sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2: Ai “Ác” Hơn Ai?

Nội dung câu chuyện có điểm cụ thể như thế nầy: Chưa hề ai trong đám viết lách ở Sài Gòn, Miền Nam trước kia, hoặc hải ngoại như bây giờ đòi 'phanh thây, uống máu quân thù...', cũng không ai trong chúng ta có lời trì siết, mắng mỏ người cầm bút ngoài Bắc, trong khu là 'bọn rắn độc, thằng nguỵ kia, tên phản động, tay sai nọ', như cách chưởi “xách mé” đặc trưng của những tay danh sĩ Bắc Hà, THoài, CLViên, TTÐÐàn, NKhải, DThHương... hoặc 'ví von dạy dỗ” kiểu Huế của HpnTường, đối với đám người khốn khổ sau 30 tháng Tư, 1975 khi tập trung ở 'Trung tâm bồi dưỡng chính trị' đường Nguyễn Du Sài Gòn, hoặc ở các kỳ 'lên lớp học tập' nơi trại tập trung như ông và tôi đã phải chịu đựng. Cũng không ai trong chúng ta, những người mặt áo lính, một lần đặt vấn đề 'Ai hơn Ai' với đám cán bộ, bộ đội nón cối dép râu ở ngoài Bắc vào, hoặc quấn khăn rằn, mũ tai bèo trong bưng ra. 'Ai hơn Ai', thì người, việc và sự thật lịch sử đã nói đủ, hà tất phải bàn thêm. Hôm nay, Tháng Tư hai mươi bốn năm sau ngày mất Miền Nam, bảy thế hệ người Việt, những người sinh từ những thập niên 20, 30... đến 70, 80, ắt hẳn đã tự xác chứng đủ và đúng 'thế nào, cái gì là đảng và người cộng sản Việt Nam?', kể cả những người đã và đang là đảng viên của tổ chức khốc hại ấy. Ðây không là nhận định từ những cá nhân đơn lẻ về một đối tượng, phong trào theo cảm tính riêng tư, nhưng là kết luận chung nhất của tập thể dân tộc, trong đó mỗi người tự khổ đau, sự chết đã nhận định, chọn lựa để nên thành. Cũng không phải chỉ riêng hai triệu người Việt đã hiện thực quyết định chọn lựa bi tráng cao thượng nầy với trị giá 600.000 mạng vong trên đường di tản kể từ thời điểm kia, nhưng hôm nay là những người đã một lần 'kéo pháo lên đồi Hồng Cúm, Him Lam trong chiến dịch Ðiện Biên 1954', hay 'xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước' ở những năm 60, 70. Lực lượng nầy càng ngày càng đông, không riêng nơi miền Nam mà khắp cả nước với những người thuần thành là cán bộ cộng sản- Cán bộ cấp lãnh đạo - Tập đoàn đã dựng nên kỳ tích “đánh thắng hai đế quốc sừng sõ của nhân loại' để đưa Việt Nam nên thành một nước thuộc hạng nghèo đứng thứ tư thế giới nếu kể từ dưới trở lên. Ðến nay, chính những người nầy đặt vấn đề với nhau do tranh đoạt và xử dụng hậu quả về “thành tích” của họ.

Sỡ dĩ tôi phải nại đến nhiều người với dẫn chứng nhiều việc như trên để xác nhận lại một điều tưởng như bình thường mà ông và tôi luôn gìn giữ, thực hiện qua đời dài tận sống và thực viết với khốn nhục trăm bề (hoá ra ông với tôi là hai sĩ quan cấp nhỏ nhất, cho dù cấp bậc ông là thiếu tá, và cũng ở tù lâu nhất) - Ðiều ấy là, (tôi mượn tiếng lời Võ Phiến) - Chúng ta là những Người Lính can trường. Chúng ta là những người Viết Văn chân thật. Và chúng ta cũng không hề có chữ nghiã khinh thị, thái độ bất công với những người 'phía bên kia', mà quả tình, giờ nầy, không còn ở 'phía' nào khác ngoài hai phía: Một bên, những kẻ cầm quyền và tập đoàn gây tai họa vô lường và bên kia khối dân bảy mươi bảy triệu người chịu đựng cơn quẫn bách suy kiệt trầm kha không cơ may giải cứu. Và hôm nay, sắp bắt đầu thiên niên kỷ thứ ba, khối đông khổ nạn hơn bảy mươi triệu người nầy cũng chỉ có những “trang bị tinh thần' đại loại như những khẩu hiệu, 'Bác Hồ sống mãi trong sự nghiệp chúng ta' hoặc 'Sống-Chiến đấu-Học tập theo gương bác Hồ vĩ đại'- Cái 'sự nghiệp' mà thiểu số lãnh đạo nhất định bắt tuyệt đại đa số phải”làm chủ” bằng cách thực hiệu theo nhịp trống 'xuống đồng tiến công' dẫn đầu bởi một lá cờ đỏ. Tập đoàn cầm quyền kia thật ra biết rõ hơn ai sự khắc nghiệt ác độc vô lường nầy, nhưng do cách sa đọa của những kẻ lậm quyền kinh niên không cho phép họ có được chút nhỏ liêm sĩ để nói, làm khác đi. Ðám 'văn công, văn lại', những 'kẻ dụng văn' theo lệnh ban Tuyên huấn trung ương Hà Nội cũng không có tiếng lời nào khác ngoài việc trưng lên một điều quái gở gọi là “tư tưởng hồ chí minh'. Xin được nói lại thêm một lần, tôi không viết hoa cụm từ nầy vì đây “không là tên thật về một con người”, nhưng là chỉ danh về một tai họa, và cũng do quan điểm, đấy là điều quái đản vô nghiã, bởi chính kẻ kia cũng xác nhận cái gọi là 'tư tưởng' ấy cũng chỉ là những điều nhặt nhạnh tầm phào đâu đó mà thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx