sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 51: Đêm Mông Lung

CHƯƠNG 51: ĐÊM MÔNG LUNG.

“Được rồi các ngươi đừng cãi nhau nữa, Nhược Lam cô nương, chúng ta có chuyện phải làm, hẹn ngày tái ngộ.” Nguyệt Lam ôn nhu nói.

“Ân. Hẹn ngày tái ngộ.” Nhược Lam gật đầu đáp lại.

Sau khi ba người bọn họ rời đi, Nhược Lam liền híp mắt lại âm thầm đánh giá, Nguyệt Lam cô nương này thân phận chắc chắc rất đặc biệt, hơn nữa ngay từ cái khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nó đã có cảm giác rất giống một người. Phải chăng nàng ta cùng Mộ Dung Phi Tuyết quen nhau? Haizz hi vọng là mình đã quá đa nghi. Trong lúc đang thẩn thờ suy nghĩ, đôi tai nhạy cảm của Nhược Lam lại nghe thấy tiếng động gần đó. Phóng mắt nhìn ra xa, Nhược Lam lập tức trông thấy một tiểu bạch hồ có đôi mắt to tròn sinh động, bộ lông trắng muốt như những bông tuyết trong đếm giáng sinh. Nhược Lam lập tức phi thân về phía bạch hồ, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn, tiểu bạch hồ kia cũng không e sợ mở to đôi mắt nhìn lại, đang lúc định vươn tay ra vuốt ve bộ lông trắng muốt thì một thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Không được đụng vào, nó là của ta.”

Lập tức ngẩng đầu lên, Nhược Lam trong chốc lại đờ người. Quái lạ, cổ đại này làm cái gì mà sinh ra toàn mỹ nam, ủa ủa sao cái tên này nhìn quen thế nhỉ? Đưa tay lên vuốt cằm, Nhược Lam cố gắng lục tung trí nhớ của mình, nửa khắc sau, nó vỗ tay reo lên:

“A! Ta nhớ ra rồi.”

Nam nhân kia nhìn thấy biểu tình của kì lạ của Nhược Lam, lập tức nghi ngờ hỏi:

“Nhớ cái gì?”

“Sao phải nói cho ngươi biết?” Nhược Lam lè lưỡi đáp lại. Ngươi chẳng phải là cái tên hôm đó cùng tranh giành hoa khôi với Nam Phong Thiên Hạo ở Phi Tịch Lâu sao? Chậc chậc, cố nhân cố nhân. Khẽ nhếch miệng Nhược Lam nói tiếp:

“Vừa rồi ngươi nói con bạch hồ này là của ngươi, vậy ngươi lấy cái gì chứng minh?”

“Ta…ta nhìn thấy nó trước cho nên nó là của ta.”

“Hửm? Ai làm chứng cho ngươi là ngươi nhìn thấy nó trước?”

“Cái đó…”

“Xùy! Thôi thì cứ để nó quyết định đi.” Nhược Lam tay chỉ về phía con bạch hồ đang ngồi giữa bọn họ nói

“Nó ư?” Mỹ nam ngạc nhiên lên tiếng hỏi lại.

“Đúng vậy, bạch hồ quyết định đi ngươi chọn ai.”

Lời vừa dứt, bạch hồ lắc lắc đôi tai, cái đầu tròn tròn cứ xoay qua hết nhìn mỹ nam kia rồi lại quay lại nhìn Nhược Lam đầy phân vân. Nhìn thấy biểu tình này của bạch hồ, Nhược Lam âm thầm cười lạnh:

“Ngươi chẳng phải là giống đực sao? Nếu ngươi đi theo hắn, đồng loại của ngươi sẽ nghĩ ngươi bị đoàn tụ đấy. Đi theo ta, mỗi ngày ta cho ngươi ăn ba con gà, được tắm chung với ta, ngủ với ta, thế nào?”

Bạch hồ nghe thấy thế, hai mắt tỏa sáng, lập tức nhảy vào lòng của Nhược Lam. Nhược Lam nở nụ cười chiến thắng, hếch mặt về phía nam nhân kia.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn tối sầm, cái gì mà đoạn tụ? Hắn đường đường là Thất vương gia của Lãnh Dạ Chi Quốc, nữ nhân không thiếu, thế mà…

Quan sát biểu tình trên khuôn mặt của hắn, lòng của Nhược Lam gào thét đến cực điểm, chậc chậc, muốn giành sủng vật với ta ư? Nằm mơ!

Tuy nhiên vui mừng không được bao lâu, Nhược Lam bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, đầu rất đau, ngẩng mặt lên nhìn nam nhân trước mặt, mày liễu lập tức chau lại, sau đó mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ.

“Ê! Này, cô nương…” Hắn sững sờ nhìn cái người đang nằm một đống trên đất, sao tự nhiên lại ngất xỉu? Chắc không phải giả bộ ngất xỉu để quyễn rũ hắn chứ? Hừ quả nhiên nữ nhân mãi mãi là nữ nhân.

Hắn tiến lại gần, dùng chân đá cánh tay của Nhược Lam, lạnh giọng nói:

“Mau đứng dậy, còn giả bộ!”

Bạch hồ thấy vậy liền kêu lên chít chít, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm hắn, bị bạch hồ nhìn chằm chằm như vậy, hắn có chút chột dạ cho nên mới ngồi xuống quan sát Nhược Lam. Sau một hồi thấy không giống như đang giả vờ, hắn lập tức bế Nhược Lam cùng bạch hồ phi thân biến mất.

Song Nguyệt Lâu.

“Nữ nhân này sao còn chưa chịu tỉnh?” Hắn chống cằm thở dài nhìn Nhược Lam đang bất tỉnh nằm ở trên giường, mày kiếm trong thoáng chốc nhăn lại một chút. Lúc nãy vì mãi lo tranh giành bạch hồ, hắn đã không để ý kĩ nàng, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi rẻ quạt cong vút, sống mũi thẳng, môi anh đào đỏ tươi thật là khiến người ta yêu thích. Trên người nàng còn có một mùi hương rất đặc biệt, không nồng nàn nhưng cũng không quá nhạt, không cao sang nhưng lại khiến người ta không thể khinh thường. Hắn từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân nhưng đây là lần đầu tiên có một nữ tử khiến hắn có cảm giác như vậy.

“Ưm.”

“Ngươi tỉnh?”

“Đây là đâu?” Nhược Lam gượng người ngồi tựa vào thành giường, ngón tay khẽ xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng hỏi:

“Song Nguyệt Lâu, đệ nhất tửu lâu của Hồ Nam.”

“Ta lại tự nhiên ngất xỉu?”

“Đúng vậy.”

“Đa tạ vì đã đưa ta về đây.”

“Hừm, ta đường đường là nam nhân, thấy một nữ nhân chân yếu tay mềm ngất xỉu, chẳng nhẽ lại bỏ người ta ở đó mà đi?” Hắn khinh khỉnh trả lời.

“Có ai bảo ngươi không phải là nam nhân đâu.” Nhược Lam bật cười đáp lại.

Thoáng sững sờ vì nụ cười này, hắn vươn ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lúm đồng tiền của Nhược Lam.

Bất ngờ trước hành động này của hắn, Nhược Lam khẽ chau mày nhưng cũng không hất tay hắn ra, cứ để cho hắn tùy ý chọt chọt vào đấy. Nam nhân này tạo cho nó cảm giác rất quen thuộc, thậm chí cơ thể cũng không có bài xích gì với hành động của hắn, chuyện này trước đây chưa từng có. Rốt cuộc là vì sao?

Nhìn thấy Nhược Lam nhăn lại hàng lông mày, hắn biết vừa rồi mình đã thất lễ cho nên vội vàng nói:

“Thật xin lỗi, ta không cố ý.”

“Không sao, có thể cho ta biết tên ngươi?”

“Thiên Kỳ, vậy còn ngươi?”

“Ta tên Nhược Lam.”

“Nhược Lam, tên thật dễ nghe a.”

“Không phải là dễ nghe mà là rất hay!”

Trước câu trả lời này của Nhược Lam, Thiên Kỳ tránh không khỏi ngạc nhiên một chút, nữ nhân tính cách thật lạ. Nếu là những cô nương bình thường khác, nghe thấy mỹ nam như hắn khen tên mình như thế thì đã đỏ mặt ngay cả đầu còn không dám ngẩng lên, vậy mà nàng ta thì…

“Ngươi chắc không phải là thường dân? Nhược Lam tiếp tục hỏi.

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

“Dựa vào trang phục ngươi, cách ngươi nói chuyện, tướng đi của ngươi. Hơn nữa ngũ quan của ngươi hài hòa, ấn đường rất sáng, cả người phảng phất một tư chất cao quý, quyết không phải thường dân.”

“Ngươi là thầy tướng?”

“Có thể coi như vậy.” Nhược Lam chớp chớp mắt nói.

“Khá khen cho ngươi, vậy đoán thử xem, thân phận của ta là gì?”

“Không là vương tử thì cũng là vương gia.” Nhược Lam đưa tay lên cằm, híp mắt lại nhìn hắn chằm chằm.

“Tại sao không phải là hoàng đế mà chỉ là vương?” Thiên Kỳ nhếch miệng cười một cái, hỏi ngược lại.

“Ngươi không có khí chất của hoàng đế.” Nhược Lam đưa tay lên miệng, vừa nói vừa cười ha hả.

Lời vừa nói ra, gương mặt của Thiên Kỳ thoáng chốc nổi lên hắc tuyến, này là ý gì đây? Nói hắn không có khí chất? Nghĩ đến đây, đôi bàn tay rắn chắc của hắn nhanh như chớp nắm lấy cổ tay của Nhược Lam kéo lại gần, khẽ cúi người xuống, hắn ôn nhu mơn trớn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng của nó, Nhược Lam nhíu mày trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không đẩy hắn ra, thậm chí trên khóe miệng còn đọng lại một nụ cười rất nhạt.

Đang say sưa thưởng thức sự mềm mại của nữ tử trước mặt thì đột nhiên Thiên Kỳ cảm thấy đau nhức ở cổ, hắn lập tức buông Nhược Lam ra, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi làm gì?”

Nhược Lam khẽ cười, bàn tay phải giờ lên, một mũi ngân châm sáng bóng xuất hiện:

“Ta đâu có làm gì, chẳng qua là điểm vài huyệt đạo của ngươi thôi.”

“Ngươi, nữ nhân này…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ đứng bật dậy, tức giận đến tím mặt, toan xoay người bước ra ngoài.

Tuy nhiên, hắn chỉ vừa mới đi được vài bước liền bị thanh âm phát ra từ đằng sau làm cho giật mình:

“A ta quên nói cho ngươi biết, trong ngân châm ta có tẩm một số thứ không có lợi cho nam nhân, chỉ cần trong lòng ngươi có dục vọng muốn hoan ái thì lập tức cái đó của ngươi sẽ không thể nào bành trướng lên nổi, bất lực nằm im một chỗ đó nha.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lãnh Dạ Thiên Kỳ đại biến, hắc tuyến nổi lên, nữ nhân đáng chết, cả gan dám bẫy hắn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx