sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Giăng bẫy bắt cháu dâu - Chương 16 (Part 1)

Chương 16: Theo đuổi anh khó quá cơ

Nó trở về nhà trong sự chờ đợi, nó đợi câu trả lời của Quốc Bảo, nhưng một tuần rồi hai tuần mà vẫn không thấy Quốc Bảo trả lời, nên nó sử dụng tiếp chiêu thức của thím ba mách thước là giả đò ra đi. Khi đó Quốc Bảo hoặc sẽ đến ngăn nó lại hoặc sẽ trả lời câu hỏi của nó, một trong hai tình huống đó đều chứng tỏ trong lòng Quốc Bảo còn nó. Nhưng nếu Quốc Bảo không hành động gì thì xem như nó chẳng còn cơ hội nào bởi mọi chiêu trò thủ đoạn mà phòng thư kí, lão ông và cả hội đồng nhà nó hiến kế nó đều làm mà không có kết quả. Nó biết mình yêu Quốc Bảo khi mà nó kể hết sự tình cho thím ba nghe sau N ngày trốn trong tịnh xá. Quả đúng là chỉ có mình nó là chưa biết mình yêu Quốc Bảo, chứ ai cũng nhìn ra rõ, nhưng sau khi kể hết lại sự tình cho thím ba nghe một cách không giấu diếm, không đau khổ thì nó mới sự tỉnh ra rằng trong đầu và cả trong tim chỉ có mỗi cái tên Quốc Bảo. Vì thế nghe theo mọi người nó quyết định theo đuổi lại Quốc Bảo chỉ để giành lại tim của người mà bây giờ nó mới biết mình yêu tha thiết đến thế.

Còn 30 phút, chuyến tàu Bắc-Nam sẽ bắt đầu khởi hành mà mãi nó vẫn chưa thấy Quốc Bảo xuất hiện, lòng nó thầm nguyền rủa cái anh chàng cố chấp của mình. Hai môi như bị cắn đến độ gần rướm máu, một phần vì lo Quốc Bảo chẳng đến một phần vì lo cho cái kế hoạch của mình, cố công dàn xếp tình huống ra đi đẫm nước mắt, vậy mà nhân vật chính thì không thấy đâu chỉ thấy nhân vật phụ là Ốc bưu đang ngồi càm ràm gì đó. Quả thật, nó cũng chỉ dự tính đi du lịch 10 ngày, nhưng nếu Quốc Bảo chạy đến cản nó thì nó cũng sẵn sàng vứt luôn cái vé đi du lịch đó để về nhà hoặc làm giống giống như trong phim chia tay bịnh rịn rồi dứt áo ra đi, sau đó 10 ngày trở về nói “em nhớ anh” thế là mọi chuyện sẽ lung linh y phim Hàn Quốc. Nhưng sự thật lúc này là không có nhân vật nam chính thì chạy phim kiểu gì, nó ngao ngán nhìn đồng hồ mà thầm khóc. Hức hức

“Khánh BVS ! thì ra em ở đây” một giọng nói vang lên trong mớ âm thanh hỗn độn của nhà ga nhưng nó vẫn xác định chính xác phương hướng và tìm ra được người vừa gieo trong nó mùa xuân ngập tràn. Nụ cười chưa nở hết trên môi thì một khuôn mặt hiện trước mặt nó là của trưởng phòng Lạc tiếp tục rầu rĩ nói

“Anh đã tìm em khắp nhà ga, chỉ sợ em đi mất mọi người rất muốn đến tiễn em nhưng bận quá vì thế chỉ có mình anh đến tạm biệt em. Sao em ra đi vội thế ? Em cứ ở lại anh sẽ giúp em nói vài câu với Tổng giám đốc,…..bla bla” trưởng phòng Lạc đúng như cái súng tỉa không thương sót bất kì một người nào ở gần, bất kể khuôn mặt nó đã biến sắc vì mừng hụt, khuôn mặt Ốc bưu thì chán ghét mà cứ luyên thuyên chuyện đâu đâu. Khiến Ốc bưu nổi đóa lên mà gằn giọng nói

“Nếu anh đến chia tay có quà cáp gì thì đưa ra, còn không thì im lặng được rồi, nó chỉ đi có 10 ngày anh làm gì mà nói mãi thế”

“Ơ, thế chỉ có 10 ngày thôi à?”

“Đúng thế”

“Hì hì….vậy mà trong công ty cứ đồn em đi luôn, nên anh chạy đến tạm biệt em lần cuối” trưởng phòng Lạc cười ái ngại rồi còn gãi gãi đầu ra điều ngu ngơ. Nhưng như nhớ ra điều gì liền ngẩn mặt lên nhìn nó nói

“Anh thì không có quà nhưng Tổng Giám đốc thì có” vừa nói trưởng phòng đưa cho nó một cái hộp bằng nhung rất đẹp, các cạnh của hộp đều được mạ một lớp nhũ màu vàng làm chiếc hộp nhìn rất bắt mắt và sang trọng, nó hồi hộp nhận chiếc hộp trong tay trưởng phòng Lạc mà trong lòng vui như mở cờ

Đứng loay hoay đang tính mở hộp quà thì một thanh niên lạ mặt ăn mặc sộc sệt cứ thế lao thẳng vào nó, làm nó ngã nhào xuống đất văng cả hộp quà của Quốc Bảo. Nhanh như chớp, thanh niên kia liền đứng dậy chụp lại chiếc nón kết vào đầu và cúi xuống xin lỗi rồi lao đi. Nó ngơ ngác chưa kịp phát ngôn bất kì câu nào để nguyền rủa người thanh niên mắt để trên mặt trang trí hay sao mà không thấy nó đứng mà cứ lao vào. Nhưng mắt nó nhanh hơn não nên đã thấy thanh niên kia vừa cầm nón kết lại vừa thuận tay cầm luôn túi xách và hộp quà của nó mà chạy bán sống bán chết. Mặc dù tốc độ xử lý thông tin của nó phải chạy qua cái CPU bé nhỏ trong não, nhưng nó cũng biết mình vừa bị cướp và mất luôn cái hộp của Quốc Bảo chưa biết cái gì trong đó. Lòng phẫn nộ dâng lên trong lòng, nó không cần biết mô tê chi rứa gì nữa cũng chẳng cần biết mấy cái cảnh báo của CPU đang phân tích cứ thế mà nó dùng thân lao theo tên cướp để cướp lại đồ. Theo như tình hình là “bị cướp nên đi cướp lại”

Chạy việt dã suốt 15 phút chỉ đuổi theo cái nhân ảnh quần jean đen áo sơ mi màu cháo lòng mà lòng nó thầm ca thán “Nếu tên này cứ đứng ở phía đích chắc chắn nó sẽ trở thành vận động viên quốc gia môn điền kinh”. Cứ thế một người bị rượt chạy bán sống thì người đuổi theo cũng bán chết liều mình lấy lại đồ đã mất, cho đến khi vào một nơi khá khuất của sân ga, thì thanh niên đó liền dừng lại thở hổn hển nói

“Này cô em ? Chạy tốt đấy” thanh niên mỉm cười khó khăn

“Tốt…..tốt cái khỉ gió mấy người…………. mệt chết tôi rồi…………. Trả đồ lại đây cho tôi” nó nói trong tiếng thở dồn dập, cứ ngỡ rằng có hít bao nhiêu thì không khí vẫn không đủ để thở.

“ Trả dễ như vậy sao?” thanh niên nhếch miệng đầy vẻ kinh thường nhìn nó rồi vẫn đứng chống lưng thở hồng hộc

“Không trả, tôi sẽ báo cảnh sát” nó điên tiết mà thét lớn

“Cứ bước ra được khỏi đây thì hãy nghĩ đến việc báo cảnh sát” vừa nói thanh niên vừa hất cằm lại phía sau lưng nó. Như cảm nhận được sự bất lợi của mình, nó liền quay lại thì thấy có khoảng 3 người khác đang đứng ở phía sau mà nhìn nó đầy kinh thường. Nuốt khô cổ họng nó cố trấn an mình đừng hoảng loạn, đang nhìn đủ tám phương mười hướng kím cách chạy hoặc ít nhất là lỗ chó để chui cũng vô cùng sáng suốt thì một tiếng nói vang lên làm nó giật bắn hết mọi suy nghĩ

“Đừng tìm nữa, lọt vào địa bàn của chúng tôi cô chạy không thoát đâu” một người khoảng trên dưới 40 khuôn mặt có một vết sẹo lõm rất sâu và hằn rõ bước đến trước mặt nó nói. Mấy tên xung quanh thấy người đó mới đến liền cúi xuống gọi rất đồng thanh “đại ca”

“Tôi…..tôi không lấy cái giỏ kia nữa, cũng không báo cảnh sát luôn, tôi chỉ lấy cái hộp nhỏ trên tay anh kia thôi” nó nói trong sự đánh cược với chính mình rồi chỉ chỉ cái hộp đang nằm trên tay người vừa cướp nó.

Nghe thấy thế tên đại ca liền ra hiệu cho đàn em lấy chiếc hộp lại, hắn đứng nhìn ngó chiếc hộp 1 lát rồi trực tiếp mở ra, lấy trong chiếc hộp ra một cuộn giấy được buộc bằng dãy lụa, mở nốt dãy lụa ra hắn chăm chú đọc rồi ngước mặt lên nhìn nó nói

“Cô chạy theo chỉ vì cái tờ giấy vô giá trị này”

“Uhm, chỉ tờ giấy đó thôi. Anh trả cho tôi là xong, chúng ta đường ai nấy đi coi như mọi chuyện chưa xảy ra” vừa nói mà nó vừa thấy tưng tức trong lòng vì nó chưa kịp đọc thì mấy tên khôn kiếp này đã đọc rồi còn ra vẻ kinh thường ra mặt. Nó cam đoan rằng nếu đó là tờ chi phiếu 10 triệu  thì chắc chắn nó sẽ không bán mạng chạy theo để rồi lọt vào địa bàn của mấy tên cướp của này

“Không được, sao lại xem như không có gì” tên đại ca cười nhạt nhẽo nhìn nó

“Thế các anh muốn gì? Nếu cần tiền thì tôi sẽ báo với người nhà tôi đưa cho các anh………bla bla” nó nói nhưng trong đầu nó lại xuất hiện một dòng chữ hết sức là báo động đỏ nói rằng “ Một cướp của, Hai cướp sắc, Ba là giết người diệt khẩu” khiến nó dù nói thao thao bất tuyệt nhưng mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thế tuôn trào

“Câm mồm ngay” tên đại ca thét lớn khiến cho xung quanh im lặng như tờ và nó cũng câm nốt. Sau đó điềm đạm nói “ Điện về nhà cô em mà tống tiền là việc làm của mấy thằng trên phim, bọn anh không phải quân bắt cóc tống tiền nên sẽ gửi em cho người khác lấy chút ít tiền hút thuốc. Những người đó sẽ biết giải quyết cô em thế nào cho triệt để”

Mới nghe tới đó thôi mà muôn ngàn viễn cảnh diễn ra trong đầu nó, mặc dù lối thoát lúc này chỉ có nước là chờ cứu viện, nhưng đúng thật là nó rất nguyền rủa Ốc bưu và trưởng phòng Lạc nó đi lâu như vậy, nói chuyện với cả đám người này một lúc vậy mà bọn họ vẫn ở đâu đâu. Nghĩ sao làm vậy, nó dùng cái lưỡi mềm dẻo để thương thảo với bọn cướp y như đang thương thảo hợp đồng với khách hàng kéo được thời gian bao lâu thì cứ kéo. Nhưng bọn chúng thì chả rảnh rỗi mà tiếp chuyện nó nên cứ thế hai tên ở đằng đằng sát khí bước tới nó ngày càng gần như muốn bắt nó. Nó sợ đến mức chân đứng còn không vững mà ngã nhào xuống mặt đất rồi lê thân trên đất nói trong vô thức


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx