''Ba, ba đồng ý làm chồng Tiểu Nhạc nhé?'' Tiểu Nhạc hồ hởi nói.
Lúc sáng ở trường, bé nghe lỏm được giữa Tiểu Lạc và Tiểu Hi nói với nhau rằng, chỉ cần trao cho người mình yêu chiếc nhẫn, họ sẽ thành chồng mình và ở bên mình mãi mãi. Mà bé lại rất yêu ba, nên chỉ cần ba nhận lấy nhẫn có nghĩa ba sẽ ở bên bé mãi mãi.
Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề kinh ngạc. Khuynh Đề lại chạy lại ôm lấy Lãnh Thế Thiên, liếc nhìn Tiểu Nhạc ''Không được, ba là chồng của mẹ.''
Lãnh Thế Thiên buồn cười nhìn Khuynh Đề nổi máu ghen với cả con mình, vỗ vỗ vai cô trấn an. Dịu dàng nhìn Tiểu Nhạc ''Vì sao Tiểu Nhạc muốn ba làm chồng Tiểu Nhạc?''
''Vì Tiểu Lạc ở trường bảo, chỉ cần người mình yêu đeo nhẫn mình đưa thì sẽ trở thành chồng của mình và ở bên mình suốt đời. Mà Tiểu Nhạc muốn ba suốt đời bên Tiểu Nhạc.''
Bé rất thích ba nha, vừa đẹp trai, có xe hơi lại rất yêu thương bé, ở trường mỗi lần ba chở bé đi học điều rất hãnh diện a, vì các cô xung quanh cả cô hiệu trưởng trường cũng hỏi rất nhiều về ba với bé. Còn nói với bé, ba rất lịch lãm, anh tuấn, dù không biết mấy từ đó là gì nhưng bé biết là người ta đang khen ba a.
Lãnh Thế Thiên phì cười, ánh mắt liếc qua Khuynh Đề một cái, nhìn cô lúc này mặt đã đỏ bừng, chu mỏ khó chịu.
''Không được rồi, ba đã là chồng của mẹ con mất rồi. Nhưng ba hứa sẽ ở bên Tiểu Nhạc đến suốt đời được không?'' Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Nhạc an ủi.
Khuynh Đề vì câu nói của Lãnh Thế Thiên, lòng tràn ngập ấp áp và cảm động, mọi sự khó chịu nãy giờ đều tan biến hết. Ánh mắt trong veo của cô nhìn anh, không nói nên lời ''Thiên…''
Tiểu Nhạc không biết được 'chồng' là gì, nhưng khi ba hứa ở bên bé suốt đời liền gật đầu lia lịa đồng ý. Lãnh Thế Thiên đặt bé xuống, xoa xoa đầu ''Ba có mua kem cho Tiểu Nhạc, bây giờ vào bếp ăn kem với bà Vương xong rồi đi ngủ trưa nhé.''
Tiểu Nhạc nghe đến kem liền mắt sáng lên, lon ton chạy vào bếp, vừa đi vừa phấn khích hát ''Kem, kem của Nhạc Nhạc.''
Tiếng hát dần khuất sau căn phòng chính, Lãnh Thế Thiên bế Khuynh Đề bước lên cầu thang về phòng của hai người, quên cả tháo giày.
Khuynh Đề ngại ngùng, nhưng vẫn ôm lấy cổ anh, mặc cho anh đưa về phòng.
''Thiên, sao nay anh về sớm?''
''Anh bỏ quên hồ sơ ở nhà, nên về lấy. Nhưng giờ không cần nữa.'' Ánh mắt Lãnh Thế Thiên tà mị nhìn Khuynh Đề, làm mặt cô ửng hồng, muốn vùng vẫy bỏ trốn nhưng anh đã kịp ôm chặt không cho cô có thể động đậy.
''Thiên, bỏ em xuống.'' Khuynh Đề nói nhỏ, sợ làm Tiểu Nhạc và thím Vương để ý.
''Nếu em ngoan, anh sẽ buông.'' Lãnh Thế Thiên bước những bước chân dài, chỉ vài hơn bảy bước chân đã tới phòng của hai người.
Khuynh Để ủy khuất mím môi, cô biết rõ ý trong lời nói của Lãnh Thế Thiên, thật sự anh đang muốn ăn cô a.
Bước vào phòng, Lãnh Thế Thiên đặt Khuynh Đề lên giường rồi mới ra khóa trái cửa. Khuynh Đề có hoảng hốt, nhưng không hiểu sao lòng lại cũng có chút mong đợi, nhất là khi anh cởi áo khoác vest rồi cả caravat, cả hai khuy nút ở cổ, lộ khuôn ngực rắn chắc rồi từng bước đến bên cô.
''Thiên, đừng..'' Khuynh Đề dùng sức mình đẩy anh ra.
Lãnh Thế Thiên nắm lấy hai bàn tay cô để lên trên đầu, không cho cô phản ứng. Bàn tay còn lại đang cởi từng khuy nút trên áo cô.
''Đề…anh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.'' Giọng Lãnh Thế Thiên khàn đặc, anh dạo này muốn cô đến phát điên rồi.
Khuynh Đề khó xử với lời nói của Lãnh Thế Thiên. Không phải cô không muốn ân ái cùng anh, nhưng từ lúc sinh Tiểu Nhạc đến bây giờ, chuyện vợ chồng không hiểu tại sao cô lại không có hứng thú nữa, nên cô chỉ còn biện pháp là lãng tránh anh mãi.
''Nhưng mà….em…em..'' Khuynh Đề ngại ngùng, hai má cô bây giờ đã ửng hồng.
''Không nhưng nhị gì cả.'' Lãnh Thế Thiên cắt ngang lời nói của Khuynh Đề.
Bàn tay to lớn của Lãnh Thế Thiên vi vu trên thân thể của Khuynh Đề. Đôi môi của cô cũng bị đôi môi của anh ép chặt, nụ hôn bá đạo cùng thèm khát làm Khuynh Đề run rẩy.
''Đề, sinh cho anh thêm một đứa nữa nhé?'' Lãnh Thế Thiên ôn nhu hôn khắp nơi trên khuôn mặt của Khuynh Đề, từ trán, mày, mắt, mũi, má và đến môi cô.
Khuynh Đề trợn tròn mắt, muốn từ chối nhưng lại bị môi anh cuống lấy. Trời ạ, một Tiểu Nhạc quậy phá là cô phát mệt rồi, thêm một tiểu nhóc con nữa? A, thật đau đầu nha.
''Ưm…Thiên….'' Khuynh Đề ngọ nguậy. Mà cô càng ngọ nguậy càng kích thích đến Lãnh Thế Thiên.
Đôi môi Lãnh Thế Thiên vẫn chưa rời khỏi đôi môi của Khuynh Đề, bàn tay anh đã trượt dài xuống cởi sạch đồ cô, làm cô hốt hoảng, đấm vào vai anh uất ức ''Thiên, anh lại bắt nạt em.''
Lãnh Thế Thiên chụp lấy hai tay cô, nhẹ nhàng đặt đến lòng ngực anh, than thở ''Đề, anh chịu đựng sự lạnh nhạt của em không nổi nữa…''
Lãnh Thế Thiên anh có thể thờ ơ với tất cả, nhưng với Khuynh Đề anh lại không được. Từ lúc Tiểu Nhạc còn trong bụng anh đã bị cấm đến gần cô, đến khi cả cô sinh nở trôi qua mấy tháng, mỗi lần đụng chạm đến cô là đã bị cô hất tay ra, có lần cô còn qua phòng của Tiểu Nhạc ngủ không thèm ngủ cùng anh nữa, cho đến tận bây giờ, dù ngủ chung giường nhưng anh chỉ được ăn đậu hũ thôi đó a, sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn mà…
''Thiên….'' Khuynh Đề ngước nhìn người Lãnh Thế Thiên, cảm giác cô lúc này thật tội lỗi mà.
Lúc sinh Tiểu Nhạc rất khó khăn, cô phải đẻ mổ, đến hơn hai tuần lễ cô mới đi đứng lại bình thường được, vì sự đau đớn đó nên cô sợ hãi, không dám cho anh đến gần mình nữa.
Nhưng càng làm cô yêu anh hơn, anh vẫn chung thủy, nhẫn nhịn không than thở câu nào (cho đến hôm nay Thiên ca bộc phát á mà hihi), thời gian bốn năm không phải là ít đối với người đàn ông bị cấm dục đâu a, mà anh vẫn không đụng chạm đến nữ giới, vẫn đi làm về đúng giờ, chăm lo bé Tiểu Nhạc cùng cô.
Đến lúc cô phải bỏ qua sợ hãi, cùng anh yêu thương rồi.
Khuynh Đề nhẹ nhàng chủ động ôm cổ Lãnh Thế Thiên, kéo anh đến gần mình, trao cho anh nụ hôn ngọt ngào.
Lãnh Thế Thiên anh như được mở cờ trong bụng, liền không dè chừng ôm chặt lấy cô cùng đáp trả nụ hôn.
Hai người ôm lấy nhau cùng lăn lộn trên giường, ngay sau đó là là một trận hình ảnh nóng bỏng làm người khác phải má hồng tim đập.
Một thời gian sau Khuynh Đề cô 'trúng số' thật, hôm đó theo thông lệ, mỗi thứ bảy cô sẽ cùng Lãnh Thế Thiên về Lãnh gia ăn bữa cơm gia đình. Vừa mới vào bàn, mùi cá tanh đã làm cô chịu không nổi mà muốn nôn, liền xin phép gia đình đi vào phòng vệ sinh trước sự ngạc nhiên của cả ba mẹ, chị Lãnh Thế Thiên.
Liền ba giây sau là trận ồn ào náo nhiệt khắp cả phòng, Lưu Tử Quỳnh cùng Lãnh Hạ Kiều cười ha hả, chuẩn bị tính toán sắm đồ cho em bé, còn Lãnh Thế Hoàng thì vỗ vỗ vai Lãnh Thế Thiên nháy mắt bảo 'con làm rất tốt'. Không phải nói Lãnh Thế Thiên mừng và phấn khởi thế nào, còn cô thì phải bắt đầu chịu những cảnh ngày mệt mỏi.
Nói ngoài miệng như vậy, thật lòng Khuynh Đề cô cũng vui mừng, cho Tiểu Nhạc có người em cũng tốt, đỡ cô đơn, mà gia đình có thêm người thì càng đông vui chứ sao.
Mà bây giờ đây cô đang nằm trong lòng Lãnh Thế Thiên, thật ấm áp. Cô cảm giác mình rất mai mắn khi được sống lại một lần nữa, có được người mình yêu, có gia đình, có thêm cả hai cục cưng, chẳng còn gì hạnh phúc bằng nữa.
Khuynh Đề cô ngước nhìn Lãnh Thế Thiên đang ngủ say giấc nồng. Mỉm cười, đôi mắt yêu thương luôn dành về phía anh, nhẹ nhàng cô hôn anh một cái rồi ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại, miệng vẫn thì thầm một câu ''Ông xã, em yêu anh.''
**** HOÀN ***
@by txiuqw4