sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Giăng bẫy bắt cháu dâu - Chương 06

Chương 06 : Kì phùng địch thủ

Kết thúc 1 ngày làm việc đầy mệt mỏi nó trở về nhà trong trạng thái vừa đói vừa mệt nhưng vẫn phải gấp rút tập hợp tại khu trung tâm thương mại Plaza để mở tiệc chào nhân viên mới. Mới nghĩ tới là nó nóng ruột muốn ào đến ăn cho bằng căng nóc dạ dày mới hả lòng uất hận. Tập trung tại trung tâm thương mại đội hình gồm gia đình anh Lạc Lanh Lẹt, Hân Hớn Hở, Diễm Dịu Dàng, Diễm Dữ Dội (hay gọi đơn giản là song Diễm), nó và một người vì bận họp nên đến sau là tổng giám đốc Quốc Bảo. Cứ ngỡ việc đầu tiên của đội hình hùng hậu đó là nhét vào dạ dày một bàn đầy món ăn nhưng đời không như là mơ và nó thì chính xác đã đi vào rừng mơ bắt con tưởng bở. Mọi người kéo nhau vào khu trung tâm chỉ để chơi bowling ngồi nhâm nhi ít nước thật nhạt nhẽo và không hề có chất dinh dưỡng nào vậy mà ai cũng tươi rói như hoa khi ném đổ cả đám chai. Tuy màn đầu tiên này hoàn toàn thất bại nhưng nó vẫn hy vọng vào màn hai khi tổng giám đốc Quốc Bảo đến, không lẽ mọi người để tổng giám đốc đói sao nó thầm cảm thán mình thật biết dỗ dành mình. Vừa đặt chân đến sàn bowling thì tổng giám đốc liền chơi oẳn tù tì 4 vắn, sau đó cao hứng lôi cả đám đi hát karaoke. Mặc mọi người gào thét kinh niên, nó nhăn nhó ôm cái bụng đói meo mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cứ thế đến 11h cả đám lũ lượt cuốn gói đi về thì tổng giám đốc nhân từ nhìn cả đám nói một câu như mưa rào vào mùa khô hạn trong lòng nó

“Mọi người chơi mệt rồi, chúng ta đi ăn khuya đi tôi mời”

“Vâng, vâng đi ăn đi mọi người ai cũng chơi mệt rồi mà ăn gì đó rồi hãy về, em biết có quán này ăn ngon lắm còn gần chỗ này nữa” nó hớn hở tiếp lời

“Ah, uh…..ok mọi người cùng đi”  tiếng anh Lạc Lanh Lẹt cất lên sau khi lướt qua trưng cầu dân ý của mọi người

“Nhưng” vâng vẫn là chữ nhưng bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, tổng giám đốc Quốc Bảo bắt máy và vội vội vàng vàng xin đi trước giải quyết chuyện riêng, sau đó là một đám người không ai nói ai tiếng nào lên xe chạy mất dạng. Còn nó đứng đó như con cờ hó đói như meo móc không ai đoái nhìn, tại sao hết lần này đến lần khác lão tổ tông này gieo cho nó hy vọng rồi lại vội vàng bóp chết ngay khi chưa kịp chớm nở. Có khi nào đó là sao chổi khắc tinh cuộc đời nó, chắc chắn là khắc tinh chứ sao lại hết lần này đến lần khác làm nó khóc không ra nước mắt thế này . Đến lúc này thì nó đúng là không thể nhấc dù chỉ 1 bước chân đi đâu, nên cứ nhằm vào cái quán bé xíu phía cuối đường đánh chén vì nó ngược đãi cái bao tử quá lâu rồi, quá tội.

“Bác ơi ! cho con một tô hủ tiếu” tiếng nó run rẩy

“Bác ơi ! một tô ở đây nữa nhé” tiếng nó đã có chút sức sống

“Bác ơi ! y như lúc nảy bàn này” tiếng nó đã tươi lên nhiều

Mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn vào nó đầy dấu chấm hỏi, thì nó vẫn hùng hậu kêu tô hủ tiếu thứ 4, nhưng có lẽ cuộc đời của nó là gắn với chữ “nhưng” nên vừa đón được tô hủ tiếu thứ 4 thì một cụ ông khoảng hơn 90 nhưng đôi mắt rất sáng và tinh anh tóc và râu hầu như đã bạc trắng, dáng người cao to rắn chắc, cứ như các diễn viên của Hollywood đi ăn hủ tiếu đón lấy và sẵn sàng động đũa nếu như không có sự can thiệp của nó.

“ Ây da, tô này là của cháu mà” nó tròn mắt hỏi

“Ta đói” vừa dứt lời lão ông đã cho thêm nào là tương là ớt là chanh vào lênh láng một tô

“Nhưng cái tô này là của cháu” nó cố khẳng định chủ nhân của tô hủ tiếu kia là mình là của mình

“Nói nhiều, kêu tô khác đi” lão ông đã cắm cúi ăn

Nó uất ức ngoắc bác bán chủ quán thêm cho mình một tô khác, coi như kính lão đắc thọ, nó ngậm ngùi chờ đợi tô hủ tiếu tiếp theo của mình. Nhưng có vẻ tốc độ càng quyét của lão ông này là siêu cấp vô địch, khi tô hủ tiếu vừa tới tay nó thì cũng là lúc ông cụ vắt cạn tô hủ tiếu của mình và với tay sang tô hủ tiếu của nó. Như đoán được tình hình, nó vươn tay ra giữ lại nhưng lại bị công phu đôi đũa của của lão ông kẹp đến đau méo mặt phải buông tô hủ tiếu ra mà xoa bàn tay. Lúc lão ông đang đắc ý thêm mắm muối vào tô hủ tiếu thì nó méo mặt nhăn nhó hỏi

“ Ông à, tô này là của cháu mà, sao ông cứ lấy tô của cháu hoài vậy cháu rất đói đó”

“Con bé này, không biết gọi thêm mà ăn tranh với ông lão tô hủ tiếu thế mà coi được à, thanh niên bây giờ không biết kính trọng người trên gì hết” vừa dứt câu thế là lão ông lại tiếp tục lùa hết tô hủ tiếu vào miệng

“ Cháu nhường ông tô này nữa thôi, tô sau là của cháu dù cho ông có kẹp nát tay thì tô sau vẫn là của cháu” nó nói không kịp thở rồi quay sang bác chủ quán ra hiệu một tô nữa. Nhưng đáp lại tất cả những chờ mong và khát khao đấu tranh của nó là nụ cười hết sức thân thiện nhưng không đúng chỗ cùng với câu “hết rồi cháu ạ”

“Hả…” nó ngoác miệng tới gần mang tai ngạc nhiên có, đói dài cổ cũng có. Bởi cơ bản tô hủ tiếu gõ mệnh giá không tới 5 ngàn này thì dù có ăn 5 tô liên tiếp trong tình trạng đói 1 ngày của nó cũng coi như tạm chấp nhận đủ. Nhưng bây giờ tình cảnh gì đây, có tiền mà không có ăn thì tiền cũng chỉ là giấy thui. Hix hix.

Nó như khóc không ra tiếng, lẳng lặng tự kỉ 3s để thầm trách mình ra khỏi nhà mà không chọn hướng mà đi để hôm nay thảm toàn tập. Chưa tự kỉ đủ thời gian dự tính thì một tiếng nói vang lên khiến nó phải ngước mắt lên nhìn

“ Ông ở đây mà chỉ đâu đâu, làm cháu tìm cả một vòng thiệt lớn, rốt cuộc là ở cái quán cuối con đường hồi nảy cháu ở. Nếu ông nói đơn giản thì cháu đâu phải đi xa như vậy rùi trở về chỗ cũ” tiếng thanh niên làu nhàu ca thán

“Tại cháu vô tích sự quá thì đừng có trách ông, đón ông quá lâu nên ông mới phải đi ra cái quán bé xíu này ăn cho đỡ đói. Chưa kể bị con bé này nó càm ràm suốt bữa ăn, nên ăn không được ngon miệng cho lắm” ánh mắt lão ông liếc qua nó một cách trách móc. Quả thật là quá ức hiếp nó mà, đã giành ăn hết hai tô hủ tiếu không còn một giọt nước thừa để ngửi mà con chê là không ngon lắm.

Cứ thế là ánh mắt nó và ánh mắt thanh niên giao lại với nhau đồng thời là mắt chữ A mồm chữ O đồng thanh nói

“ Tổng giám đốc”

“ Thư kí Khánh BVS”

“Con bé là thư kí của con?” lão ông chen ngang rồi nheo mắt hỏi lại

“Vâng, thư kí mới tuyển” Quốc Bảo ngoan ngoãn gật đầu rồi quay sang nhìn nó hỏi han

“Sao giờ cô còn ở đây, biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“ Tôi đói nên đi ăn khuya, sao giờ tổng giám đốc còn ở đây?” nó tò mò hỏi lại

“ Tôi đi đón lão thái gia nhà tôi” liếc nhìn sang lão ông đang ngồi ngây ngô hóng hớt chuyện, như nhớ ra điều gì hắn nói tiếp “mà bây giờ phải gọi là ăn sáng chứ ăn khuya gì?” hắn liếc nhìn đồng hồ ra vẻ chắc nịch.

Nó khó hiểu nên cũng lôi điện thoại ra nhìn đồng hồ trong đó, sau đó mới tả hỏa khi hai con số không thiệt bự hiện trên đồng hồ qua ngày mới rồi. Sau đó còn tá hỏa hơn khi trong điện thoại có hơn 50 cuộc gọi nhỡ của toàn thể mọi người trong gia đình. Vì cài chế độ im lặng trong giờ làm việc mà nó chưa kịp đổi lại, nên giờ chắc nguyên nhà đã báo cảnh sát vì nó suy đoán nó bị bắt cóc tống tiền ở đâu đó rồi

“ Được, đi về thôi” lão ông liền đứng phắt dậy nắm cánh tay hắn kéo về chiếc BMW đang đỗ ở trước. Như có gì đó không ổn, nó cố nghĩ nhưng khi lão ông đã mở cửa xe thì nó mới nhớ ra là lão ông chưa trả tiền hai tô hủ tiếu, liền chạy theo nói

“ Ông ơi ! chưa trả tiền hai tô hủ tiếu kìa”

“ Thì lấy tiền ra trả đi, còn lằng nhằng gì nữa con bé này nhiều vấn đề lắm” nói xong liền chui tọt vào xe đóng cửa cái rầm ra hiệu cho chiếc xe lăn bánh. Nó định cố chạy theo nhưng chưa kịp nhấc chân thì bị bác chủ quán nắm lại yêu cầu trả tiền toàn bữa ăn. Thế đấy, cái giới tư sản ức hiếp và bóc lột người khác đến hột máu cuối cùng là thế đấy, sáng thì bị ông chủ bòn rút tối bị ông của ông chủ vắt cạn. Ngẩn mặt lên trời, nó hỏi tại sao?.

Sau khi tất toán bữa ăn nó dùng tốc độ ánh sáng lao về nhà trong ánh mắt đầy phẫn nộ của người lớn, đầy thù hằn của mấy người anh và một bài thuyết giáo tới gần sáng mới được tha của cả một đại gia đình. Sáng ra nó lại tất tả chạy đến công ty trong trạng thái vừa đói vừa buồn ngủ, yên vị trên bàn làm việc nó lôi chiếc bánh mì mua vội ra toan đưa lên miệng cắn thì tiếng nói như âm hồn bất tán của tổng giám đốc Quốc Bảo lại vang lên

“ Khánh BVS, cô đang làm gì đấy” tổng giám đốc giả vờ ngơ ngác hỏi

“Ăn sáng” nó trả lời theo bản năng.

Miệng tổng giám đốc bất giác nhếch lên thành nụ cười nửa miệng ra điều trêu đùa, mà còn cố gải vờ quan tâm hỏi thêm“ Ơ, tôi nhớ lúc sáng cô đã ăn rồi mà”

“Tôi… cái đó….” Nó bí từ để dùng cho hoàn cảnh của mình nên đơ hết cả họng, chỉ muốn nhét cả ổ bánh mì vào nụ cười nửa miệng kia của tên tổng giám đốc đáng ghét này mà lúc này trong tâm tưởng của nó ổ bánh mì cứ như cái BVS vậy đó chẳng còn muốn đưa lên nhai tẹo nào

“ Không sao, ăn nhiều chóng béo nhìn mủm mỉm chắc cũng không tệ, tôi không phân biệt người mập hay người gầy lắm, chỉ cần nhìn hợp mắt là được rùi, thôi ráng ăn rồi làm việc nhé. Hôm nay chúng ta nhiều việc lắm” vừa nói vừa suy nghĩ một cách cẩn thận sau đó kết thúc là một cái xoa đầu đầy ý như là: “heo ơi, ăn no nhé đủ tạ ta sẽ bán mi được giá cao”. Thế là tên tổng giám đốc đáng căm đó quay đầu bước vào phòng làm việc bỏ mặc nó nước mắt thành dòng trong lòng, còn cả phòng thư kí thì được cười miễn phí mà còn cố giả bộ như chưa có gì xảy ra. Nó căm quá mà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx