sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 34: Chương 32-2

Trường học bắt đầu thực hiện quyên góp quần áo của nhân dân, ban đầu chuyện này do bên đoàn thể làm nhưng mà số lượng lại quá nhiều. Bên này hội trưởng đang quyến rũ hội học sinh chúng tôi dạo gần đây khá là an nhàn, hội trưởng quá là nóng vội, nói một tiếng là đồng ý liền, mặc cho oán khí của mọi người có bao nhiêu đi nữa thì vẫn phải bắt tay vào làm.

Tối hôm nay, hội phó là tôi đây rất có hứng thú với công việc đi thu gom các quần áo không mặc nữa từ các ký túc xá, xách đống đồ đến nỗi hai tay mỏi nhừ.

Đến phòng cuối cùng tôi thảy đống đồ xuống đất, vẫy vẫy hai tay cho giãn cơ rồi gõ cửa.

Có người mở cửa ra, tôi sửng sốt mà người mở cũng không khác gì tôi. Ngay sau đó ầm một cái cửa bị đóng lại.

Tôi: ==|||

Là anh chàng lớp trưởng đeo mắt kiếng lần trước gặp ở đại hội thể dục thể thao, đứa nhỏ này bây giờ chỉ mặc có cái quần tà lỏn, quá gầy quá gầy rồi.

Không lâu sau cửa lại được mở ra, cậu đã mặc quần áo đàng hoàng, xấu hổ nói: “Ngại quá, không làm sư mẫu sợ chứ?”

Tôi nghe cách xưng hô này mà tự động miễn dịch, lắc đầu nói: “Không có, tôi tới nhận quần áo quyên góp cho đồng bào miền núi, các cậu có muốn tham gia không?”

Cậu chàng vô cùng nhiệt tình hô to vào trong phòng: “Sư mẫu tới lấy quần áo, mau lấy quần áo trên người ra đi! Một đám như thế sao không hợp tác với sư mẫu một chút chứ!”

Bên trong có người rống to: “Mình xem cậu mới là người không hợp tác đó, sư mẫu vừa tới người đầu tiên thay quần áo là cậu!”

Lớp trưởng mắt kiếng cười cười ngại ngùng vò tóc.

Tôi vội vàng nói: “Không sao, không sao tôi chờ được.”

Cậu đi vào trong lục lọi cái tủ một hồi rồi sắp xếp quần áo đưa cho tôi, lúc này cậu thấy bên cạnh tôi có hai cái túi, đẩy đẩy mắt kiếng kinh ngạc nói: “Woa, nhiều vậy sao, không thể nhìn ra trường chúng ta có nhiều đồng chí tốt quá!”

Tôi cười khổ….tôi cũng không ngờ tới…..

Lúc này cửa phòng mở toang ra Cố Hành Chỉ lọt vào tầm mắt tôi, cậu ta liếc nhìn quần áo trên đất, sắc mặt không tốt cau mày hỏi tôi: “Sao không gọi tôi?”

Tôi sợ run lên, đoán chắc là cậu ta muốn hỏi sao không mấy người cán sự như cậu ta, tôi giải thích: “Nhắn tin từng người rất mệt, đi có một chút không cần lãng phí tiền bạc.”

Cậu ta nhìn tôi hai giây rồi khom người cầm đống đồ lên: “Còn có mấy ký túc xá nữa?”

“Không còn.”

“Vậy tôi xách cái này về giúp cậu.”

Tôi kinh ngạc vì muốn xác định tính chân thật của việc này nên mới “A” một tiếng.

Cố Hành Chỉ đi ra cửa nói: “Đi nhanh lên, cũng đã trễ rồi.”

Tôi gật đầu chạy nhanh theo cậu ta.

Hôm nay cậu ta mặc bộ đồ màu trắng nhìn rất giống với lần đầu tiên tôi gặp Tô Tín ở buổi quan hệ hữu nghị.

Nhớ lại chuyện đó trong lòng tôi rất vui vẻ, có thể dùng một câu để nói: duyên phân là điều không thể tả.

Đèn đường kéo dài hai cái bóng của chúng tôi, Cố Hành Chỉ im lặng đi không nói chuyện, trời sinh tôi nói nhiều không thích cảm giác một mình nên tôi nói: “Cố Hành Chỉ cậu còn nhớ tôi không?”

“………..”

“Chắc là không nhớ rồi.”

“………..”

“Thật may quá, quả nhiên cậu không nhớ tôi, may quá ~~”

“Tôi chỉ nhớ bà lão ngồi cùng bàn chép bài tôi lúc tiểu học.”

“……” nhắc tới chuyện này tôi rất phẫn nộ: “Cậu cố ý.”

Cố Hành Chỉ không để ý tới tôi chỉ lững thững bước đi, tôi ở phía sau đưa ra nắm đấm, điện thoại trong túi reo vang, tôi đứng lại lấy điện thoại ra.

“Alo?”

“Kỳ Nguyệt, còn trên mạng? Bây giờ mười giờ rưỡi rồi, có thể đi ngủ được rồi.” Giọng nói Tô Tín gnhe có vẻ lười biếng.

“Được được, em lập tức đi ngủ, nhưng mà bây giờ em còn đang ở ngoài.”

Tôi đưa mắt nhìn Cố Hành Chỉ đi càng ngày càng xa, vội vàng để điện thoại xuống hét lớn với cậu ta: “Này này! Cố Hành Chỉ! Quay lại quay lại! Ký túc xá tôi ở bên kia! Mẹ, cậu đi nhanh như vậy làm gì.”

Hét xong tôi lại đưa điện thoại lên nghe: “Alo?”

Đầu bên kia rất im lặng, ngay lập tức lòng tôi như treo trên vách đá, Tô Tín im lặng một lúc mới nói: “Kỳ Nguyệt, hỏi em một chuyện.”

Tôi tùy tiện nói: “Hỏi đi.”

“Em yêu anh không?” Từng câu từng chữ anh nghiêm túc hỏi.

Tôi không ngờ anh lại hỏi chuyện này, đáy lòng như có xe giẫm qua, trả lời mơ hồ: “Tại sao lại hỏi cái này?”

“Anh muốn hỏi một chút.”

Tôi chết đứng tại chỗ, trong lòng như gào thét em thích anh em thích anh em thích em thích anh chẳng lẽ anh không phát hiện ra, tuy nhiên làm thế nào tôi cũng nói ra miệng được. Tôi không biết tại sao anh lại hỏi tôi vấn đề này, có lẽ là anh nghi ngờ khi tôi hét tên Cố Hành Chỉ ra, anh nghi ngờ tôi, thì ra là anh nghi ngờ tôi, tại sao anh có thể nghi ngờ tôi như vậy?

Anh không tin tôi…trong nháy mắt những chữ em thích anh như vỡ tan tành, trong lòng tôi rất chua xót.

Nếu anh cũng nghi ngờ em thì em còn gì để nói? Em chỉ muốn được tin tưởng, tựa như em tin anh vậy thôi.

Nhưng là anh không dành cho em sự tin tưởng đó thì sao em có thể giao hết cho anh được?

Đầu bên kia Tô Tín nói, giọng nói rất lạnh lẽo thấm vào ruột gan tôi: “Khó trả lời đến vậy?”

Tô Tín nặng nề thở dài rồi tiếp đó là “tút tút tút”.

Anh cúp điện thoại.

Tôi đứng đó cầm điện thoại ngẩn người, hơi sức bước đi cũng không còn, bóng lưng Cố Hành Chỉ đang mờ dần, đèn đường cũng mờ dần, trời đất đều mờ dần giống như toàn bộ chìm vào màn hơi nước.

Từ trong mông lung Cố Hành Chỉ bước đến gần tôi, cậu ta tức giận nói: “Không phải không đợi cậu, cậu khóc cái gì?”

-------------

Màn ngược mà các bạn mong đợi xin phép được bắt đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx