sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 251: V72.2

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Bên học viện Mộ Hoa, Mộc Như Lam đã gọi điện cho Lương Khâm Luân để xin nghỉ. Tập thể lớp hai mọi khi luôn ngoan ngoãn nghe giảng nay uể oải gục ra bàn, cảm thấy hôm nay chả biết phải làm gì. Lớp một đã chuyển bàn sang đây từ sớm nên căn phòng rộng vốn rất thưa học sinh chẳng mấy chốc đã được lấp đầy.

Vốn họ rất mong buổi dạy của Mộc Như Lam vậy mà kết quả lại là một buổi sáng chờ đợi vô ích. Lúc Lương Khâm Luân đến báo cho các nam sinh đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không nghịch máy tính không chơi trò chơi không đánh nhau không cãi lộn rằng hôm nay sẽ không có người dạy học cho họ, vẻ mặt của anh ta khiến họ chỉ muốn tẩn anh ta một trận nhừ tử.

Ngồi trong phòng hiệu trưởng, Lương Khâm Luân xem cuộn video giám sát mà bảo vệ cổng vừa chuyển tới, trong đó có cảnh Mộc Như Lam bị một cô gái bịt khăn lụa gọi đi. Vì đầu cô ta bịt khăn lụa kín mít cộng với vấn đề góc quay nên anh ta chỉ có thể thấy một cái đầu quấn khăn. Bảo vệ nói cô gái đó gọi Mộc Như Lam là ân nhân cứu mạng của mình.

Ừ, cũng có lý, với tính tình của Mộc Như Lam thì hẳn cô sẽ giúp đỡ không chút do dự khi thấy ai đó gặp cảnh hoạn nạn. Nghĩ thế, Lương Khâm Luân thấy không có gì bất thường cả, anh ta đứng dậy xách xô nước và cần câu để cạnh bàn làm việc lên, chà, thời tiết không tệ, đi câu vài con cá là vừa đẹp.

Đang ngồi trong lớp số hai, Hạ Hỏa sực nhớ ra một chuyện nên vung chân đạp bàn của Tô Bắc Thiệu một cái, cậu trai đang nghịch máy tính đến phát ngán nóng nảy nhìn qua, “Chuyện gì?”

“Nhớ kí hiệu hải âu trên bản đồ trường mình không?”

Tô Bắc Thiệu ngẫm một hồi mới nhớ ra, hắn nhíu mày, “Thì sao?”

“Đi nghía một chút không?”

“Vì sao?” Tô Bắc Thiệu nghi hoặc, lúc mới vào trường hiệu trưởng đã học sinh dặn không được tự ý tới đó rồi mà, vả lại chẳng phải từ đầu bọn họ đã quyết định không tới bãi bắn súng sao? Cứ như một khi đã tới đó thì họ sẽ phải ngoan ngoãn đi trên con đường phụ huynh đã sắp đặt, thật khó chịu.

“Cậu không tò mò à?” Kỳ thật Hạ Hỏa không hề tò mò, lâu quá rồi, bao nhiêu hứng thú thám hiểm đã sớm bay hết.

“Khùng.” Tô Bắc Thiệu nhìn Hạ Hỏa như nhìn thằng điên, nói đoạn nằm xuống định ngủ.

Hạ Hỏa bị chửi đâm ra cáu tiết, hắn đạp bàn Tô Bắc Thiệu, “Cậu khùng thì có! Không phải tôi tò mò mà là Mộc Như Lam tò mò biết chưa!” Hạ Hỏa nhớ lại vẻ mặt như thể sẽ lén vào đó bất cứ lúc nào của Mộc Như Lam, bụng nghĩ trong kí hiệu đó nhất định có bẫy, phỏng chừng sẽ không dễ để vào đâu, nói là “qua năm ải chém sáu tướng” cũng không quá.

*Qua năm ải chém sáu tướng: chuyện khó khăn vất vả - dựa trên một tích về Quan Vũ trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa.

Tô Bắc Thiệu quay phắt sang, “Cô ấy tò mò làm gì?” Mộc Như Lam trông không có vẻ là một người sẽ lén lút đi xem vì tò mò.

“Không biết, thế có đi không?” Hạ Hỏa định là, bọn họ sẽ tìm tới đó trước Mộc Như Lam, nếu có hậu quả gì nghiêm trọng thì trường cũng không thể phạt hết cả nhóm bọn họ được, khi đó bọn họ còn có thể làm oai với Mộc Như Lam, để cô bớt nhìn họ bằng ánh mắt “Các cậu chỉ là đám con nít” đi.

“Đi!”

Ba mươi học sinh của hai lớp, quang minh chính đại tiến tới nơi mang kí hiệu hải âu.

Bên lớp số ba, Thời Nhất đen mặt, không đành lòng nhìn thẳng, “Phen này chắc mấy lão già cười sái quai hàm mất thôi.”

“Cứ nghĩ tới bản mặt đắc ý của mấy lão là lại thấy bực mình.” Hoắc Dạ Chu khom người tựa vào lan can, hơi nheo mắt nhìn đám nam sinh dưới lầu.

“Thế nên cậu muốn giữ vững trận địa?” Thời Nhất nhàn nhã mặc cái áo khoác đang vắt trên vai vào, mắt hắn sáng lên, miệng cười biếng nhác, “Vậy thì cậu cứ tiếp tục đi, tôi phải đi trông thằng em ngốc của tôi đây.” Nói đoạn hắn khoái trá bước nhanh xuống lầu, đuổi theo lớp một


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx