sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 261: V75.2

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Đoạn Nghiêu chậm rãi đi qua, chân bước êm ru trên mặt thảm. Hắn đến bên giường, đôi mắt phản chiếu hình ảnh cô. Hàng mi dài in lên khuôn mặt cô hai chiếc bóng, dù đang ngủ nhưng khóe môi vẫn vô thức mỉm cười, ôn hòa ấm áp lạ thường. Hắn nhìn Mộc Như Lam, bàn tay trắng nõn vuốt ve hai má cô, đoạn hắn nắm lấy tay cô, chiếc nhẫn đính hôn thanh nhã nằm đó.

Hắn rút nhẫn ra, môi treo một nụ cười quyến rũ mà lạnh băng, “Thứ này… không đáng được tồn tại.” Dứt lời ném thẳng nó vào trong thùng rác. Những thứ không phải hắn tặng đều không đáng được tồn tại.

Tất cả là tại cô ép hắn, vì sao cứ phải ép hắn như vậy chứ? Rõ ràng hắn đã xử lý xong bọn rác rưởi chắn giữa bọn họ rồi, sao đột nhiên lại chui ra một tên Mặc Khiêm Nhân? Không đáng, những kẻ đó không đáng được tồn tại, từ Kha Uyển Tình, Mộc Chấn Dương, đến Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm, dù chúng có máu mủ với cô thì cũng không đáng được tồn tại. Phải diệt hết bọn rác rưởi chướng mắt, sau đó hắn mới có thể từ từ biến cô trở thành của mình.

Nhưng, vì sao tên Mặc Khiêm Nhân lại xuất hiện? Vì sao cô lại muốn đính hôn với hắn ta?

Hắn chỉ có mỗi mình cô, chẳng lẽ cô không thể nhìn mỗi mình hắn được sao? Phải vậy mới công bằng chứ?

Đoạn Nghiêu giật chiếc chăn ra, để lộ cơ thể thiếu nữ trong bộ lễ phục màu trắng, bờ vai trần, cánh tay mảnh khảnh, đôi chân xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ra trên ga giường đỏ sậm, trong cô như đang chìm trong ngọn lửa địa ngục nóng rát mà vẫn an yên bình thản, tựa hồ bao dung mọi đau đớn.

Trong đôi mắt đào lặng lẽ bừng lên ngọn lửa đen, hắn áp lên người nàng công chúa đang say ngủ, hai tay hai chân chống xuống giam cô lại, hắn cứ thế đè hờ lên Mộc Như Lam, từ trên cao nhìn xuống.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đậu lên người bọn họ. Cậu thiếu niên rất tuấn tú, mái tóc hơi xoăn đổ xuống che đi gương mặt hắn, chỉ loáng thoáng thấy một cặp môi, xinh đẹp mà độc kịch liệt tựa như hoa anh túc.

“Em phải chịu trách nhiệm… Nếu không muốn ở bên tôi thì chi bằng lúc trước em đừng cứu tôi, thà tôi chết còn dễ chịu hơn bây giờ…” Cầm tay Mộc Như Lam áp lên hai má, hắn dụi dụi tay cô như một đứa trẻ con, môi nở nụ cười đẹp mê hồn, giọng nói trầm khàn thoáng vẻ thận trọng, “Cho dù tôi làm gì em, em cũng sẽ tha thứ cho tôi phải không?”

Ánh mắt hắn miêu tả khuôn mặt Mộc Như Lam, chuyên chú như thể thế giới của hắn chỉ có mỗi mình cô. Đoạn Nghiêu một tay nâng người cô lên, một tay tìm đến chiếc khóa kéo sau lưng cô, hắn hơi nín thở, ngực đánh trống thính thịch, toàn thân hắn nóng ran.

Đừng ở bên ai khác, đừng trở thành của ai khác, tôi chỉ có mỗi mình em, xin em hãy chỉ có mỗi mình tôi thôi, được không?

Ngón tay chạm vào khóa kéo, mơn trớn tấm lưng mịn màng tinh tế của thiếu nữ. Hắn run rẩy đôi tay, chầm chậm kéo xuống…

++++

Lễ đính hôn vừa mới chấm dứt thì nữ nhân vật chính đã mất tích, xem ra đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.

Vì trang viên này thuộc sở hữu cyar Hoắc gia nên thành viên Hoắc gia vẫn chưa rời đi, rất nhanh họ đã nhận được tin Mộc Như Lam mất tích.

“Coi bộ cô ấy rất được yêu.” Hoắc tam thiếu huýt sáo xem đoạn video giám sát vừa được đưa tới, bỗng có một đoạn bị trống, xem ra có ai đó tắt camera..

“Cực kỳ được yêu.” Hoắc Dạ Chu lạnh nhạt chỉnh lời.

Hoắc tam thiếu quay phắt lại nhìn đứa em trai, làm gì mà bênh Mộc Như Lam chằm chặp vậy? Hắn nói câu nào nó phản câu nấy, đậu phộng, ai là người thân của nó thế?!

Thấy camera quay cảnh một chiếc xe đen rời khỏi trang viên, Hoắc nhị thiếu im lặng nãy giờ đứng bật dậy đi nhanh ra ngoài, cước bộ quả quyết và mạnh mẽ đậm chất quân nhân, bước chân sải dài trầm ổn mà không chút nặng nề.

“Anh hai làm gì thế?”

“Người ngồi trong xe hình như là Mặc Khiêm Nhân.” Hoắc đại thiếu cười tủm tỉm.

“?”

“Em hai rất hiếu kỳ về kỹ năng trinh thám được đồn là rất tuyệt diệu của Mặc Khiêm Nhân.”

À, thì ra là chạy theo học hỏi.

Hoắc tam thiếu đứng dậy cười ranh ma, “Em cũng đi học hỏi đây.”

Hoắc Dạ Chu cũng đuổi theo, hắn rất muốn biết Mộc Như Lam đã bị ai bắt đi.

Đôi mắt lạnh băng tập trung nhìn đằng trước, chiếc vô lăng linh hoạt như vật sống trong tay hắn. Hắn nhanh chóng vượt qua từng chiếc xe chặn đường để chạy tới


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx