sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Giăng bẫy bắt cháu dâu - Chương 11 (Part 2)

Nó tiu nghỉu vào làm việc mà vẫn không được Nhật Nam giải thích bất cứ điều gì về cái yêu cầu gọi là "tìm hiểu Khánh Băng". Nhưng vừa ra tới cổng chuẩn bị về thì tiếng chuông điện thoại của Quốc Bảo gọi đến. Bỗng nó chợt nghĩ: “Quốc Bảo đang đi công tác ở Trung Quốc, gọi điện đường dài về cho mình làm gì? Không lẽ muốn mua cho mình ít quà? Khà khà … cái gì ở Trung Quốc thì hay nhỉ ? Phải chuẩn bị vài món trong đầu để nếu hỏi là nói ra ngay chứ không ngu ngốc như mấy cô trên phim nói rằng anh mua gì cũng được, rốt cục chỉ là cái móc chìa khóa không tí giá trị”. Nghĩ ngợi nửa buổi thì nó cũng vui vẻ bật điện thoại rào đầu bằng câu nói rất chi là ngọt ngào

“Em nghe nè xếp”. Nhưng thay vì nghe được lời chào hỏi qua loa sau đó là câu hỏi đáng mong đợi thì nó nhận được một sắc âm dường như là cố giữ bình tĩnh còn có chút gằn từng chữ vang bên tai nó

“Cô đang ở đâu?”

“ Đang ở cổng công ty chuẩn bị ra về” nó ngác ngơ trả lời lại

“Ở yên chỗ đó, à không lên trên phòng làm việc của tôi”

“Chi vậy, đâu có ai ở trên đó đâu?”

“Ai bảo cô là không có ai?”

“Nhưng xếp đang đi công tác mà?”

“Nói nhiều, 5 phút nữa tôi muốn cô có mặt tại phòng tôi” vừa dứt lời liền cúp máy một cái  “cụp” không cần biết phản ứng của nó. Còn nó tất nhiên là quăng xe mà chạy, vì đi thang máy lên tầng 13 ít nhất cũng 5 phút với điều kiện là không có ai cứ giữa đường nhấn chuông mở cửa vớ vẩn. Thế nên nó sử dụng bộ não nhỏ bé của mình để phân tích và đưa ra kết luận chạy thang bộ qua 7 tầng lầu vì 7 tầng này đông dân cư làm việc trễ nhất, còn 6 tầng kia, thang máy chắc chắn trống. Hì hục như chạy việt dã nó cũng có mặt tại phòng Quốc Bảo đúng phút thứ 5 thì thấy Quốc Bảo đang đứng cạnh cửa sổ nhìn đồng hồ nói

“Cô trễ mất 30 giây”

“Xếp ơi ! đồng hồ em đúng mà” nó thở dốc nhưng cố cãi

“Tôi có nói là canh đồng hồ của cô à”

“Nhưng….”

“Không nhưng nhị gì hết, cô có gì muốn nói với tôi không khai ra mau?”

“Hả?” đúng thật ngoài chữ hả ra nó chẳng còn chữ nào hợp ngữ cảnh hơn bởi lẽ, người kêu nó lên đây là xếp mà giờ kêu nó nói trước thì nó biết nói cái gì đây.

“Không có gì sao?” Quốc Bảo vẫn cố chờ nó nói

“Xếp để em thở lấy sức đã, mà xếp muốn em nói gì đây chứ báo cáo chuyện trong công ty à?”

“Tôi không muốn biết chuyện công ty”

“Thế chuyện gì? tôi thật không biết anh muốn biết cái gì?” nó nổi đóa lên lập tức đổi cách xưng hô anh - tôi không còn chút ngọt ngào của xếp và em như trước.

Như cũng hết nhẫn nại với khuôn mặt lơ tơ mơ của nó, Quốc Bảo hùng hổ tiến lại nó mỗi lúc một lần hơn còn nó thì cứ lùi cho đến khi đụng phải tủ hồ sơ thì mới dừng lại hẳn, nhìn thẳng vào mắt nó không rời như muốn nuốt tươi nó ngay lập tức, cố đưa ra chút hy vọng cuối cùng dằn lại cơn giận hỏi nó

“Thật không có gì?”.

Nó nhất quyết lắc đầu vì đúng là chẳng có gì để nói hoặc ít nhất cũng phải nêu vấn đề ra thì nó sẽ nói gì đó, chứ cái kiểu bắt người khác đoán mò đúng là nó mò không ra

“Được, vậy tôi sẽ phạt em tội lên đây không đúng giờ quy định”

Vừa dứt câu nói thế là môi Quốc Bảo tiến sát lại môi nó mà ra sức chà mạnh, hơi thở dồn dập không khiến nó khỏi bấn loạn, chẳng định hình nổi mình đang rơi vào trạng thái nào chỉ biết hai tay đã bị Quốc Bảo đưa hết ra phía sau lưng mà nắm chặt, hai chân cũng bị chân của Quốc Bảo giữ lại, chỉ có mỗi cái đầu là có thể nhúc nhích nhưng lắc bên nào thì cũng bị môi của Quốc Bảo đuổi theo chà sát đến đau rát. Trong khoảnh khắc bị bạo hôn như thế, bỗng nhiên nó nhớ đến các kiểu tự vệ bằng miệng, thế là cứ hùng hồn mà há miệng ra tìm môi của Quốc Bảo mà ngậm lại tranh thủ dùng răng giữ chặt nhất quyết không bỏ ra, bên cạnh đó còn lấy hết sức bình sanh mà cắn quyết liệt đến khi nó cảm nhận được cả vị máu tươi loang lỗ trong khoang miệng của mình thì cũng là lúc Quốc Bảo chịu rời khỏi người nó mà ôm miệng than trời. Thở hổn hển sau một màn tranh đấu quyết liệt, nó dùng tay lau vết máu trên miệng rồi giận dữ thét lớn

“Anh làm cái trò gì đó hả ? Giận dữ ở đâu lại lôi tôi ra trút giận. Tôi đã bảo là tôi không có gì để nói cho anh nghe hết, sao anh không chịu hiểu gì hết vậy. Anh đúng là một tên khốn mà” nó nói đến độ không thèm lấy hơi mà chỉ thẳng mà mặt Quốc Bảo lớn tiếng la hét

.............5 phút im lặng của Quốc Bảo và sự hổn hển tức giận của no, thì cuối cùng Quốc Bảo cũng mở lời

“Tôi….. tôi xin lỗi, là tôi không phải, tôi không kìm chế được cơn tức giận của mình” tiếng Quốc Bảo ấp úng cố giải thích cho nó hiểu rằng anh ta chỉ vì quá tức giận vì nghe tin Nhật Nam đến nhà nó đòi đặt quan hệ qua lại.

Mặc dù lúc đầu anh không định sẽ giận dữ làm khó cô gái này, chỉ vì vừa mới đặt chân vào nhà sau chuyến công tác dài ngày thì nghe lão ông ở nhà chạy ra lôi sền sệch hắn vào nhà kể lại tình hình. Bởi sau cái ngày lão ông và ông nội của nó gặp mặt thì cả hai như tri kỉ lâu ngày gặp lại, cuối tuần nào cũng gặp nhau đàm đạo tán gẫu. Vì thế nên chuyện vui rằng nó có người theo đuổi cũng được hai ông lấy ra đàm đạo hết sức sôi nổi. Nghe thế, nên hắn quyết định chạy luôn đến công ty để gặp cô hỏi rõ, nhưng vào đến phòng làm việc của cô lại chẳng thấy đâu lại nghe mấy nhân viên trong công ty bàn tán việc giám đốc tài chính đang theo đuổi thư kí Khánh BVS thì cơn giận của hắn như ai châm dầu vào lửa, bùng bùng  bốc cháy. Vậy mà lại gặp khuôn mặt ngơ ngơ của cô, nhất quyết không chịu giải thích gì làm ngọn lửa giận dữ của anh được thể cháy sáng như đuốc Olympic Luân Đôn luôn. Một dòng cảm xúc hỗn độn đấu tranh trong cơ thế anh vừa hối hận vừa đau lòng lại còn chua xót cho tình cảnh của mình lúc này, chẳng biết nói gì ngoài việc nhìn ánh mắt đầy khinh thường và giận dữ của cô dành cho anh.

“Anh tưởng xin lỗi là xong chuyện hả ?” nó thét từng chữ vào Quốc Bảo

“Anh xin lỗi” Quốc Bảo vẫn đang cố trấn tĩnh nó bằng câu xin lỗi.

Nó cảm thấy cái từ xin lỗi kia thật hết sức vô dụng, con trai hành động một cách bất cần suy nghĩ sau đó chỉ dùng hai từ xin lỗi kia để giải quyết vấn đề, thật có lý nào như vậy. Người tổn thương nếu không xét về mặt thể xác thì tinh thần cũng bị ảnh hưởng không ít, thế mà chỉ có hai từ xin lỗi là mong xóa hết mọi chuyện sao. Mặc dù cũng chỉ là một nụ hôn đầu nó đã giữ gìn suốt hơn 20 năm diễn ra trong cảnh bảo lực và máu me không giống với sự tưởng tượng của nó, nhưng nó bị hù cho sốc cũng không ít vì thế nó nhất quyết không tha cho Quốc Bảo một cách dễ dàng. Thế là nó dứt khoát bước ra khỏi phòng nhưng cảm thấy chưa đủ nên để lại một câu rồi mới bỏ đi

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu”

Nghĩ sao làm vậy, thế là nguyên tuần đó nó luôn tránh mặt Quốc Bảo, dù có việc phải đưa tài liệu cho Quốc Bảo, nó cũng nhờ thư kí Hân hoặc trưởng phòng Lạc làm dùm. Bị chặn đủ mọi chỗ từ phòng ăn của nhân viên, nhà xe, phòng họp ngay cả cổng nhà nó thì nó vẫn cương quyết không tiếp chuyện. Cứ mặc cho Quốc Bảo chạy theo lãi nhãi rồi giải thích đến độ mà các nhân viên trong công ty cứ nghĩ rằng nó đang giữ bảo vật nhà xếp, nên bị chạy theo đòi rối rít.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx