sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 285: V83

Mộc Như Lam nhân thời gian nghỉ giữa trận bóng bên Mộ Hoa để liên lạc với học viện Lưu Tư Lan, may sao vừa kịp lúc.

Đứng vây quanh Mộc Như Lam nhưng không lọt vào ống kính webcam, các nam sinh nghe thấy tiếng hò hét inh tai phát ra từ máy tính không khỏi giật giật miệng. Tin đồn quả không sai, sức kêu gọi của Mộc Như Lam thật đáng sợ, chỉ lộ mặt thôi mà đã khiến bọn họ kích động đến nhường này, ai không biết còn tưởng là siêu sao quốc tế ấy chứ.

“Lam Lam của chúng ta quá lợi hại! Good! Good! Very good!” Liễu Phong Phong mặc áo số chín cũng phấn khích lắc hông.

“Thôi, đừng làm ồn.” Hoắc Dạ Chu vừa lau mồ hôi vừa nói, “Nghỉ đi cho lại sức, lát nữa còn phải lên sân.”

“A ha ha ha đánh cho tụi nó te tua luôn!”

“Ai mới nãy té dập mông thế nhỉ.”

“…”

Bên Mộ Hoa hơi ồn nhưng không lọt tiếng qua micro của Mộc Như Lam nên ở Lưu Tư Lan vẫn không nghe thấy tạp âm gì.

Các học sinh ngồi trong hội trường mái trần kiên nhẫn chờ Mộc Như Lam lên tiếng, chỉ có một phần nhỏ học sinh mới chưa biết nhiều về Mộc Như Lam là xì xào hỏi quanh vì quá kinh ngạc.

Phỉ Phi lặng lẽ hít sâu vài hơi rồi treo lên nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn ngay thẳng như thể cô ta vốn là thế chứ không hề bắt chước ai, “Mộc học tỷ, rất vui được thấy chị, chị quả là đầy trách nhiệm, ở thủ đô bận rộn như thế mà vẫn muốn ra mặt chủ trì cuộc tranh cử.”

Đây là ám chỉ cô lãng phí thời gian, bây giờ đang là lúc tranh cử chứ không phải lúc cho cô nói những thứ không liên quan!

Phỉ Phi không tin đến bước này mà vẫn có thứ gì đó ngăn cản được cô ta! Cuộc tranh cử đã bắt đầu rồi, học viện Lưu Tư Lan trông thì rất ưu tú nhưng thực sự xuất sắc lại chẳng được mấy người, cô ta tự tin không có ai có thể đánh bại mình!

Trên màn hình, Mộc Như Lam dời mắt sang Phỉ Phi, “Phải rồi nhỉ, vui quá nên không nghĩ đến chuyện lãng phí thời gian của các cậu, cho mình xin lỗi nhé.”

“Nói bậy đó! Không lãng phí chút nào hết!”

“Lam Lam nói thêm đi! Nói thêm đi! Đừng nghe con khỉ đầu chó kia sủa linh tinh!”

“Đúng đấy!”

“…”

Phỉ Phi bất cẩn làm đám đông nổi giận mất rồi.

Những cái trừng mắt căm ghét làm mặt Phỉ Phi hết xanh lại trắng, cô ta đã xem thường sức kêu gọi và địa vị của Mộc Như Lam trong lòng các học sinh! Cứ như thể Mộc Như Lam khống chế tâm trí của họ vậy!

“Đừng nói thế, quá thất lễ.” Mộc Như Lam nghiêm túc bảo, các học sinh lập tức nhỏ giọng lại nhưng vẫn không quên trừng Phi Phi thêm vài cái, chẳng ai nhớ rằng mới nãy mình còn định để Phỉ Phi thượng vị để tìm cái an ủi khi Mộc Như Lam không còn ở học viện Lưu Tư Lan nữa.

Sắc mặt Phỉ Phi càng tệ hơn nữa, cái con người này… Vừa đấm vừa xoa mà cứ làm như mình vô tội, đã thế tất cả mọi người lại về phe cô ta!

Thái Sử Nương Tử đảo mắt mỉa mai, cô đã nói rồi, nếu cô ta thực sự không có ý xấu thì cứ tiếp tục vui vẻ trong học viện Lưu Tư Lan; nhưng nếu ngược lại thì, chờ tới khi Mộc Như Lam trở về, cô ta sẽ biết cái gì gọi là ghen hận! Nhất là cái ngữ ảo tưởng đi bắt chước Mộc Như Lam, khi bản gốc Mộc Như Lam xuất hiện thì sự đối lập sẽ càng thêm rõ ràng, lửa ghen cũng sẽ càng bùng cao, đúng là tự mình hại mình, đáng đời!

“Vậy ta tiếp tục cuộc tranh cử nhé?” Mộc Như Lam nói.

“Được!”

“Ừm… Là hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan đầu tiên sau cải cách, mình nghĩ mình hẳn có tư cách đặt ra một tiền lệ, đương nhiên đây chỉ là đề cử, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay các cậu, được không?”

“Được!” Bọn họ thích một nói một đáp với Mộc Như Lam như vậy, không hiểu sao cảm thấy vui sướng và tự hào ghê.

Phỉ Phi bỗng có linh cảm xấu…

Quả nhiên, ngay sau đó Mộc Như Lam nói, “Mình đề cử — Thái Sử Nương Tử lớp F — trở thành hội trưởng hội học sinh nhiệm kì tiếp theo.”

Thái Sử Nương Tử đang định lớn tiếng hùa theo nghe vậy thì quay phắt lại nhìn Mộc Như Lam, hả?

Học sinh trong hội trường lặng đi. Họ nhìn nhau nghi hoặc. Sao lại tiến cử học sinh lớp F làm hội trưởng? Thật khó hiểu, ít nhất cũng phải là một ai đó thành tích đứng top chứ, chẳng lẽ hội trưởng đại nhân hoàn hảo như thế mà sau hội trưởng lại là một tên ăn hại?

Lễ Thân khoanh tay đứng hậu trường, mắt hơi nheo lại, thần sắc phức tạp.

“Không ai sinh ra đã năng lực làm chuyện này chuyện nọ. Mình cũng không hoàn hảo, tất cả là nhờ nỗ lực hết mình nên mới được các cậu ủng hộ, đây là là niềm hạnh phúc và may măn lớn nhất của mình. Mình tin rằng, khi ai đó sẵn sàng nỗ lực gấp trăm lần ngàn lần người khác thì họ nhất định sẽ đứng ở nơi cao hơn, nhìn ngắm những quang cảnh đẹp hơn. Thay vì thiên tài, mình thích những người chịu nỗ lực 200% để đạt đến mục tiêu hơn, sự kiên trì bền bỉ đó thực sự làm mình cảm động.”

“— Thái Sử Nương Tử, mình vẫn còn nhớ hồi cô ấy túc trực tại bệnh viện suốt một ngày một đêm để chăm sóc cho mình, đó lần đầu tiên tụi mình gặp mặt, mình thậm chí còn không biết tên của cô ấy, chỉ là do mình cứu một người bạn của cô ấy thôi. Chân thành, biết tri ân, dũng cảm, nghĩa khí, nhiệt huyết hừng hực như lửa, là một người đáng tin. Nếu nói thời gian mình làm lãnh đạo cho mọi người cảm giác bình yên như nước chảy thì mình nghĩ bây giờ cũng nên đổi khẩu vị. Người không khinh cuồng uổng phí tuổi trẻ, mình hy vọng sau này khi nhìn lại, các cậu sẽ thấy hình ảnh mình giỏi giang mà vô tư giữa những năm tháng đáng để quay trở lại…”

Giọng cô nhẹ nhàng đượm vị thanh lệ, nghe mà như say sưa.

Phỉ Phi lạnh lùng nhìn Mộc Như Lam, miệng cười cứng đơ, nỗi ghen hận đang ăn mòn cô ta từ bên trong.

Thái Sử Nương Tử thiếu điều bật khóc, Mộc Như Lam chưa bao giờ nhận xét bọn họ, cô chỉ lẳng lặng quan sát rồi ghi tạc trong lòng. Không gì làm người ta xúc động hơn một sự quan tâm thầm lặng, vì thế Thái Sử Nương Tử nhất thời tràn ngập lòng tin, kiên định hét vào micro, “Mình tuyệt đối sẽ không làm Lam Lam thất vọng!” Siết nắm tay!

Lễ Thân suýt không


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx