– Chính là tiểu tử đó, chỉ một kiếm mà làm bị thương gân tay của Vương Đại Khôi. – Lão Tô đánh mắt ra hiệu cho Bộ Thiên Hành.
Bộ Thiên Hành dựa vào đống lương thảo, liếc mắt nhìn người đó, lập tức hiểu ra:
– Vương Đại Khôi lại làm việc xấu à?
Vương Đại Khôi, là Đô hộ tướng quân cao hơn họ một cấp, thân hình vạm vỡ, tráng kiện, tính tình độc tài chuyên chế, háo nam sắc.
Lão Tô gật đầu:
– Tiểu tử này còn nhỏ tuổi, mới mười sáu. Đến được mấy ngày đã bị Vương Đại Khôi để mắt đến. Không ngờ lại lật thuyền trong mương, ha ha, đụng phải cái cột cứng.
Bộ Thiên Hành giơ vò rượu lên một hơi uống cạn:
– Ta thích cột cứng. – Sau đó cầm lấy Minh Hồng đao, rảo bước nhanh về phía người đó.
– Này, nghe nói ngươi đánh bại Vương Đại Cẩu? – Bộ Thiên Hành đã nhìn rõ dung nhan của người này, càng thêm không thích, làn da non nớt, trông còn đàn bà hơn cả đàn bà.
Người đó thong thả ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn chàng:
– Ta không rảnh.
Người đó quay người định đi.
Bình sinh Bộ Thiên Hành thích nhất hai thứ: rượu và võ. Nay khó khăn lắm mới gặp được một ngưòi kiếm pháp tinh thâm, làm gì có chuyện chịu bỏ qua. Chân chàng ngáng ra, định chặn đường.
Không ngờ tuổi người này tuy nhỏ, thân hình cũng chưa cao, nhưng thân pháp vô củng tinh diệu, điểm nhẹ mũi chân xuống đất, bay vọt lên, người đã cách xa mấy trượng.
Sau đó chàng nhìn Bộ Thiên Hành một cái, nghiêm túc vái dài, nói:
– Tướng quân, thực sự phải đánh sao? Nên biết đao kiếm không có mắt, hơn nữa, ngài cũng không đánh thắng được tôi đâu.
Ngữ khi của người này vô cùng chân thành, Bộ Thiên Hành nghe mà thấy tức cười, bèn rút đao, chém về phía chàng.
Một canh giờ sau.
Bộ Thiên Hành chống nạnh đứng sau đống rơm, quát to:
– Tiểu Tông, mang rượu tới dây.
Tiểu Tông mười tuổi vui vẻ ném một vò rượu cho chàng.
– Thêm một vò nữa!
Chàng bắt lấy vò thứ hai, ném về phía Dung Trạm.
Dung Trạm ngẩn ngơ cầm thanh kiếm gãy, hoang mang đến thất thần. Đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, giơ tay ra đỡ lấy vò rượu, nhưng vẫn chẳng để ý gì đến, tiếp tục ngẩn ngơ.
Bộ Thiên Hành uống một ngụm rượu to, nghĩ bụng tiểu tử này có phải bị thua nên ngốc luôn rồi không?
Bên cạnh có người khuyên Dung Trạm:
– Tiểu huynh đệ, đao pháp của Bộ tướng quân ở trong Đông Lộ quân là đệ nhất, ngươi đấu được với ngài ấy trên trăm hiệp đã là chuyện xưa nay chưa từng có rồi, còn ngẩn ra đó làm gì!
Dung Trạm lúc này mới gật đầu, thận trọng đút thanh kiếm gãy vào vỏ, bây giờ mới phát hiện ra vò rượu trong tay, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh:
– Cái này của ai?
Bộ Thiên Hành sặc rượu.
– Đại ca đây mời ngươi uống rượu, là nam nhân thì cạn nào. – Chàng ghét nhất là những nam nhân lằng nhằng, lải nhải, thấy kiếm pháp của chàng ta cũng khá nên mới tặng cho chàng ta vò rượu ngon mà mình thích nhất. Chàng nghĩ, nếu là một kẻ không ra gì, mình sẽ lập tức giằng vò rượu lại rồi bỏ đi.
Dung Trạm trầm mặc giây lát, rồi mở nút vò rượu ra, ngửa cổ uống ừng ực.
Bộ Thiên Hành thấy thế cũng vui vẻ, ha, thú vị đấy.
Một vò rượu nhanh chóng uống hết, Dung Trạm ném cái vò rượu đi, rồi lại ngoan ngoãn vái Bộ Thiên Hành một cái:
– Đa tạ.
Lần vái lạy này rất đặc biệt, bởi vì Dung Trạm ngã nhào xuống đất, ngất luôn.
Bộ Thiên Hành lại gần, biếng nhác đá đá hai cái, Dung Trạm vẫn nằm bất động. Rất nhiều người xung quanh đứng xem náo nhiệt, chàng lại uống thêm một ngụm rượu to, cất tiếng nói tựa như đang độc thoại:
– Sau này hắn chính là huynh đệ của Bộ Thiên Hành. – Mắt chàng sắt lại, liếc nhìn ai đó đang núp sau đám người, – Phải nể mặt ta đấy!
Lần thứ hai Bộ Thiên Hành uống rượu với Dung Trạm là sau khi họ đánh thắng trận.
Chẳng qua chỉ là một đám thổ phỉ, đại tướng quân bắt Bộ Thiên Hành đi tiêu diệt. Bộ Thiên Hành tuy rằng phẩm tước không cao, nhưng lại có ý đề bạt Dung Trạm, bởi vậy bảo chàng làm tiên phong.
Ai ngờ chờ cả nửa ngày mà chưa thấy tiên phong gửi tin về là đã phá được sơn trại. Bộ Thiên Hành đưa người vào đó, cả phòng toàn là nữ thổ phỉ đã bị điểm huyệt. Chắc chắn là Dung Trạm không nhẫn tâm giết đám nữ thổ phỉ này, bèn điểm huyệt khống chế, mệt tới đầu đầy mồ hôi.
Việc này sau đó đã trở thành chuyện cười trong quân trại.
Tối hôm đó, Bộ Thiên Hành hỏi Dung Trạm:
– Đệ sợ nữ nhân thế cơ à? Sau này lấy vợ thì làm thế nào?
Dung Trạm cau mày:
– Tiểu đệ không sợ. Chỉ là… là nữ tử thì vẫn nên tránh đi thì hơn.
Từ nhỏ sống trong cung đã quen nhìn đám phi tần giở đủ mưu mô thủ đoạn, hồng nhan như đóa phù dung sớm nở tối tàn, chàng đã nghĩ, nếu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy thì thật là chán ngắt. Có điều sau này chắc chàng vẫn phải cưới một nữ tử tẻ nhạt cho xong.
Nhưng rốt cuộc bản thân hy vọng cưới được một nữ tử như thế nào thì Dung Trạm lại không rõ lắm.
Không ngờ Bộ Thiên Hành nghe vậy thì cả mừng:
– Đại ca cũng nghĩ thế, nữ nhân phiền lắm, tránh được thì tránh!
Từ nhỏ đã sống ở nông thôn, quen nhìn các phụ nhân đanh đá, ngoa ngoắt, từ khi tòng quân thì chỉ thấy đám nữ tử thanh lâu nhiệt tình như lửa nhưng chỉ là giả bộ lấy lòng. Lúc nào Bộ Thiên Hành cũng tránh nữ nhân như tránh rắn rết. Chàng đã nghĩ, nếu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy thì thật là chán ngắt. Có điều sau này chắc chàng vẫn phải cưới một nữ tử tẻ nhạt cho xong.
Nhưng rốt cuộc bản thân hy vọng cưới được một nữ tử như thế nào thì Bộ Thiên Hành cũng không rõ lắm.
@by txiuqw4