Những giấc mơ chợt đến chợt đi trong cơn mê của Eragon.
Nó chăm chú nhìn một nhóm người cưỡi ngựa tiến đến dòng sông hoang vắng. Nhiều người tóc màu bạc, cầm thương dài. Một con tàu rất đẹp, hình dáng lạ lùng, sáng ngời dưới ánh trăng, đang chờ đợi họ. Mọi người từ từ lên tàu. Hai người cao nhất bọn, cùng bước, tay trong tay. Dù những chiếc áo trùm đầu che khuất mặt họ, Eragon vẫn nhận ra một người là đàn bà. Họ đứng trên boong tàu, nhìn về bến. Một người đàn ông, người duy nhất không lên tàu, đứng một mình trên bờ, bỗng ngửa cổ, gào lên một tiếng kêu đau đớn. Những hình ảnh đó mờ dần, trong khi con tàu lặng lờ trôi xuôi trên sông, không một mái chèo, không chút gió, tiến đến một vùng đất bằng phẳng, hoang vu. Mây mù vần vũ, nhưng Eragon còn kịp thấy hai con rồng thoáng hiện trên trời.
Tỉnh giấc, điều đầu tiên Eragon chú ý là tiếng kêu kẽo kẹt lập đi lập lại. Nó mở mắt nhìn quanh quang cảnh dưới mái nhà rơm. Một chiếc mền phủ kín thân thể trần truồng của nó. Có ai đó đã băng bó vết thương trên bắp vế và những ngón tay của nó.
Eragon đang ở trong căn nhà chỉ có một phòng, mái lợp rơm. Một bộ chày cối tán thuốc, cùng với những cái bát và thuốc lá đặt trên bàn. Lá thuốc khô treo từng hàng trên tường tỏa mùi thơm của đất. Trước lò sưởi bập bùng ánh lửa, một người đàn bà béo tròn đang ngồi trên ghế xích đu. Đó là bà lang Gertrude. Mắt nhắm, đầu nghẹo về một bên, trên lòng bà là đôi kim đan và một cuộn len.
Dù mệt lả, Eragon ráng ngồi dậy cho đầu óc tỉnh táo. Nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua, trước hết là cậu Garrow, rồi đến Saphira. Nó thử liên lạc với Saphira nhưng không được. Chắc Saphira đang ở xa nơi này. Còn ông lão Brom nữa, mình thấy mặt ông đầy máu, chẳng hiểu ông ra sao rồi.
Bà lang Gertrude cửa mình, mở mắt:
- Ồ, cháu tỉnh rồi. Tốt lắm. Cháu cảm thấy trong người ra sao?
- Đỡ nhiều ạ. Cậu Garrow của cháu đâu rồi?
Bà Gertrude kéo ghế lại sát giường, nói:
- Ở bên nhà Horst. Nhà bà không đủ chỗ cho hai cậu cháu. Vì vậy mà bà phải chạy tới chạy lui, rạc cả chân, để trông nom cho hai người.
- Cậu cháu sao rồi?
Bà bắt mạch cho nó xong mới trả lời:
- Không được khoẻ. Ông ấy lên cơn sốt không dứt, những vết thương vẫn chưa lành.
- Cháu phải đi thăm cậu.
Bà ấn nó xuống, cả quyết nói:
- Muốn đi thì phải ăn đã. Bà không mất công ngồi đây coi cháu suốt, bây giờ để cháu đau ốm lại đâu. Da bắp vế cháu tuột cả ra, đêm qua cháu mới hạ cơn sốt đó. Không phải lo cho cậu cháu, ông ấy cứng rắn lắm, sẽ khoẻ lại thôi.
Bà tới treo siêu nước trên lửa lò sưởi, rồi bắt đầu băm lá phòng phong, nấu súp.
- Cháu ở đâu bao lâu rồi, bà?
- Đúng hai ngày.
Hai ngày? Như vậy có nghĩa, bữa ăn cuối cùng của nó là từ bốn ngày trước. Chỉ nghĩ vậy, Eragon đã muốn lả đi. Nó nghĩ, suốt thời gian này, Saphira phải tự lo, mong nó không gặp gì rắc rối. Bà Gertrude nói:
- Cả thành phố nháo nhào lên, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Họ cho người đến trại nhà cháu, mới biết là tan hoang cả rồi. Nhà cửa cháy rụi hết, chắc vì vậy mà cháu bị thương, phải không?
- Cháu….cháu không biết. Khi chuyện xảy ra, cháu không có mặt.
Trong khi chờ nồi súp sôi, bà đan tiếp, bảo Eragon:
- Bàn tay cháu có vết thẹo rõ lắm.
- Dạ.
- Tại sao cháu bị vậy?
- Cháu không biết, cháu thấy từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ hỏi cậu Garrow.
Bà lang ậm ừ. Hai người yên lặng cho tới khi vang lên tiếng sôi sùng sục của nồi súp. Bà rốt nước súp vào chén, lấy muỗng bón cho Eragon. Nó cảm thấy súp ngon tuyệt vời. Ăn xong, nó lại hỏi:
- Bây giờ cháu đi thăm cậu được chưa?
- Cháu là đứa lì lắm phải không? Được, muốn đi, bà không cản. Mặc quần áo vào, hai bà cháu cùng đi.
Bà quay mặt đi cho Eragon mặc đồ, nó gượng nhẹ khi kéo quần lên cho khỏi chạm vết thương. Rồi bà Gertrude giúp nó đứng dậy. Hai chân còn yếu, nhưng nó không thấy đau như hai ngày trước. Bà Gertrude nói tỉnh bơ:
- Bước từ từ, ít ra cũng không đến nỗi phải bò tới đó.
Bên ngòai, gió cuốn những làn khói bếp từ những căn nhà lân cận, phả lên mặt hai người. Mây đen che khuất ngọn Spine và thung lũng, tuyết trắng kéo dài từ chân núi về tới Carvahall. Eragon dựa vào bà Gertrude, nặng nhọc bước đi tới nhà ông Horst.
Horst xây một ngôi nhà hai tần trên đồi, để có thể hưởng thú ngắm cảnh núi non. Ông tận dụng tất cả tài năng tinh xảo vào việc dựng ngôi nhà này. Mái lợp đá, phủ bóng trên một bao lan kéo dài tới những khung cửa sổ cao trên tầng hai. Mỗi đầu ống máng đều có một đầu thú nhe nanh, khung cửa khổ và cửa ra vào đều trạm trổ hình chim muông, điểm xuyết những chùm nho.
Người ra mở cửa là bà Elain, vợ của Horst. Đó là một phụ nữ dịu dàng, vẻ trí thức, với mái tóc vàng óng ả, kẹp gọn gàng thành một búi. Qua ngưỡng cửa, họ bước vào căn phòng sáng sủa. Một cầu thang bóng lộn. Các bức tường màu mật ong. Elain cười buồn, nói với bà lang Gertrude:
- Tôi vừa định cho người đi mời chị. Ông ấy không được khoẻ, chị vào thăm ông ấy ngay đi.
- Vậy nhờ chị đưa Eragon lên lầu.
- Không sao, cháu tự lên được mà.
- Cháu chắc không?
Bà Elain hỏi. Eragon gật đầu. Bà áy náy nói:
- Thôi được. Chừng nào xong việc, cháu xuống bếp gặp thím, thím có bánh mứt mới làm, chắc cháu sẽ thích.
Bà vừa đi khỏi, Eragon dựa tường, lần mò lên thang. Mỗi bước leo, chân nó lại đau nhói. Tới đầu cầu thang, nó nhìn suốt hành lang dài, với những cánh cửa đóng im ỉm. Phòng cuối cùng, cửa hé mở. Hít một hơi dài, nó tiến tới.
Katrina đang đứng bên lò sưởi, luộc đống vải vụn. Cô nhìn lên, thì thầm mấy câu chia buồn về tai nạn của gia đình nó, rồi lại tiếp tục công việc. Bà lang đứng kế bên cô, tán dược thảo làm thuốc cao. Dưới chân bà, một cái xô đựng đầy tuyết, chờ tan thành nước lạnh.
Cậu Garrow của nó nằm trên giường độn cao bằng những tấm chăn. Trán ông đẫm mồ hôi, tròng mắt đờ đẫn. Da mặt co rút như da tử thi. Nhưng ông vẫn còn thoi thóp thở. Eragon rờ vầng trán nóng bỏng của ông, mà cảm thấy như một thứ gì không có thật. Nó lật một góc chân. Nhiều vết thương được băng bó, nhiều vết đang chờ thay băng rõ ràng chưa hề thuyên giảm. Eragon tuyệt vọng nhìn bà Gertrude:
- Bà không có cách nào trị những vết thương này sao?
Bà nhúng mấy miếng vải mới luộc vào xô nước lạnh, rồi đắp lên trán Garrow, nói:
- Thử đủ cách rồi. Thuốc mỡ, thuốc rượu, thuốc cao, vẫn chẳng ăn thua gì. Nếu những vết thương khép miệng thì mới có cơ may lành được. Tuy vậy, có thể sẽ khá hơn. Ông ấy vốn mạnh mẽ, cứng rắn.
Eragon tới một góc phòng, ngồi sụp xuống sàn. Không thể như thế này được. Đầu óc mụ mẫm, nó nhìn trừng trừng về cái giường cậu nó đang nằm. Một lúc sau, nó cảm thấy Katrina quì bên và choàng tay ôm nó. Eragon im lặng. Cô lẳng lặng bỏ đi.
Sau đó, cửa mở và ông Horst tiến vào phòng. Ông thì thầm nho nhỏ với bà Gertrude, rồi lại gần Eragon:
- Cháu cần phải ra khỏi đây.
- Cháu muốn ở lại.
- Cháu cần không khí trong lành và nghỉ ngơi. Đừng lo, lát nữa cháu trở lại cũng được mà.
Nó miễn cưỡng để ông chủ lò rèn dìu xuống thang. Mùi đồ ăn thơm lừng lan tỏa trong không khí.
Albriech và Bador đang ngồi nói chuyện với mẹ, trong khi bà nhào bột bánh. Thấy Eragon, hai anh em nín bặt, nhưng nó cũng đã nghe thấy họ đang bàn tán về cậu Garrow.
Chú Horst chỉ ghế mời:
- Ngồi xuống đi, Eragon.
Nó cám ơn, rồi ngồi xuống ghế, đặt hai bàn tay run run lên đùi. Trước mặt nó là một đĩa ê hề đồ ăn.
Bà chủ nhà lên tiếng:
- Cháu chưa muốn ăn thì thôi, nhưng lúc nào đói, thím luôn để sẵn đồ ăn cho cháu.
Nó chỉ nuốt được mấy miếng. Thấy vậy, ông Horst hỏi:
- Cháu cảm thấy sao?
- Khó chịu dễ sợ.
- Chú biết là không phải lúc, nhưng cần phải biết…chuyện gì đã xảy ra?
- Thật sự cháu không nhớ.
- Eragon. Chú là một trong những người đến nhà cháu. Ngôi nhà không chỉ sụp đổ tan tành, mà….có một thứ gì đó đã xé nó ra từng mảnh. Chung quanh đó đầy vết chân của một con quái vật khổng lồ, má chú chưa từng nhìn thấy hay nghe đến bao giờ. Nhiều người khác cũng nhìn thấy như chú. Bây giờ chú muốn biết, có phải đã có sự xuất hiện của một Tà Thần hay một quái vật? Vì cháu là người duy nhất có thể nói ra chuyện này.
Eragon đành phải nói dối:
- Khi cháu rời Carvahall…ba bốn ngày trước, vì có những kẻ lạ dò hỏi về viên đá giống như cháu đã lượm được. Chính chú đã cho cháu biết chuyện này. Do đó, cháu đã về thẳng nhà ngay. Đêm đó không có gì xảy ra. Sáng hôm sau, xong công việc nhà, cháu vào rừng. Sau đó nghe tiếng nổ, khói bốc mịt mù. Cháu chạy vội về, nhưng kẻ nào làm chuyện đó, đã bỏ đi. Cháu bới trong đống đổ nát và…tìm thấy chú Garrow.
Albriech hỏi:
- Rồi cậu đặt chú ấy lên một tấm ván kéo đi?
- Đúng vậy. Nhưng trướng khi đi, em nhìn lối đi nhỏ từ ngoài đường cái vào nhà em, em thấy dấu ủng của hai người, đều là đàn ông. Đây là mảnh vải cậu em nắm chặt trong tay. Em nghĩ nó rất giống với vải áo của những kẻ lạ kia.
Nó lấy mảnh vải đen từ trong túi ra, đặt lên bàn. Horst vừa trầm ngâm vừa tức giận, nói:
- Đúng vậy. Nhưng còn chân cháu, vì sao bị thương?
- Cháu không rõ. Cháu đoán là vì lúc cháu đào bới để tìm cậu cháu. Chỉ đến khi máu chảy ròng ròng, cháu mới biết.
Bà Elain kêu lên:
- Khủng khiếp quá!
Albriech nóng nảy bảo:
- Chúng ta phải truy cho ra chúng. Không thể để chúng thoát như thế được. Chỉ cần hai con ngựa, ngày mai anh em con sẽ đi tóm cổ chúng về đây.
Ông bố nạt ngay:
- Dẹp ngạy ý nghĩ ngu ngốc đó đi. Chính chúng sẽ tóm cổ con như một đứa trẻ con mà quăng vào gốc cây. Thấy chuyện gì xảy ra cho cả một căn nhà chưa? Đừng dính vào những kẻ đó. Ngoài ra, chúng đã lấy được thứ chúng cần rồi. Eragon, chúng lấy viên đá đi rồi, phải không?
- Cháu không thấy trong nhà nữa.
- Vậy thì chúng không còn lý do gì để trở lại đây. Nhưng…cháu vẫn chưa nói gì về những dấu vết lạ quanh nhà. Cháu có biết những dấu vết đó là do đâu không?
- Cháu không thấy những dấu đó.
Baldor bật nói:
- Con thấy chuyện này có quá nhiều dấu hiệu ma quái. Chúng là ai? Tụi Tà Thần à? Vì sao chúng cần viên đá? Bằng cách nào chúng phá hủy ngôi nhà đến thế được, nếu không là tà thuật? Chắc cha đoán đúng, chúng chỉ cần chiếm viên đá, nhưng cũng có thể chúng còn quay trở lại.
Tất cả đều im lặng sau những câu nói của Baldor. Hình như còn điều gì đó mà Eragon mơ hồ chưa nghĩ ra. Bỗng nó giật mình tự nhủ, vì sao nó lại quên phắt người anh họ. Nó lo lắng hỏi:
- Anh Roran chưa biết chuyện gì, phải không?
Chú Horst lắc đầu:
- Nó và Dempton đi sau cháu chỉ một lúc. Nếu không có gì xảy ra trên đường, họ đã tới Therinsford được mấy ngày rồi. Chú định nhắn tin, nhưng mấy ngày qua trời lạnh quá.
Albriech nói:
- Con và Baldor định sớm mai đi.
- Cứ đi. Cha sẽ đóng yên cương cho hai đứa.
Baldor hứa với Eragon:
- Mình sẽ tìm cách nhẹ nhàng báo tin cho cậu ấy.
Ba cha con chú Horst ra khỏi bếp. Eragon ngồi lại bên bàn, mắt nó tập trung lên một mắt gỗ. Từng chi tiết nổi bật trước mắt nó: thớ gỗ vặn vẹo, một chỗ gồ lên không cân xứng, ba vân nhỏ lốm đốm màu. Càng nhìn gần hơn, càng phát hiện nhiều chi tiết. Nó không hiểu vì sao nó có khả năng như vậy.
Một tiếng gọi nho nhỏ len vào đầu nó. Eragon làm ngơ. Mấy phút sau nó nghe tiếng gọi lớn hơn. Nó phát bực, kẻ nào không để cho cậu nó yên tĩnh nghỉ ngơi vậy? Liếc nhìn bà Elain, nó thấy bà dường như không quan tâm đến tiếng ồn kia.
“Eragon!”
Tiếng kêu lớn tới nỗi làm nó giật bắn người, suýt ngã khỏi ghế. Nó lại nhìn bà Elain, rồi chợt nhận ra tiếng gọi đó ở trong đầu nó. Nó lo lắng nghĩ: “Saphira hả?”
“Phải, ông điếc.”
“Em ở đâu vậy?” Saphira chuyển cho nó hình ảnh một lùm cây. Và:
“Em ráng gọi anh nhiều lần rồi, nhưng quá tầm liên lạc.”
“Anh bị bệnh, nhưng đã khá hơn rồi. Sao anh cũng không truyền tin được cho em?”
“Chờ anh mãi. Em đói quá phải đi săn mồi.”
“Bắt được gì không?”
“Một con hoãng nhép. Nó cũng láu cá lắm, nhưng với một thợ săn biết bay thì không thoát nổi. Cậu Garrow cũng phải chiến đấu một trận không tương xứng như vậy, phải không?”
“Anh không biết. Còn lâu chúng ta mới có thể về nhà. Sớm nhất thì mấy ngày nữa, anh mới gặp lại em. Em ráng tự lo mọi chuyện, nghe không.”
“Em sẽ làm theo lời anh, nhưng đừng quá lâu đó.”
Giọng cô nàng có vẻ kém vui lúc phải chia tay.
Nhìn ra ngòai cửa sổ, Eragon không ngờ mặt trời đã lặn. Nó khập khiễng đến bên bà Elain, nói:
- Cháu về nhà bà Gertrude ngủ.
- Sao cháu không ở lại với gia đình thím? Vừa gần cậu cháu, vừa trả giường cho bà Gertrude có chỗ nằm.
- Thím có chỗ cho cháu không?
- Có chứ. Đi theo thím.
Bà dìu nó lên một phòng trống lên lầu, rồi hỏi nó cần gì thêm nữa không. Eragon lắc đầu. Bà bảo:
- Nếu vậy, thím xuống nhà. Cần gì cháu cứ gọi.
Nghe tiếng chân bà xuống thang, Eragon mở cửa, sang phòng cậu Garrow. Bà Gertrude đang nhìn nó mỉm cười. Eragon thì thầm:
- Cậu cháu sao rồi?
- Yếu lắm. Nhưng đã hạ sốt. Mấy chỗ bỏng cũng có vẻ khá hơn. Như vậy là ông ấy có thể hồi phục được rồi.
Eragon yên tâm trở về phòng. Nó trùm chăn, tìm giấc ngủ để hàn gắn vết thương cả trong tâm hồn và thể xác.
@by txiuqw4