sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 226: V64.2

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

“Ông mới trơ trẽn ấy ông Mặc, Lam Lam có phải của riêng nhà các ông đâu, đúng là mặt càng già da càng dày! Hơn nữa, thời buổi này… chẳng phải đang phổ biến chuyện ‘chỉ cần ván chưa đóng thuyền thì vẫn cướp được’ sao? Người ta kết hôn rồi cũng giành tuốt ấy chứ huống chi là nhà các ông, chưa đâu vào đâu cả.” Lão Tô cười híp mắt, lão càng nhìn càng thấy Mộc Như Lam với thằng cháu nghịch ngợm nhà lão đẹp đôi, mặc dù bây giờ mà đi giành bạn gái với Mặc Khiêm Nhân thì chẳng khác nào lao vào đường chết.

“Ừ, không sai không sai. Lam Lam à, có muốn đến nhà ông dùng bữa không? Cháu trai ông nấu ăn rất ngon. Tuy bộ đội đặc chủng hơi thô cứng nhưng chỉ cần uốn nắn một tí là sẽ dịu dàng chu đáo ngay, hệt như ông vậy!” Lão Lương cầm một cái tách ngọc giả vờ uống nước.

“Hay là đến nhà ông này, mặc dù cháu trai ông chưa về nhưng cháu gái có nhà…”

“Khốn kiếp! Tôi liều mạng với các ông!” Nhịn hết nổi rồi, lão Mặc hét lớn một tiếng, dứt khoát vung tay ngồi huỵch xuống ghế đá, lập tức có người hầu đưa bàn cờ lên. Mặc Nhân Sơ hùng hổ, “Xem lão đây giết các ông không còn cả đũng quần!”

“Ha ha, tôi bảo đao chưa cũ, ông Mặc chắc chắn quá coi chừng lát nữa mất thể diện trước mặt Lam Lam đấy.” Lão Tô cười ha hả bảo.

“Lại đây!” Mặc Nhân Sơ tỏ vẻ “Tào lao, tôi thua thế quái nào được”, lão âm thầm đưa mắt về phía Mộc Như Lam, thấy cô đang nhìn họ cười hứng thú, lão bèn hất đầu bảo lão Tô, “Lão Tô, để tôi đánh trước!” Dân chuyên khoa học kỹ thuật mà đi đánh cờ tướng thì sao chọi nổi lão tướng một thời cầm binh đánh giặc này?

Lão Tô tủm tỉm gật đầu, nghĩ bụng nhất định phải làm lão Mặc thua tan tác, ai bảo lão có một cô cháu dâu tốt đến thế? Ai bảo lão huênh hoang trước mặt họ? Chuyện giành giật chỉ là nói đùa thôi – vì quả thật khó có ai đủ tầm làm đối thủ Mặc Khiêm Nhân, chọc tức lão Mặc mới là chính.

Trong viện ồn ào vui vẻ.

Mặc Vô Ngân tựa vào bệ cửa sổ trông ra ngoài, nhìn giờ đồng hồ, cô kinh ngạc quay sang nói với Mặc Khiêm Nhân đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu, “Anh hai, ba tiếng rồi! Chị dâu lợi hại quá đi! Chị ấy ngồi chung với mấy ông tướng dài dòng kia tận ba tiếng đồng hồ!” Thật kiên nhẫn đến nhường nào! Nếu là cô thì chưa tới nửa tiếng đã buồn ngủ rồi, xã hội hiện đại, làm gì có thiếu niên nào chịu bỏ qua thế giới muôn màu ngoài kia để ngồi nghe người già kể chuyện mấy chục năm trước cơ chứ. Chẳng trách bọn họ quý chị ấy như thế.

Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn em gái, thần sắc lạnh nhạt nhưng khóe môi thì hơi cong lên, “Phượng hoàng phải khác người phàm.”

Mặc Vô Ngân trúng tên ngay tức khắc, câu này sát thương thật khủng khiếp! Thân là người phàm, cô xin lỗi nhiều nha!

Mẹ Mặc lau tay ra khỏi nhà bếp, cười hứng khởi, “Ăn cơm nào, con gọi Lam Lam và ông nội đi Khiêm Nhân. Vô Ngân lại đây giúp mẹ dọn đồ ăn.”

“Dạ.” Mặc Vô Ngân đứng dậy vào nhà bếp.

Mặc Khiêm Nhân thả quyển sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Lão Mặc và lão Tô đấu đá đỏ cả mắt, Mộc Như Lam cũng theo dõi rất nhiệt tình, thực ra cô không hiểu cờ tướng, chỉ là thấy phản ứng của họ thật thú vị thôi. Nhìn kìa, lão Mặc đi sai nước cờ, nhất thời ảo não vỗ đùi, biết thế chẳng làm. Những cử chỉ đó không thể nào tìm thấy ở chốn giàu sang.

Đột nhiên, lỗ mũi Mộc Như Lam giật giật, quay đầu thấy Mặc Khiêm Nhân đi tới sau lưng mình, cô cong mắt mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp tựa hai vầng trăng khuyết. Sau đó cô vươn tay về phía hắn.

Mặc Khiêm Nhân bình thản nắm lấy, ánh mắt nhu hòa mà phức tạp.

Cô luôn vươn tay về phía hắn, tựa hồ rất thích đụng chạm hắn, với hắn


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx