đồng bào của chúng ta. Ôi! Chiến tranh thật là tàn khốc!

Một nghĩa binh đứng cạnh nói:

- Chiến tranh quả là tàn khốc nhưng nếu thủ lĩnh gom hết những kẻ chết đói trong thiên hạ lại, như cha mẹ và các em của tôi chẳng hạn, thì tính ra còn nhiều gấp vạn lần bọn lính khốn kiếp này. Qúy hồ chúng ta có chính nghĩa, chiến đấu vì đồng bào thì dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu cũng phải giẫm lên mà đi.

- Đành phải như thế thôi.

Ngọn lửa chỉ còn cách Tống Phước Hiệp chừng năm trượng nữa. Mùi cỏ cây cháy, mùi thịt người bị thiêu đốt khét lẹt, nồng nặc khắp không gian. Quanh ông giờ chỉ còn hơn mười thủ hạ trung thành, liều chết cùng ông. Họ nhìn nhau, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đỏ hồng vì sức nóng. Không biết họ bị khói làm cho cay mắt hay họ đang khóc cho những chiến hữu đã cùng chiến đấu bên nhau bao nhiêu năm trời, giờ sắp chết cùng nhau. Đến lúc tuyệt vọng, Tống Phước Hiệp nhìn họ nói:

- Ta thật hổ thẹn đã đưa tất cả các ngươi vào chỗ chết. Chết mà bó tay không thể chiến đấu, quả thật nhục nhã vô cùng. Nhưng có chết ta cũng phải tự mình giết mình chứ không để mang tiếng là bị bọn cướp cạn Truông Mây đốt chết. Chúng ta gặp nhau ở suối vàng vậy.

Nói xong, ông đưa đao lên cổ vừa định cắt đầu mình thì bỗng có một tiếng nổ lớn rung chuyển cả núi rừng. Tiếp theo sau tiếng nổ, mưa đổ xuống ào ào như trút nước, sấm chớp ầm ầm. Ít lâu sau, ngọn lửa lụi dần rồi từ từ tắt ngấm dưới cơn mưa tầm tã. Tống Phước Hiệp và bọn thuộc hạ trung thành cứ đứng yên ở đó như trời trồng. Một cảm giác mà chỉ có những người vừa từ cõi chết quay về mới diễn tả nổi đang dâng ngập trong lòng họ đến nghẹt thở. Họ trợn mắt nhìn nhau thật lâu, cho đến khi có một người choàng tỉnh reo lên:

- Ta được sống rồi, chúng ta được cứu sống rồi! Trời mưa, trời mưa! Ha ha... Trời mưa!!! Ha ha...

Hắn điên cuồng chạy nhảy tứ tung vì mừng, vì hoảng sợ, vì được sống... Mọi người cũng bừng tỉnh dần và reo lên, nhảy nhót điên cuồng như hắn. Chỉ có Tống Phước Hiệp cúi đầu im lặng bước đi như người đã chết. Một cảm giác đau buồn trĩu nặng trong lòng ông. Có lẽ, nếu ông chết đi thì sẽ sung sướng hơn là còn sống để đối diện với thảm cảnh trước mắt. Một đời danh tướng lại phải chịu bó tay đứng nhìn một ngàn binh sĩ trung thành của mình bị chết cháy và nhảy dần xuống vực. Những hình ảnh đó, những bộ mặt sợ hãi và kinh hoàng tột độ đó đua nhau chạy lộn xộn trong đầu ông như những dấu chân ngựa sợ lửa chạy cuống cuồng, đạp vào màng tai, màng óc ông gây nên một nỗi đau đớn đến khủng khiếp, nghẹt thở. Ông muốn thét lên để làm dịu bớt cơn đau nhưng ông cố bậm môi cắn răng chịu đựng. Ông đáng phải chịu một hình phạt đau đớn hơn gấp ngàn lần thế nữa để tạ lỗi với những chiến hữu đã chết kia. Ông vừa đi vừa lầm bầm: “Tống Phước Hiệp! Tống Phước Hiệp...” như thể để nhắc nhở bản thân mình đừng bao giờ quên mối hận này. Cũng có thể là ông đang tự nguyền rủa mình, đang cố xua đuổi cái tên đó ra khỏi cuộc đời danh tướng kiêu hùng đã qua của ông!!!

Lía nhìn theo bước chân của Tống Phước Hiệp qua màn mưa dày đặc, lòng sinh niềm lân tuất. Chàng nói với anh em:

- Một đời danh tướng! Có lẽ ông ta đang đau khổ hơn là chết. Truyền cho anh em bên đó hãy để họ tự do ra đi. Nếu có ngựa thì để lại cho họ.

Trong khi đó trên một vách núi cao, Trần Lâm và toán quân cảm tử cùng anh em phục binh nãy giờ vẫn theo dõi diễn biến bên trong. Tất cả những gì xảy ra đã làm cho lòng họ chùng xuống. Trần Lâm nói:

- Những người còn sống sót coi như đời họ đã hết rồi, nhất là Tống Phước Hiệp. Một đời danh tướng! Trời lại động đức hiếu sinh nên đổ mưa lần nữa để cứu họ. Trời đã cứu thì ta cũng không nên triệt đường sống mà phản lại thiên ý. Hãy để lại cho họ đủ số ngựa rồi chúng ta rút lui. Nếu ta tính toán đúng thì đêm nay bên đèo Màn Lăng, bọn giặc sẽ bị đánh tơi bời. Chúng ta mau đến chặn đường về của cánh quân Nguyễn Văn Hưng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx