Dư Hóa Vũ cau mày cất tiếng nói:
– Đinh thiếu hiệp, nếu đêm nay chẳng được người ra cố sự, lão phu vẫn chưa biết có thảm án này, người hoàn toàn hiểu lầm mọi việc! Đinh Hạo đánh liều la hét nói:
– Hiểu lầm thế nào được Dư Hóa Vũ, chớ có quỷ quyệt ngụy biện nữa, nợ máu phải trả bằng máu thôi!
Thảo Dã Khách khoác tay lia lịa ra vẻ xúc động nói:
– Hiền điệt, lần trước người đến Nam trang, có thấy cỗ quan tài đá trong ngôi nhà nhỏ ta đang ở chăng?
Đinh Hạo bất giác giật mình nói:
– Có thấy!
– Ngươi có biết ai đã nằm trong cỗ quan tài đó không?
– Ai vậy?
– Hài cốt của phụ thân ngươi!
Đinh Hạo giật bắn mình lên như vừa trúng phải cú sấm sét không bằng, hoảng hốt nói:
– Nói sao, hài cốt của tiên phụ?
– Đúng vậy, lão phu đã làm bạn với hài cốt ấy mười mấy mùa đông rồi, cho đến ngày hôm nay mới rõ nguyên do cái chết của y.
– Đây là... là thật chứ?
– Hài nhi, lão phu gạt người được chăng?
Trong lòng Đinh Hạo tán loạn muốn phát điên khiến hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ đến sự kiện như thế, thân người loạng choạng thụt lùi ra sau hai bước ngồi trên chiếc ghế, cặp mắt loạn lạc của hắn nhìn mọi người trong sảnh đường nửa thật nửa huyễn.
Thảo Dã Khách rươm rướm nước mắt lại nói tiếp:
– Lão phu và phụ thân người là bạn thâm giao, lần gặp mặt cuối cùng là bảy năm trước khi y bị nạn, lúc đó ngươi chưa ra đời, cho nên lão phu cũng chẳng biết y có hậu nhân, năm ấy vợ chồng ta từ Nam hoang trở về Trung nguyên đến trang viện thăm viếng người, trùng hợp sau kiếp nạn, từ trong đống tro tàn nhận ra di cốt vận chuyển tới đây, tuyên thệ phải phục thù cho người, sau đó mới đem di cốt hạ vong, ngày tháng như thoi đua mười mấy năm ròng rã trôi qua, lại chẳng thể điều tra ra sự thể chân tướng của sự cố.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Hài cốt gặp trận lửa đỏ, đã thành khô cốt tro tàn làm sao nhận ra được lại nói là hài cốt của tiên phụ?
Thảo Dã Khách đua cổ tay ra nói:
– Căn cứ vào chiếc vòng này.
Đinh Hạo phóng mắt nhìn xem, thấy trên cổ tay của Thảo Dã Khách có đeo chiếc vòng tay đen như mực tàu có đường kính bằng ngón tay út, nhưng hắn chẳng biết đó là vật gì, ra vẻ kinh ngạc nói:
– Đây là vật gì thế?
– Đây là bảo vật gia truyền của lão phu, kêu là Mực Chạc chẳng sợ đao kiếm thủy hỏa làm hư hỏng được, có một diệu dụng đặc biệt là khi đeo bằng cổ tay có thể chống được trăm ngàn thứ độc, mỗi một lần giải độc là trên chiếc vòng sẽ hiện ra một đốm trắng, đây là vật đính giao giữa ta và phụ thân ngươi.
– A!
– Trước kia phụ thân người còn sống, từng bị người đánh độc một lần, nên chiếc vòng trong hài cốt đã hiện ra một chấm trắng.
Đinh Hạo không thể chẳng tin được buột miệng nói:
– Đúng thế, đêm xảy ra thảm án, có Diêm Đô Sứ Giả là người trong số hung thủ ấy có dùng độc tấn công.
Thảo Dã Khách gật đầu nói:
– Căn cứ vào võ công của phụ thân người, thế mà lại không giữ được toàn thân lui khỏị. Đinh Hạo đau khổ nói:
– Đứa con cưng yêu nhất bị bắt làm con tin, nên phụ thân vì muốn cứu vãn bối đã phải mất mạng.
Quan đại nương gầm thét nói:
– Hung thủ gồm những bọn chó nào vậy?
Đinh Hạo nghiến răng cồm cộp nói:
– Hiện giờ chỉ sót còn lại mỗi một mình Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh và người chủ mưu thôi, và tất cả những người kia lần lượt đều chết một cách đáng ngờ.
– Thế thì có kế hoạch giết người bịt miệng rồi?
– Hình như phải mà cũng chẳng phải, không thể phán đoán được, vì mỗi một người chết đều có nguyên do riêng của nó.
– Tại sao lại khẳng định Dư trang chủ là người chủ mưu?
– Đêm cố sự xảy ra, bọn hung thủ lên tiếng nói là phụng mệnh lệnh của trang chủ. Đây là dự mưu có ý vu họa thôi.
Đinh Hạo đối diện hoàn cảnh này, chẳng biết xử thế nào đây, không ngờ chuẩn bi sẵn nổi hào khí vào trang để báo thù, kết quả thật vô ích, thế này huyết án gia môn lại trở thành ly kỳ khó giải như trước, nếu chẳng tìm ra Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh là hung thủ duy nhất còn sống sót, huyết án này sẽ trở thành nghi án thiên cổ ngàn thu.
Nếu nói như thế Thảo Dã Khách là hàng bối phận bá phụ của mình, mà lại nghĩa khí như núi Thái sơn.
Tâm trạng của Đinh Hạo lại càng rối ren nhiều hơn, nói tới đây hắn muốn khóc òa lên một trận cho đã giận.
Thảo Dã Khách lai nói:
– Hài nhi, con chưa đề cập tới mẹ con?
Đinh Hạo thoáng nghe nhắc tới mẫu thân, liền nộ khí xung thiên, ngu khiếu nóng bừng bốc khói lên, kẻ thù là Vọng Nguyệt Bảo chủ Trịnh Tam Giang đang tiêu dao tự tại, đang mơ mộng về tham vọng xưng bá võ lâm một cách tự do, mẫu thân vì bị làm nhục mà chết, làm sao thổ lộ được điều này cho họ nghe được đây?
Hắn nghĩ tới đấy, bèn nghiến răng kêu cồm cộp nói:
– Gia mẫu chết trong tay Vọng Nguyệt Bảo chủ!
Tất cả mọi người trong sảnh đường nghe thế đều biến sắc.
Quan đại nương lên tiếng quái kêu nói:
– Nói thế là sao?
Đinh Hạo cố cầm lại nước mắt không cho nhỏ xuống nói:
– Để mai sau hãy nói lại thôi!
Dư Hóa Vũ biểu hiện nghĩa cử qua lời nói:
– Đinh thiếu hiệp cho phép lão phu được tận dụng chút sức già còn lại cùng nhau làm sáng tỏ huyết án này?
Đinh Hạo tựa kiếm cúi người làm lễ nói:
– Xin ghi nhận thịnh tình của trang chủ, rất mong người lượng thứ tội mạo phạm của tại hạ.
– Thiếu hiệp chớ nói thế, sự việc xảy ra vì hiểu lầm, há được nói là có tội lỗi ư, lệnh tiên tôn là nhân vật mà lão phu hâm mộ nhất cả đời người, và thiếu hiệp cũng là võ lâm chi tú mà lão phu phải thán phục.
Đinh Hạo tra kiếm vào bao, quay sang hướng Diệp Mậu Đình nói:
– Diệp huynh, xin tha thứ tiểu đệ đã vô lễ.
Diệp Mậu Đình cười sang sảng nói:
– Không có chi, hiểu lầm đã được hóa giải, thế là đại hỷ vậy.
Thảo Dã Khách lên tiếng nói:
– Được rồi, tất cả mọi người nên đi nghỉ ngơi còn Đinh hiền điệt thì theo lão phu đi lạy vong cốt tiên phụ.
Đinh Hạo lẳng lặng gật đầu, lại một lần nữa hướng về phía bọn người Dư Hóa Vũ xá một xá xin cáo tội, sau đó theo Thảo Dã Khách ra khỏi sảnh đường, chẳng mấy chốc đi tới tiểu hồng môn, vừa bước chân vào cửa, nước mắt nhỏ ròng ròng...
Đi vào ngôi nhà nhỏ, cỗ quan tài gỗ đen đó liền hiện ra trước mắt. Đinh Hạo ngã người trước cỗ quan tài kêu gào khóc thảm thiết.
Thảo Dã Khách tiến tới đỡ hắn lên nói:
– Hiền điệt, người chết rồi không thể sống lại được, hãy giết chết bi thương thuận biến thôi! Có con như thế chắc Đinh lão đệ cũng ngậm cười nơi chín suối rồi.
Đinh Hạo sụp người quỳ lạy dưới đất lạy Thảo Dã Khách đau thương vô cùng uất nghẹn nói:
– Bá phụ, ngu điệt bất hiếu vẫn chưa thể chính tay đâm chết kẻ thù, để an ủi song thân và tử nạn gia nhân dưới chín suối, bá phụ huệ cập di cốt, ngu điệt chẳng dám nói lời báo đáp, chỉ biết ghi sâu vào ngu uẩn.
– Đứng dậy! Hãy đứng dậy mau, chớ nói những lời ấy nữa. Quan Nhất Trần ta cũng hổ thẹn với tri hữu nơi chín suối biết mấy.
Lão vừa nói vừa dùng sức kéo Đinh Hạo ngồi xuống ghế rồi nói:
– Hiền điệt, lúc nãy người nói năng chẳng mấy tường tận. Bây giờ người hãy thuật lại mọi việc rõ ràng cho bá phụ nghe nào.
Đinh Hạo bèn nén lại nỗi niềm đau thương, mang cố sự nghe từ Trúc Lâm khách và việc hai mẹ con đầu thân vào Vọng Nguyệt Bảo thuật lại một cách tường tận cho lão nghe, còn việc học nghệ thì chỉ nói may gặp một ông lão vô danh yêu mến truyền dạy tuyệt nghệ thôi.
Nghe kể xong, Thảo Dã Khách nước mắt lại chảy ròng xuống ướt đẫm hai gò má căm giận nói:
– Trịnh Tam Giang mặt người dạ thú, dù có chết trăm lần cũng chưa đủ để đền tội mà hắn đã gây nên!
Đinh Hạo đau thương khóc lóc đến nỗi bể tiếng, nói:
– Trước kia vì cứ đinh ninh thù gia là Tề vân trang, lo sợ thiên hạ này đã hết chỗ dung thân, vả lại tiên mẫu lại mất hết đi công lực, cho nên đành phải đầu lụy vào Vọng Nguyệt Bảo thật là một sai lầm to.
– Trịnh Tam Giang có biết thân phận lai lịch của mẹ con hiền điệt không?
– Chắc y phải biết chứ!
– Con hãy nói lại nguyên do cái chết của một số hung thủ ấy xem sao?
Thế rồi Đinh Hạo kể lại nguyên do cái chết của bọn Diêm Đô Sứ Giả, Trường Bạch Nhất Kiêu, Giang Hồ Ác Khách... một lần nữa cho lão nghe.
Thảo Dã Khách chăm chú lắng nghe kể lại, sau đó trầm tư một hồi nói:
– Nói như thế Diêm Đô Sứ Giả chết dưới tay Độc Tâm Phật, Giang Hồ Ác Khách bị Bạch Nho đánh ám khí mà chết mà hai người này đều là người của Vọng Nguyệt Bảo cả.
– Đúng vậy nhưng sau khi giết chết Diêm Đô Sứ Giả thì Độc Tâm Phật mới chính thức đầu nhập Vọng Nguyệt Bảo.
– Trước sau gì cũng vậy thôi, y vẫn đánh mướn cho Vọng Nguyệt Bảo được, cũng như muốn giết chết tổng giáo của bản trang thôi, chỉ có nguyên do cái chết của Trường Bạch Nhất Kiêu là đáng nghi nhất, y chết dưới ám khí Vô Ảnh Phi Mang, căn cứ theo hiền điệt đã kể, người có thể sử dụng ám khí Vô Ảnh Phi Mang là ông lão tự xưng Hư Ảo lão nhân, nếu người ra tay giết chết Trường Bạch Nhất Kiêu tại Đồng Phách Sơn không phải Hư Ảo lão nhân thì ắt là người đồng phe với y, mà y lại đối lập với Vọng Nguyệt Bảo thế thì không thể kết luận được nguyên do của ba kẻ chết này có liên quan với nhau được rồị. – Ngu điệt cũng đã suy nghĩ như thế...
– Hiện giờ ngoại trừ tìm được Vân Long Tam Hiện ra thì mới có thể làm sáng tỏ nghi án nàỵ..
Bỗng Đinh Hạo liên tưởng đến việc Kha Nhất Nghiêu lão ca ca đã nói về mọi việc của Vân Long Tam Hiện, thế rồi hắn kể cho Thảo Dã Khách nghe thêm sự kiện.
Thảo Dã Khách vỗ tay cái bốp nói:
– Gã Vân Long Tam Hiện này ắt ẩn tàng ở một chỗ nào đây, để tu luyện bí kíp tà môn mà y đã đánh cắp từ sư phụ của hắn, sau một khoảng thời gian nào đó, y chắc phải hiện thân thôi, cũng có thể chẳng có người nào chủ mưu giật dây, hoàn toàn chỉ có một mình Vân Long Tam Hiện chủ mưu thôi, số người tham dự vào cố sự ắt được quyền lợi gì đó hoặc y đã hứa điều kiện gì với chúng mà bị y lợi dụng đó thôi.
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Thế thì y giết người với mục đích gì?
– Điều này khó nói lắm, giang hồ sóng gió xảo quyệt, có nhiều sự biến xảy ra không ai ngờ được.
– Điều lạ nhất là khi gia mẫu còn sống, bà chưa bao giờ đề cập có liên hệ thù gia, cũng né tránh không nói tới thân thế, mãi cho tới khi sắp chết, bà mới bảo ngu điệt đi tìm Trúc lâm khách, đối với điểm này cho tới bây giờ, ngu điệt cũng chẳng làm sao hiểu nổi.
Thảo Dã Khách cau mày nói:
– Đây quả thật là lạ lùng, có lẽ bà lo lắng tới sự an toàn của tiểu điệt.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ một hồi nói:
– Nếu nói như thế thì Trịnh Tam Giang có lẽ chẳng biết lai lịch của hai mẹ con của ngu điệt rồi!
– Hiền điệt nói rằng lúc mới vào Vọng Nguyệt Bảo được trọng đãi như thượng khách, về sau mới bị bạc đãi, vả lại mẹ con hiền điệt là người tị nạn lánh dịch, ý của hiền điệt căn cứ vào đâu mà được đầu nhập Vọng Nguyệt Bảo?
– Ạ.. Lúc ngu điệt còn nhỏ, hình như có từng nghe mẫu thân đề cập hiến một vật gì đó như võ công bí kíp gì đó cho Trịnh Tam Giang.
– Thế thì đúng rồi, phải có nguyên do chứ?
Ngay lúc này ngoài cửa có tiếng nói của Diệp mậu Đình vang lên vọng vào:
– Quan tiền bối, vãn bối có lời thượng trình!
Thảo Dã Khách cau mày lớn tiếng nói:
– Có lời gì cứ nói!
– Trang chủ vốn muốn làm tiệc đãi Đinh thiếu hiệp, nhưng lai lo nghĩ tới Đinh thiếu hiệp đang ở trong tình trạng xúc động bi ai quá, cho nên bãi bỏ ý định ấy, ra lệnh vãn bối mang rượu thịt tới đây, xin tiền bối cùng Đinh thiếu hiệp dùng sơ vài ly, để giải chút bi thương.
Thảo Dã Khách chẳng đợi đối phương dứt lời, liền nói:
– Thế còn thông cảm được, dọn vào đi!
– Vâng!
Diệp mậu Đình đích thân đem chén bát ly đua và rượu thịt dọn vào, sau khi bày các thứ lên bàn xong, nói:
– Xin tiền bối thay mặt trang chủ tiếp Đinh thiếu hiệp!
– Đi đi phận sự của mi xong rồi!
Diệp mậu Đình gượng cười nhìn Đinh Hạo nói:
– Đinh đệ, ngu huynh không hầu bàn nha!
Đinh Hạo biết vị bá phụ quái dị này không ưa người ngoài nhập tọa, hắn cũng không giữ Diệp mậu Đình lại vội đứng dậy nói:
– Xin Diệp huynh thay mặt đệ gửi lời chí kính tới trang chủ!
– Được! Ngu huynh sẽ chuyển đạt ngay.
Diệp mậu Đình từ giã đi khỏi, Thảo Dã Khách bèn ngồi cùng Đinh Hạo lẳng lặng ngồi ăn uống với nhau.
Rượu quá vài tuần, Thảo Dã Khách dừng ly ngắm nhìn Đinh Hạo nói:
– Tiểu điệt bây giờ nói ra vấn đề này có lẽ không thích hợp, nhưng ta là người chẳng quen nín được lâu nên phải nói ngay bây giờ.. Đinh Hạo thoáng ngạc nhiên liền nói:
– Đây không là dạy bảo, là câu nhàn đàm ạ!
– Không, là một việc đúng đắn.
– Xin bá phụ cứ nói!
– Nói về hôn sự lần trước đã đề cập với hiền điệt, đối với nữ đồ Dư Văn Lan của vợ chồng bá phụ.
Đinh Hạo động lòng nói:
– Ý bá phụ là...
– Triệu Tường hiền đệ và tẩu tẩu đã tạ thế, đối với chuyện của hiền điệt, bá phụ ta có quyết định được một nửa chăng?
Đinh Hạo đã biết tâm ý của người, nhưng vẫn cung kính nói:
– Đương nhiên bá phụ có thể hoàn toàn quyết định được chuyện đó nhưng...
– Nhưng thế nào?
– Bá phụ thịnh ý, tiểu điệt ghi nhận...
Thảo Dã Khách nóng tánh sốt ruột nói:
– Ngươi cứ nói chịu hoặc không thì xong ngay, chớ có nói lôi thôi làm gì!
Đinh Hạo bất giác ngây người bèn gượng cười nói:
– Bá phụ, ngu điệt chẳng phải không biết tốt xấu đâu vì có khó khăn...
– Khó khăn thế nào?
– Ngu điệt không thể phụ bạc người khác!
– Phụ bạc người khác? Hiền điệt đã có bạn gái rồi sao?
– Vâng!
– Người như thế nào đây?
– Nàng là con gái của Kim Long bang chủ mới nổi lên ở chốn giang hồ gần đây!
Thảo Dã Khách trợn to cặp mắt nói:
– Tà môn, ta đã nghe nói nhiều lần, Kim Long sứ giả hoành hành Trung nguyên võ lâm...
– Đúng vậy, hành động không mấy quang minh chính đại.
– Người nữ tuyệt đẹp chăng?
– Đẹp thì cũng đẹp thật nhưng vào mắt của tiểu điệt không phải ở sắc đẹp!
– Nàng rất có tình thân với ngươi?
– Đúng vậy!
– Sự việc đã như thế, chẳng cần nhắc nữa, coi như không có gì nói cả.
– Xin bá phụ lượng thứ tiểu điệt đã trái mệnh lệnh!
– Không nói nữa, Không nói nữa!
Đinh Hạo sượng sùng mặt ửng đỏ nói:
– Nghe nói thiên kim trang chủ đã gặp biến cố ở bắc phương?
Thảo Dã Khách hình như rất yêu chuộng nữ đồ đệ này, nghe Đinh Hạo nhắc tới việc này lão liền phùng mang trợn mắt nói:
– Ta phải đích thân ra hướng bắc để truy tìm tông tích của y.
– Đinh Hạo nghiêm sắc mặt nói:
– Tiểu điệt cũng phải thể hiện chút ít lòng thành!
– Tốt lắm!
– Tiểu điệt xin cáo từ, bá phụ nên nghỉ ngơi vậy!
– Đi đi, hiền điệt muốn lúc nào đến đây cũng được, chúng ta cùng bàn mưu cách tầm hung!
– Tuân lệnh.
Đinh Hạo lại quỳ trước quan tài đá xá lạy lần nữa, sau đó giã từ Thảo Dã Khách trở về Lâm bích lâu cửa không khép hờ, có bóng người phản chiếu dưới ngọn nến, Diệp Mậu Đình vẫn còn chờ đón ở góc lầu, tình nghĩa chí tình như vậy khiến cho Đinh Hạo cảm động vô cùng, vội chào hỏi:
– Diệp huynh chưa nghỉ sao?
Diệp Mậu Đình mỉm cười nói:
– Huynh ngại tiểu đệ đau buồn, đến nỗi phải uống rượu quá chén, cho nên chờ đón tại đây!
– Thế thì tiểu đệ đảm đương sao nổi!
– Quá lời vậy, Đinh đệ là khách, huynh thì thân làm bán chủ, phải thế thôi.
Đinh Hạo ngồi xuống ghế nói:
– Đêm khuya rồi!
– Trông đã điểm canh ba, Đinh đệ đi đường xa mệt nhọc, nên nghỉ sớm một chút!
– Diệp huynh cũng nên an nghỉ luôn.
– Ngày mai gặp lại!
Diệp Mậu Đình từ biệt bước xuống lầu.
Đinh Hạo kéo cửa lại, cởi bỏ túi gấm, và trường kiếm để trên đầu giường, thay y áo xong do vì huyết lệ tuôn chảy khóc cốt phụ quá độ, nên hắn cảm thấy quá ư uể oải, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ dễ dàng.
Khi hắn tỉnh giấc, bình minh ló dạng, trên bàn đã bày sẵn điểm tâm và một bình trà, Đinh Hạo làm vệ sinh lau mặt các thứ xong và dùng buổi ăn sáng tại chỗ, sau đó bước khỏi phòng, ra đến lộ đài tựa vào lan can phóng mắt nhìn cảnh Động đình hồ, trông thấy xa xa khói thoảng mây bay, đốm chấm nhỏ những bóng tàu buồm lướt chạy tới lui trên mặt hồ, một vầng ánh sáng phản chiếu dưới nước xuyên qua mây núi trở thành màu rực rỡ cả một vùng bao la, những ngôi thôn xá bên hồ thỉnh thoảng bốc lên từng cụm khói bay tản mác cao trong việc đun nấu.
Cảnh đẹp mơ mộng ban mai khiến Đinh Hạo cảm thấy sảng khoái vô cùng, hòa nhập đất trời hồn nhiên vô tư đến nỗi quên cả ta.
Một chiếc tàu buồm vải đen từ nơi xa xa dần dần đi tới, bỗng Đinh Hạo nhớ tới cỗ quan tài gỗ đen trong ngôi nhà nhỏ bên trong quan tài là di cốt của phụ thân, hắn nghĩ tới đây tức thì những cảnh mơ mộng xinh đẹp trước mắt liền tan biến mất, thế vào đấy một màn đen tối, hắn lại trở về trong trạng thái cực độ bi thương thống khổ.
Chuyến đi này trống rỗng chẳng được gì cả, bước tới phải có hành động thế nào đây?
Trở đầu ra hướng bắc chăng?
Căn cứ Thảo Dã Khách suy đoán, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh có lẽ chính là hung thủ, chẳng chủ mưu giật dây nào cả, thế thì Vân Long Tam Hiện với bọn ma đầu kia có mục đích gì mà phải hạ thủ như thế?
Nếu Vân Long Tam Hiện có tư thù với phụ thân, mẫu thân là người lâm nạn và bà đã biết tất cả hung thủ tại sao đến lúc cuối cùng sắp tự vận vẫn không hề đề cập tới một chút nào cả? Luôn cả Trúc lâm khách và Bán Bán Tẩu cũng chẳng mấy am tường sự thể và nguyên do khởi hung án, thế thì khó tưởng tượng quá đi!
Ngay lúc này phía sau lưng có tiếng bước chân, Đinh Hạo xoay đầu nhìn sang, thấy Diệp Mậu Đình đang đi về hướng mình, gương mặt nẩy nụ cười, nhưng thần tình có vẻ lo lắng, thoáng nhìn biết ngay nụ cười ấy là giả tạo ra thôi.
– Đinh đệ sao chẳng ngủ thêm giây lát nữa?
– Bao nhiêu đủ lắm rồi!
– Thành thật xin lỗi, ngu huynh đã chẳng đến cùng tiểu đệ dùng bữa sáng.
– Diệp huynh đừng nói thế, tiểu đệ dùng cũng xong thôi.
– Đêm qua đệ ngủ ngon giấc không?
Lời nói đâu đâu, chứng tỏ y ắt có tâm sự, hắn nghĩ thế bằng cởi mở hỏi ngay:
– Hình như Diệp huynh có tâm sự gì đây?
Diệp Mậu Đình dứt nụ cười bèn cau mày nói:
– Xảy ra sự biến phiền phức!
– Sự biến phiền phức gì thế?
– Trang chủ...
Đinh Hạo động lòng nói:
– Dư trang chủ đã thế nào?
Diệp Mậu Đình muốn nói lại thôi, dừng một lúc lâu y mới trầm giọng nói:
– Vào khoảng canh tư đêm qua, có một quái khách không mời mà tới.
Đinh Hạo giật bắn người lên nói:
– Tiểu đệ chẳng biết gì cả, ai đã đến vậy?
– Một người khách lạ, niên kỷ khoảng hơn bốn mươi, thân pháp kinh người, vào thẳng nội trang mà không một người nào trong trang viện phát giác được, lúc ấy huynh chưa ngủ, bỗng thấy nóng bức vô cùng muốn tuần hành canh phòng xem trong trang thế nào, khi tuần hành tới hậu viện, bỗng phát giác trang chủ đang thì thầm nói chuyện với đối phương trong viện, hình như đang tranh chấp gì đó, huynh ẩn mình trong bóng tối, chỉ nghe được một câu nói của ông khách lạ ấy là:
“Đại phong lâm, chẳng gặp chẳng xong không được cho bất cứ người thứ hai nào biết, bằng không người sẽ hối hận. Y nói xong liền đi mất...” Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Sau đó thế nào?
– Lúc đó huynh nghĩ là tư ẩn cá nhân của trang chủ, thế rồi huynh lẳng lặng lui đị..
– Trang chủ đâu rồi?
– Mới vừa đi dự ước hẹn thần bí đó rồi!
– Có căn dặn điều gì chăng?
Diệp Mậu Đình ra vẻ âu sầu nói:
– Trước khi trang chủ khởi hành, đặc biệt chiếu kiến ngu huynh, căn dặn vài điềụ..
Đinh Hạo sanh lòng tò mò hỏi ngay:
– Có thể nói cho tiểu đệ biết chăng?
Diệp Mậu Đình ấp úng nói:
– Đúng ra chẳng nên làm kinh động Đinh đệ, nhưng ngu huynh càng suy nghĩ càng thấy không yên tâm, có lẽ sẽ phát sinh sự biến bất trắc.
– A! Trang chủ nói thế nào?
– Trang chủ nghiêm cấm, không được nói việc đi dự ước hẹn này với bất cứ ai, đồng thời hạ lệnh người trong trang không được ra ngoài bảo, bảo huynh thay mặt người tiếp đãi Đinh đệ, câu nói cuối cùng khiến huynh lo lắng...
– Câu nói thế nào?
– Trang chủ bảo nếu qua ngày hôm nay, không thấy người trở về bảo ngu huynh phụ trách giải tán trang đinh, đóng cửa Tề vân trang và cáo lỗi Đinh đệ cùng vợ chồng Quan tiền bối tiễn khách ra về.
Đinh Hạo nghe nói cũng cảm thấy sự thể rất nghiêm trọng, nói thế chứng tỏ rằng phải có sự bất bình thường sẽ phát sinh, mà Dư trang chủ lại nghiêm cấm không được tiết lộ chuyện này bên trong phải có uẩn khúc gì rồi?
– Huynh chẳng biết được chút nào vè lai lịch của người lạ mặt đó sao?
– Chẳng biết được!
– Diệp huynh tính sao bây giờ?
– Bây giờ huynh mưu cùng kế tận, chỉ mong cho rằng chớ có phát sinh sự bất trắc, và trang chủ sẽ bình yên trở về thôi.
– Không phái người theo dõi do thám chăng?
– Lệnh của trang chủ không ai dám phạm!
Đinh Hạo thoáng suy nghĩ, hình như đã đoán được ý của Diệp Mậu Đình hắn bèn nói:
– Nếu bằng thân phận của người khách, xen vào việc này thì sao?
Diệp Mậu Đình kinh ngạc, sau đó cười nhạt nói:
Đinh đệ cho rằng ý của ngu huynh đến đây là định nhờ đệ xuất mã sao?
– Không phải thế, tiểu đệ chỉ hỏi thế mà thôi.
Diệp Mậu Đình trầm giọng nói:
– Nếu không phải là đệ tử Nam trang, đương nhiên không bị giới hạn, nhưng mà...
– Nhưng mà thế nào?
– Sự việc này không người thứ ba biết được, cho dù bất cứ ai ra mặt thì ngu huynh cũng phải chịu tội vì phạm mệnh lệnh của trang chủ đã tiết lộ bí mật.
– Lời nói cũng...
Diệp Mậu Đình gãi đầu ra vẻ quýnh quáng, chẳng biết làm sao đây.
Đinh Hạo suy nghĩ một hồi nói:
– Trang chủ phu nhân...
@by txiuqw4