sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 2) - Chương 17 - 18

Chương 17

Cuối cùng mùa đông cũng thực sự tràn về New York, mở màn bằng một loạt các cơn bão. Nhiều ngày trời, cả thành phố phủ kín trong chiếc chăn tuyết tinh khôi cho tới khi nó chuyển thành thứ bột nhão nhoét màu xám vàng, tạo nên những ụ tuyết dọc các vỉa hè và cả những vũng bùn khiến những công dân thành phố vốn dạn dày hoặc phải nhảy qua hoặc lội bì bõm trong những đôi ủng cao su. Schuyler hoan hỉ đón cái lạnh tràn về. Thời tiết mùa đông phản ánh đúng tâm trạng cô lúc này. Kỳ nghỉ lễ là thời gian đặc biệt yên tĩnh đối với nhà Van Alen. Ngày trước, Schuyler và Cordelia vẫn thường tham dự những buổi lễ tại nhà thờ Thánh Bartholomew ở đầu kia thành phố, sau đó cùng nhau ăn bữa tối Giáng sinh đạm bạc.

Vẫn như mọi năm, năm nay Schuyler cũng đến bệnh viện thăm mẹ vào sáng ngày 24/12. Julius và Hattie đã nghỉ phép để về dự lễ Giáng sinh với gia đình họ, nên cô tự bắt xe bus vào trung tâm thành phố. Lúc cô đến, bệnh viện đang đóng cửa, còn ông bảo vệ thì đang gà gật ở ngay bàn trước và một toán y tá gầy nhẳng cũng đang hối hả chờ kết thúc ca trực của mình. Có thể thấy nhân viên trong bệnh viên đã cố gắng thổi luồng không khí Giáng sinh tới nơi này. Trên cửa ra vài mỗi phòng đều treo một vòng hoa, còn có cả một cây Charlie Brown - loại cây giống cây thông Nô-en nhưng có nhánh lá màu nâu, đặt chỏng chơ giữa bàn y tá, bên cạnh là một chân nến nhiều nhánh tỏa ánh sáng lung linh.

Mẹ Schuyler vẫn nằm im lìm trên giường bệnh như bao lần khác cô đến đây. Chẳng có điều gì thay đổi cả. Schuyler đặt thêm một món quà chưa được mở nữa bên cạnh giường mẹ cô. Qua mấy năm, các món quà Schuyler mang tới ngày càng nhiều hơn, chất thành đống dưới lớp bụi trong tủ để đồ. Schuyler

phủi lớp tuyết dính trên áo, đoạn cởi áo khoác ngoài ra, nhét chiếc mũ len và găng tay vào túi áo. Nếu Cordelia ở đây lúc này, bà sẽ bắt đầu dọn ra bữa trưa Giáng sinh gồm món gà nhồi thịt và bánh mì nóng hổi mà Hattie đã chuẩn bị sẵn cho họ từ lúc ở nhà. Hôm nay, Hattie cũng đã làm một bữa y vậy cho Schuyler mang đi, nhưng cảm giác thì không còn giống như trước nữa: lúc này chỉ có mình Schuyler ngồi ăn mà không có Cordelia ngồi bên nhắc nhở cô về những quy tắc nơi bàn ăn, hay quát mắng mấy cô y tá, yêu cầu họ mang tới những chiếc đĩa sứ thay vì đĩa nhựa.

Schuyler bật tivi và ngồi ăn một mình. Tivi đang phát lại phim “Cuộc sống tươi đẹp”. Bộ phim này chỉ khiến cô buồn rầu thêm, nhất là từ khi cô hiểu ra rằng chẳng có cái kết hạnh phúc nào dành cho mẹ Allegra của cô. Oliver đã mời Schuyler đến dự tiệc Giáng sinh cùng gia đình cậu, nhưng cô từ chối. Dù thế nào đi nữa, gia đình duy nhất còn lại trên thế giới này đối với cô chính là căn phòng bệnh viện cô đơn, lạnh lẽo này. Đây là nơi mà cô thuộc về.

Ở đầu kia thành phố, tại khu Upper East Side, chủ nhân những ngôi nhà lớn và cả những căn hộ sang trọng đã đi vắng cả. Như mọi năm, nhà Force đã lên chiếc phi cơ riêng Gulfstream IV để bay đến nơi trú đông của mình, đồ tắm biển được chuyển phát qua FedEx[38] đến villa riêng của gia đình tại St. Barths, nơi mà cả nhà họ sẽ trú lại trong suốt tuần đầu tiên của kỳ nghỉ; họ cũng gửi cả dụng cụ trượt tuyết tới ngôi nhà của họ tại Aspen trước, sẵn sàng cho kế hoạch tận hưởng nốt tuần thứ hai của kỳ nghỉ lễ. Còn gia đình Llewellyns thì bay về Texas để thăm người thân nhân dịp Giáng sinh. Họ cũng đã hẹn gặp nhà Force tại Aspen vào năm mới.

[38] FedEx: tên một hệ thống chuyển phát nhanh.

Ngay cả gia đình Oliver cũng đã có kế hoạch đi biển tại khu nhà nghỉ của gia đình ở Tortola, nhưng Oliver chọn ở lại thành phố để được gần Schuyler. Cậu

dự định sẽ tới thăm dinh thự của nhàVan Alen vào ngày sau Lễ Giáng sinh cùng với một đống quà tặng.

Năm nào, Oliver và Schuyler cũng dành ngày Quà tặng[39] ở bên nhau. Cậu thường mang đến nhà cô những chiếc bánh mỳ que giòn, bơ Pháp - loại mà như cậu quảng cáo là đồ xịn hẳn hoi và không hề giống với mấy loại bơ nhạt nhẽo của Mỹ; ngoài ra còn có thêm một vài hộp trứng cá caviar Nga loại thượng hạng, mua ở Petrossian; và một chai sâm-banh cỡ lớn lấy từ hầm rượu của ba mẹ cậu, vốn để dùng cho bữa tiệc hậu Giáng sinh của gia đình họ. Nhưng sáng ngày 26 năm nay, ngay khi Oliver vừa gói ghém mọi thứ vào giỏ picnic và chuẩn bị rời khỏi nhà thì nhận được một cuộc gọi sốt sắng từ Hattie, bà quản gia của nhà Van Alen.

[39] Boxing Day: ngày Quà tặng (ngày 26/12): vào ngày này mọi người thường tặng quà cho nhau, còn ở Anh và các nước từng là thuộc địa của anh, ngày này được gọi là Bank Day - gần giống ngày Lao động 1/5.

- Cậu Oliver, cậu phải đến, cậu phải đến đây ngay. - Bà cất giọng van nài.

Oliver ngay lập tức nhảy lên taxi đến dinh thự Van Alen. Chờ cậu trước cửa nhà là Hattie, lúc này đã trở nên hoang mang cực độ, câu cú nói ra chẳng ăn nhập gì với nhau, còn hai tay bà bấu chặt lấy chiếc tạp dề, khuôn mặt như sắp khóc đến nơi. Hattie dẫn cậu lên gác trên, tới phòng Schuyler.

- Cô chủ không xuống ăn sáng. Tôi cứ nghĩ cô ấy còn đang ngủ, cho tới khi con Xinh Đẹp chạy xuống cầu thang và kéo tôi lên đây. Rồi tôi thấy cô ấy nằm đó, làm cách nào cũng không đánh thức được. Chúa lòng lành, cô ấy trông hệt như cô chủ Allegra vậy. Tôi lo lắm vì chẳng thấy cô ấy động đậy gì cả, cô ấy thậm chí còn như không thở, cho nên tôi gọi ngay cho cậu, cậu Oliver.

Xinh Đẹp, con chó săn của Schuyler, đang rên ư ử ở chân giường. Con chó chồm lên, liếm tay và mặt của Olvier khi cậu bước vào phòng.

- Bà làm tốt lắm, Hattie. - Oliver nói trong lúc tay vỗ vỗ Xinh Đẹp, rồi cậu tiến lại gần giường, lay lay người Schuyler và kiểm tra mạch của cô. Không có gì cả, nhưng như thế cũng chưa nói lên được điều gì. Khóa huấn luyện Conduit đã dạy cậu rằng các ma cà rồng có thể làm chậm nhịp tim của mình tới độ gần như không bắt được mạch, ngõ hầu duy trì năng lượng trong cơ thể. Nhưng Schuyler mới chỉ mười lăm tuổi và quá trình chuyển đổi của cô vừa mới bắt đầu. Vẫn còn quá sớm để cô rơi vào trạng thái bảo toàn năng lượng như vậy. Trừ khi... Một suy nghĩ kinh khiếp chợt đến với Oliver: lỡ như Schuyler đã bị một Máu Bạc tấn công thì sao? Hai tay cậu run lẩy bẩy trong lúc bấm điện thoại cho dì của cậu, bác sĩ Pat - vị bác sĩ Máu Đỏ có nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe cho các Máu Xanh. Bác sĩ Pat đã ngăn không cho Oliver gọi xe cấp cứu đưa Schuyler đến bệnh viện.

- Họ sẽ không biết phải làm gì với trường hợp này đâu. Hãy đưa cô bé tới chỗ dì ngay. Dì sẽ gặp cháu ở đó.

Khi Oliver tới nơi cùng với Schuyler trên tay cậu, bác sĩ Pat và đội cấp cứu đã sẵn sàng. Họ đem theo ra cửa một chiếc giường đẩy và Oliver nhẹ nhàng đặt cô bạn nằm xuống đó.

- Hãy nói với cháu là cô ấy không sao. - Oliver van lơn.

Bác sĩ Pat kiểm tra cổ Schuyler. Không có vết cắn nào. Không có dấu hiệu của lũ ác quỷ kia.

- Cô bé sẽ ổn thôi. Không có dấu hiệu của sự tấn công. Sẽ không có vấn đề gì đâu cháu ạ. Họ bất tử mà. Nhưng dù sao chúng ta vẫn phải chờ xem chuyện gì đang diễn ra.

Oliver ngồi ở phòng đợi bên ngoài, trên một chiếc ghế nhựa chẳng có chút thoải mái nào cả. Dì của cậu luôn luôn mê mẩn mấy thứ đồ hiện đại, có lẽ vì vậy mà căn phòng này trông giống với hành lang của một khách sạn thời thượng hơn là một trung tâm y tế: nội thất bằng nhựa màu trắng, thảm len trải sàn màu trắng, và cả những chiếc đèn kiểu dáng hiện đại cũng màu trắng nốt. Sau mấy tiếng đồng hồ điên lên vì lo lắng, dì của Oliver bước ra từ phòng cấp cứu.

Bác sĩ Pat có vẻ mệt mỏi và bối rối.

- Vào đi. - Bà nói với cháu trai. - Cô bé tỉnh lại rồi. Dì đã truyền máu cho nó. Xem ra cũng có chút hiệu quả.

Nằm trên giường bệnh, Schuyler trông lại càng nhỏ bé và mong manh hơn. Cô mặc chiếc áo bệnh nhân dài tới gối, có dây buộc sau lưng; mặt cô tái hơn cả lúc bình thường. Thậm chí, Oliver còn trông thấy cả gân xanh nổi lên qua làn da mỏng đến độ gần như trong suốt.

- Hey, chào Người đẹp ngủ trong rừng. - Giọng Oliver vỡ òa trong nỗ lực che giấu sự lo lắng.

- Tớ đang ở đâu thế này?

- Cháu đang ở trong phòng bệnh của ta, cưng ạ. - Bác sĩ Pat chậm rãi nói. - Cháu đã bị rơi vào trạng thái “ngủ đông”. Đây là chuyện hiếm khi xảy ra vì trạng thái này chỉ xuất hiện rất, rất lâu sau quá trình biến đổi. “Ngủ đông” là cách gọi khác của trạng thái bất động kéo dài, một trạng thái mà ma cà rồng rơi vào khi họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống bất tử, cũng tức là khi họ đã tới chặng cuối của chu kỳ.

- Đầu cháu có cảm giác lạ lắm. Và máu của cháu... nó cũng có cảm giác rất lạ. Nhột nhạt.

- Là vì ta vừa truyền máu cho cháu đấy mà. Lượng hồng cầu của cháu thấp quá. Nó sẽ gây cảm giác kỳ cục một lúc cho tới khi dòng máu mới điều chỉnh cho phù hợp với máu cũ.

- Ồ. - Schuyler rùng mình.

- Oliver, cháu có thể để dì và Schuyler nói chuyện riêng một lát không?

- Tớ mừng là cậu không sao. - Oliver nói, nắm chặt vai Schuyler. - Tớ ở ngay ngoài này nhé.

Khi Oliver đi rồi, bác sĩ Pat chiếu đèn vào đồng tử của Schuyler. Bà ghi chép lại vào biểu đồ theo dõi, trong lúc Schuyler kiên nhẫn chờ được chẩn đoán.

Bác sĩ Pat kiểm tra Schuyler kĩ hơn.

- Cháu mười lăm rồi, đúng không?

Schuyler gật đầu.

- Được bổ nhiệm vào Ủy Ban rồi chứ?

- Vâng.

- Như ta vừa nói lúc nãy, lượng hồng cầu của cháu hiện rất thấp. Nhưng lượng tế bào máu xanh của cháu thì lại vướt quá mức hiển thị trên biểu đồ. Nói cách khác, cháu có lượng máu xanh tương đương với một ma cà rồng “đủ lông đủ cánh”, nhưng cháu lại rơi vào trạng thái ngủ đông, điều này có nghĩa là cháu không sản xuất đủ lượng sinh kháng thể.

- Vậy có nghĩa là sao ạ?

- Có nghĩa là quá trình chuyển đổi của cháu họat động hơi bất thường.

- Gì cơ ạ?

- Quá trình chuyển đổi là quá trình xảy ra khi các tế bào máu xanh của cháu, các ADN ma cà rồng, bắt đầu chiếm lĩnh các mạch máu. Răng nanh bắt đầu mọc dài ra, cơ thể cũng chuyển đổi từ nhu cầu dinh dưỡng bình thường sang nhu cầu dinh dưỡng đặc biệt, khẩu vị chuyển đổi từ thức ăn thường sang máu người. Các ký ức dần quay trở lại, và sức mạnh của cháu, cho dù nó là loại sức mạnh gì, cũng bắt đầu biểu lộ.

Schuyler gật đầu.

- Tuy nhiên, qua việc phân tích máu của cháu, ta có thể thấy một hiện tượng bất thường đang xảy ra trong cơ thể cháu. Tuy rằng các tế bào ma cà rồng đang chiếm lĩnh trong cơ thể cháu, nhưng nó không phải một quá trình từ từ như bình thường khi mà phần người sẽ bị hoán đổi bằng phần bất tử, giống như khi một con rắn lột da vậy đó. Ta không chắc chắn lắm về điều này, nhưng các ADN người của cháu có vẻ như đang đối chọi lại với các tế bào ma cà rồng. Kháng cự lại sự hoán đổi. Và đương nhiên để giữ thế cân bằng, các ADN ma cà rồng của cháu cũng đánh trả lại, khiến cho lượng máu người trong cháu bị đẩy xuống mức rất thấp. Điều này gây ra một cú sốc đột ngột, dẫn tới việc cơ thể cháu rơi vào trạng thái ngủ đông. Có chuyện gì bất thường xảy ra với cháu không? Đôi khi trạng thái này có thể bắt nguồn từ sự kiện chấn động nào đó.

Schuyler lắc đầu. Đêm hôm qua hoàn toàn yên ổn.

- Đôi khi đó cũng có thể là một phản ứng trì hoãn. - Bác sĩ Pat phỏng đoán. - Nó có lẽ là do dòng máu pha của cháu. - Bà thêm vào. Bác sĩ Pat biết rõ về hoàn cảnh chào đời của Schuyler vì chính bà đã đỡ đẻ cho Allegra.

- Không có bất cứ tài liệu nào ghi chép về việc gì sẽ xảy ra khi ADN người bị pha trộn với ADN ma cà rồng. Vì vậy ta nghĩ cháu cần phải được theo dõi trong một thời gian.

Chương 18

Một tuần sau đó, Schuyler vẫn còn cảm thấy toàn thân mụ mẫm bởi “sự vụ kia”

- đó là cách mà cô và Oliver gọi chuyến viếng thăm khẩn cấp tới trung tâm y tế của bác sĩ Pat. Oliver đã đề nghị qua đón cô tới trường vào ngày đầu tiên đi học lại sau kỳ nghỉ lễ bằng xe riêng của nhà cậu. Schuyler, người vẫn thường từ chối những cử chỉ như vậy với lý do cô sống ở đầu bên kia thành phố, ngược hẳn đường với cậu, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp này. Oliver là Conduit của cô, cậu có nhiệm vụ chăm sóc cho cô, nên thôi thì ít nhất một lần cô cũng để cậu được làm theo ý mình. Học kỳ mùa xuân ở Duchesne chính thức bắt đầu bằng một cuộc tập trung, qua đó cô Hiệu trưởng sẽ chào đón các học sinh của mình quay lại trường để bắt đầu một học kỳ mới hứng khởi; tiếp đó là một bữa tiệc trà kèm theo bánh nướng nhân quả lý chua[40] và sô-cô-la nóng ở đài quan sát. Oliver và Schuyler tìm được ghế ngồi quen thuộc của mình ở hàng ghế phía sau trong nhà nguyện cùng với các học sinh năm hai khác.

[40]Quả lý chua: một loại quả cùng họ với nho, xuất xứ từ Hy Lạp.

Xung quanh, mọi người rộn rã chào hỏi nhau, hồ hởi kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ lễ của mình. Hầu hết các cô gái trông rám nắng và có dáng vẻ thư thái, họ trao đổi di động với nhau hầu khoe những tấm hình của chính mình trong những bộ bikini chụp ngoài bãi biển Bahamas, St. Thomas hay Maui. Schuyler nhìn thấy Bliss Llewellyn đi chung với Mimi Force, cả hai vòng tay khoác eo nhau như thể họ là những người bạn cực kỳ thân thiết.

Ánh mặt trời ngoài khơi khiến tóc Mimi trở nên sáng hơn, còn Bliss cũng hãnh diện với vài dải tóc ngả màu đồng của mình. Ngay phía sau họ, Jack Force chậm chạp bước từng bước, hai tay cậu đút trong túi áo thể thao hiệu Duckhead.

Quanh hai mắt Jack có một vệt mờ rám nắng in hình mặt nạ trượt tuyết, càng khiến cậu trông đáng yêu hơn thường ngày.

Oliver nhận ra hướng Schuyler đang nhìn nhưng không nói gì cả. Cô biết cậu nghĩ gì về tình cảm cô dành cho Jack Force.

Cảm nhận được sự hờn ghen của cậu bạn, Schuyler nghiêng người, tựa đầu trìu mến vào vai cậu. Nếu không có Oliver có lẽ cô đã... Làm sao nhỉ? Vĩnh viễn bất động? Nhập hội với mẹ cô trong phòng cấp cứu hôn mê ở bệnh viện trung tâm thành phố? Schuyler vẫn đang gặp rắc rối với việc hiểu hết tất cả mớ bòng bong này. Chuyện các tế bào ma cà rồng đánh nhau với tế bào người đang diễn ra trong cơ thể cô là thế nào vậy? Chẳng lẽ cô cứ mãi bị co kéo về hai hướng ngược nhau như vậy sao?

Cơn đói mà Schuyler cảm nhận được lúc ở Venice đã phần nào giảm bớt nhờ được truyền máu. Có thể đây chính là nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này. Cô cần máu. Có lẽ cô chỉ cần truyền máu thay vì phải uống trực tiếp. Cô sẽ hỏi lại bác sĩ Pat xem liệu đó có phải một lựa chọn thay thế khả thi không. Bởi vì sẽ thật là kỳ quặc quá mức khi cô lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Oliver và nghĩ cậu trông “ngon” quá. Cậu là bạn thân nhất của cô chứ không phải là một bữa ăn nhanh.

Trong khi đó, Bliss Llewellyn nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt Schuyler. Hai cô gái dè dặt vẫy tay chào nhau. Ngay từ hôm diễn ra Vũ hội Four Hundred, Bliss vốn định kể cho Schuyler nghe về chuyện Dylan đã trở về nhưng rồi thế nào mà cơ hội dường như chẳng bao giờ tới.

Kỳ nghỉ lễ là khoảng thời gian đầy ám ảnh đối với Bliss. Những lần bất tỉnh nhân sự và cả những cơn ác mộng lại trở lại hành hạ cô hơn bao giờ hết. Đêm

Giáng Sinh có lẽ là đêm tồi tệ nhất đối với Bliss. Cô tỉnh dậy với cơn đau quặn thắt ở lồng ngực đến nỗi cô không thể thở được. Người cô ướt đẫm mồ hôi, dính ra cả những tấm đra trải giường, làm chúng cũng ướt theo đến nỗi bết vào nhau. Thật kinh khủng.

Đáng sợ hơn là con quái vật trong những cơn ác mộng bắt đầu quay ra nói chuyện với cô trong giấc ngủ.

Blissssss...

Blissssss...

Blissssss...

Nó chỉ gọi mỗi tên cô nhưng việc đó khiến cô lạnh cả xương sống. Nó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ mà thôi. Đúng vậy, tất cả chỉ là một giấc mơ. Chẳng có con quái thú nào có thể làm hại cô được hết. Nó chỉ là một phần của sự chuyển đổi. Các ký ức đang sống dậy và nói chuyện với cô, đó là những gì những người trong Ủy Ban đã nói. Những thân phận trước đây của cô, những cuộc đời trong quá khứ của cô. Bliss nghiến chặt hàm và ngồi thẳng trên ghế. Bên cạnh cô, Mimi Force đưa bàn tay mềm mại che cái ngáp dài. Đối với Mimi, hai tuần nghỉ lễ vừa qua chẳng khác nào cõi thiên đường. Cô tóm được không chỉ một mà những hai thần linh quen thuộc loài người trong suốt chuyến đi, để rồi thả sức ngấu nghiến họ và sau đó là cảm giác hứng khởi như thể cô có thể chinh phục cả thế giới này. Mimi háo hứng bắt đầu học kỳ mới. Một mùa mới luôn đồng nghĩa với việc cô sẽ lại có thêm một lý do nữa để đi shopping. Giống với Bliss, Mimi cũng đang bị ám ảnh. Ám ảnh với việc lát nữa tan học làm sao tới được Barneys[41] nhanh nhất trước khi nó đóng cửa.

[41] Barneys (hay còn gọi là Barneys New York): tên một hệ thống chuỗi các cửa hàng (độ lớn tương đương Big C hoặc hơn) có trụ sở chính đặt tại New York ngoài ra còn có mặt tại nhiều thành phố lớn khác như Boston, Chicago, San Fracisco, Las Vegas...

Bliss ép mình phải chú ý vào bài phát biểu chào mừng học kỳ mới của cô Hiệu trưởng - Lại một học kỳ đầy thú vị đang chờ đón các em tại Duchesne, blah blah blah - cho tới khi cửa nhà nguyện mở ra với một tiếng rầm mạnh.

Cả khu vực phía trên xoay người lại để xem cái gì đã gây ra tiếng ồn đó. Họ chỉ thấy một chàng trai đang đứng ngay giữa lối vào.

Và đó là một anh chàng cực kỳ, cực kỳ đẹp trai.

- Ôi, ơ, em xin lỗi. Em không cố ý làm vậy. Chỉ là trượt tay thôi ạ. - Cậu ta cất tiếng.

- Không sao, không sao đâu. Em vào đi, Kingsley. Em có thể ngồi ở phía trên đầu này. - Cô Hiệu trưởng nói, cùng lúc vẫy tay cậu tiến lên hàng ghế đầu. Chàng trai nhe răng cười. Cậu bước nghênh ngang dọc lối đi, dáng điệu vừa nghiêng ngả vừa khoan thai. Tóc cậu đen sáng bóng, tóc mái rủ xuống bên mắt trái đầy vẻ thanh tú. Ở cậu toát ra một vẻ tự tin đến độ vênh váo, rất phù hợp với dáng vẻ đẹp trai hoàn hảo như người mẫu của cậu. Cậu ta mặc một chiếc áo phông oxford màu trắng hơi rộng và chiếc quần jean bó sát màu đen, khiến cậu trông như thể vừa bước ra từ bìa một chiếc đĩa CD nào đó vậy.

Giống như tất cả các cô gái trong hội trường, Bliss không thể rời mắt khỏi cậu.

Rồi như thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, cậu quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt cô.

Và cậu đã nháy mắt với cô.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx