sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Erec Rex - Tập 2: Quái vật xứ khác - Chương 15

CHƯƠNG MƯỜI LĂM: NHỮNG NGƯỜI KHỔNG LỒ MỘT MẮT

Trong rừng thật im ắng, cái kiểu im ắng làm vang lên những tiếng u u trong tai người ta. Tiếng đám đông cuồng nộ la hét đuổi theo Erec đã tắt. Nó dỏng tai làm quen với tiếng dế kêu, tiếng chim hót líu lo, tiếng gió khẽ nô đùa với lá... và cả tiếng gì đấy nghe như một tiếng gầm rõ to.

Erec và Jam dòm nhau, mắt trợn tròn. Hình như có ai đó cũng đang ở đây. Chẳng thấy ai cả, nhưng hai người nghe rõ tiếng bước chân nặng nề dẫm lên đám lá và cành khô đang đi xa khỏi chỗ hai người.

“Ôi Trời!” Jam lắc đầu. Cả hai hiểu được rằng họ đã thực sự đặt chân đến cái Xứ Khác hoang vu, nhưng chẳng hề mảy may biết những gì đang chờ mình phía trước.

“Mình nên đi theo tiếng chân đó hay chạy đường khác?” Erec hỏi. Câu hỏi giống như một trò chơi sấp ngửa. Cái trò chơi “thời thượng” này biết đâu lại giúp tìm đường tới Lerna - miễn là đừng để nó và Jam bị xơi tái. Erec bất giác rùng mình, nhớ lại những chuyện từng nghe kể về mấy mụ xà nữ và lũ quái vật ẩn náu quanh vùng này.

Jam phân vân, hết nhìn về cái nơi vừa vẳng tới tiếng bước chân lại quay sang hướng ngược lại. “Tùy cậu thôi, thưa cậu trẻ.”

“Thế thì đi hướng này vậy, cẩn thận đấy, để coi có cái gì ở đó không.” Cả hai nhắm về hướng đã phát ra tiếng bước chân lạo xạo ban nãy. Cái thứ gây ra tiếng động đó hẳn phải to lớn lắm.

Jam nín thở, “Ối, tôi quên phéng đi mất. Chúng ta chưa chích ngừa. Người ta rất dễ bị nhiễm bệnh khi đi vào Xứ Khác. Đáng lẽ phải tiêm vài mũi thuốc ngừa trước khi tới đây mới phải.”

Erec chả muốn nghe điều ấy tẹo nào. “Chích cái gì cơ?”

“Hờ,” Jam thở dài, “có một căn bệnh gọi là đầu mũ vành gớm ghiếc. Người ta nói bệnh đó đau kinh khủng, nó còn có một tên gọi khác là tóc mũ bảo hiểm.” Ông rùng mình. “Rồi lại có cả cái bệnh gì đó có tên là trận mưa rào. Căn bệnh này cũng chả dễ chịu tí nào.”

Erec ước gì hai người đã được chích ngừa mấy căn bệnh ấy, nhưng cũng đành phải liều phó thác cho số phận thôi. Thay vì vậy nó hỏi, “Jam! Dân Thần Quốc mắc chứng gì vậy? Sao tất cả bọn họ đều hành xử điên rồ như thế?”

“Tình hình ở đó đang ngày càng tồi tệ, mọi người cứ hay chọc phá cho bọn quái thú nổi cơn tam bành. Dân chúng ở vương quốc Lắm Phép bọn tôi rất dễ chập mạch kiểu ấy kể từ khi Thực Thể bị xáo trộn. Thỉnh thoảng nó lại làm bọn tôi lên cơn điên.”

Chẳng mấy chốc cả hai đã tới một khu rừng thưa. Nơi đó có một ngôi nhà khổng lồ được xây bằng đá, mái lợp gỗ màu đỏ, có chóp nhọn. Khói bốc lên từ một ống khói nhỏ ngay giữa nóc nhà. Erec thở phào nhẹ nhõm. Ở đây thể nào cũng có người giúp nó tìm đường đến Lerna, không chừng còn cho nó với Jam một ít đồ ăn nữa ấy chứ - nghĩ đến đây Erec chợt nhận ra mình đang đói ngấu.

Bất thình lình, một tiếng rống giận dữ như tiếng thú gầm vọng ra từ ngôi nhà. Một người đàn ông trong đó đang la khóc ầm ĩ, nhưng tiếng thú gầm át hẳn tiếng ông ta. Erec và Jam nhìn nhau, rụng rời tay chân. Cái quái gì đang diễn ra trong đó vậy Trời? Hay có con quái vật khủng khiếp nào đó của Xứ Khác vừa đột nhập vào nhà người đàn ông tội nghiệp kia? Có khi là xà nữ cũng không biết chừng. Erec những muốn chạy biến đi, nhưng nó không thể để mặc người đàn ông tội nghiệp kia như thế được.

Jam lôi Erec đi, nhưng Erec giật ra và chạy tới núp dưới một bụi rậm gần ngôi nhà. Jam đành bám theo nó, thì thào, “Cậu trẻ, cậu điên rồi hả? Nơi này nguy hiểm lắm.”

“Tôi biết,” Erec thì thầm. “Nói tôi biết coi, xà nữ nó thế nào?”

“Kinh khủng lắm,” trán Jam nhăn lại. “Xà nữ do hai sinh vật ghê gớm và nguy hiểm nhất trái đất là rắn nhiều đầu và nữ bạo chúa kết hợp lại. Khi kết hợp lại như thế, sức mạnh của chúng sẽ tăng lên bội phần và tạo thành một lực lượng rất kinh hoàng. Dân xứ tôi gọi chúng là xà nữ.”

Erec liền chỉ tay về phía ngôi nhà, “Ông Jam, chúng ta phải giúp người đàn ông đó ngay.”

Gương mặt Jam tỏ vẻ cương quyết và lập tức gật đầu. Mấy cái cửa sổ quá cao nên không với tới để dòm vào được. Trong nhà lại phát ra một tiếng thét đinh tai nữa làm rung chuyển cả mặt đất, tiếp theo là những tiếng gầm khủng khiếp.

“Ối, không!” người đàn ông khóc thét. “Không! Không!”

“Gừ... gừừừừừừừừ!” con quái vật rống lên.

Tình thế thật nguy cấp. Không thể chần chừ được nữa. Erec có mang theo chiếc điều khiển từ xa. Nó chỉ mới biết dùng sơ sơ, nhưng giờ chính là lúc để thử. Có lẽ trước hết nó sẽ điều khiển cho con quái vật đó tránh xa người đàn ông ra rồi hẵng tính gì thì tính.

Nó định giật toang cánh cửa ra mà xông vào trong, nhưng cánh cửa gỗ khổng lồ ấy dày nặng quá nên nó chẳng tài nào xê dịch nổi. Mãi cho đến khi mở được cửa, Erec mới chạy xộc vào nhà, lăm lăm chiếc điều khiển trên tay. Ngồi chình ình trên chiếc đi-văng khổng lồ trước mặt Erec là hai sinh vật lạ đời nhất mà nó từng thấy. Chúng mang hình hài con người, nhưng lại to lớn khủng khiếp, mỗi đứa chỉ có độc một con mắt lồi ra ngay giữa trán. Người đàn ông quấn chiếc xà rông cực lớn, trông như được may từ mấy tấm da thú, buộc lại ở một bên hông. Một khúc xương to đùng xỏ ngang qua lỗ mũi ông ta. Một tay ông ta cầm khư khư một cái xiên lớn, nhọn hoắt.

Người đàn bà ngồi sát bên ông ta mặc một cái váy cực kỳ diêm dúa - Erec chưa bao giờ thấy cái váy nào đính nhiều hạt cườm với khuy nút đến thế. Hai bắp chân bà ta to đùng, màu sắc và hình dạng trông chả khác gì hai khúc cây thò ra từ gấu váy xuống đôi giày cao gót màu ngọc trai ôm lấy đôi bàn chân khổng lồ. Bà ta duỗi một ngón tay sơn màu hồng ra để cầm chiếc tách sứ dễ thương lên.

Cả hai không hề nhận ra Erec vừa đột nhập vào nhà mình, điều khiển từ xa giơ cao. Mắt họ đang dán vào một chiếc tivi to tướng, chiếu cảnh nhiều sinh vật giống như họ đang tham gia một chương trình “talk show”. Trên màn hình, một trong số những sinh vật quái dị đang khóc sụt sùi và một sinh vật khác đang say sưa kể về việc mối quan hệ của họ đang ngày một xấu đi như thế nào. Jam thì thầm vào tai Erec, giọng run run, “Người khổng lồ một mắt đó, cậu trẻ. Từ từ chuồn thôi.”

Erec lùi lại một bước, nhưng bỗng cứng đờ người vì ông khổng lồ lại vuột ra một tiếng gầm chói tai nữa, phụ họa với cái tay khổng lồ trên tivi đang nói rằng: “Dẫu tình yêu không êm ái, yên bình, nhưng tôi sẵn sàng vứt bỏ tất cả chỉ để được nếm trải tình yêu thêm một lần nữa.” Bà khổng lồ một mắt đưa cánh tay lên bịt mắt. “Trời ạ!” bà nói bằng cái giọng mà hồi nãy Erec cứ tưởng là giọng của một người đàn ông đáng thương nào đó. “Như thế thật chả công bằng tí nào. Không được.”

Ông khổng lồ một mắt khịt mũi, rồi cất giọng gầm gừ khủng khiếp, “Có mùi gì hấp dẫn quá, em ơi. Em đang nấu gì à?”

“Đâu có. Em định là chúng ta sẽ xơi rận ói rồi mà.”

“Tức cười ghê,” ông khổng lồ lại khịt mũi. “Sao anh lại ngửi thấy mùi máu của một tên Thần Quốc nhỉ?”

Erec ngây người như tượng đá. Jam kéo nó lùi về phía cửa. Vừa lúc đó cặp vợ chồng khổng lồ một mắt cùng quay phắt lại và phát hiện ra hai người. “Nhìn kìa! Aaaaaaarrrgghhh!” Ông khổng lồ một mắt đứng bật dậy, lao tới chỗ Erec và Jam. Erec luống cuống chạy ra cửa, run bắn. Nhưng chưa kịp thoát ra ngoài thì cánh cửa đã đóng sập lại ngay trước mặt nó. Nó ngước lên thì thấy bàn tay của ông khổng lồ một mắt đã chặn trên cánh cửa. Thoáng một cái, Erec và Jam đã bị hốt gọn vào lòng bàn tay ông ta.

Ông khổng lồ trông như đang lên cơn điên, cứ chạy vòng vòng khắp căn nhà, tay vẫn giữ chặt Erec và Jam. Ông ta hú hét, gào la rất man rợ, “Đồ ăn! Đồ ăn!”

Erec chắc mẩm là mình sẽ xỉu mất. Thế là chấm hết. Chẳng còn cuộc sát hạch thứ hai. Cũng chẳng cứu được anh chị sinh đôi của nó. Con quái vật ghê rợn cứ túm chặt nó trên tay và chạy quanh nhà, nhanh đến mức đầu Erec quay mòng mòng. Jam trông tái mét.

Làm ơn đi, cầu trời cho con có ý nghĩ u ám, Erec khấn nguyện. Cầu cho con biến thành rồng để dọa cho hai người khổng lồ này chạy mất dạng đi.

Bỗng ông khổng lồ một mắt thả Erec và Jam xuống hai chiếc ghế đẩu nhỏ, tay vẫn vòng chặt quanh hai người. Mắt ông ta hau háu dòm cả hai, miệng nở một nụ cười rộng ngoác. Erec quýnh quáng cố nhớ lại cách chỉ dẫn để thoát khỏi gã khổng lồ một mắt trong cuộc thi Đường Đua Quái Vật lần trước. Ngáng chân hắn? Không... hối lộ hắn? Đúng rồi.

Nó còn nhớ ra một điều nữa. Cô Ennui đã bảo rằng mấy gã khổng lồ thường bóp vụn xương con người, đơn giản chỉ vì bọn chúng khoái thế. Nhưng mà, cô ấy cũng bảo rằng chỉ cần một cái liếc nhìn của bọn khổng lồ cũng đủ biến con người thành đá. Xem ra điều đó sai bét. Cả nó lẫn Jam có bị thay đổi gì đâu.

“Đồ ăn!” ông khổng lồ rống um lên. “Vaerna! Mang cho những vị khách này một ít đồ ăn đi!”

“Từ từ đã, Haenry,” bà khổng lồ một mắt có chất giọng đặc sệt như giọng đàn ông đáp lại. “Em sẽ lấy vài món.”

Ông khổng lồ một mắt buông Erec và Jam ra, rồi ngồi ịch xuống một cái ghế khác. Erec chẳng biết mình có nên nhảy xuống và bỏ chạy hay không. Liệu cái ông khổng lồ này có bắt nó lại không nhỉ? Haenry nhìn Erec và chẹp môi. “Nhà ta không hay có khách,” ông khổng lồ rống to, “Thế tụi bay là ai?”

Erec sợ phải nói tên mình ra. Biết đâu tin tức từ Thần Quốc đã lan tới đây và ông khổng lồ này cũng ghét nó luôn thì sao.

Jam mau mắn, “Tên tôi là Jam Crinklecut, thưa ngài tốt bụng. Xin hãy xem cuộc viếng thăm của chúng tôi là một dấu hiệu thiện chí từ quê nhà bình dị của chúng tôi gửi đến ông bà.”

“Jam,” Haenry cười lục cục. “Tên của ông nghe có vẻ như trét vào bánh mì nướng sẽ rất ngon ấy nhỉ!” [6]

[6] Jam có nghĩa là mứt - ND.

Jam nuốt nước miếng đánh ực một cái.

“Thế còn ai đây?” ông khổng lồ tia sang phía Erec.

Erec không thốt nổi một lời. Nếu nó nói dối thì liệu cái ông khổng lồ này có nhận ra không nhỉ? Môi nó mấp ma mấp máy, không nói nên lời.

“Chờ tí đã,” Vaerna nói. “Trông nó giống thằng bé trong tấm hình này lắm.” Bà khổng lồ giơ lên một tấm hình đen trắng chụp Erec, viền trong cái khung màu đen, có cả một dòng chữ chú thích bên dưới. “Haenry, nó là Erec Rex đấy.”

Nếu trước đây Erec còn hơi nghi ngờ về việc Haenry đã từng nghe nói về mình, thì giờ đây, mối nghi ngờ đó đã lập tức tan biến. Haenry vọt ra một tiếng gầm hoang dại, đấm thùm thụp vào ngực mình và lắc xổ tung hết cả tóc tai. Ông dậm mạnh xuống sàn đến nỗi căn phòng rung lên bần bật. “Erec Rex! Erec Rex đang trong nhà mình?”

Erec và Jam nhìn nhau, đinh ninh phen này cả hai thế là tiêu đời. Jam cười ân hận, ra chiều mình đã cố gắng hết sức nhưng giờ thì đành chịu vậy.

Haenry cúi xuống cười toe toét, “Tôi rất vinh dự khi được cậu viếng thăm, Erec. Cậu là người được chào đón hơn cả trong nhà tôi.”

Erec nhìn thẳng vào mắt Haenry mà nói, “Sao trông ông xấu thế?” Jam dòm nó choáng váng. Erec nuốt nước miếng, đứng đực người ra, quai hàm ngậm chặt lại. Sao tự dưng nó lại phun ra cái câu ngớ ngẩn đó vậy Trời? Thế rồi nó sực nhớ ra mình đang nhét Cuộn giấy Sự thật trong người. Tại sao nó lại mang theo thứ ấy làm gì cơ chứ? Cuộn giấy da khốn kiếp đó đã xui nó thốt ra lời dại dột nhất trên đời. Nó lắc đầu, mí mắt từ từ nhắm lại.

Haenry phá lên cười hết cỡ, đến nỗi tai Erec rung lên. “Cậu bảo tôi xấu á? Hay đấy, Erec Rex. Tôi thích cậu, mặc dù trông cậu còn kệch cỡm hơn cả lũ Hulder.”

Vaerna ấn vào đùi Erec và Jam mỗi người một cái đĩa khổng lồ đựng một thứ thịt mà chả ai biết là thịt gì, “Ăn đi!” Cái món màu xam xám, lầy nhầy trước mặt cả hai bốc lên thứ mùi mà Erec không sao tả được. “Vậy là, cậu đến đây để cứu lũ rồng con phải không?” bà Vaerna háo hức hỏi. “Dân Polyphemus và dân Xứ Khác cứ đồn ầm cả lên. Bọn rồng con bỗng nhiên lại biến mất cả, tai họa quá đi mất. Chả ai biết phải làm thế nào.”

Erec bỗng cảm thấy buồn, “Cháu cũng rất muốn cứu chúng, nhưng cháu có một việc cần làm trước đã.”

Haenry nói, “Chúng tôi rất cảm ơn cậu, Erec. Cậu đã cứu vua Piter và vì vậy cậu đã cứu luôn cả chúng tôi. Chúng tôi có thể làm gì để tạ ơn cậu đây?”

Erec chưng hửng. Nó có nghe nhầm không vậy? Đây là những người đầu tiên hiểu đúng những gì nó đã làm và không hề nghĩ nó là kẻ dối trá, lừa đảo. Erec nín thở.

“Ừm, cháu cần tới Lerna để tìm anh chị cháu. Ông bà giúp cháu tới đó được không ạ?”

Haenry bỗng rống inh ỏi khiến Erec giật nảy mình, “Dĩ nhiên là tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để giúp Erec Rex, anh hùng của Xứ Khác!”

Erec bắt đầu thấy đỡ lo hơn. Mọi việc hóa ra lại suôn sẻ hơn nó tưởng. Bụng nó sôi lên ùng ục, và nó nhận ra mình đang đói đến run cả người. Nó hớp thứ nước đang bốc hơi nghi ngút trong cái tách trước mặt, nhưng lại vội vàng đặt xuống. Miệng nó như bốc lửa. Bà Vaerna nhướng cái lông mày quá khổ nằm vắt ngang giữa trán lên, “Không thích whisky rễ cây à?”

“Kh... không!” Erec cố hết sức đáp lời lịch sự. Nó ngại ngần bốc lên một miếng thịt nhớt nhầy. Thứ này có vị như kim loại dính nhớt, nhưng nó đang đói rã ruột nên ráng ăn thêm chút nữa.

“Xin lỗi,” Vaerna bảo. “Nhà tôi chỉ còn có mỗi món gan muỗi khổng lồ này thôi.”

Erec vội thảy nhúm thịt đang ăn dở vào đĩa và ọe ra.

Erec và Jam qua đêm với mấy cái gối trên sàn nhà, cái nào cái nấy to bằng cả chiếc đệm giường. Sáng ra, cả hai nhã nhặn từ chối món gan muỗi khổng lồ. Như thường lệ, Jam rẽ mái tóc qua một bên và vuốt bẹp xuống bằng một loại keo bóng mà ông vẫn thường bỏ trong túi áo khoác. Erec thắc mắc không biết tại sao Jam lại phải kiểu cách như thế. Vuốt keo tóc khiến ông trông thật ngờ nghệch. Mãi cho đến khi keo tóc đã bay hết, nhìn Jam mới hơi tự nhiên trở lại.

Jam xin phép ra ngoài, rồi lát sau quay về với một dúm quả mọng và rau diếp dại đựng trên một cái khay bạc nhỏ mà ông đã giấu kỹ trong áo khoác của mình. “Một quản gia giỏi phải được trang bị để đối phó với mọi tình huống.” Ông chỉ vào đám lá xanh ngắt còn nguyên một quả mọng tròn xoe màu cam. “Đây là một loại cà. Lá của nó trị mụn nhọt rất hay, lại chữa đau họng cực tốt đấy cậu trẻ.”

Erec sững sờ nhìn cái khay. “Sao ông biết mà lấy được mấy thứ này? Lại có cả khay nữa, ở đâu ra thế?”

“Đấy là tài phép thuật của tôi mà.” Mắt Jam nháy nháy. “Tôi luôn sẵn sàng phục vụ.”

Rau và quả dại ngon đến độ Erec xơi sạch bách cả khay. Nhưng vừa ăn xong, nó lập tức thấy áy náy quá chừng vì chẳng chừa lại miếng nào cho Jam. “Xin lỗi.”

“Không hề chi, cậu trẻ. Cậu phải ăn trước chứ. Lát nữa ra ngoài Jam sẽ tự phục vụ mình sau.”

Haenry hôn tạm biệt Vaerna thật kêu, nghe như tiếng xe tải húc phải gốc cây, rồi bước đi cùng Erec. “Hừm,” ông khổng lồ gầm lên, “Cho tôi coi cái bản đồ của cậu nào, để xem chúng ta đang ở đâu, và làm sao để tới... cậu bảo cậu cần tới đâu ấy nhỉ?”

“Lerna,” tim Erec thắt lại. “Thế ông không biết đường à?”

“Không, tôi đã ra khỏi Polyphemus bao giờ đâu. Chả có lý do gì để đi,” Haenry lắc đầu. “Theo gu thẩm mỹ của tôi thì người ở các nơi khác trông thật quái dị. Nhưng những người khổng lồ một mắt bọn tôi rất giỏi lần dấu vết. Nếu cần, tôi có thể lần theo được mọi dấu chân. Vậy nên, chúng ta hãy cứ xem bản đồ của cậu đi đã.”

Erec chìa hai bàn tay không ra, “Cháu làm gì có bản đồ. Cháu nghĩ mình cứ đi đi, thể nào mà chả tìm thấy cái gì đó.”

Ba người len lỏi qua rừng cây, cho đến khi Haenry Erec và Jam mỗi người ngồi lên một bên vai ông. Từ lúc đó, họ di chuyển nhanh hơn nhiều. Dù vậy Erec vẫn ước phải chi nó biết mình đang đi đâu. Nó e là cả ba đang đi xa Lerna hơn, ra khỏi Xứ Khác. Giá trời xui đất khiến cho bọn nó gặp được ai đó biết đường đến Lerna thì hay biết mấy.

Đến một quãng chẳng biết là nơi đâu, cả ba phát hiện ra một cái tủ kim loại khổng lồ, mặt trước có gắn kiếng, nằm chình ình ngay giữa rừng thông. Haenry bước lại chỗ cái tủ, và Erec chợt nhận ra đó chính là một cỗ máy bán hàng tự động, chứa đầy những trái banh màu xám nhỏ ti. Tấm biển trên máy ghi, “Banh sâu. Một đồng ba trái.” Erec bật cười. Ai lại muốn mua sâu ở đây kia chứ? Nó thấy quanh đấy chả có cái hồ câu cá nào. Lát sau, cả ba lại thấy một cái máy bán hàng tự động khác ở trong rừng, bán thú đủ loại và đủ kích cỡ. Tấm biển trên máy đề “Thú cưng. Hai đồng một con”. Đây không phải là banh thú, mà là thỏ thật, chó thật, mèo, chuột, chim và rùa cũng đều là thật, đang ngồi trên những cái kệ nhỏ. Có vẻ như chúng đang rù rì tán chuyện với nhau, nhưng Erec chẳng nghe được chúng nói gì. Trong một thoáng, nó bỗng thèm mua một con chuột đồng về nuôi, nhưng rồi chợt nhớ ngay ra là mình không có thời gian. Haenry hất đầu về phía bọn thú, “Ăn gì không?”

“Ớ, không,” Erec nói. “Cháu không thấy đói.”

Chẳng mấy chốc cả ba lại gặp một cỗ máy bán hàng tự động nữa ở trong rừng. Erec tò mò nhìn vào. Trong đó có một lão già đang ngồi co ro trên một cái kệ nhỏ. Hai chân bắt chéo, thu mình trong cái không gian chật chội đó. Chòm râu quai nón màu xám dài lưa thưa với đám râu mép xòa xuống. Lão nhìn chong chong vào khoảng không, như thể bộ ba Erec, Jam và Haenry không đáng để lão phải chớp mắt một cái. Tấm biển trên máy bán hàng ghi, “Lời khuyên. Mỗi lời khuyên một đồng.”

Một lời khuyên mà chỉ tốn có mỗi một đồng? Thế này thì sao mà bỏ qua cho được! Erec có đầy tiền lẻ trong túi và thấy chẳng có lý do gì để không thử. “Sao chúng ta không xin mỗi người một lời khuyên nhỉ?”

Nó trao cho Jam và Haenry mỗi người một đồng bạc, Jam nhét đồng bạc của mình vào máy trước tiên. Lão già trong máy rít một hơi thuốc bằng cái tẩu và nghiêng đầu, “Ông bạn nên thôi ngay cái trò xịt keo lên tóc đi. Trông ông bạn quá đi mất.”

Jam xịu mặt. Erec nhìn đi chỗ khác, thấy quê gì đâu. Nhưng dù sao thì lão già nói cũng đúng đấy chứ. Jam có một gương mặt rất dễ mến, nhưng ông khiến mình trở nên ngớ ngẩn hết sức với cái kiểu xịt keo ướt nhẹp và vuốt hết tóc qua một bên như thế.

Haenry cũng hăm hở nhét đồng bạc của mình vào máy, chẳng có vẻ gì ngần ngại trước những lời mà lão già vừa phang vào mặt Jam. Lão già nhìn ông khổng lồ một mắt với vẻ dửng dưng rồi cất giọng đều đều, hờ hững, “Con gái ông, Vaeronicae, yêu ông và Vaerna. Nó đã bỏ trốn để đi tìm tình yêu đích thực, nhưng giờ nó chợt nhận ra tình yêu chân thành nhất là nơi những trái tim mà nó vốn gần gũi bấy lâu.” Erec nghĩ, thật tức cười khi nghe lão già này nói những lời mỹ miều ấy bằng cái giọng khô không khốc.

Haenry, trái lại, đưa tay lên áp vào chỗ tim mình và hú to đến nỗi làm Erec giật nảy người. Ông vừa chạy vòng vòng vừa hú hét mất một hồi, rồi khuỵu xuống, nằm mọp dưới nền đất mà thổn thức, “Ôi Vaeronicae, con gái yêu của cha. Thế mà cha mẹ lại nỡ hờn giận và ghét bỏ con. Cha mẹ là những kẻ dốt nát trong thế giới tình yêu, những kẻ vô tích sự đáng thương.” Haenry trông thật thảm thiết, cứ gào khóc mãi. Thật kỳ quặc khi nghe một sinh vật trông thô kệch như thế lảm nhảm về... ừm… về đúng cái đề tài mà lúc xem chương trình “talk show” ông đã hò hét ủng hộ. Erec bèn kết luận là mấy người khổng lồ trông thô kệch vậy thôi, chứ họ cũng tình cảm sướt mướt ra phết.

Giờ đến lượt Erec. Nó thảy một đồng bạc vào cái máy. Ánh mắt trừng trừng của lão già như muốn xoáy thẳng vào nó, “Cậu đang cố tìm đường đi trong Xứ Khác. Bởi vì cậu rất có tính ‘thẩm thấu’, thế nên hãy nhờ những cây thông mách nước chỉ lối đi cho.”

Cây thông mách nước? Erec ngó quanh. Vô số cây thông đang đứng lẫn trong các loài cây khác. Chúng có phải thông mách nước không?

Nó hỏi lão già, “Thông mách nước?”

Lão già vẫn bình chân như vại, không thèm chớp lấy một cọng lông mi, cứ như thể lão chẳng nghe thấy Erec nói gì.

“À, tôi quên mất...” Erec lấy một đồng bạc khác và nhét vào cái máy. “Cây thông mách nước hoạt động thế nào?”

Lão già trả lời như châm chọc, “Cậu đừng có quan tâm đến việc người ta nghĩ gì về cậu.”

Câu này không phải đùa, mà là một vấn đề rất nghiêm túc, Erec biết vậy, nhưng đó không phải là điều nó muốn nghe lúc này. Nó cần biết làm thế nào để tìm ra đường đi trong Xứ Khác. “Cây thông mách nước hoạt động thế nào?”

Đợi mãi không thấy lão già trả lời, Erec bèn đá cho cái máy một phát.

“Chết tiệt!” Tuy nhiên nó biết lão già muốn gì. Nó lại thảy một đồng bạc nữa vào máy. “Cây thông mách nước hoạt động thế nào?”

“Cuộn giấy Sự thật luôn làm cậu phát ngượng bằng cách ép cậu nói ra sự thật.” Lão già làm bộ mặt hả hê, mãn nguyện, như thể lão thừa biết Erec đã rõ mười mươi điều đó rồi. Lời khuyên lão đưa ra càng lúc càng vớ vẩn. Erec suýt nữa thì quên béng lời khuyên ban đầu của lão, về những cây thông mách nước.

“Haenry, Jam, hai người có ai biết về cây thông mách nước không?” Họ lắc đầu. Erec nghĩ ngợi lời nhận xét mà lão già đã nói về mình. “Jam, lão ta bảo tôi ‘thẩm thấu’ nghĩa là sao?”

Jam sốt sắng trả lời ngay, “Cậu trẻ à, ‘thẩm thấu’ là điều vĩ đại lắm đó. Ý lão ta là cậu có khả năng liên lạc được với Cuộn giấy Sự thật và cái Thực Thể chạy xuyên qua chúng. Người càng có tính ‘thẩm thấu’ thì càng ẩn chứa nhiều sức mạnh tiềm tàng. Yên tâm đi, năng lượng luôn chạy xung quanh người cậu. ‘Thẩm thấu phép cậu tác động đến Thực Thể. Vua Piter là người siêu ‘thẩm thấu’. Ngài cũng được các vị Thần Mệnh trao cho một thứ mà thứ ấy còn giúp ngài hùng mạnh hơn nữa.”

“Ố, thật á?” Erec tò mò. “Đó là cái gì vậy?”

“Một cây bút lông Sự Thật. Nếu ngài nghĩ tới một câu hỏi và dùng cây bút ấy để viết câu hỏi đó ra thì nó sẽ viết câu trả lời cho ngài ngay.”

“Hồi trước vua Piter cũng có nhắc tới cây bút lông Sự Thật đó rồi,” Erec tròn mắt. “Ngài bảo ngài chưa đủ mạnh để sử dụng nó. Nhưng nếu nó có thể tìm ra Danny và Sammy ở đâu, thì ngài...”

“Tôi không biết,” lông mày Jam chau lại. “Nhưng cây bút ấy chả đưa ra câu trả lời trực tiếp đâu. Nó rất láu lỉnh.”

Erec chả quan tâm đến vua Piter hay cây bút láu lỉnh của ngài. Như bao lần, nó sẽ tự tìm ra cách.

Erec liếc nhìn lão già ngồi trong cái máy bán hàng tự động. Lão ta vừa bảo nó hãy nhờ cây thông mách nước chỉ đường cho. Tính đến giờ, Erec đã bao phen đương đầu với gian khó rồi, cộng với con mắt rồng nữa, nên nó cảm thấy rất tự tin. Thể nào nó cũng bắt được bọn cây thông mách nước phải chỉ lối cho mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx