Tú ngồi gác một chân lên cái bàn nhỏ. Nàng dựa ngửa trên cái ghế ny-lông thấp, tay bóp méo lon cô-ca mà nàng đang uống nửa chừng. Mới hơn chín giờ mà đường phố đã vắng tanh.
Đường vắng, quán cũng vắng theo đó là hậu quả tất nhiên của những vụ nổ rải rác trong các căn cứ quân sự mới đây.
Khuê pha một ly cà phê đậm và bỏ thật nhiều đá quậy lách cách bằng một cái muỗng nhỏ. Nàng khép bớt một bên cửa và thò đầu ra ngoài đường. Không còn một người nào trong phố. Tú nói:
- Đóng luôn đi cho rồi.
- Đóng chi, chưa tới giờ giới nghiêm.
Khuê đem ly cà phê đá lại ngồi bên Tú, nàng đặt chiếc ly xuống bàn rồi đưa tay hai lên gần mặt săm soi mấy cái móng nhọn sơn bóng loáng. Dưới ánh sáng ma quái của ngọn đèn cực tím, chiếc “rốp” trắng rộng thùng thình của Tú trở nên rực rỡ, nổi bật hẳn giữa những bàn ghế, chậu hoa, ly tách và chai lọ. Khuê chậm rãi uống một ngụm cà phê rồi nói:
- Bụng bồ bự quá, chừng nào sanh?
Tú lắc lon nước ngọt, lim dim đáp:
- Nó muốn sanh hồi nào sanh, tao đâu biết.
Khuê nốc thêm một ngụm cà phê nữa rồi đặt ly xuống bàn bảo Tú:
- Buồn sao ta?
Tú gật gật cái đầu, rít một hơi thuốc lá rồi ngửa cổ nhả khói:
Khuê hạ giọng tiếp:
- Buồn làm mẹ gì. Chưa chắc theo nó về Mỹ đã sướng. Đẻ ra đem gởi bên ngoại như tao là xong.
Tú làm thinh, mặt vẫn ngửa nhìn trần nhà như thế rất lâu. Khuê cúi xuống, săm soi những cái móng tay của mình dưới ánh đèn màu man dại. Tú phun một luồng khói màu tím than lên trần nhà rồi ném mạnh điếu thuốc cháy dở vào một chậu hoa.
Tú nốc cạn lon côca, lăn chiếc vỏ méo mó dưới nền nhà rồi buồn tình mở ví ra xem.
Thấy ví của bạn đầy hình ảnh, Khuê xích lại, hơi ngã người về phía Tú để nhìn một tấm hình lộn đầu. Khuê cười hích hích hỏi:
- Cha, kép nào “đẹp chai” quá, nhỏ?
- Em tao đó.
- Thiệt giỡn?
- Thiệt. Em ruột tao. Hình này nó chụp cách đây ba năm. Bây giờ nó như con ma đói.
- Nó hút?
Tú gật đầu và hỏi:
- Sao mầy hút mà mày vẫn như thường?
- Đâu biết được.
- Có uống thuốc gì không?
- Không.
- Còn thằng em tao chữa đủ thầy. Có lần nó mập như con heo, tao tưởng nó lành bịnh đem nó về. Ăn rồi nó nằm miết, da thịt búng ra nước, bủng rè. Chưa đầy một tuần nó hút trở lại. Tao hết biết.
Khuê đứng dậy lại quầy bỏ thêm một cục nước đá vào ly, lắc lắc kêu lạch cạch rồi cúi xuống châm điếu thuốc. Cô ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi xòe hai bàn tay ra hai bên hông vừa đi vừa uốn éo theo điệu nhạc kích động đang phát ra nho nhỏ từ chiếc cassette.
Ả tiến ra cửa, thò đầu ra ngoài đường, huýt sáo chào một người cảnh sát vừa đạp xe đi qua, vói tay kéo cánh cửa gỗ cũ kỹ nặng nề, cài chốt cẩn thận, rồi nhún nhảy trở vào.
Tú cất ví đựng hình vào xách tay và uể oải đứng lên. Khuê hát nho nhỏ mấy câu lạc điệu ngớ ngẩn, vừa hát vừa thu dẹp các chai rượu và ly bẩn.
Khi hai người trở vào căn buồng vách ván tồi tàn của mình thì Khuê ngáp dài. Nàng cởi bỏ y phục và hỏi Tú:
- Tắm không? Tao nực quá.
- Không. Cho tao mượn cái áo ngủ.
- Ô-kê.
Tú lại phía tủ áo. Tiếng Khuê trong phòng tắm vang ra:
- Sao mày không gởi anh chàng vô lính? Đời lính sẽ làm nó hết ghiền.
Tú ngắm mình trong chiếc gương lớn, bàn tay xòe ra, đỡ lấy mớ tóc rối, nàng thấy đôi mắt nàng lõm sâu và nàng nói:
- Bây giờ quá muộn rồi.
@by txiuqw4