sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Én Liệng Truông Mây - Hồi 29 - Phần 2

Chợt có tiếng vó ngựa dừng trước cổng trang, thoáng chốc đã thấy Cao Đường và mấy vệ sĩ bước vào. Vừa gặp Lê Trung, ông đã mừng rỡ reo lên:

- Anh về rồi à? Nghe nói kinh thành lộn xộn, em chỉ sợ đoàn thuyền sẽ gặp trở ngại. Vậy là an tâm rồi.

Trần Lâm đứng lên chào:

- Cao gia ngồi nói chuyện với chú Trung, để cháu ra ngoài cùng mấy anh em.

Cao Đường nói:

- Cháu cứ ngồi đây với hai chú. Có vài tin vui cho chúng ta.

Ông ngồi vào bàn, Trần Lâm cũng miễn cưỡng ngồi xuống theo. Lê Trung hỏi:

- Dượng vừa ở trên phủ về à?

Cao Đường đáp:

- Phải. Anh nói sơ tình hình ở Phú Xuân nghe trước đi.

Lê Trung thở dài:

- Đảo lộn tất cả rồi. Trương Phúc Loan bây giờ là Quốc phó giữ vai trò nhiếp chính, quyền hành gom hết vào trong tay. Kinh thành vừa rồi bị canh giữ rất nghiêm mật, hầu hết những trung thần chống đối đều bị giết hoặc bắt cầm tù, kể cả những người thân của họ cũng vậy. Bây giờ phủ Chúa Nguyễn đã trở thành phủ Quốc phó Trương rồi.

Cao Đường cười nói:

- Càng hay! Cứ để chúng rối tung lên đi thì việc phát triển cảng thị Quy Nhơn của mình mới dễ dàng tiến hành.

Trần Lâm đứng lên xin phép ra ngoài rồi kéo mấy anh em vệ sĩ đi cùng. Lê Trung chán nản nói:

- Rối kiểu này thì bá tánh chết sạch, dượng có phát triển cái cảng này cũng chỉ để đó mà nhìn. Nghèo đói quá thương mại phát triển làm sao được mà dượng lại cho là hay? Dượng có thấy ở phủ nhà, số người ăn mày và chết đói đang nhan nhản khắp nơi không?

- Nghèo đói cũng chỉ một thời gian, rồi xã hội sẽ tốt đẹp trở lại thôi. Đó là qui luật thịnh suy đã lặp đi lặp lại từ ngàn xưa. Cái em nói đáng mừng là đám quan lại tham nhũng kìa. Nhân cơn nước đục này mình thả câu ra thì những kế hoạch của mình mới dễ thành công. Dượng nghĩ coi, bây giờ ở phủ Quy Nhơn, trấn thủ đã là rể nhà mình, tuần phủ đã chịu hợp tác làm ăn chung. Hai người này lại là tay chân thân tín của ngài Quốc phó, như vậy còn gì có thể ngăn cản việc phát triển cảng Quy Nhơn này nữa chứ? Báo cho dượng biết một tin mừng, bọn họ đã chịu bỏ tiền túi ra để góp vốn đầu tư chung với chúng ta rồi. Tuy sự hùn vốn của họ chỉ có tính tượng trưng nhưng cũng biểu lộ được sự quyết tâm tham gia. Và điều quan trọng hơn cả là họ đã xin được kinh phí hỗ trợ dự án từ Phú Xuân cấp vào, cái đó mới lớn.

- Nhưng đang lúc đói nghèo thế này, việc phát triển cảng thị có ích gì?

Cao Đường cười nói:

- Ích gì hay không đó là chuyện của phủ và của Chúa. Chuyện của chúng ta là chộp một số đất đai có vị trí tốt giữ đó, bây giờ không bao nhiêu nhưng ai biết về sau nó sẽ trở thành tấc đất tấc vàng. Người sanh chớ đất đâu có sanh thêm. Nội công việc đứng ra làm người cai quản công trình này thôi cũng đã thu về biết bao nhiêu lợi lộc rồi.

Lê Trung hỏi:

- Dượng chỉ có hai đứa con gái, Đại Hồng nay đã bề thế rồi, chỉ còn một mình Tiểu Hồng mà tính nó lại đam mê văn chương nghệ thuật chứ không thích tiền bạc. Dượng bươn chải cho lắm rồi cuối cùng để của lại cho ai?

- Tiền bạc nó có một sức mạnh kỳ lạ lắm, đã theo nghiệp doanh thương thì không thể không chộp lấy những cơ hội tốt có thể mang lại tiền bạc được. Có hai cơ hội làm giàu rất nhanh: thứ nhất là khi một triều đại, một chế độ đang suy tàn; thứ hai là khi một triều đại mới hình thành, đang phát triển. Nếu không biết chộp đúng hai cơ hội này là không biết làm doanh thương. Riêng về việc phát triển cảng thị Quy Nhơn, ngoài vấn đề lợi nhuận, nó còn để lại cho đời sau nhiều lợi ích to lớn lắm. Em nghĩ mình có chết đi, dẫu không mang theo được gì nhưng cũng có thể để lại cho đời một chút gì đó chớ anh.

Lê Trung nói:

- Ít ra tôi còn nghe được câu nói này nếu không sự bươn chải của dượng thật là vô vị. Sổ sách chuyến hàng vừa rồi tôi đã giao cho Tiểu Hồng. Tôi về nghỉ ngơi đã.

- Anh giao cho nó là được rồi. Bây giờ mọi việc trong gia trang này đều do nó quản lý, điều hành. Không ngờ con bé lại khéo léo đến độ khiến em kinh ngạc.

Lê Trung đứng dậy cáo từ, Cao Đường tiễn ra cửa.

- Trông anh mệt mỏi quá, hay anh giao lại đoàn thuyền cho Trần Thiện Phú trông coi đi. Anh ở nhà quản lý công trình cảng thị cho đỡ vất vả.

- Tôi cũng đang có ý đó. Trần Thiện Phú là người có khả năng và tin cậy được.

- Vậy để em cho ông ta hay. Anh về nghỉ, có gì em cho mấy đứa sang mời anh sau.

***

Mặc kệ dân chúng nghèo đói, chính quyền phủ Quy Nhơn vẫn cho xúc tiến việc cải tiến, phát triển bến cảng Quy Nhơn thành một thương cảng lớn. Công trình bắt đầu khởi công vào đầu tháng tám thì tháng chín năm đó, một cơn bão lớn đã tràn qua các khu vực duyên hải từ Thuận Thành ra tận Quảng Nam. Bão to, mưa lớn rồi lũ lụt tràn xuống. Vụ lúa hè - thu gần như mất trắng. Nạn thiếu gạo trở nên trầm trọng, bá tánh đã cơ cực nay còn lầm than hơn. Ngay cả vùng đồng bằng quanh lưu vực sông Cửu Long ở miền Nam cũng bị lụt lớn khiến cho nạn thiếu lúa gạo của miền ngoài lại càng trầm trọng. Khắp xứ, đâu đâu cũng có ăn mày, nơi nào cũng thấy người chết đói. Thật là một cảnh tượng thê lương chẳng kém gì thời kỳ bọn giặc Minh đô hộ trước đây.

Một đêm cuối tháng mười một, gió bấc nửa khuya thổi hiu hiu lạnh. Trần Lâm cùng Lê Trung và Con mọt sách Lưu Phương Tích đang ngồi uống rượu ở ngôi tiểu đình bên hông gia trang luận bàn thế sự bỗng có tiếng chó sủa văng vẳng từ đầu khu phố. Thoáng chốc, những con chó thả quanh gia trang đồng cất tiếng sủa vang cả đêm trường. Lưu Phương Tích cười nói:

- Chắc là bọn chú Lía ghé thăm huynh đấy. Sắp có chuyện vui rồi.

Tiếng chó sủa mỗi lúc càng dữ dội hơn. Trần Lâm đứng dậy chụp lấy cây côn dựng gần đó, phóng vút lên nóc tiểu đình phóng mắt nhìn quanh. Bầy chó tụ cả ở mặt sau của gia trang sủa ran, rồi bỗng tiếng sủa giảm bớt dần và cuối cùng im bặt. Trần Lâm nghĩ thầm: “Bầy quân cẩu của ta đã bị bắn hạ cả rồi, người này phải có tài đạn chỉ thần công tuyệt diệu mới có thể diệt gọn được chúng nhanh như vậy”. Chàng nhảy xuống đất và nắm một sợi dây kéo mạnh liên tục. Tức thì tiếng chuông báo động vang lên khắp nơi. Chỉ một lát sau, đèn đuốc đã được thắp sáng lòa quanh gia trang. Những võ sư được Cao Đường mướn về hộ trang ai nấy tay đao, tay kiếm nhanh chóng trấn thủ các vị trí quan trọng quanh nhà. Trần Lâm đứng chống cây tề mi côn giữa sân lớn tiếng nói:

- Anh em Truông Mây đã đến sao còn chưa xuất hiện? Trần Lâm xin có lời chào và mời ra đây hội diện.

Một tiếng cười sang sảng vang lên từ phía sau gia trang lớn dần ra phía trước và trong chớp mắt, một bóng người mặc đồ dạ hành bay đến đáp xuống đứng đối diện với Trần Lâm như một con đại bàng. Người mới đến thân hình vạm vỡ, hai đuôi tóc thắt bím thả dài sau lưng, tay cầm cây tề mi côn đứng sừng sững giữa trời đêm tựa như một vị thần vừa giáng thế. Tiếp liền sau đó là những bóng đen cũng lao đến đáp xuống đứng hàng ngang sau lưng người ấy. Người áo đen có hai đuôi tóc dài không ai khác ngoài chú Lía, vị hiệp sĩ lẫy lừng ở Truông Mây. Lía ôm quyền chào Trần Lâm nói:

- Danh tiếng Đông Tiểu Bạch Long với kiếm côn song tuyệt như sóng cả dậy biển Đông, nay gặp mặt chỉ nhìn khí thế thôi Lía này đã biết tiếng đồn quả không ngoa. Hân hạnh, hân hạnh!

Trần Lâm cũng ôm quyền đáp lễ:

- Không dám. Lâm tôi từ lâu đã nghe đại danh Tây Đại Hắc Hổ Đoạn Hồn đao và thần côn đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, trong lòng vô cùng hâm mộ. Chưa kể những hành vi nghĩa hiệp cứu nhân độ thế càng khiến Lâm tôi cảm phục tận đáy lòng. Hôm nay gặp mặt anh hùng quả thật xứng trang nam tử, hào khí can vân. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Lúc này mọi người trong trang đều đã có mặt đông đủ sau lưng Trần Lâm. Cao Đường nhìn khí thế như thiên thần của chú Lía thì vô cùng hoảng sợ, ông nói với Tiểu Hồng:

- Phen này muốn yên thân, e phải giao nộp của cải cho bọn chúng rồi con ạ.

Tiểu Hồng nói:

- Cha đừng lên tiếng, cứ để anh Lâm lo liệu. Theo sự nhận xét của con thì anh ấy không thua kém chú Lía đâu. Mà chưa biết chừng bọn chú Lía sẽ bị khốn đốn đêm nay nữa là đằng khác.

- Con vin vào điều gì mà tự tin như vậy?

Tiểu Hồng với ánh mắt long lanh niềm tin yêu đáp:

- Con cảm thấy như vậy và tin vậy. Chưa kể anh Lâm còn bày trận Ngũ hành cho các võ sĩ tập luyện. Bọn cướp Truông Mây tài trí bao nhiêu mà đòi phá được trận đó?

Cao Đường nhìn nét mặt con gái, lòng cũng bớt lo âu phần nào. Tiểu Hồng quay sang Lưu Phương Tích đứng cạnh hỏi:

- Lưu huynh nghĩ thế nào về trận đấu này?

Phương Tích chậm rãi đáp:

- Thật khó đoán. Tôi xin chịu, hãy chờ lát nữa xem sao.

Ngoài sân, Lía lớn tiếng nói:

- Lía tôi dẫu biết Cao gia trang có mặt của Đông Bạch Long, lẽ ra không nên mạo phạm nhưng vì hai năm trở lại đây, thiên tai giáng xuống liên tục, bọn tham quan lại ra sức bóc lột bá tánh khiến cho người chết đói lên đến hàng ngàn, kẻ ăn xin có tới hàng vạn. Việc bất khả kháng cho nên Lía tôi đành phải ghé đây xin của Cao gia một ít lương thực, của cải để cứu đói cho bà con mình. Không biết Lâm hiệp sĩ và Cao gia có vui lòng chăng?

Trần Lâm quay lại nhìn Cao Đường. Tiểu Hồng trong thâm tâm rất muốn để mọi người nhìn thấy Trần Lâm đả bại tay đệ nhất cao thủ đương thời này nên bấm tay cha ra dấu. Cao Đường biết ý, ông giữ im lặng không nói gì. Trần Lâm quay sang nói với Lía:

- Việc làm của Truông Mây thật đáng kính, đáng phục. Lâm tôi rất hổ thẹn khi phải đứng ra làm kẻ đối đầu, nhưng vì chút ân tình đã trót có lời hứa bảo vệ Cao gia nên đành đắc tội, xin các hiệp sĩ lượng thứ cho.

Lía cười ha hả nói:

- Nói như vậy thì đêm nay giữa hai chúng ta buộc phải có một trận tranh tài để phân hơn kém rồi phải không?

Trần Lâm đáp:

- Đành phải như vậy!

- Đã vậy, nếu Lía này bại, suốt đời sẽ không bao giờ bén mảng đến Cao gia trang một lần nào nữa.

- Nếu Trần Lâm này chết dưới đao của Lía huynh thì cứ tự tiện muốn làm gì tùy ý, chỉ xin đừng hại đến mạng người vô tội.

- Trường hợp huynh bại mà không chết thì sao?

- Tôi chưa chết thì huynh còn chưa tùy tiện được.

Lía trợn mắt hỏi:

- Huynh chỉ vì một lời hứa mà không tiếc tính mạng của mình sao?

Trần Lâm đáp:

- Một lời đã hứa muôn thác cũng cam.

- Hay lắm, rất có đởm lược. Được, ta cũng đã mong chờ lần hội ngộ này từ lâu rồi. Phương thức giao đấu tùy huynh lựa chọn.

Trần Lâm nói:

- Tôi đang ở sân nhà, tức là đã chiếm cả địa lợi lẫn nhân hòa. Phần thiên thời là phương thức giao đấu xin nhường lại cho huynh.

- Quả không hổ là tay hào kiệt! Nghe nói huynh có một đường cái thế thần côn, ta rất muốn thưởng thức.

- Tôi cũng muốn biết qua đường côn đánh khắp thiên hạ vô địch thủ của huynh như thế nào. Mời!

Họ ôm quyền chào nhau rồi lui lại thủ thế. Cả hai đều dùng tay phải cầm giữa thân côn chống xuống đất, im lặng và thận trọng nhìn nhau. Hai đấu thủ, một vạm vỡ hiên ngang trong bộ y phục màu đen như pho tượng La Hán, một nho nhã thư sinh trong bộ y phục màu trắng như một thư sinh trông rất tương phản nhưng họ đều có một điểm chung đó là khí thế vững vàng như dãy Trường Sơn, trấn át lòng người.

Quanh đấu trường, mọi người đứng thành vòng tròn lớn chung quanh hai đấu thủ, hàng trăm cây đuốc thắp lên soi sáng như ban ngày. Ai nấy cũng đều hồi hộp chờ đợi cuộc so tài vô tiền khoáng hậu này vì từ lâu danh tiếng của Đông Tiểu Bạch Long và Tây Đại Hắc Hổ đã lẫy lừng khắp cõi.

Bỗng hai tiếng hét cùng lúc vang lên, hai bóng người sáp vào nhau, tiếng côn gỗ chạm nhau côm cốp rồi cả hai tung ngược ra sau, đứng vào vị trí cũ. Họ đã trao đổi một chiêu thăm dò. Qua chiêu này, họ đã ước lượng được nội lực cũng như tốc độ của đối phương. Ngay từ lúc gặp nhau, đứng đối diện với nhau, trong thâm tâm cả hai đều biết rằng mình đang gặp phải một đối thủ rất đáng gờm, cho nên họ đã ra chiêu rất thận trọng, không dám khinh suất.

Hai tiếng thét lại đồng vang lên, hai đấu thủ lại sáp vào nhau. Lần này thì họ đã thật sự giao đấu, chiêu thức xuất ra nhanh như vũ bão, tiếng roi vút ra nghe vun vút kinh người. Mọi người đứng xem chỉ thấy hai bóng người một trắng một đen quay tròn, tiếng côn gỗ chạm nhau rát tai, thỉnh thoảng lại có những tiếng khen “hay” buột miệng bật ra. Những người đứng xem bên ngoài hồi hộp theo dõi đến quên cả thở, chốc chốc lại đồng “ồ” lên những tiếng la vừa kinh hoàng vừa thán phục. Tiểu Hồng trái tim như muốn tắt nghẽn, nàng vừa hồi hộp vừa lo sợ đến trợn mắt há mồm. Nàng xoay sang Lê Trung hỏi:

- Anh Lâm có thắng nổi không cậu? Cháu lo quá, biết hung hiểm thế này lúc nãy đồng ý nộp của cho họ cho rồi.

Lê Trung nói:

- Cháu đừng sợ, cả hai đều không có ý sát hại đối phương của mình. Hơn nữa đường roi của Lâm Nhi rất vững vàng, khéo léo lại kín đáo, tuy cây roi của chú Lía mạnh bạo nhưng không tinh bằng.

Lưu Phương Tích góp tiếng:

- Chú nhận xét thật tinh vi. Lâm huynh còn chưa xuất tuyệt chiêu độc môn ra mà.

Vừa nói đến đây chợt nghe tiếng hét vang dội của chú Lía. Mọi người chỉ kịp thấy cây roi của chàng ta như một mũi tên lao thẳng vào ngực Trần Lâm. Trần Lâm biết đối phương đã trúng kế bỏ ngỏ bộ ngực trống của mình nên cây roi trong tay đã đổi nhanh sang tay trái, luồn dưới cây roi của Lía đâm thẳng ra và chờ cho đầu roi của đối phương sắp chạm ngực mình, chàng mới xoay nhanh người qua bên để cho đầu roi của Lía lướt sát qua lớp áo trước ngực, còn cây roi của chàng núp theo cây roi của Lía mà tiếp tục lao thẳng vào nách đối phương. Lía biết nguy, la lớn một tiếng, vội vàng buông cây roi trên tay, xoay nhanh người, tay trái như chớp giật từ dưới đánh mạnh lên cây roi của địch, đồng thời hai lọn tóc phía sau lưng theo đà xoay bay vút vào bàn tay cầm roi của Trần Lâm. Phản ứng của Lía mau lẹ ngoài sức tưởng tượng của Trần Lâm. Cú đánh bạt từ tay trái của Lía, thêm vào hai lọn tóc như hai dây sắt nguội đã đập trúng đốc roi khiến cho cây roi trong tay chàng vuột khỏi và văng ra xa. Đến lúc này Trần Lâm và cả những người đang đứng theo dõi trận đấu mới nhận ra sự lợi hại của hai lọn tóc dài sau lưng Lía. Hai lọn tóc đó đã được Lía sử dụng như một vũ khí vừa lợi hại vừa hết sức bất ngờ. Hai đấu thủ sau chiêu vừa rồi đều mất cả vũ khí, nhảy lui lại đứng yên lặng nhìn nhau.

Mọi người sau những phút giây nghẹt thở đã “ồ” lên thở phào như vừa vứt đi được một tảng đá ngàn cân đè nặng trái tim mình. Tiểu Hồng hai bàn tay ép chặt trên ngực, nàng như muốn ngất đi, trên đôi mi nước mắt đã long lanh. Lưu Phương Tích reo lên:

- Tuyệt kỹ! Đường roi đâm ra như đôi đũa lệch quả thật là một tuyệt chiêu trong thiên hạ. Sự ứng phó tài tình của chú Lía cũng thật cái thế vô song. Trận đấu này phải được ghi vào sử sách của nền võ học Đại Việt để đời sau chiêm ngưỡng.

Lía buột miệng khen:

- Đường roi tuyệt diệu! Lía rất khâm phục!

Trần Lâm ôn tồn nói:

- Tài ứng biến và đòn phản công của huynh khiến Lâm tôi thật sự không tưởng nổi. Bái phục, bái phục!

Lía cười hỏi:

- Chúng ta tay không trao đổi vài thế quyền, nên chăng?

- Nên lắm chứ! Mời!

Lía hét lớn một tiếng, lướt người tới sử dụng cương quyền của Bạch gia quái quyền tấn công địch thủ, quyền phong gió rít vù vù. Trần Lâm thấy quyền pháp của đối phương quá cương mãnh, chàng liền sử dụng nhu quyền, áp dụng nguyên tắc “tá lực đả lực” để đối phó. Chỉ trong chớp mắt, hai đấu thủ đã trao đổi hơn mười tám chiêu. Tiểu Hồng thấy Trần Lâm luôn ở thế bị động, chỉ đỡ gạt chứ chưa phản công được đòn nào thì lo sợ nói với Lê Trung:

- Anh Lâm chỉ có thủ chứ không có công, dường như về quyền pháp anh ấy không phải là đối thủ của chú Lía, cậu ạ.

Lê Trung nói:

- Cũng không hẳn là như vậy. Lâm nhi đang sử dụng nhu quyền, nương vào sự mềm mại, uyển chuyển và liên tục để đối phó với lối đánh dũng mãnh của chú Lía. Nhìn bên ngoài thì Lâm Nhi ở vào thế yếu nhưng nếu muốn thắng được nhu quyền, đối thủ phải tốn rất nhiều sức lực và thời gian, chưa kể nếu Lía sơ hở để bị phản công trúng một đòn thì sẽ bị trúng liên tục vì đặc tính liên hoàn của nhu quyền. Con cứ bình tĩnh chờ xem.

Bên trong trận đấu, Lía thấy đối phương sử dụng nhu quyền để ngăn chặn tất cả những đòn công của mình thì trong bụng lấy làm thích thú nghĩ thầm: “Để xem anh bạn có thể đỡ nổi những chiêu này của ta không?” Tức thì chàng thét lớn thị uy, tay quyền tăng tốc, xuất chiêu liên tục, kết hợp quyền thủ và cước pháp tấn công như vũ bão. Trần Lâm tuy nội lực thâm hậu nhưng đường quyền của Lía mạnh như sấm sét, hai tay lại cứng như sắt nguội nên sau một lúc gạt đỡ, chàng đã thấm mệt. Trong khi đó, Lía lại thay đổi đấu pháp, quái quyền càng nhanh càng dũng mãnh hơn nữa, cứ như thể càng đánh, sức lực của chàng ta càng gia tăng lên gấp bội.

Chợt Lía dùng cả hai tay tấn công một chiêu Song chỉ cầm long vào mặt địch thủ. Trần Lâm vội dùng hai bàn tay làm cương đao chặt thẳng vào kẽ song chỉ. Lía rút nhanh tay lại, lướt bộ tới, hai tay biến thành thế Sư tử hí cầu từ dưới đánh thốc lên ức địch. Trần Lâm nhanh chóng co hai tay, dùng cùi chỏ giật mạnh xuống quyền thủ đối phương, phong tỏa vùng ngực của mình, đồng thời mượn lực của cú va chạm đó tung người ra phía sau một bước. Lía la lớn một tiếng “hay” và không cho đối phương có dịp trụ thế, chàng liền xốc nhanh ngựa Tứ bình trái lướt tới trước, tay trái xuất chiêu Cương đao khai lộ. Bàn tay xòe ra như miếng sắt nguội đâm thẳng vào bụng đối phương. Trần Lâm thất kinh vội dịch người sang bên né đòn. Tức thì Lía nhướng thẳng người lên, chân trái làm trụ theo thế Yến tử phiên thân, xoay người xắn một cú đá mãnh liệt vào hông đối thủ. Trần Lâm buộc phải xoạc chân ngã người về phía sau theo thế Hồi thân trá tẩu, tay phải đồng thời chặt mạnh xuống chân đối thủ. Lía thu nhanh chân lại rồi đạp xuống đất làm trụ, hạ thấp người và xoay nhanh một vòng, chân trái tung ra thế Hoành phi tảo địa cước quạt mạnh vào chân đối phương. Trần Lâm đang lỡ bộ, chân bị quét trúng nên ngã bật người ra nhưng chàng đã nhanh chóng chống tay xuống đất, uốn cong người lộn ngược ra phía sau đáp xuống. Chân vừa chạm đất chàng lại nhún mình bay lên cao, lướt về góc phải sân gia trang rồi tung người đáp nhẹ nhàng lên giàn Mai hoa thung, miệng nói lớn:

- Đấu quyền dưới đất tôi đánh không lại huynh, có dám thi tài cùng nhau trên giàn Càn khôn bát quái thung này không?

Lía cất tiếng cười ha hả đáp:

- Ha ha... Có gì trên thế gian khiến cho Lía này không dám đâu?

Rồi chàng tung người như con đại bàng lướt tới đáp lên giàn thung. Mọi người di chuyển, mang tất cả những cây đuốc đứng thành vòng tròn quanh giàn thung. Đó là 108 trụ cây được đóng xuống đất theo hình thế Cửu cung bát quái đồ hình. Trần Lâm đã lập ra thế trận này để tập luyện và dự trù đánh thắng Tây Đại Hắc Hổ tại đây nếu phải quyết chiến cùng nhau. Giàn thung được bố trí theo những bước di chuyển của Cửu cung di ảnh bộ pháp mà chàng đã tinh luyện nên chú Lía dù tài giỏi đến đâu ắt cũng phải gặp trở ngại trong lần đầu giao đấu trên giàn thung này. Lía vừa đặt chân lên giàn thung liền đưa mắt quan sát sự bố trí các cây trụ. Một lúc sau chàng nói:

- Giàn thung này được bày theo Cửu cung bát quái biến hóa vô cùng nhưng Lía này cũng muốn phá thử cho biết.

Trần Lâm nói:

- Hay lắm! Nghe tiên phụ nói Bạch gia quái quyền sử dụng Bát quái du long bộ làm bộ pháp căn bản, chẳng trách vừa mới nhìn qua Lía huynh đã nhận ra vị thế của Càn khôn bát quái thung này.

- Huynh cũng nhận ra Bạch gia quyền à? Xin hỏi tiên thúc phụ là ai mà lại biết Bạch gia quyền pháp?

Trần Lâm ôm quyền nói:

- Thứ cho câu trả lời vào lúc này. Huynh sẵn sàng chưa?

- Mời!

Dứt tiếng, Lía tung người đến chọn phương vị cửa Khai đáp xuống vì phương vị cửa Sinh đã bị Trần Lâm án ngự. Chàng hạ thấp người theo thế trung bình tấn, hai bàn tay biến thành hổ trảo thủ thế Miêu trung lập bộ đứng chờ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx