sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 215: V61.2

Khốn kiếp!

Đoạn Ngọc lạnh mặt tắt điện thoại, ngay sau đó cửa phòng tắm bật mở, thiếu niên đã tắm rửa sạch sẽ đi ra với bộ đồ chỉnh tề. Chẳng thèm nhìn Đoạn Ngọc lấy một cái, hắn tiến thẳng tới chỗ tủ áo đặt cuối giường, bắt đầu thu thập đồ đạc.

“Cậu làm gì thế?” Đoạn Ngọc nhíu mày nhìn Lưu Bùi Dương.

“Mắc mớ gì tới anh.” Lưu Bùi Dương lấy hết quần áo treo trên giá của mình xuống, vô tình đụng đau hoa cúc, khuôn mặt đẹp đẽ của hắn nhăn như khỉ ăn ớt, mẹ kiếp, cái tên chết bầm này!

Lúc trước hắn đồng ý theo Mộ Thanh Phong đến Cửu Long, thứ nhất là để hoàn thành nhiệm vụ Đoạn Nghiêu giao cho, thứ hai là để tìm con vịt kia lấy lại hộ chiếu với chứng minh thư, nào ngờ con vịt đó không ai khác chính là Đoạn Ngọc, hắn chẳng những không lấy được đồ mà ngược lại còn bị tên đàn ông chết bầm này bắt nhốt.

Cơ mà cũng may tên này có cổ phần trong quán bar nọ nên tiện cho hắn hành động. Còn về chuyện thân thể, hắn là nam, không ai yêu thầm mà cũng chẳng yêu thầm ai, cứ vô tư hưởng thụ khoái lạc đi. Tên này vừa cho ăn cho uống lại vừa giúp giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn đành miễn cưỡng ở lại vậy.

Nào ngờ hắn mới tỉnh dậy vì người bẩn khó chịu thì tình cờ nghe Đoạn Ngọc nói “đồ chơi” với ai đó, rõ ràng là đang nói hắn. Mụ nội nó, tuy hắn đây cũng chỉ xem y như bạn giường chứ chẳng có tình cảm gì, nhưng hắn chưa bao giờ coi y là đồ chơi tình dục nhá! Tự ái chết đi được!

Đoạn Ngọc nheo mắt nguy hiểm, xốc chăn dậy đi qua. Lưu Bùi Dương quay đầu thấy tên đàn ông trơ trẽn đứng trần truồng trước mặt mình thì khách sáo liếc hắn một cái rồi tiếp tục thu thập đồ đạc. Thẻ ngân hàng của Lưu Bùi Dương đã bị lấy mất, đống đồ này đều do y bỏ tiền mua, hơi giống bao nuôi, thế nhưng Lưu Bùi Dương lại nghĩ, đâu phải là mình không có tiền, ai mượn y lấy mất thẻ của mình làm chi, y bỏ tiền là đáng. Vì vậy Lưu Bùi Dương thẳng tay mua một mớ quần áo, đã thế còn chọn toàn đồ đắt tiền, không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất!

Cùng lắm thì khi nào xong nhiệm vụ, hắn đẹp trai tiêu sái đập tiền vào mặt y là được.

“Cậu lấy đồ của tôi làm gì?” Đoạn Ngọc khoanh tay, miệng cười dịu dàng mà đen tối.

“Đây rõ ràng là đồ của tôi.” Lưu Bùi Dương cầm một bộ quần áo quay lại trừng y.

“Chậc, da mặt dày quá.” Y kề sát vào Lưu Bùi Dương, đặt một tay lên mông hắn, trong đó có một ngón tay làm Lưu Bùi Dương cứng cả người. Khẽ chạm môi cạnh tai hắn, Đoạn Ngọc thổ hơi mờ ám, “Trong này rõ ràng là đồ của tôi, vậy mà lại nói là của cậu, cậu đói khát quá nhỉ?”

“Im đi đồ chết tiệt!” Lưu Bùi Dương đỏ mặt – không biết vì giận hay vì ngượng, hắn gạt tay Đoạn Ngọc ra, “Tất cả là tại anh, ai thèm cái thứ ‘đồ’ này! Xê ra, đừng có chặn đường!” Đã bảo là đừng để lại bên trong, lúc rửa rất mệt, không rửa thì dễ tiêu chảy, vậy mà tên khốn kiếp này chẳng bao giờ nghe!

“Dùng xong là vứt đi hả? Quá đáng, cậu xem tôi là cái gì?”

“Dưa chuột!” Lưu Bùi Dương thầm gật gù, so sánh kiểu này không sai chút nào, hắn đúng là thiên tài. Nói tôi là đồ chơi, hứ, còn anh thì là một quả dưa chuột, dùng xong đương nhiên phải vứt đi chứ chẳng lẽ giữ lại ăn? Có thấy gớm không?

Sắc mặt Đoạn Ngọc đen sì... Được lắm, nhiều này rồi mà vẫn chưa uốn nắn được sao? Xem ra y phải tiếp tục cố gắng...

++++

Tết âm lịch đến, đối với người Trung Quốc thì đây mới thực sự là khởi đầu một năm mới.

Có người đón năm mới trong hạnh phúc, có người đón năm mới trong cô đơn, và cũng có người đón năm mới trong thê thảm.

Mọi người trong xưởng đều nhận được quà từ Mộc Như Lam, ông chủ mặt mày hớn hở, nhà xưởng cũ đầy ắp tiếng cười.

Chỉ mới mấy ngày mà hai má Kha Uyển Tình đã gầy hóp lại, còn hai đứa con trai thì ngày nào cũng ra ngoài đua xe để khỏi thấy mà phiền. Kha Uyển Tình vẫn chưa qua được cú sốc khi bị Hoắc Á Lận trục xuất khỏi xã hội thượng lưu, nếu bây giờ có tiền thì bà ta đã chẳng sợ gì, nhưng vần đề là bà ta không có, thậm chí còn không rướn nổi tới cái danh “nhà giàu mới nổi”. Xã hội là do con người tạo thành, một khi người trong xã hội ấy đã chối bỏ ngươi thì ngươi sẽ không bao giờ là một phần của xã hội nữa. Nghỉ việc rồi, Kha Uyển Tình định để Mộc Như Lam nuôi mình, thế nhưng hiện tại Mộc Như Lam


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx