Hai hàng máu chảy xuống từ mắt cô, cảnh tượng đó kỳ dị đáng sợ đến cực điểm. Bỗng nhiên anh rùng mình, lồng ngực dường như nghẹn lại sắp ngạt thở, tại sao lại như thế, có sự đau đớn khiến người ta tuyệt vọng.
Cả người cô đổ xuống, khắp nơi đều là máu......máu uốn lượn theo sàn nhà, thấm đến tận chân anh, bỗng nhiên anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị rút ra. Không, đừng, anh không muốn.......anh không muốn như vậy.........anh không hề muốn như vậy........Thánh Hâm.......
"Thánh Hâm.........Thánh Hâm.........Thánh Hâm......."
"Tỉnh lại đi, này, anh tỉnh lại đi, anh sao thế?"
Anh bị lay dậy, đêm yên tĩnh như vậy, anh còn có thể nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của mình, đèn ở đầu giưỡng đã bật một chiếc, có một khuôn mặt quen thuộc mơ hồ nhìn gần sát anh, quen thuộc đem theo chút buồn ngủ, nhìn anh hơi kinh ngạc. Dường như trong chốc lát, anh bất giác co giật bất chợt ôm lấy cô, thở một tiếng thật dài, vùi mặt vào trong tóc cô: "Thánh Hâm, anh yêu em."
"Anh sao thế hả?" Cô hơi buồn cười đẩy anh ra: "Đang ngủ ngon bỗng nhiên hét lớn, lúc tỉnh dậy lại kỳ lạ như thế."
"Ồ." Ý thức anh dần dần tỉnh táo, khả năng tự kiềm chế cũng trở lại từng chút một, tất cả đều trở lại........anh cười cười: "Anh gặp ác mộng." Xuống giường: "Anh đi uống chút nước, em có cần không?"
"Em không." Cô lật mình, trong giọng nói đầy ngái ngủ, "Quay lại nhớ tắt đèn."
Lúc anh quay lại, cô đã ngủ, anh vẫn quên tắt đèn, ánh đèn vàng vọt chiếu qua từ cửa kính ma sát, mơ hồ giống như là màu mặt trăng ngày 12,13 âm lịch, đẹp tuy đẹp, nhưng luôn luôn là trăng khuyết. Anh mở to mắt nhìn, không buồn ngủ chút nào, anh lặng lẽ nghe tiếng thở đều đặn của cô ở bên cạnh. Cô ngủ thật ngon, cô ngủ luôn giống như đứa trẻ, xưa này đều như vậy, cô là cô gái không có âm mưu, cô tin anh không chút nghi ngờ như thế, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ bản thân anh mới là kẻ thù đáng sợ nhất của cô sao?
Anh không ngủ được, vừa vào phòng làm việc tự nhiên liền sầm mặt xuống, các thư ký nói chuyện làm việc đều hết sức cẩn thận. Thành tích kinh doanh giữa kỳ không tốt, anh được dịp nổi giận một cách danh chính ngôn thuận ở phòng họp, mấy thành viên ban giám đốc nhìn anh hết sức lo sợ, sự tức giận của anh đành cố nuốt vào trong, thôi đi, họ cũng không phải là không cố gắng hết sức. Khua khua tay, trợ ký lập tức tuyên bố tan họp. Mọi người đều có dáng vẻ như được đại xá, nối đuôi nhau đi ra ngoài. Căn phòng họp rộng lớn lập tức trống trải, mặt bàn gỗ cây cao su được đánh bóng đến mức sáng như gương, phản chiếu lại ánh đèn lên trần nhà như bầu trời đầy sao. Anh mở hộp thuốc bằng bạc, lấy ra một điếu thuốc.
Hoàng Mẫn Kiệt âm thầm giúp anh châm lữa, gọi nhỏ một tiếng "Ngài Dịch", lại chần chừ một lát không nói tiếp.
Anh đang tức giận: "Học của ai dáng vẻ ấp a ấp úng đấy hả?"
Hoàng Mẫn Kiệt là một tay anh dạy mà ra, bị mắng một câu cũng không phản kháng, chỉ báo cáo một năm một mười với anh: "Giám đốc gọi điện thoại đến nói, cô Phó mua hơn 900 vạn chỉ số hàng hóa tương lai, tôi nghĩ tiền vốn và gán nợ ngân hàng của cô ấy chắc cũng chỉ có từng ấy."
Thấy ông chủ không có phản ứng, ngừng lại một lúc mới hỏi: "Chúng ta có tiến hành theo kế hoạch ban đầu không?"
Anh vẫn im lặng, nhìn đám khói trắng nhờ phảng phất bay lên từ đầu ngón tay, quá lâu rồi không hút thuốc, ngửi thấy mùi này thật sự hơi xa lạ. Một lúc lâu sau mới nói: "Tôi muốn yên tĩnh một lát, cậu đi ra ngoài trước đi." Khóe môi của Hoàng Mẫn Kiệt hơi động đậy, muốn nói, nhìn nhìn sắc mặt anh lại kiềm lại, âm thầm lui ra ngoài, chỉ để anh nghe thấy một tiếng "lạch cạch" nhỏ của ổ khóa.
Anh tiện tay dập điếu thuốc chưa hút một hơi vào gạt tàn, anh thỉnh thoảng mới hút thuốc, đối với thói quen xấu này, anh luôn có khả năng khống chế bản thân mình. Nhưng Phó Thánh Hâm thì sao? Anh sớm muộn cũng phải đối mặt. Anh phải thừa nhận, cô là thói quen xấu lớn nhất trong cuộc đời này của anh, nhưng.....anh thật sự đã nghiện rồi, nếu hoàn toàn xóa bỏ cô từ trong cuộc sống của bản thân mình, anh thật sự sẽ không chút động lòng như kế hoạch ban đầu chứ?
Phim giả tình thật là sai lầm duy nhất anh phạm phải, anh còn có khả năng thay đổi không?
Sự nghiện ngập dựa dẫm hơn nữa anh cũng có thể cai được. Anh có sự tự tin đó, anh là Dịch Chí Duy, không có việc gì trên thế giới này anh không làm được. Tắt điện thoại nội bộ, anh đứng lên, vẫn còn một đống công việc đang đợi anh, Đông Cù Vương quốc thương mại anh sáng lập, anh tạo ra thần thoại, đương nhiên sẽ không bại dưới tay một người phàm trần.
Buổi tối anh cố tình tìm một số chương trình cho mình, hẹn một nhà thiết kế quần áo xinh đẹp đi ăn đồ ăn Pháp, sau đó lại lái xe đi hóng gió, cuối cùng 3 rưỡi sáng mới quay về chung cư của mình.
Lúc mở cửa, không biết vì sao động tác của anh nhẹ nhàng hơn, dường như là dùng chìa khóa mở cửa không chút tiếng động. Căn phòng tối đen, nhưng rốt cuộc vẫn là nhà của anh, không cần nhìn anh cũng biết ở đâu có đồ đạc, anh sẽ không đâm vào tường, nhưng cuối cùng anh lại đi vào phòng sách, đóng cửa lại mới bật một chiếc đèn nhỏ, cẩn thận nhìn nhìn bản thân mình trong gương.
Trước khi về anh đã tắm, anh không muốn để cho cô thấy bất cứ vết tích nào, thật ra cô rất thông minh, sự việc đã chưa bại lộ một ngày, cô vẫn chính là người anh yêu nhất. Người anh yêu quý, có tất cả mọi thứ trên thế giới này, sẽ không có chút không vui nào làm phiền cô. Anh hơi tự lừa mình lừa người kéo ca vát ra.
Đèn treo trên trần bỗng nhiên sáng lên, anh kinh ngạc quay đầu lại, không biết từ lúc nào cửa đã mở, cô đứng ở cửa, tay còn ấn công tắc đèn, hơi sững sờ nhìn anh.
Cuối cùng vẫn là anh mở miệng trước: "Sao muộn vậy vẫn chưa ngủ?"
"Em muốn đợi anh về."
Khóe miệng anh cong lên một lát, coi như là cười: "Lần sau không cần đâu, muộn như vậy, có lúc anh không về thì sao?"
Cô cũng cười cười: "Anh đói không, trong bếp còn một ít cháo."
"Anh không đói." Anh cố ý thoải mái véo véo má cô: "Em ngủ trước đi, anh tắm xong rồi sẽ đến."
Cô vuốt vuốt tóc mai rũ ra: "Không phải anh tắm rồi mới quay lại sao?" Cô cười cười, đánh trống lảng: "Trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm và dầu gội đầu."
"Thánh Hâm," Anh than một tiếng, " Em không vui sao? Xin lỗi."
Cô ngước mắt lên, yếu ớt nhìn anh: "Chí Duy........em......chỉ là rất sợ hãi."
Anh ngắt lời cô: "Đi ngủ đi, muộn quá rồi, có việc gì ngày mai hãy nói."
Cô lại nói tiếp, khó khăn, đứt đoạn: "Em không biết........chúng ta còn có mấy ngày, mấy tiếng, hoặc là........còn có mấy phút......mấy giây......."
"Anh mệt rồi, ngày mai chúng ta nói được không?"
@by txiuqw4