sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 295: V89.2

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Phỉ Phi mỉm cười đứng dậy định đi tới chỗ Mộc Như Lam, sau sực nhớ ra một chuyện khác, cô ta quay về hướng ngược lại.

Mộc Như Lam đứng nhìn Phỉ Phi rời đi, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như trước. Dưới ánh nắng mặt trời, xung quanh cô như phủ một màn sương mù thánh khiết, làm người ta kinh diễm, làm người ta say mê, nhưng cũng che mờ đôi mắt của họ.

Mộc Như Lam trở lại lớp đúng lúc tiếng chuông vang lên, bây giờ chính là tiết của thầy giáo được yêu mến nhất hiện nay – Elvis.

Mộc Như Lam ngồi nhìn người đàn ông tao nhã đứng trên bục giảng, giọng hắn dứt khoát tự tin, lịch thiệp mà không kém phần hài hước, khó thể nào tìm thấy một thầy giáo thứ hai hấp dẫn như hắn.

Mộc Như Lam để ý thấy sắc mặt Mina ngồi cạnh có vẻ không được tốt, cô nhíu mày lấy vở ra viết một dòng đưa cho Mina — Sao thế? Cậu không khỏe trong người hay là Elvis có gì không ổn?

Mina là fan cứng của Mộc Như Lam nên đương nhiên sẽ không giấu giếm gì, cô loạt xoạt viết vào vở.

— Nhìn Elvis mình cứ nghĩ tới Dvorak…

Tên biến thái độc ác đó đã để lại cho Mina ám ảnh tâm lý khá nghiêm trọng, cô đã gặp ác mộng suốt một tháng ròng, thậm chí chỉ cần nhìn thấy ai quá đẹp trai là cô lại buồn nôn. Cô sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng nồi thịt người hôm đó, và khi chàng trai hòa nhã hài hước mà cô cảm nắng, biến thành tên biến thái ăn thịt trẻ con…

Mộc Như Lam mím môi viết trả lời.

— Chắc là vì tóc Elvis cũng màu vàng? Đừng quá lo lắng, trên thế giới này biến thái không nhiều đến mức đó đâu, cậu yên tâm học đi.

Sắc mặt Mina bấy giờ mới khá hơn đôi chút, cô đáp “Ừ”, phía sau còn vẽ một cái mặt cười.

Mộc Như Lam lấy vở về, đang lật ra xem thì đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ lạ, cô đọc kỹ lại, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó như hắc ngọc lưu ly lóe sáng rực rỡ dưới nắng mặt trời, đẹp đẽ đến độ nguy hiểm, mơ hồ còn ánh lên một sự vui mừng dị thường…

“Em học sinh kia.” Ive nói về phía Mộc Như Lam.

Bên cạnh lập tức có người kêu Mộc Như Lam tập trung lại.

“Có chuyện gì ạ? Thầy Elvis?” Mộc Như Lam nhìn Ive.

Đáp lại, hắn tỏ rõ sự nghiêm khắc của một thầy giáo bị học sinh cắt ngang bài giảng, “Đưa quyển vở trên tay em lên đây tôi giữ.”

Các học sinh không quá ngạc nhiên về thái độ của Ive, bình thường hắn đều đối xử như thế với những ai làm việc riêng trong giờ, nhưng nói gì thì vẫn có người bất mãn, mấy cái này Lam Lam của họ đã biết hết, cô ấy đến lớp là may cho hắn rồi! Hắn lấy quyền gì mà tịch thu đồ của cô?

Mộc Như Lam làm dịu những học sinh đang tức giận rồi đem vở đặt lên bàn giáo viên trước mặt Ive, hai bên chạm mắt, như sóng ngầm cuồn cuộn dưới mặt nước yên bình.

Trở về chỗ, Mộc Như Lam le lưỡi với chúng bạn học đang nhìn mình chằm chằm, vẻ đáng yêu này khiến bọn họ tạm thời nguôi cơn tức, tiếp tục tập trung vào bài giảng. Nếu trời cho phép, bọn họ muốn được học chung đại học với cô, dù vẫn biết chia xa là chuyện không thể tránh khỏi.

Âu Khải Thần thiếu điều bẻ gãy cây bút đang cầm, bằng một ánh mắt nóng rực mà đầy u ám, hắn nhìn Mộc Như Lam trở về chỗ ngồi, sự phẫn nộ và ý muốn chiếm hữu như muốn nuốt chửng tâm can. Từ lúc mới về đến nay cô chưa nói với hắn quá một câu, dù có tình cờ chạm mặt thì tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một ánh mắt xa cách, cô không chất vấn mà cũng không ghen tuông về quan hệ giữa hắn và Phỉ Phi, thờ ơ đến mức hắn phải phát cáu!

Và nhìn thái độ của cô với những kẻ khác đi, mặt dịu dàng, mặt đáng yêu, mặt nghịch ngợm… Mỗi một mặt với hắn đều vô cùng quý giá, vậy mà cô lại vô tư phô ra cho bọn chúng xem, thật tức chết mất…

++++

Hết giờ, Ive trả vở lại cho Mộc Như Lam và nhắc nhở cô hệt như giáo viên nhắc nhỏ học trò, sau đó mới cầm sách rời khỏi lớp. Mộc Như Lam nhìn hắn một lát rồi cũng chậm rãi đi theo.

Hai người sóng vai nhau mà đi, ăn ý tiến về phía con đường đá cuội.

“Anh Ive tới đây định làm gì?” Mộc Như Lam hỏi, mặc dù biến thái rất giỏi ngụy trang nhưng một học viện quý tộc đông con ông cháu cha như


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx