sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) - Chương 65 - 66 - 67 - 68 - 69

Chương Sáu Mươi Lăm

Schuyler

Cô đã làm được nó. Cô đã mang cả Jack và cô quay trở lại từ thế giới trí tâm thuật. Họ đã quay trở lại nhà thờ, nằm cách nhau chỉ vài centimet. Cô ho sặc sụa, phả ra đám bụi đen độc hại. Người cô được bao phủ trong muội than, giống như một người nạo ống khói vậy. Cô băn khoăn không biết liệu đây là kết quả của những gì đã xảy ra ở trong thế giới trí tâm thuật hay đây là một phần của lớp sương mù mà những kẻ Máu Bạc đã phủ lên nhà thờ trong suốt cuộc tấn công.

- Jack... Jack... – cô thì thầm, bò đến bên cạnh anh. Vết thương trên lưng anh đang chảy máu... Cây giáo của con quỷ có độc. Nó mang theo một ngọn lửa đen quanh mình. Jack đang chết. Chuyện này là cơn ác mộng đã quấy rầy cô nhiều tháng nay... cùng nỗi tuyệt vọng đang dân trào trong cô lúc này. Cô đang mất anh.

Cô lật anh lại để cô có thể ôm anh trong tay mình. Nước mắt cô rơi xuống hai má anh. Anh không thể nghe cô nữa rồi.

- Anh ấy cần Caeremonia – một Nụ hôn thần thánh Máu Đỏ - Giọng nói cất lên từ phía bên kia nhà thờ - Nó là thuốc độc với Croatan và sẽ phá hủy ngọn lửa. Chúng ta cần tìm một con người – Mimi Force vẫn đang mặc chiếc váy cưới của mình, nhưng giống như Schuyler, cô ta cũng bị bao phủ trong một lớp muội đen, khuôn mặt cô ta thâm tím, đôi mắt thì đỏ ngầu. Cô ta bước chậm rãi về phía Schuyler – Tôi biết nó sẽ hiệu quả mà. Kingsley đã nói với tôi – Mimi nói, rồi đi ra khỏi nhà thờ để tìm một con người để có thể cứu sống anh trai.

Nhưng không còn thời gian nữa rồi. Không còn thời gian thậm chí để sử dụng Lời triệu tập. Rồi thì Schuyler nhận ra...

- Tôi là con người – cô nói – Tôi là một người lai – Một nửa trong cô là ma cà rồng, nhưng nửa kia là một con người, yếu đuối nhưng tràn đầy nhựa sống – cuộc sống mà các ma cà rồng rất cần cho họ. Chính là phần đó, nửa đó của cô sẽ cứu được tình yêu của cô.

- Jack, nghe em này – cô thì thầm, cúi thấp xuống – Nghe này, anh cần phải uống... Anh cần phải hút máu của em.

Jack từ từ mở mắt và nhìn chằm chằm vào cô.

- Em chắc chứ? – Anh thì thầm.

- Chắc chắn, anh phải làm chuyện này. Đó là cách duy nhất – Schuyler biết rằng Mimi không nói dối. Điều đó gây ấn tượng, rằng bằng cách nào đó, những thứ yếu ớt cũng có thể mang lại rất nhiều điều cho cuộc sống – bởi vì đó chính là những gì máu làm. Nó mang tới cuộc sống.

Jack thở hổn hển.

- Nhưng anh có thể làm em đau... Rủi ro là quá lớn. Vấy bẩn... anh có thể bị cám dỗ...

Hút máu của một ma cà rồng đồng loại là vi phạm Luật. Đó là điều mà các Máu Bạc làm với những nạn nhân của chúng. Nếu Jack mất kiểm soát, cả hai người họ có thể chết.

- Em tin anh – Schuyler nói, cúi xuống anh, trong khi anh nâng người lên và đưa một tay quàng qua cổ cô.

- Anh không muốn làm em đau – Anh thì thầm, răng nanh của anh trắng và sắc, cạnh mỏng và nguy hiểm như một con dao cạo.

- Xin anh mà, Jack – Schuyler nài nỉ. Cô nhắm mắt lại – Làm nó ngay bây giờ đi.

Để trả lời, Jack cắn răng nanh của mình vào cổ cô, Schuyler cắn chặt môi vì hành động bất ngờ đó. Cô không nghĩ rằng nó lại đau đến thế - đây là điều mà con người phải trải qua sao? Đây là cảm giác choáng váng của sự khác lạ, của sự giải thoát ngọt ngào và nỗi đau thấm thía, khi một ma cà rồng lấy nguồn sống ra khỏi họ? Trong cuộc đời mình, cô chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với Jack hơn lúc này. Nó như thể anh đang chạm vào tất cả mọi phần của cô... như thể tâm hồn họ đang hòa làm một khi trao đổi máu... như thể anh đang mở ra tất cả mọi bí mật của cô từ trước tới giờ... như thể anh biết tất cả mọi thứ về cô... thưởng thức và thích thú trong nó...

Cô ngất đi.

Bóng tối, đẹp đẽ và quý giá... rất ngọt ngào... rất ngọt ngào... rất đỗi ngọt ngào.

Chương Sáu Mươi Sáu

Bliss

Vị khách đã quay trở lại. Ông ta nghe khác thường, quát tháo ra những lệnh mà cô không hiểu. Bliss chuếnh choáng. Con quỷ đã đánh gục cô khi cô cố gắng giúp Schuyler, bây giờ đầu cô vẫn đang đau nhói.

DẬY MAU, NHÓC! ĐI ĐI! ĐÂY LÀ CƠ HỘI CỦA NGƯƠI ĐẤY!

Cái gì... ông ta muốn gì vậy chứ? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Cô nhìn xung quanh. Ở giữa lối đi, Schuyler đang ôm Jack trong tay, giống như một Đức Mẹ.

Cô đi loạng choạng về phía trước, vẫn giữ chặt bó hoa của mình. Schuyler đang làm gì với Jack Force vậy? Jack định kết hôn mà. Nhưng không, Schuyler chẳng bao giờ theo luật lệ cả. Luật của các ma cà rồng chẳng bao giờ được áp dụng với cô ấy. Vị khách đã nói cô ấy ra sao nhỉ? Ích kỉ. Tầm thường. Không xứng làm bạn.

Bliss cảm thấy mất phương hướng và cô đơn. Có thể vị khách đã đúng. Có thể ông ta là người duy nhất cô có thể tin tưởng thật sự. Mẹ cô thậm chí đã chẳng buồn đợi cô để gặp cô, để trò chuyện với đứa con gái đang cần bà biết bao. Với Dylan cũng thế, có thể cậu ấy cũng là một sai lầm – cậu ấy có thật là biến mất không? Cậu ấy có thực sự bị giam giữ không? Cậu ấy đã có thể trốn thoát trước khi... bây giờ điều gì đang ngăn cậu ấy lại?

Chẳng điều gì có thể ngăn cô lại.

Có lẽ vị khách đã đúng. Cô không thể nghĩ được điều gì, cô không thể nhìn nhận một cách thẳng thắn. Tất cả những gì cô biết là cô đã quá mệt mỏi với việc phải nghe giọng nói trong đầu mình. Cô đã quá mệt mỏi với việc đấu tranh.

Làm đi!

LÀM ĐI!

GIẾT CHẾT CÔ TA!

Cực kì, cực kì mệt mỏi với việc chống cự và làm việc tốt... Và có lẽ nếu cô làm điều mà ông ta muốn, ông ta sẽ ngừng tra tấn cô. Có lẽ nếu cô làm điều mà ông ta muốn, cuối cùng cô sẽ được yên...

Bliss bước tới chỗ Schuyler đang ngồi và lấy ra một mảnh thủy tinh vỡ từ bó hoa của mình.

Chương Sáu Mươi Bảy

Schuyler

- Anh sẽ ổn thôi – Schuyler thì thầm.

Jack nằm ngủ trong tay cô. Cô biết anh sẽ sống. Cô có thể cảm thấy điều đó. Máu của cô sẽ cứu sống anh. Nó là thứ duy nhất có thể cứu sống anh. Nó sẽ mang cuộc sống trở lại với cơ thể anh và chiến đấu chống lại ngọn lửa đen từ vết chém của Leviathan.

Cô nhìn khắp xung quanh nhà thờ trống không. Mimi vẫn chưa quay trở lại. Kẻ thù của cô trước đây trông đau khổ và như người mất hồn. Có chuyện gì đó đã xảy ra dưới đó, ở trong thế giới trí tâm thuật.

Schuyler ôm Jack chặt hơn, nhưng sau đó cô nghe tiếng bước chân. Ai đó đang đi về phía cô. Ai đó đang đứng... hiện ra lờ mờ... ngay trước mặt cô.

- Bliss, cậu đang làm gì thế? – Schuyler hét lên. Bạn cô trông giống như một mụ phù thủy, với mái tóc đỏ hoang dại và chiếc váy đen rách rưới, đang cầm trong tay một thứ gì đó sáng bóng và đáng sợ trên tay.

- Tớ rất xin lỗi, Schuyler. Tớ rất xin lỗi – Bliss nức nở.

Schuyler di chuyển Jack để anh được an toàn. Cô đứng dậy và che chắn bảo vệ cho anh.

- Bliss, đặt con dao xuống đi.

- Tớ không thể... Tớ phải... – Bliss vừa nói vừa khóc thút thít – Tớ xin lỗi nhưng tớ phải làm việc này.

- Ý cậu là gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra thế? Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?

- Bố tớ... ông ta ở trong đầu tớ. Ông ta nói với tớ. Ông ta nói rằng tớ phải làm điều này hoặc tớ sẽ không bao giờ gặp lại Dylan nữa.

- Bố cậu sao? – Schuyler hỏi. Nhưng cô đã ngay lập tức có câu trả lời. Cordelia trước đây đã có lần nói với cô điều gì đó?

Chúng ta sợ rằng một trong những gia tộc lâu đời nhất của chúng ta đang che giấu cho Hoàng tử Bóng đêm. Chúng ta không biết như thế nào và chúng ta không biết ai, nhưng chúng ta nghi ngờ kẻ phản bội ở tầng lớp cao cấp nhất trong Hội Kín.

Bliss Llewellyn là một Máu Bạc ngay từ đầu. Bliss mang Lucifer trong mình. Rồi Schuyler cũng nhớ lại chuyện mà Lawrence đã nói với cô: Chị gái cháu sẽ mang cái chết đến với chúng ta. Bliss là người chị gái bí ẩn của cô. Bliss sinh ra để giết chết cô.

- Không, Bliss, cậu không phải làm thế... Tớ có thể giúp cậu. Chúng ta có thể làm điều gì đó với nó. Cậu không phải làm điều ông ta bảo đâu.

Bliss không trả lời. Thay vào đó, cô ấy lao tới chỗ Schuyler, người tránh được chỉ vừa kịp lúc. Nhưng Bliss đã túm được viền váy của Schuyler và kéo cô ngã xuống. Schuyler có thể cảm thấy lưỡi dao đang đâm xuống ngực cô. Đây chính là nó... Jack đã mạo hiểm cả cuộc sống của mình vì cô và cô đã vì anh... nhưng tất cả đều vô nghĩa. Sao cô lại không biết điều đó chứ?

- Bliss! Làm ơn! – Schuyler khóc nức nở - Đừng mà!

Bliss giữ con dao ngay trên trái tim của Schuyler, chỉ cách ngực Schuyler vài centimet, nhưng vào phút cuối cùng, cô ấy đã do dự.

- Tớ rất xin lỗi. Tớ rất xin lỗi! – Bliss khóc khi thả bạn mình ra, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt cô.

- Bliss... dừng lại... cậu đang làm gì thế? – Schuyler hét lên – Không!

Với một nhát đâm hết sức, Bliss đâm lưỡi dao của tổng lãnh thiên thần sâu vào trái tim của chính mình, phá tan lớp kính thành hàng triệu mảnh, và kết thúc cuộc sống của mình.

Chương Sáu Mươi Tám

Mimi

Tổ chức đã sẵn sàng cho một cuộc chiến. Forsyth Llewellyn đã biến mất. Bị bọn Croatan bắt cóc? Hay chính ông là một Croatan? Ai biết được ai là người họ có thể tin tưởng nữa chứ? Mimi băn khoăn tại sao ông ta lại quá quan tâm tới hôn lễ của cô. Có thật là vì lợi ích của Hội Kín, hay là điều gì đó khác? Ông ta đã biết điều giấu dưới nhà thờ? Trong khi, Hội Kín đang lóng nga lóng ngóng. Đây là kết cục của tất cả mọi chuyện – Những kẻ Máu Bạc ở trong nhà thờ! Trong lễ đính ước! Điều đó thật điên rồ, không thể tha thứ. Cần phải tập hợp lại để thảo luận xem phải làm gì. Càng nhiều cuộc họp càng tốt, rồi những cuộc điều tra đích thực, không đưa ra quyết định gì cả. Mimi hiểu rằng lúc này Tổ chức cần cô và Jack hơn bao giờ hết. Thậm chí hơn cả ngày hôm qua.

Nhà thờ vẫn còn nguyên vẹn sau cuộc tấn công, ngoại trừ một lớp bụi đen phủ lên toàn bộ bề mặt. Khi Mimi bước qua cánh cửa của nó buổi sáng ngày hôm sau lúc bình minh, cô đã vui mừng, theo một mức độ, rằng cô và Jack sẽ cô đơn trong nghỉ lễ lần này. Bởi vì đính ước của họ không chỉ là chuyện của hai người, mà còn cả sự tồn tại của cả những đồng loại khác. Đó là nghĩa vụ của họ.

Cô đang mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản với quần jeans. Lần này sẽ chẳng có thợ ảnh nào của xã hội thượng lưu, không có những vị khách danh dự. Nó sẽ chỉ giống như những gì đã diễn ra trong những ngày đầu ở Rome. Sẽ không có nhân chứng nào cho hôn lễ của họ, nhưng họ cũng chẳng cần ai cả. Tất cả những gì họ cần là nói ra những lời cần nói với nhau.

Đây là số mệnh của họ và đây là con đường họ phải đi.

Cô bước tới trước bệ thờ và thắp lên một cây nến. Jack sẽ không lâu đâu. Họ đã đi cùng một chiếc taxi tới nhà thờ, nhưng anh đã bảo cô chờ anh ở bên trong, trong khi anh gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng khi nhiều phút trôi qua mà Jack không bước qua cánh cửa nhà thờ, Mimi đã hiểu. Anh sẽ không bao giờ bước qua cánh cửa đó. Anh đã lại nói dối cô lần nữa, bởi vì anh không xứng đáng với cô. Anh sẽ không bao giờ xứng.

Không giống như... nhưng cô không thể nói to tên của người đó. Kingsley. Tất cả vẫn hiện ra trong tâm trí Mimi: hai người họ cùng nhau săn tìm những kẻ Máu Bạc... một cuộc sống đầy hiểm nguy và phiêu lưu... một cơ hội để cô lại là chính mình lần nữa...

Điện thoại của cô rung. Đó là tin nhắn từ anh trai cô. Nó chỉ có ba từ.

ANH XIN LỖI.

Mimi thổi tắt ngọn nến. Bây giờ thì chẳng cần tới nó nữa.

Vậy. Cô đã đúng. Jack đã bỏ rơi cô để đến với đứa máu lai đó. Anh sẽ không thực hiện đúng theo đính ước trời định của họ. Anh sẽ không thực hiện nghĩa vụ của mình. Cô đã hi sinh tình yêu của mình, nhưng anh sẽ không hi sinh tình yêu của anh. Anh đã để mặc số mệnh của mình theo gió – hành động liều lĩnh, cái chết, nổi loạn chống lại luật của Thiên đường và luật gắn kết máu của họ.

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh về điều đó. Lẽ ra cô nên tới Paris khi Kingsley rủ. Lẽ ra cô cũng nên chọn niềm hạnh phúc. Nhưng cô đã không làm thế. Cô đã quyết định quá muộn.

Và bây giờ thì cô cô đơn một mình.

Luật của Ma cà rồng quy định rằng bất cứ ai vi phậm Luật Thần Thánh đều bị kết tội chết, thiêu hủy máu. Charles đã từ chối buộc Allegra vào tội đó. Nhưng Mimi là một vấn đề khác.

Mimi bước ra khỏi nhà thờ, biết rằng nếu có khi nào gặp lại Jack, cô sẽ phải giết chết anh.

Chương Sáu Mươi Chín

Bliss

Khi Bliss tỉnh dậy ngày hôm sau lễ đính ước của Mimi, cô đang nằm trên một chiếc giường thoải mái bên dưới một cái chăn chắp vá. Ngồi phía đối diện với cô là một người phụ nữ bình thường với hai má hồng hào, biểu cảm kì quặc, mặc chiếc áo len ca-sơ-mi dài tay và chiếc váy len kẻ caro.

- Cô Murray? – Bliss hỏi. Chuyện gì khiến cô giáo dạy lịch sử của cô lại ngồi đối diện với cô thế này?

- Em đã có một thời gian khó khăn với nó, em yêu quý. Thư giãn nào, đừng quá cố sức.

Căn phòng nhỏ bé và ấm cúng, rồi Bliss nhận ra đây là một căn hộ đầy đủ. Cô chưa bao giờ ở trong một không gian quá nhỏ. Thực tế nó chỉ bằng cỡ của một chiếc tủ áo. Chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường, một cái bếp và không gì khác nữa. Nếu Bliss muốn cố gắng quá sức, cô có thể nấu bữa tối trong khi nằm trên giường. Nhưng dù nó nhỏ bé, nó vẫn ấm áp và tiện nghi.

- Đây là đâu...? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Em...?

- Suỵt – Cô Murray đặt một ngón tay lên môi, nói – Em nên nghỉ ngơi đi. Bà ấy sẽ tới đây sớm thôi. Bà ấy muốn nói chuyện với em.

- Ai cơ...?

Một người phụ nữ hiện ra từ khoảng không. Bà có mái tóc hoe vàng, đôi mắt màu xanh lá cây, khoác trên mình bộ trang phục trắng, tỏa sáng nhẹ nhàng với ánh sáng trắng tinh khiết. Ngay khi Bliss nhìn thấy bà, cô đã nhận ra.

- Allegra – cô thì thầm – Chính là cô phải không? Cháu đang ở đâu thế này? Cháu chết rồi sao?

Allegra Van Alen mỉm cười lặng lẽ. Trông bà già hơn rất nhiều so với kí ức của Bliss ở bệnh viện. Người phụ nữ trên giường bệnh dường như đã ngừng thay đổi theo thời gian, nhưng Allegra này, đang đứng trước mặt cô, có những nếp nhăn trên mặt, đôi tay của bà nhăn nheo. Mái tóc vàng óng của bà đã có sợi bạc. Nhưng bà vẫn rất đẹp. Nhìn thấy bà khiến Bliss muốn ứa nước mắt.

- Lại đây – Allegra nói, giang rộng cánh tay – Đến đây nào, con gái của mẹ.

- Vậy đó là sự thật – Bliss thì thầm – Cháu là con gái cô.

- Mẹ xin lỗi vì đã không thể ở bên con, nhưng người ta đã giấu mẹ về sự tồn tại của con – Bà nói, sự buồn bã trong giọng nói của bà là không thể nhầm lẫn.

- Vậy thì làm thế nào? Tại sao?

- Con đã tới thăm mẹ cách đây không lâu.

- Đúng vậy – Bliss gật đầu. Cô nhớ lại chuyến thăm bí mật của mình tới bệnh viện, trong khi Allegra vẫn nằm bất động trên giường của bà.

- Khi con tới gặp mẹ, mẹ đã cảm thấy sự hiện diện mà đã lâu lắm rồi mẹ không thấy. Mẹ đã rất sợ hãi và giận dữ. Mẹ đã gào thét. Mẹ nghĩ rằng cả bệnh viện đã nghe thấy tiếng mẹ. Nhưng bây giờ mẹ hiểu rằng Charles và Lawrence đã làm những điều mà họ thấy cần phải làm. Họ đã làm điều đó vì tình yêu, và đôi khi tình yêu khiến chúng ta làm những điều vô lí... thậm chí không thể tha thứ được. Nhưng mẹ không biết liệu mẹ có bao giờ tha thứ được cho họ về những gì họ đã cố gắng làm với con không nữa – Allegra lặng lẽ nói.

Bliss thu nắm tay lại trong chăn. Cô đã có một người mẹ, nhưng cô cũng đã bị cướp đi mất một người.

- Vậy Lucifer đã không nói dối con – giọng cô lạnh lùng. Cô cảm thấy đau đớn và mâu thuẫn.

- Không, ông ta đã không nói dối con. Con là con gái của chúng ta.

- Nhưng làm thế nào... làm thế nào... mẹ đã đính ước với Michael cơ mà.

Allegra gật đầu.

- Đúng vậy. Đó là cả một câu chuyện dài và đau khổ. Nhưng hãy biết rằng chúng ta đã cùng nhau có con. Bằng tình yêu.

Mẹ đang ở đâu? Mẹ có ở đây không? Mẹ thực sự đang ở đây chứ?

- Mẹ ở trong con. Mẹ đã không tìm thấy mối liên kết cho tới lúc này. Giống như mẹ đã nói với em gái con, mẹ sẽ luôn luôn ở bên con.

- Vâng – Bliss rơm rớm nước mắt.

- Con có thấy điều gì khác thường về bản thân không? – Allegra hỏi.

- Giống như cái gì ạ? – Cô không hiểu Allegra đang nói về điều gì – cho tới khi cô ngừng lại để nghĩ về nó. Một sự yên lặng. Cô đang ở một mình trong cơ thể của cô. Những giọng nói đã biến mất. Nỗi phiền muộn – rất nhiều linh hồn đã sống ở trong cô – họ đều đã biến mất. Quan trọng hơn cả, vị khách cũng đã ra đi.

- Thanh kiếm của Michael đã giết chết mối liên kết máu của con với Lucifer. Cha con đã sử dụng con như cách để tìm đường vượt qua đường ranh giới giữ ông ta ngăn cách với địa ngục.

- Vậy là con đã không chết. Nhưng cha con đã chết ở trong con – Bliss đã hoàn toàn được giải thoát. Cô đã có lại cuộc sống của mình. Cô đã làm được điều đó – Cô đã tự tử thành công, đúng như nhiệm vụ mà cô và Dylan đã nghĩ. Cô đã hoàn thành nó...

Rồi sau đó, như thể cô đã làm anh hiện ra từ không khí, Dylan xuất hiện bên cạnh Allegra.

- Anh rất tự hào về em, Bliss – cậu nói.

- Thanh kiếm của Michael đã giải thoát cho những linh hồn mắc kẹt trong máu của em. Em đã thoát khỏi họ. Em đã thoát khỏi anh.

- Nhưng bây giờ em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa, phải không ? - Cô hỏi.

Dylan mỉm cười.

- Điều đó không chắc. Nhưng anh sẽ không bao giờ nói không bao giờ.

- Em ước anh sẽ không đi mất. Em sẽ nhớ anh rất nhiều – Bliss nói.

- Anh cũng sẽ rất nhớ em.

Dylan đưa tay mình ra, và Bliss cũng vậy. Nhưng lần này, thay vì chạm vào không khí, cô cảm thấy bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của mình. Cô nhìn về phía Allegra. Bằng cách nào đó, cô biết mẹ cô đã tạo ra chuyện này. Dylan cúi xuống, cô có thể cảm thấy đôi môi mềm mại và mời gọi của anh, nhẹ nhàng hôn cô.

Sau đó, Dylan biến mất. Nhưng Bliss không cảm thấy đau khổ nữa. Cô cảm thấy an tâm. Dylan đã không bị thương và thiếu thốn chút nào nữa. Anh ấy đã bình an vô sự.

- Con đã được chữa lành vết thương – Allegra gật đầu – Con không còn là một Máu Bạc nữa – Bà dừng lại – Nhưng con cũng không còn là một ma cà rồng.

Bliss giật mình. Không còn là một ma cà rồng – nhưng điều đó có nghĩa là gì? Có phải nghĩa là cô chỉ là một con người không?

Bây giờ, nghe cho kĩ này. Bliss nghe thấy tiếng Allegra trong đầu mình – trong trí tâm thuật – như thể bà đang nói trực tiếp vào trí não Bliss vậy. Từ thuở xa xưa, khi thế giới còn non trẻ và những con đường giữa Thiên đường và Địa ngục còn rộng mở, Lucifer đã mang những con quái vật lên khỏi lòng đất, những con chó săn của Địa ngục. Nhưng liên minh của chúng với Máu Bạc tồn tại chẳng bao lâu. Những con chó sói là những chiến binh hiểm ác. Bọn chúng đã đứng về phía Máu Xanh trong suốt cuộc khủng hoảng. Nhưng qua nhiều thế kỉ chúng ta đã trở nên xa cách. Con phải tìm bọn chúng. Máu Xanh sẽ cần tới chúng trong trận chiến cuối cùng với những kẻ Máu Bạc. Tìm những con chó sói. Thuần phục chúng. Mang chúng trở lại liên minh.

Nhưng con sẽ bắt đầu từ đâu đây?

Mẹ sẽ không để con một mình. Con sẽ có người giúp đỡ trong nhiệm vụ của mình. Một người yêu quý con và sẽ chăm sóc con khi mẹ không thể.

Bliss đã hiểu. Cô Murray đang đứng bên cạnh Allegra, trông cô không có vẻ giống một giáo viên dạy lịch sử với hai má hồng hào tròn trịa. Thay vào đó, đôi mắt cô màu xám và nghiêm túc... và Bliss há hốc miệng vì kinh ngạc.

Jordan?

Cháu đã biết ta với cái tên đó trước đây. Cô giáo của cô gật đầu. Nhưng tên thật của ta là...

Sophia.

Rất đúng. Cô gái ngoan. Cô Murray cười rạng rỡ.

Đó có phải là cái tên mà cháu nên gọi cô?

Cô nghĩ cô Murray sẽ đúng hơn trong lúc này. Mặc dù, nếu cháu thích, cháu có thể gọi cô là cô Jane.

- Thanh kiếm của Michael. Cô chính là người đã nhét nó vào trong bó hoa của cháu. Cháu đã đúng, phải không nào? – Bliss hỏi.

Cô giáo của cô không phủ nhận điều đó. Cô biết cháu sẽ sử dụng nó đúng cách. Cô tin tưởng ở cháu.

Nhưng nếu con không còn là một ma cà rồng... làm sao con có thể làm được gì? Ý nghĩa về chuyện là một con người khiến cô sợ hãi. Sống mà không có những khả năng đặc biệt được mang tới từ dòng máu thuần khiết... rất mỏng manh và yếu ớt... và hoàn toàn không có sức mạnh.

Hãy cố gắng hết sức mình. Đó là tất cả những gì mẹ muốn ở con, mẹ cô nói với cô.

- Mẹ đang ở đâu thế? – Bliss hỏi, giờ thì bằng tiếng nói của mình.

- Ở đâu đó mà không một ai có thể theo sau. Nhưng không hề hết hi vọng. Chúng ta sẽ còn gặp lại, Bliss Llewellyn.

- Allegra, trước khi mẹ đi... mẹ có thể nói cho con... tên của con là gì không? Ý con là để nói, Mimi là Azrael và Jack là Abbadon. Nhưng con không biết tên thật của mình. Con chưa bao giờ có. Con có một cái tên không? – Bliss hỏi.

- Những cái tên được tạo ra ở Thiên đường. Cha con đã đặt tên con là Azazel, Bóng tối. Nhưng, mẹ sẽ gọi con là Lupus Theliel, Thiên thần của Tình yêu, và người luyện sói của mẹ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx