Hứa Mạc là em trai sinh đôi của Hứa Thiến, bởi vì bác của Hứa Mạc không sinh được con, nên bố Hứa Mạc đã đưa Hứa Thiến tới nhà bác làm con gái từ lúc còn bé. Nhà Hứa Mạc ở trong tổ hợp căn hộ khách sạn hạng sang tại trung tâm thành phố, diện tích bốn năm trăm mét vuông, có thể quan sát cả trung tâm thành phố phồn hoa. Cảnh đêm chốn thành thị rực rỡ vô vàn. Bố mẹ Hứa Mạc ngồi trên ghế sô pha ôm mặt thở dài. Nữ cảnh sát kiên nhẫn hỏi thăm Hứa Mạc còn nơi nào khác để đến không, bình thường hay ở đâu, nhưng bố mẹ gã không trả lời được.
Phòng Hứa Mạc được sắp xếp sạch sẽ, không giống phòng đàn ông thông thường, không có bóng rổ và gái đẹp, cũng không có mô hình xe hơi. Ngược lại rất giống phòng Ngôn Cách, chỉ có một bức tường đặt đầy sách. Đưa mắt nhìn, tất cả đều là sách y. Ngôn Cách kiểm tra ngăn kéo của gã, ống nhòm, khẩu trang, ria mép, kính râm – đồ theo dõi. Mở tủ quần áo, vài bộ quần áo tầm thường nổi bật giữa những món đồ sang trọng – đồ theo dõi. Mở album ảnh ra, ảnh chụp cả nhà bị cắt nát – bất hòa, thù hận, bất công.
Đầu giường có một khung ảnh lớn, treo bức tranh khỏa thân của thần mặt trăng Artemis và thần mặt trời Apollo trong thần thoại Hy Lạp – chị em, tình cảm. Tới bên tủ sách, cầm mấy quyển sách được đọc tới mức cũ nhất, nói về cách bảo dưỡng và giữ gìn trang thiết bị chữa bệnh, trên sách viết đầy chú thích và nhận xét – gã không chỉ đơn giản ảo tưởng về việc thay nội tạng, mà có nghiên cứu rất hệ thống và tiêu chuẩn.
Ngôn Cách gập sách lại, đi tới phòng khách, nói: “Anh ta cần một chỗ cực rộng và đủ bí mật để tiến hành thí nghiệm. Không chỉ có bàn mổ và dao, chỗ anh ta đang ở phải chứa cả phòng phẫu thuật, phòng chăm sóc đặc biệt, có thể chứa tất cả trang thiết bị phẫu thuật và chăm sóc người bệnh.”
Bố mẹ Hứa Mạc ôm đầu: “Chúng tôi cũng muốn cản nó, nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi là người nội địa và cũng không mua bất động sản nào khác ở đây. Mặc dù có nhà xưởng hoặc nhà đất, nhưng đều được trông coi nghiêm ngặt, không cho phép nó bén mảng tới.”
Ngôn Cách trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cảnh sát Trần, xin hãy cho nhân viên phòng thông tin đi điều tra xem, ngoài hệ thống khám chữa bệnh, mấy năm gần đây có cá nhân hay công ty nào liên tục mua thuốc tim, thuốc khử trùng trong phẫu thuật hay trang thiết bị phẫu thuật không. Cũng nhờ ngành vệ sinh điều tra xem, trong hệ thống khám chữa bệnh, có dàn máy móc lớn nào được đem đi thay thế, tiêu hủy hay thu hồi tái sử dụng không.”
Bố mẹ Hứa Mạc cúi đầu không nhúc nhích, nhưng Ngôn Cách nhận thấy ngón tay của người bố hơi cứng lại, tiếng khóc của người mẹ nhẹ đi. Những người khác không phát hiện ra, nhưng chi tiết ấy không thoát khỏi mắt anh. Đôi đồng tử của anh hơi co lại: “Ông Hứa, bà Hứa, ông bà biết con trai mình đang ở đâu.”
Giọng khẳng định, hùng hồn. Mười mấy con người giữa phòng khách phút chốc nghe rõ cả tiếng kim rơi. Hai vợ chồng ấy vẫn cúi đầu ôm trán, không biểu lộ thái độ.
Chân Ý nhìn về phía sau tấm rèm, ngây người. Đó là một căn phòng kính trong suốt, bao gồm phòng làm việc vô trùng với cấu trúc tinh tế và phức tạp, phòng phẫu thuật và phòng chăm sóc đặc biệt. Bên trong có bàn mổ tiêu chuẩn, đèn mổ, bàn điều khiển, một bộ trang thiết bị y học tinh vi đầy đủ. Ký hiệu màu đỏ trên đó nhấp nháy, hiện các thông số như độ ẩm không khí, lượng vi khuẩn… Ngoài phòng kính là phòng làm việc ở một đầu khác, chất từng đống tim động vật do chiếc băng chuyền vừa rồi đưa qua. Hứa Mạc có hệ thống phân loại tim cao cấp, một phần để ăn, một phần dùng để thí nghiệm phẫu thuật, thỏa mãn các nhu cầu của gã đối với việc điều trị bệnh tim. An Dao mặc đồ giải phẫu, đứng bên bàn mổ, chân bị xích, không thấy rõ vẻ mặt. Giờ Chân Ý mới hiểu Hứa Mạc không nói đùa, gã thật sự muốn thay tim. Gã vốn định giết cô, nhưng An Dao nói cô là y tá để cứu cô. Phía sau, Hứa Mạc lại cầm súng gí vào lưng cô: “Đừng làm lỡ giờ phẫu thuật của tôi, lập tức đi móc tim của người hiến tạng.”
Chân Ý quay đầu lại, cố nén cơn giận: “Anh ấy không phải là người hiến tạng, anh ấy là người sống!”
Lúc nói chuyện, khóe miệng Hứa Mạc giật giật thật kỳ cục: “Mẹ tôi nói không thể giết người. Thế nên tôi không giết. Cô đi lấy tim anh ta ra đi.”
Logic gì đây? An Dao níu kéo lần cuối: “Hứa Mạc, anh hãy nghe tôi nói, anh không bị bệnh, anh rất khỏe mạnh. Thật đấy, anh không cần thay tim.”
“Các người lừa tôi!” Gã hét lên, giần giật nghiêng đầu, liếc nhìn bằng ánh mắt đăm đăm, “Tim tôi vẫn luôn đau lắm, nó sắp chết rồi. Chỉ còn một tiếng thôi. Các người không chịu cứu tôi nên lừa dối tôi! Tôi không muốn chết, tôi muốn trái tim đó!”
Gã gí súng vào Chân Ý: “Lấy tim anh ta ra! Tôi muốn phẫu thuật.” Gã không dằn được mà run rẩy, hoảng sợ vô vàn, “Chỉ có một tiếng thôi, nếu không mổ thì tôi sẽ chết. Aaaa!”
Gã hét một tiếng thê thảm, ra sức ôm lấy ngực trái, đau đến mức khuôn mặt méo xệch, như thể tim gã đang bị róc thành từng mảnh. Nhưng bàn tay cầm súng không hề nơi lỏng, ép Chân Ý đi tới trước mặt Lâm Hàm.
Lòng cô bình lặng trở lại, đứng trước mặt cảnh sát Lâm, nhìn ánh mắt khẩn thiết mà ra lệnh của anh ta, cô khẽ cười rồi lắc đầu. Cô gái này bình thản ngang ngược đến vậy. Hứa Mạc nổi giận, đi ra sau tủ, một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào chiếc tủ sắt, dậy tiếng đinh tai nhức óc. Chân Ý bịt tai theo phản xạ có điều kiện.
Dây xích trên chân Hoài Như được bắn đứt, Hứa Mạc ra hiệu cho cô ta bước qua: “Tôi không cần con tin như cô nữa, cũng không cần y tá là cô nữa. Trong số ba người, tôi muốn một trái tim! Đừng chọc tôi.”
Tay Hoài Như bị trói, run cầm cập, nhìn Chân Ý, nước mắt lã chã: “Tôi không thể chết, Hoài Sinh cần tôi chăm sóc. Chân Ý, cô nghe lời anh ta đi. Không cách nào nói cho anh ta hiểu đâu.”
Chân Ý muốn nói gì đó, lại nghe Hoài Như lên tiếng: “Không phải chức trách của anh ta là bảo vệ dân thường sao? Chẳng lẽ lại bắt chúng ta đi chết thay anh ta?”
Chân Ý lần đầu được nghe điều này, giận đến bật cười. Cô nghe nói Hoài Như nghiên cứu khoa học, cam nguyện sống trong nghèo khó, nhưng không ngờ cô ta lại có ý nghĩ này.
“Đúng, chức trách của anh ấy là bảo vệ cô, nhưng cô không thể thản nhiên hưởng thụ tính mạng của người khác như vậy!”
Hoài Như gào lên: “Anh ta là cảnh sát, anh ta không nên để người dân thường phải chết.”
Hứa Mạc hoang mang hỏi: “Anh ta là cảnh sát?”
Lòng Chân Ý chùng xuống, định ngăn cản nhưng không còn kịp nữa. “Đùng đoàng!” Hai tiếng súng nổ vang lên bên tai Chân Ý, trán Lâm Hàm nổi gân xanh, nơi ngực bụng đầm đìa máu, dòng máu tuôn trào như suối chảy. Lâm Hàm kêu lên đau đớn, nhưng âm thanh bị băng dính chặn lại, hóa thành thứ tiếng trĩu nặng trong cổ họng. Chân Ý nhào tới, bịt chặt vết thương của anh ta, gào khóc: “Thả bác sĩ An ra, để cô ấy cứu anh ấy!”
An Dao vùng vẫy: “Hứa Mạc, để tôi cứu anh ấy trước đã!”
Hứa Mạc thấy sắc mặt Lâm Hàm trắng bệch thì còn hoảng hốt hơn mọi người: “Mau! Anh ta sắp chết rồi! Mau lấy trái tim của anh ta ra! Mau lấy ra!”
Đôi mắt Chân Ý đẫm lệ, cô ra sức muốn bịt lại vết thương của Lâm Hàm, nhưng dòng máu nóng hổi đặc quánh không ngừng tràn ra. Mỗi khi dòng máu túa ra thêm một chút qua kẽ ngón tay, nỗi đau khổ trong cô lại tăng gấp trăm lần: “Cầu xin các người cứu anh ấy, Hứa Mạc, anh cứu anh ấy đi!”
“Tôi bảo cô ra tay!” Hứa Mạc thấy trái tim của gã sắp chết, nâng súng bóp cò thêm phát nữa.
“Aaaa!”
Chân Ý kêu lên thảm thiết, đùi cô bị viên đạn nóng cháy sượt qua, tạo thành một cái lỗ, máu chảy ròng ròng. Cô đau như bị ngọn lửa thiêu đốt, đau đến độ gào khóc, nhưng có chết vẫn không chịu buông tay, liều mạng cũng phải bịt chặt bộ ngực của cảnh sát Lâm.
“Cứu anh ấy, van xin các người cứu anh ấy!”
Hoài Như cũng khóc lóc: “Chân Ý, cô buông tay đi. Cảnh sát Lâm không sống được nữa rồi. Nếu anh ta chết, Hứa Mạc sẽ móc tim của hai chúng ta đấy!”
Lâm Hàm cúi đầu, tựa vào bả vai Chân Ý, mơ hồ nói với cô vài thanh âm qua cổ họng: “Chân Ý, ra, tay.”
Nước mắt Chân Ý tuôn trào như suối, khóc hu hu nhưng vẫn chỉ lắc đầu. Cô cực hận sự bất lực và tuyệt vọng khi nhìn người khác chết trước mặt mình. Cô không thể giết cảnh sát Lâm, không thể nhìn anh ta chết, không thể như vậy, tuyệt đối không thể! Lại thêm một tiếng súng nữa, chân kia lại trúng đạn.
“Aaaa!”
Chân Ý quỳ phịch xuống đất, chân đau như bị chặt đứt, đau đến độ cô gần như ngất đi, nhưng tay cô vẫn ôm chặt bụng Lâm Hàm, dù chết cũng không buông tay.
Sắc mặt Lâm Hàm trắng bệch, cúi đầu nhìn cô. Người đàn ông vừa rồi trúng đạn cũng không rơi lệ, giờ đây từng giọt nước mắt nhỏ xuống tay Chân Ý. Hoài Như nấc không thành tiếng, quỳ xuống khóc lóc van xin: “Chân Ý, cô tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ chết hết đấy!”
Hai chân của Chân Ý mất dần cảm giác, người sặc sụa mùi máu tanh, đầu đau đến mức choáng váng, nhưng không hiểu sao lại nhớ đến Tống Y từng nói cô có “ý thức bảo hộ mãnh liệt”. Cô nào có ý thức bảo hộ mãnh liệt chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Ý tái nhợt, nghiêng đầu nhìn xoáy vào Hoài Như, cơn đau khiến cô nói chuyện cũng thở hổn hển: “Hoài Như, trên đời này, xưa nay không có ai phải hi sinh vì người khác, cũng không có mạng ai đáng chết hay hèn hạ hơn người khác.” Cô đau đến độ sống không bằng chết, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, “Sinh mệnh vốn vô giá, vốn nên được tôn trọng. Một mạng người vô giá, ba mạng người cũng vô giá. Những thứ vô giá có thể sử dụng bội số để so sánh ư? Một mạng người đáng chết hơn ba mạng người sao? Xin lỗi, tôi không biết dùng mạng người để giải toán!”
Cuối cùng cô quay về phía Hứa Mạc, đôi môi đã trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lời nói lại mang theo sự chính trực đáng kinh ngạc, từng chữ từng câu kiên gan quyết liệt: “Anh cứ giết tôi tùy ý! Bảo tôi giết người thì đừng hòng!”
Lời nói ra khỏi miệng, cô dứt khoát kiên quyết. Nhưng trong lòng lại trào dâng cảm xúc lưu luyến chua xót, giờ phút này người kia đang làm gì nhỉ… “Tôi không muốn chết, tôi muốn sống. Tôi trân trọng tính mạng mình hơn bất cứ ai khác.” Cô đau vô cùng, đôi mắt lại ngân ngấn nước, “Nhưng, nếu vì cứu mạng mình mà phải giết người khác thì tuyệt đối không thể! Hứa Mạc, muốn tôi vì giữ mạng mình mà phải trở thành hung thủ giết người ư, anh mơ đi!”
Bên ngoài ban công ngắm cảnh rộng lớn, nhà nhà đèn đuốc rực sáng. Vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm tĩnh lặng. Dưới chiếc đèn chùm kiểu Âu lóng lánh trong phòng, vợ chồng họ Hứa ngồi lặng như chuông đồng. Trước lời chất vấn của Ngôn Cách, hai người không chút phản ứng trong phút chốc. Ngay sau đó, bà Hứa ngẩng đầu, đau thương nhìn Ngôn Cách chằm chằm: “Tôi không biết nó ở đâu, trước giờ thằng bé này làm gì đều không cho chúng tôi biết. Xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng buồn lắm chứ. Nhưng chưa chắc Hứa Mạc đã là người các cậu muốn tìm.” Chân mày bà ta lơ đãng nhướng lên cực khẽ.
“Thưa bà, bà đang nói dối.” Phản ứng và vẻ mặt của bà ta khá ấu trĩ, không thoát khỏi đôi mắt Ngôn Cách, “Trên cửa phòng Hứa Mạc treo chìa khóa, anh ta không giấu giếm, rất tin tưởng ông bà. Ông bà biết rõ những gì anh ta làm trong phòng, ông bà luôn lo lắng anh ta sẽ thương tổn bản thân mình, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc vừa vào cửa, tôi đã nhìn lịch dọn vệ sinh trên hành lang, nhà ông bà không có nhân viên tòa nhà phụ trách quét dọn, nhân viên nói nhà ông bà thuê người giúp việc theo giờ bên ngoài. Tôi đoán là không có. Ông bà không muốn người ngoài tiếp xúc với con mình, ông bà biết anh ta rất nguy hiểm. Trên đầu giường anh ta có một sợi dây dùng để rung chuông, trong nhà không có giúp việc nữ. Anh ta rung chuông để gọi ông bà, đề phòng anh ta “đau thắt cơ tim đột phát” bất cứ lúc nào, ông bà có thể lập tức chạy tới trước giường “cứu” anh ta. Ảnh gia đình từng xuất hiện rất nhiều loài chó, những con chó ấy đi đâu rồi? Và tại sao ảnh gia đình với Hứa Thiến lại bị cắt nát? Hứa Thiến là đứa con gái ông bà gửi tới nhà anh trai chị dâu, cô ấy là chị gái sinh đôi của Hứa Mạc, quan hệ xuất hiện rạn nứt gì ư? Nông trường các người mua năm trước không hề có liên quan tới ngành nghề truyền thống của nhà họ Hứa. Đến giờ còn muốn che giấu ư?”
Sắc mặt bà Hứa tái nhợt, không thể nào phản bác, che mặt nghẹn ngào: “Hứa Mạc rất nghe lời tôi, tôi dạy nó không được hại người, nó rất ngoan, nó chỉ sợ hãi, chỉ quá đau khổ thôi. Nó không làm hại người ta đâu. Các cậu chạy tới nhà tôi nói nó là tội phạm, các cậu không có chứng cứ.”
“Không đúng.” Ngôn Cách vừa nhìn đã bắt được tâm lý bà ta, phân tích gần như tàn khốc, “Thưa bà, bà biết Hứa Mạc đã làm vậy, bà chỉ không muốn thừa nhận thôi. Hoặc bà nghĩ, chỉ cần cảnh sát không tìm được người anh ta bắt cóc thì không thể nào định tội. Hoặc là, bà đã chuẩn bị cách bảo đảm an toàn cho anh ta, giúp anh ta phi tang chứng cứ để cảnh sát không bao giờ tìm được người bị bắt cóc, và anh ta sẽ trở thành nghi phạm nhưng không thể định tội.”
“Không phải vậy.” Bà Hứa cúi đầu khóc. Lời Ngôn Cách nói đã khiến lòng dạ những cảnh sát có mặt ở đây lạnh toát. Nếu hai vợ chồng này thật sự quyết định bao che, rất có thể đến khi họ lựa chọn được phương án hiệu quả thì con tin đã bị nguy hiểm đến tính mạng rồi. Thậm chí, nếu Hứa Mạc xử lý sạch sẽ dấu vết trước khi cảnh sát tìm được, khi đó dù họ nhận định gã có mối hiềm nghi lớn, cũng không có cách nào đưa gã ra trước công lý.
Quý Dương tiến lên: “Hiện tại Hứa Mạc đã bắt cóc năm người! Xin hãy thông cảm cho nỗi lòng của bố mẹ những người khác.”
Vẻ mặt của vợ chồng nhà họ Hứa không hề động lòng. Ngôn Cách không cố gắng khuyên họ. Anh biết mình không khuyên nổi. Anh có thể tưởng tượng được hết thảy mọi chuyện thường xảy ra trong căn nhà lớn này: Con trai có cảm xúc bất thường, chịu đựng nỗi giày vò tâm lý thê thảm. Gã bị bệnh tâm lý, bố mẹ sợ người khác cười chê gã, khinh bỉ gã, đành cho người giúp việc trong nhà nghỉ việc, hai vợ chồng đích thân chăm sóc cẩn thận. Con trai suốt ngày bảo đau tim, bác sĩ nói không bệnh tật gì, không kê thuốc cũng không tiêm, vậy mà con trai ôm ngực lăn lộn trên sàn nhà phòng ngủ, đau đến mức chết đi sống lại, sắc mặt tái nhợt, vài lần ngất đi. Trên đời không ai có thể chữa khỏi bệnh của con trai, con trai phát hiện ăn tim bổ tim, phải là tim sống. Họ không muốn con trai đau khổ, chỉ cần con trai vui vẻ khỏe mạnh là đủ. Họ mua gà vịt sống về nhưng trái tim quá nhỏ, không đủ. Con trai bắt đầu giết chó trong nhà rồi đến động vật của hàng xóm nhưng vẫn thấy chưa đủ. Về sau muốn giết cả súc vật, cuối cùng con trai quyết định giải quyết một lần cho xong, chữa khỏi hoàn toàn bệnh tim.
Có người nói, trẻ con dựa dẫm vào sự chăm lo của bố mẹ, nhưng thật ra bố mẹ cũng lệ thuộc và những gì đã dành cho con trẻ, nếu có thể suốt đời chăm sóc một đứa trẻ chỉ cần bố mẹ yêu thương, không trưởng thành và cũng không rời xa mình thì họ sẽ nguyện xông pha khói lửa. Bố mẹ như vậy không thể nào khuyên được.
Ngôn Cách xoay người lại, vào phòng Hứa Mạc, trên bàn còn đặt kế hoạch đi du học từ năm ngoái cho đến tận hai tháng trước năm nay. Chứng tỏ năm ngoái có một khoảng thời gian, trạng thái của gã chuyển biến tốt đẹp và kéo dài rất lâu, nhưng hai tháng trước đột nhiên trở nên xấu đi. Người bên ngoài không biết chuyện gì, chỉ nghe tiếng xé giấy loạt soạt bên trong. Giữa bầu không khí nghi hoặc, Ngôn Cách cầm tờ bản vẽ tài sản nhà họ Hứa, hai tay mở ra, trải lên bàn trà.
Không đợi bà Hứa kịp phản ứng, anh đã nói: “Tài sản nhà họ Hứa bao gồm ba mảng lớn là bến tàu chuyên tập kết vận tải hàng hóa, bất động sản và nhà xưởng chế biến thủy sản. Vừa nãy bà nói không thể vào xưởng chế biến và bất động sản bởi vì những nơi này đã được canh phòng nghiêm ngặt. Điều này không đúng. Nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất phải là khu vực tập kết vận tải hàng hóa. Theo bản năng bà muốn nói dối, vì vậy phòng khám chữa bệnh của Hứa Mạc đang ở xưởng chế biến hoặc trong số bất động sản này.”
@by txiuqw4