sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Gối thư tình - Phần 11 Bóng đỏ trên cao

Những ngày cuối năm thường là lúc Mít sắp xếp lại những gì chưa làm được còn ngổn ngang, vứt đi những kế hoạch vô bổ và chộn rộn với những dự định cho năm mới. Mấy tờ tick dán trên tường, tủ, giá sách bị gỡ hết, tổng hợp lại và ghi vào một cuốn notebook xinh xinh. Ngồi cắt hình mấy anh cầu thủ trên báo, lỡ tay cắt xoẹt qua mặt CR7, tiếc hùi hụi tới mấy chục giây. Cường đến thăm anh già bị ốm mà Mít đoán là do yêu nhiều, chả phải có câu “yêu nhiều thì ốm mà ôm nhiều thì yếu” còn gì. Anh đã tiết lộ cho Mít cuộc gặp gỡ “định mệnh” giữa chị Lan và anh Hai. Hai anh chị cùng phối hợp bắt hai thằng cướp trên đường phố, nghe kể ly kỳ không khác gì phim hành động. Hay thế vậy mà anh già chẳng kể cho Mít nghe.

Có mấy bức tranh to nhỏ Mít vác về từ phòng tranh của ông nội treo nghiêng, xiên xẹo dàn ngang đủ kiểu đều thấy xấu đang định vác trở lại nhà ông thì Cường xông vào treo khung trên khung dưới, mấy khung nhỏ cũng xếp trên dưới theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Mít khoanh tay đứng nhìn, nghĩ bụng. Đơn giản thế mà mình lại chẳng nghĩ ra.

Thấy xấp ảnh CR7 vương vãi trên bàn, Cường rút tờ giấy A4 rồi cầm bút chì vẽ tranh biếm họa anh chàng cầu thủ này. Mít đang xếp lại giá sách liếc mắt nhìn rồi hét lên.

“Trời ơi! Anh vẽ cầu thủ thần tượng của em già chát vậy”.

Cường cười bảo.

“Ronaldo lúc về già”.

Anh già xuất hiện lù lù ngay cửa.

“Mày… Mít… Ắt xì… Ắtttttt… xìììììì. Ắt xì… Ắt xì”. Hắt xì liên tục rồi khàn giọng quát. “Cả hai đi chỗ khác nói chuyện. Người bệnh cần yên tĩnh để ngủ. Làm tao cứ tưởng trời sắp sập hay sao mà con bé Mít hét to dữ”.

Quát xong, anh già vừa đi về phòng vừa hắt xì như ông già lụ khụ, Cường và Mít nhìn nhau ôm bụng cười.

***

Bữa ăn gia đình cuối năm, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn thấp kiểu Nhật đông vui và ấm cúng thưởng thức những món ngon của bà và mẹ. Lúc nãy trong bếp, hai chị em đóng vai trò vô cùng quan trọng là… phụ bếp. Chị Lan thành thật với Mít chị ấy nấu ăn không được ngon, mấy món đòi hỏi sự cầu kỳ chị chào thua. Bà nội tay thái khoai tây thoăn thoắt, cười xòa. “Cháu về làm dâu mẹ Yến là nấu ăn ngon liền, với điều kiện phải học chăm chỉ”. Rồi quay sang nhìn Mít cười tủm tỉm. Mít thẽ thọt. “Con cũng chăm chỉ học nấu ăn mà nội, tại hai anh kén ăn quá, nấu gì cũng chê buồn quá con hổng muốn nấu nữa luôn”. Chị Lan cắn môi, thở dài. “Chị chưa bao giờ nấu cho anh Thông ăn cả. Lo ghê”. Mít vừa cắt cà rốt vừa rủ rỉ. “Anh Hai em là trùm kén ăn đó chị… Anh ấy…”. Đúng lúc anh già đi từ trên gác xuống tạt vào nhà bếp, Mít sợ quá im như thóc. Chị Lan ghé tai thì thầm. “Tối chị sẽ nhắn tin cho em”. Mít  nhe răng cười rồi len lén quay sang nhìn anh già, bắt gặp cái trừng mắt với hàm ý đe dọa. “Bé mà nói xấu anh ăn đòn”.

Cả  nhà đang cười nói vui vẻ, bà nội chợt nhắc tới anh Tùng.

“Không biết thằng Tùng ở bển ăn uống ra sao. Má lo quá. Lần nào gọi về cũng thủ thỉ ‘Con nhớ nội’”.

Mít nghe nội nói vậy bay ngay lên gác, đem laptop xuống, bật Skype, hồi nãy lu bu trong bếp quên mất việc này. Và thế là, cả nhà nói chuyện với anh Tùng qua webcam.

Câu đầu tiên mẹ nói luôn là, “Con trai, mẹ nhớ con lắm”.

Bà rơm rớm nước mắt bảo, “Chừng nào về nước nội sẽ nấu cho con thật nhiều món ngon”. Mít nhìn thấy nụ cười rõ tươi của anh Tùng. Ông nội và ba Mít không nói gì, chỉ cười nụ cười động viên. Tình yêu không nhất thiết phải thể hiện bằng lời.

Anh già nắm tay chị Lan, dõng dạc, “Chào chị dâu tương lai đi Tùng”.

Anh Tùng bật cười, “Em chào chị”.

Chị Lan cười tít cả mắt, giơ hay ngón tay xì tin. “Chào em”.

Tới lượt Mít ló đầu vào màn hình, cười he he, “Anh Tùng, ‘a secret make a woman woman’”.

Tùng nghe xong, thoáng lúng túng nhưng lát sau lại cười nói vui vẻ như bình thường. Mẹ quay sang hỏi. “Con nói gì với anh vậy?”. Mít cười híp mắt. “Dạ, đó là câu danh ngôn yêu thích của anh Ba”. Rồi quay sang lí lắc trước màn hình. “Hì hì, em nói đúng không anh?”. Tùng nheo mắt cười, không trả lời. Mít cười mủm mỉm. À há, a secret…

***

Sáng sớm thức giấc, Mít bò xuống giường mở toang cửa bước ra ban công, ngắm mặt trời mọc. Tối qua thức tới 12h đêm để nhắn tin chúc mừng sinh nhật con bạn thân nhất nhưng vẫn dậy sớm được mới hay. Nghe đâu đó có tiếng chim ríu rít vui tai. Ban công được xây về hướng đông, sáng nào cũng đón ánh sáng trong lành của mặt trời từ hướng này. Mít treo mấy chậu hoa dạ yến thảo và vạn niên thanh. Học lỏm được của Cường một số qui tắc phong thủy đối với ban công. Tốt nhất nên xây ban công về hướng đông và hướng nam. Ban công nằm ở hướng đông, cả ngôi nhà được ánh nắng  mặt trời sưởi ấm. Còn ban công hướng về phía nam, những luồng gió mát thổi vào nhà tạo cảm giác dễ chịu. Nhược điểm lớn nhất khi xây ban công về hướng bắc là ngôi nhà luôn bị đột  nhập bởi những cơn gió lạnh. Trong khi đó, ban công nằm về hướng tây lại phải đón nhận ánh nắng mặt trời cả ngày. Anh già nói với Mít, Cường đang tìm mua đất xây nhà do bị mẹ bắt phải cuốn gói ra khỏi  nhà cho tới khi nào lấy vợ thì về. Mẹ anh ấy buộc phải dùng biện pháp mạnh như thế để anh con trai mau chóng lên xe bông. Các anh già chưa vợ đến là khổ.

Chợt nghe có tiếng rao lanh lảnh của chị Hạnh bán xôi, Mít cười toe rồi quay trở vào phòng chạy ngay xuống cầu thang.

***

Chị Hạnh quê ở Nam Định vào Sài Gòn kiếm sống bằng nghề bán xôi. Chị kể có rất nhiều chị gái  như chị đang phải lăn lộn kiếm sống bằng nhiều nghề vất vả như thợ hồ, bán vé số, mua ve chai… để dành dụm tiền gửi về cho gia đình. Xôi chị Hạnh nấu ngon cực, xôi luôn được xới rất đầy và nhiều thịt. Để giữ khách chị phải nấu tới bốn hoặc loại xôi: xôi gấc, xôi vò, xôi thịt, xôi bắp, xôi mặn thập cẩm,... “Tối tối, chị ngâm gạo, ngâm đỗ, gần bốn giờ sáng dậy vo gạo nấu xong mấy nồi xôi thì trời vừa hửng sáng. Chị dỡ xôi ra thúng rồi đem buộc chặt sau xe đạp và bắt đầu đạp đi bán dạo. Trưa về nhà nấu nướng ăn uống, nghỉ ngơi một lát lại vo gạo và đỗ đã được ngâm từ sáng, nấu tiếp mấy nồi xôi để chiều đạp đi bán tiếp. Cả nhà chị ngoài quê đều trông vào mấy thúng xôi này đấy”.

Mít mua hai hộp, ăn một hộp, còn một hộp lát mẹ về chia đôi. Nhiều lần mua xôi nói chị khỏi thối lại tiền nhưng chị bắt phải cầm tiền cho bằng được. Chị Hạnh lại tiếp tục đạp xe và rao. Cầm hai gói xôi nóng hổi trên tay, Mít nhìn theo bóng chị gầy gò xa xa, lòng thầm mong chị sớm bán hết xôi.

Đang đứng trong dãy tủ kính xúc xôi ăn, Mít nhe răng cười khi thấy Cường lái xe lên vỉa hè. A, có anh Cường ăn giùm hộp xôi.

Cường vừa bước vào cửa hiệu, Mít cười cười, đẩy hộp xôi.

“Anh Cường, ăn xôi nè. Ngon lắm!”

“Anh đang định qua rủ bé đi ăn bánh mỳ mà bé mua xôi rồi thì… Anh ăn đây”. Cường cầm hộp xôi đi vào trong dãy tủ kính, ngồi xuống ghế xếp, mở hộp xôi ra.

“Tưởng bé xơi luôn hai hộp”.

Mít cầm hộp xôi, ngồi xuống ghế nhựa, cười hì hì.

“Tiêu chuẩn em một hộp đủ rồi”.

Cường nhìn Mít, vừa phồng má nhai xôi vừa cười nói.

“Vậy sao mua tới hai hộp?”

Mít nháy mắt.

“Em có khả năng đặt biệt, đoán trước việc anh Cường sẽ đến nên mua hai hộp đó”.

Cường cười phá lên đúng lúc điện thoại bàn reng điếc tai. Mít nhấc ống nghe lên.

“Alo”

Giọng con Hương oang oang. “Mít hả? Sao tao gọi cho mày hoài không được?”

Mít cười hì. “Điện thoại tao để trong phòng, nãy đi mua xôi quên cầm theo”.

“Chiều đi sớm trang trí tiệc sinh nhật cho con Thủy nghen mày”.

Thủy cũng tổ chức sinh nhật tại nhà hàng Hoàng Nam. Mít hỏi lại.

“Mày phân tao làm gì mày? Đừng bắt tao bơm bong bóng như bữa sinh nhật mày nhan. Đạp cái máy bơm cứng ngắt đau chân òm. Kêu mấy thằng con trai đi”.

Cường nghe Mít nói điện thoại cười phụt. Cô quay đầu sang chun mũi, ra hiệu cho anh trật tự rồi nói tiếp.

“Nói nhanh đi mày, sao im ru vậy?”

“Ừ ừ, tao biết rồi. Chiều kêu mày tới để ghi mấy câu độc độc bỏ vào trong bong bóng đó. Mày khỏi lo chuyện bơm bong bóng, có anh Nam lo rồi”.

Giờ đến lượt Mít cười phụt. Anh Nam chủ nhà hàng lại đi bơm bong bóng. Hài hết sức hài.

“Ok, chiều em đi năm giờ được chưa chị Hai”.

Gác máy, Mít ôm bụng cười thêm một tràng. Nghĩ tới cảnh anh Nam bảnh bao đứng bơm bong bóng xạch xạch dám cười té ghê luôn quá.

Cường nheo mắt, “Cho anh cười ké với”.

Mít quay sang, cười hì. “Chiều anh Cường đi sinh nhật không?”

***

Mấy con bạn trong hội buôn lê tí tởn bu lại khi thấy Mít đi cùng với Cường. Cô phủ đầu liền. “Bạn anh tao đó, rủ đi cho vui”. Sau đó, tụi nó túm ngay Cường bắt anh cắt dán gì đó.

Nhoẻn miệng cười, Mít đưa hộp quà mỹ phẩm cho nhân vật chính.

“Chúc mừng mày”. Rồi nheo mắt rất điệu. “Lời chúc tao ghi ở trong rồi, đảm bảo ‘chất’ miễn bàn”.

Thủy bật cười. “Tao cám ơn heng”.

Chúc mày lên xe bông trước tao. Đầu năm cưới cuối năm sinh quý tử. Hạnh phúc mãi nhé.

Cuối cùng cô nàng cũng tìm được người con trai thực sự yêu mình chứ không phải cái gã giảng viên “bề ngoài bảnh bao bên trong hời hợt và vũ phu” kia.

Mít nhìn Kiên đang bơm bong bóng, rồi gọi Thủy lại cột dây thung, nhoẻn miệng cười. Hương bước lại, ghé tai nói nhỏ. “Thằng Kiên giành bơm bong bóng đó”. Mít cười mủm mỉm. “Tao biết”.

Bữa tiệc tới phần gay cấn và hấp dẫn nhất là phần đập bong bóng và làm theo yêu cầu ghi trong mảnh giấy. Bóng đỏ dành cho con trai, bóng hồng dành cho con gái. Mít cũng có tham gia vào vụ này, tung bút mấy câu đòi hỏi người chơi phải suy nghĩ y như gameshow Chiếc nón kỳ diệu. Chẳng hạn thế này, bạn hãy giải đáp ô chữ gồm ba chữ cái là màu bạn Thủy thích nhất, và bạn bạn hãy tìm thứ có mày đó đưa cho cô ấy. Nếu để ý sẽ thấy móc điện thoại của Thủy là con búp bê mặc váy tím, đó cũng là quà sinh nhật của Kiên tặng cho nó. Dễ thế mà không đoán ra thì bó tay. Nó chẳng thích màu nâu hay cam đâu. Hôm nay nó mặc váy mày xanh lá cây vì đó là màu Kiên thích. Tình yêu là vậy đấy, thích luôn những gì người mình yêu thích. Mít để ý thấy có một anh chàng đeo kính cận rất hay nhìn mình. Thằng đó là thằng nào vậy?

Quay sang hỏi Trang, cô nàng giải đáp gọn lỏn. “Bạn con Thủy”. Mít gật gù. Cô học chung với Thủy từ cấp hai, nên chắc thằng này là người tình… thời răng sún của cô nàng.

Đến lượt anh chàng đó lên bóc câu hỏi. Mít vừa ăn thịt gà chấm muối tiêu vừa theo dõi xem thằng này bốc trúng câu gì. Khi tay cậu ta còn chưa chạm vào quả bóng màu đỏ treo cao nhất trên chậy cây cảnh, Thủy bất ngờ hét lên làm ai cũng giật mình.

“Đừng lấy bong bóng đó”.

Mít đang gắp miếng thịt gà cho vào miệng suýt nữa thì bị nghẹn bởi tiếng hét đinh tai nhức óc của con bạn thâ. Do mất hồn nên nuốt luôn mà chưa kịp nhai, cô ngồi nhăn nhó vuốt ngực mấy cái. Cường quay sang lo lắng.

“Em không sao chứ?”

Mít cười gượng. “Dạ, em không sao”.

“Hải lấy quả khác đi. Hì hì”.

Thủy dịu giọng nói với cậu bạn đeo kính. Cậu ta gãi đầu mấy cái, cười cười rồi lấy quả bóng khác. Câu hỏi mà anh chàng bốc được cũng vui. “Bạn hãy hát tặng chủ nhân bữa tiệc một bài hát tiếng Anh”. Hải hát một bài nhạc đồng quê. Mít lắng tai nghe. Công nhận thằng này hát tiếng Anh chuẩn thật.

Cường cũng lên bốc thăm, anh hùng dũng bốc luôn quả bóng màu đỏ ở trên cùng mà không sợ Thủy hét cho nghe. Lạ một điều là Thủy thấy rồi mà im ru không nói gì trong khi Mít đã tránh xa hết mọi đồ ăn đồ uống ngay khi thấy anh đụng vào quả bóng đó cho lành. Cô nhoẻn miệng cười nhìn Cường mở cuộn giấy bên trong quả bóng. Câu gì ta?

Cường đọc lên.

“Bạn hãy hôn…”. Đọc tới đây, anh chợt ngẩng đầu lên nhìn Mít một cái rồi đọc tiếp. “… cô gái có tên ba chữ và đó cũng là tên một cây thân gỗ”.

“Quế?”

“Hun Quế kìa! A  ha ha! Vỗ tay bà con”.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Mít làm cô xấu hổ muốn bỏ chạy. Cô liếc mắt nhìn Thủy, chủ mưu của vụ này, cô nàng giả lơ quay qua thản nhiên cười đùa với Kiên. Giờ thì cô hiểu rồi. Thủy muốn làm mai Mít cho thằng người tình thời răng sún kia và nói trước với nó lấy quả bóng màu đỏ ở trên cao. Nhưng sau thấy Mít đi với anh Cường chắc tưởng cả hai có gì gì nên đổi ý định. Mít tức muốn đập bàn. Con bạn thân của cô thực sự muốn rước cái sự dại vào người mà.

“Hun đi! Hun đi!”.

Có mấy đứa bắt đầu hô hào. Mít nóng hết cả mặt, nhìn Cường thấy anh cũng đang lúng túng đưa mắt về phía cô cầu cứu, cộng thâm mấy đứa con gái khua chén khua ly bắt Cường phải hôn Mít làm đầu cô muốn bốc hỏa. Grrrrrrrrrrrrr! Mít đứng bật dậy, đi tới chỗ Cường, liếc Thủy bằng ánh mắt đầy lửa rồi nhìn Cường cười một cái, sau đó chỉ chỉ vào má mình. Chơi thì chơi, sợ cóc gì. Để đấy, cuối buổi xử con Thủy sau.

Cường mỉm cười cúi xuống nói thầm vào tai Mít một câu mà cô rụng rời.

“Anh muốn hôn vào môi em”.

Rồi ngay khi Mít còn đang ngỡ ngàng mở to mắt, anh hôn vào môi cô trong tiếng rú vang của mấy đứa bạn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx